Sau khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ta một ngụm, ngươi một ngụm uống hết một chung trà sâm chẳng thêm chút mật ong nào nhưng lại ngọt đến độ người ta ê hết cả răng rồi, liền kéo nhau đi ngủ.
Ban đêm ở Hồng Anh Trại, mặc dù bốn bề yên tĩnh nhưng người ta vẫn sẽ nghe được tiếng thác nước chảy rõ ràng bên ngoài.
Mà nhắc tới cùng kỳ quái, vốn dĩ mọi người nghĩ rằng ở cạnh thác nước sẽ rất ồn, nhưng tiếng nước chảy lại rất nhẹ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc người ta nghỉ ngơi.
Bạch Ngọc Đường nằm ở trên giường, nghe tiếng nước chảy ồn ào ngoài kia, bỗng dưng thất thần.
Giường trong phòng Triển Chiêu được thiết kế theo kiểu áp mái, giường dính chặt vào tường, cho nên, giờ đây Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng là áp mái mà ngủ, cùng nhau nhìn lên nóc nhà.
“Nghe rất giống tiếng sóng biển.” Bạch Ngọc Đường sống trên biển, rất quen thuộc với thanh âm này.
“Lỗ Sơn Hàn thiết kế căn bản đều có dùng chút cách âm hoặc biến âm.” Triển Chiêu nói: “Từ trên xuống dưới tổng cộng Hồng Anh Trại có năm tầng, tầng thấp nhất có tiếng mưa rơi, tầng thứ hai gần như yên lặng, tầng thứ ba là âm thanh sóng vỗ, tầng thứ tư như tiếng suối reo, tầng thứ năm chính là thác đổ.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, cảm thấy thật thần kỳ.
Triển Chiêu ngẩng mặt lên, trở mình nằm nghiêng, cọ cọ phía trước nhìn Bạch Ngọc Đường đang nằm ngửa mặt: “Không phải ngươi thích thiết kế cùng lắp ráp sao? Ta nhớ ở Hồng Anh Trại có giữ lại những bản thiết kế năm đó của Lỗ Sơn Hàn, ngày mai cho ngươi xem đi.”
Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt lên, nhìn gương mặt của Triển Chiêu: “Được đó!”
“Ừ!” Triển Chiêu nhếch cằm lên: “Vừa tới đã bận rộn tra án, không dẫn ngươi dạo Hồng Anh Trại được …. Hồng Anh Trại có rất nhiều chỗ có thể du ngoạn a.”
Bạch Ngọc Đường cũng trở mình, nằm đối mặt với Triển Chiêu, tò mò hỏi: “Đây hẳn là khách phòng đi?”
“Ừ!” Triển Chiêu gật đầu.
“Vậy phòng của ngươi ở đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ách….” Triển Chiêu hình như khó xử: “Cái này sao …”
Bạch Ngọc Đường nghi ngờ nhìn hắn: “Chắc không phải ngươi vẫn luôn ở Ma cung, chưa từng về Hồng Anh Trại đó chứ?”
Triển Chiêu bất đắc dĩ: “Khi nhỏ ta ở Hồng Anh Trại mà, lúc bé xíu còn ở cùng cha mẹ nữa, lớn hơn một chút có đến nhà cũ ở Thường Châu ở một thời gian, sau đó phần lớn là đến Ma cung ở, hoặc là chạy khắp nơi. Căn phòng vốn dĩ của ta đã bị đoạt đi mất rồi.”
“Vốn dĩ.” Bạch Ngọc Đường tò mò.
Triển Chiêu nhìn trời: “Nhưng mà kể từ khi bị chiếm mất năm mười tuổi, ta cũng chỉ có thể chuyển đến phòng này. Dù sao thì rất ít khi về …. Cũng không cần đoạt lại.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong cảm thấy mới mẻ: “Ai đoạt phòng của ngươi?”
Biểu tình trên mặt Triển Chiêu có chút phức tạp: “A….”
Bạch Ngọc Đường chờ hắn nói.
“Mèo …..” Triển Chiêu ngập ngừng hồi lâu mới nói ra một câu.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhớ lại cái thể chất dụ mèo của Triển Chiêu, hắn đi một đường vào Hồng Anh Trại cũng có thể nhìn thấy mấy con mèo, nhưng mà theo lý mà nói, năng lực này của Triển Chiêu không chỉ có như vậy, ở Khai Phong phủ cũng đã dụ tới mấy chục con, cả ngày đều thấy bọn chúng đứng ở đầu tường. Hồng Anh Trại lại là hang ổ, vậy thì phải có đến bao nhiêu con a?
Triển Chiêu bất đắc dĩ thở dài: “Ở phía Nam có một tòa tiểu sơn, vốn dĩ được xây dựng thành một ngôi lầu cực đẹp, nương ta dành nơi đó cho ta, lại không nghĩ tới lâu quá ta không có về liền bị mèo chiếm mất. Sau đó, càng nuôi lại càng nhiều, mèo mẹ đẻ mèo con, mèo con sinh mèo cháu …. Tòa lầu kia liền biến thành ổ mèo. Lúc này rảnh dẫn ngươi qua xem một chút, loại mèo nào cũng có a. Xung quanh đây nếu như có ai muốn nuôi mèo đều đến xin cả.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một lúc lâu, cũng bị hắn chọc cười: “Nhà người ta là cưu chiếm thước sào, còn ngươi là mèo tranh mèo ổ, kể ra thì cũng hợp lý hợp tình.”
Triển Chiêu than thở: “Thiếu gia ta không biết kiếp trước đã đắc tội con mèo yêu nào mà kiếp này có muốn cũng không dứt nổi quan hệ với mèo a!” Vừa nói vừa liếc Bạch Ngọc Đường một cái, chưa hết —- Còn có cả Chuột nữa!
Hai người cũng không buồn ngủ, vì vậy mặt đối mặt mà nói chuyện phiếm.
Triển Chiêu đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, chiều nay ngươi làm gì?”
Bạch Ngọc Đường bị hắn nhắc tỉnh, cũng nhớ đến có mấy chuyện nghiêm túc chưa nói: “Xém chút là quên, chiều nay ta cùng Lục di của ngươi đi tìm được chút đầu mối, vừa rồi đã nói cho Công Tôn, quên chưa nói cho ngươi.”
“Đầu mối gì?” Triển Chiêu cảm thấy cứ ngẩng mặt như vậy rất mỏi cho nên mới ấn sàng giường nhảy một cái …. Nằm xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường, gối lên gối đầu hỏi: “Lục di nghĩ ra ý tốt gì sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Lục di của ngươi đúng là cực thông minh, biện pháp này mà nàng cũng nghĩ đến được.”
Triển Chiêu thuận tay cầm lấy lọn tóc của Bạch Ngọc Đường thử cảm giác trong tay một chút, nghe Bạch Ngọc Đường nói.
“Buổi chiều nàng dẫn ta đến sòng bạc.” Bạch Ngọc Đường nói tiếp.
“Sòng bạc?” Triển Chiêu không hiểu: “Đến sòng bạc làm gì?”
“Đầu tiên ta cũng không hiểu.” Bạch Ngọc Đường nói: “Nhưng mà sau đó ta mới biết, thì ra có rất nhiều thủ hạ của Tiếu Trường Khanh cũng đang đánh bạc ở đây.”
“Đánh bạc?” Triển Chiêu cảm thấy khó tin.
“Thì ra những người trên mấy hòn đảo nhỏ kia rất lắm tiền.” Bạch Ngọc Đường nói: “Những hòn đảo ở Tây hải có nhiều hải sản, thảo dược, mà quan trọng nhất còn có rất nhiều mỏ vàng.”
Triển Chiêu giật mình: “Mỏ vàng?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Nhưng mà ở Tây Hải lại quá xa, thường ngày cũng không có gì chơi, cho nên người của những môn phái này mỗi khi đến Trung Nguyên, căn bản đều là ngày đi đánh bạc, tối đến kỹ viện.”
Triển Chiêu há to miệng: “Tiếu Trường Khanh không quản sao?”
Bạch Ngọc Đường bật cười: “Có lẽ là Tiếu Trường Khanh lúc nào cũng chỉ có biết hận ngoại công ngươi thôi, làm gì còn quan tâm đến việc quản thuộc hạ của mình nữa a.”
“Nhất Diệp phu nhân vừa mới mất, bọn chúng đã đi đánh bạc rồi?” Triển Chiêu kinh hãi.
“Nói đến chuyện này càng khiến người ta giận hơn.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Người Tây Hải còn có một phong tục, nói là quả phụ mà chết thì đi đánh bạc sẽ thắng, cho nên đám môn hạ của Tiếu Trường Khanh kia, chỉ cần không có việc làm là liền chạy đi đánh bạc!”
Triển Chiêu cũng dở khóc dở cười: “Ta hiểu rồi, cho nên Lục di mới bảo ngươi đi đánh bạc, thuận tiện hỏi thăm đi?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Vậy ngươi hỏi ra được cái gì rồi?” Triển Chiêu cứ nhìn thấy tóc của Bạch Ngọc Đường là lại thấy ngứa tay, túm qua vòng tới vòng lui.
Bạch Ngọc Đường cũng không quản hắn, cứ để hắn nghịch tóc của mình, lại nhắc tới, chuyện này nếu đổi là người thứ hai mà dám sờ tóc của Bạch Ngũ gia, nói không chừng hắn liền rút Vân Trung Đao dạy dỗ một trận đi.
“Một trong số những tên đánh bạc ở đó là người theo bên cạnh phục vụ Tiếu Trường Khanh.” Bạch Ngọc Đường nói: “Hắn nói, tối hôm qua có thể là Tiếu Trường Khanh đã nằm mơ, hoặc là bị mộng du, quá nửa đêm còn thấy hắn chạy ra ngoài, đi qua gọi hắn, hắn cũng không có để ý tới.
Triển Chiêu cau mày: “Hắn khẳng định là mộng du sao?”
“Tiếu Trường Khanh đi qua ngay trước mắt hắn mà.” Bạch Ngọc Đường nói: “Nhưng mà …..”
Triển Chiêu gật đầu một cái: “Nếu như hắn có uống sơn trà hoa thì sẽ không phân biệt được là mình thực sự thấy hay là nằm mơ đi.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Nhưng mà theo như thị tùng kia nói, trước khi Tiếu Trường Khanh đi ngủ có gọi một bình trà, hắn tự tay bưng vào một bình sơn hoa trà, nhưng mà lúc đó tâm tình Tiếu Trường Khanh có vẻ không tốt cho nên hắn cũng không dám đợi lâu trong đó, nhanh chóng đi ra. Sau đó hắn nghe được tiếng bình trà vỡ, liền lên lầu nhìn một chút thì thấy Nhất Diệp phu nhân đi vào phòng của Tiếu Trường Khanh.”
Triển Chiêu cau mày: “Bình trà vỡ…”
Bạch Ngọc Đường nói tiếp: “Nhưng mà không lâu sau đó Nhất Diệp phu nhân đã đi ra ngoài rồi.”
Triển Chiêu nhanh chóng hỏi: “Lúc nàng đi ra ngón tay có bị thương không?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Vừa rồi Công Tôn cũng hỏi vậy, nhưng mà thị tùng kia nói, hắn không có để ý.”
“Cũng đúng …. Vết thương nhỏ như vậy mà.” Triển Chiêu hỏi: “Thị tùng kia có nói là lấy trà đó từ đâu tới không?”
“Là do tiểu nhị dưới lầu đưa tới, sau đó hắn mang lên cho Tiếu Trường Khanh.” Bạch Ngọc Đường nói: “Vừa rồi ảnh vệ còn cố ý đi kiểm tra một chút, phát hiện bình trà trong tửu lâu để cũng rất tùy ý, hơn nữa cũng không có người trông coi. Toàn bộ khách điếm đều bị người của Tiếu Trường Khanh chiếm, lúc nào cũng đằng đằng sát khí, chưởng quỹ cùng tiểu nhị cũng không dám đến gần, chỉ sợ nghe được cái gì không nên nghe có thể gây họa cho mình. Mà những người vốn dĩ trông nom chuyện trà nước này thì ….”
Triển Chiêu gật đầu: “Hiểu, ban ngày đi đánh bạc, tối đến kỹ viện a.”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.
“Người kia thấy Tiếu Trường Khanh bị mộng du từ lúc nào vậy?” Triển Chiêu hỏi.
“Sau khi Nhất Diệp phu nhân đi một lát, khoảng sau nửa đêm.” Bạch Ngọc Đường nói: “Hơn nữa, thị tùng kia của hắn cũng không biết hắn trở về lúc nào, thị tùng đó vẫn luôn canh giữ ở lầu dưới, không có nghe thấy tiếng bước chân của hắn, có thể là hắn nhảy từ cửa sổ vào đi.”
“Tại sao Tiếu Trường Khanh lại quỷ quỷ quái quái vậy chứ.” Triển Chiêu nhẹ nhàng sờ cằm: “Công Tôn trước kia cũng nói có thể Nhất Diệp phu nhân chính là người chết thay cho Tiếu Trường Khanh …. Nói cách khác, độc vốn bị hạ trong ấm sơn hoa trà mang lên cho Tiếu Trường Khanh. Nhưng mà ấm trà đã bị Tiếu Trường Khanh làm đổ vỡ, lúc Nhất Diệp phu nhân thu dọn ấm trà không may bị mảnh sành cắt phải khiến tay bị thương. Vì vậy nàng ta trúng độc, sau khi trở về phòng rồi thì cứ thế chết, thần không biết quỷ không hay.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Chúng ta cũng cảm thấy vậy.”
“Thật ra thì chỉ cần hỏi Tiếu Trường Khanh một chút là rõ thôi.” Triển Chiêu bất đắc dĩ: “Đáng tiếc lại không thấy bóng dáng hắn đâu.”
“Cho dù có tìm thấy hắn chưa chắc hắn đã chịu trả lời ngươi.” Bạch Ngọc Đường nhìn tóc mình trong tay Triển Chiêu.
Triển Chiêu kéo chăn đắp lên: “Ta mệt!”
Bạch Ngọc Đường cũng nằm ngay ngắn: “Vậy thì ngủ đi!”
“Ừ….” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, mắt chớp chớp, nhưng cũng không nhắm lại, cứ như có chuyện gì đó muốn nói lại thôi.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy buồn cười: “Ngươi muốn nói gì?”
Triển Chiêu nói: “Diệp Tinh nói mấy câu kỳ quái …”
Bạch Ngọc Đường ngồi phắt dậy: “Hắn nói cái gì rồi?”
Lần đầu tiên Triển Chiêu thấy hắn phản ứng mạnh như vậy, liền kéo hắn nằm lại xuống: “Ta nghe cũng không rõ lắm, nhưng mà hai ngươi có quan hệ tốt như vậy, tại sao trước đây ngươi không hề nhắc qua a?”
Bạch Ngọc Đường không lên tiếng.
“Bởi vì chuyện của Nhất Diệp phu nhân và Tiểu Họa thúc sao?” Triển Chiêu hỏi: “Nhưng mà những hảo bằng hữu khác của ngươi, ngươi đều giới thiệu với ta, ta cũng đâu có hỏi bối cảnh của họ chứ.”
Bạch Ngọc Đường chần chừ một chút, nói: “Diệp Tinh với ta quen nhau lâu lắm rồi.”
Triển Chiêu gật đầu: “Chuyện này ta có biết.”
“Sở thích của hắn cũng tương tự ta.” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói một câu.
“Vậy thì sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Hai chúng ta thường thích chung một thứ.” Bạch Ngọc Đường cảm thấy hơi bất đắc dĩ nói: “Ngay cả khẩu vị uống rượu ăn cơm cũng giống.”
“Tiếp đó.” Triển Chiêu hỏi dồn.
“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường ho khan hai tiếng, nói: “Hắn cũng giống ta, đều thích …. Mèo.”
Bạch Ngọc Đường nói chữ “Mèo” cực nhỏ.
“Tiếp tục nha!” Triển Chiêu chọc chọc Bạch Ngọc Đường, nghe thật vui á.
Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu một chút: “Hết rồi.”
Triển Chiêu hơi nheo mắt lại.
Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, lật người: “Ngủ thôi Miêu Nhi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Triển Chiêu một tay bám lấy bả vai Bạch Ngọc Đường, cằm tựa bên cạnh cổ hắn, hỏi: “Bởi vì sở thích của hắn rất giống ngươi, cho nên những thứ ngươi thích ngươi đều không nói cho hắn biết, cũng không cho hắn nhìn thấy, có phải không?”
Bạch Ngọc Đường im lặng, một lúc lâu sau mới nói “Ừ” một tiếng.
Triển Chiêu sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười, lại nhích gần vào hắn chút nữa: “Ngươi thật là …. Ngươi là Bạch Ngọc Đường a! Diệp Tinh kia mặc dù cũng không tệ lắm, nhưng mà sao có thể sánh với ngươi được a!”
Bạch Ngọc Đường sau khi nghe được câu này, mặc dù là nói xấu huynh đệ hắn cũng không tốt lắm. Nhưng mà …. Thực sự rất dễ nghe a.
“Này.” Triển Chiêu đẩy Bạch Ngọc Đường một cái: “Trước kia ngươi bị hắn cướp mất cái gì rồi?”
Bạch Ngọc Đường thở dài, một lúc lâu sau mới nói: “Trước kia ta có nuôi một con mèo mun, vốn dĩ nó rất thích ta …. Sau đó, hắn đến Hãm Không Đảo một chuyến, con mèo kia liền đi theo hắn mất rồi.”
Triển Chiêu mở to mắt: “Ngươi không có đoạt lại?”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ trở mình lại nhìn Triển Chiêu: “Con mèo kia tình nguyện đi theo hắn, từ trước đến giờ hắn cũng rất dụ mèo.”
Triển Chiêu sửng sốt, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường: “Cho nên lúc trước ngươi nặng nề tâm sự như vậy, cũng không phải lo lắng chuyện hắn hiểu lầm ngươi hay hắn bị người ta lợi dụng a?”
Bạch Ngọc Đường bật cười: “Diệp Tinh rất hiểu đạo lý lại rất thông minh, nói khó nghe chút hắn rất ranh ma xảo quyệt, từ trước đến nay chỉ có hắn đi lừa người ta chứ đã có ai lừa nổi hắn đây? Ta vẫn cảm thấy ai lại dùng cái chiêu này đi đối phó với hắn chứ, thật không ngờ Nhất Diệp phu nhân chẳng qua chỉ là bị giết nhầm, đúng là đáng tiếc.”
Bạch Ngọc Đường nói xong, Triển Chiêu lại im lặng.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng đang nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường than thở: “Thôi ngủ đi!”
Triển Chiêu hỏi: “Hắn chỉ đoạt mất một con mèo của ngươi sao?”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, cuối cùng cũng nói thật: “Hắn đoạt mất của ta rất nhiều mèo!”
Triển Chiêu há to miệng: “Rất nhiều sao?”
Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ: “Ta vất vả chăm ăn chăm uống rất tốt, nhưng hắn vừa mới tới, những con mèo kia đã theo hắn đi mất rồi.”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường một lúc lâu, đột nhiên bò dậy, lật giường bên cạnh.
Một lát sau, hắn lấy ra một bọc giấy.
“Cái gì vậy?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
Triển Chiêu lấy một viên ra, nhét vào miệng Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường không hiểu, trong miệng lại cảm thấy ngọt ngào, còn có chút vị Sơn trà: “Kẹo sơn trà à?”
Đây là kẹo đường quả mà trước đó Tiểu Tứ Tử cho Triển Chiêu ăn, là kẹo trái cây đường thập cẩm, vị gì cũng có. Bạch Ngọc Đường vừa ăn cái viên này ngọt đến ê ẩm, lại có vì Sơn trà.
Triển Chiêu lại lắc đầu một cái: “Không phải!”
Bạch Ngọc Đường đầy miệng đều là đường, nói: “Vậy đó là mùi gì?”
“Đây không phải kẹo đường!” Triển Chiêu nghiêm túc nói: “Là dược!”
Bạch Ngọc Đường không hiểu nhìn hắn, ngọt chết mà! Không phải là kẹo đường mà lại là dược sao? Hắn cũng cảm thấy buồn cười, hỏi: “Dược gì?”
Triển Chiêu khẽ mỉm cười: “Là Định Tâm Hoàn!”
Bạch Ngọc Đường ngây ngẩn đến suýt nữa thì nuốt luôn viên kẹo đường xuống rồi.
Triển Chiêu đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực hắn, ghé vào sát tai hắn thì thầm: “Mấy con mèo kia đều không có mắt đấy thôi, trên đời này vẫn còn một con mèo tâm tâm niệm niệm muốn được ở bên ngươi, nhất định sẽ không bị lừa đi mất!”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt.
Triển Chiêu nói xong rồi lật người đắp chăn: “Ngủ.”
Lúc này đến lượt Bạch Ngọc Đường không chịu ngủ, dán sát tớt, ôm chặt bả vai Triển Chiêu, cằm dán sát vào bên tai hắn, hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Hai nha ~” Triển Chiêu ngáp: “Rất mệt a.”
“Miêu Nhi, còn Định Tâm Hoàn không, cho ta mấy viên nữa.” Bạch Ngọc Đường lắc lắc Triển Chiêu.
Triển Chiêu đem cả bọc kẹo đường cho hắn.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy bọc giấy: “Ta ăn một viên rồi ngươi lại nói một lần những lời ban nãy nha!”
Triển Chiêu kéo chăn trùm đầu, để lộ ra ngoài một bên tai đỏ ửng.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường lắc lắc hắn: “Ta ăn viên nữa rồi, ta sắp ăn viên nữa nữa, ăn cả một đêm, ngươi phải nói cho ta nghe cả một đêm.”
Triển Chiêu còn đang bất lực ngạt chết: “Ăn kẹo đường cả đêm …. Ngọt chết a ngươi!”