Ân Hậu cùng Tiểu Tứ Tử ngăn lại bí mật chuẩn bị “hủy thi diệt tích” của ba người ở trong phòng.
Ân Hậu thả Tiểu Tứ Tử xuống đất, Tiểu Tứ Tử chạy đến ôm đầu gối Thiên Tôn: “Tôn Tôn, người giấu gì đấy?”
“Không có….” Thiên Tôn vẫn chắp hai tay sau lưng.
“Cho con nhìn chút đi.” Tiểu Tứ Tử chạy vòng vòng quanh Thiên Tôn.
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn mà nháy mắt, ý là —- Mau nhảy khỏi cửa sổ a!
Thiên Tôn liền lách người một cái, nhoáng lên ….
Tiểu Tứ Tử vừa mới nhìn thấy được trong tay Thiên Tôn cầm cái gì đó như là sách, còn có một tấm da dê nữa, thì phí trước liền lóe một cái …..
Chẳng qua là, đúng lúc mọi người nghĩ là Thiên Tôn đã thoát được rồi thì bất ngờ lại có một thân ảnh khổng lồ xuất hiện ngoài cửa sổ: “A? Sao các ngươi lại ở chỗ này a …. Ô.”
Cùng lúc đó, mọi người lại nghe thấy “uỳnh” một tiếng.
Nhìn lại, Vô Sa đại sư đang đứng bên ngoài bệ cửa sổ xoa bụng, Thiên Tôn do đụng phải hắn mà bị bật lại thì đang ngã dưới đất xoa vai: “Ai nha….”
Bạch Ngọc Đường giật mình, vội vàng chạy đến đỡ hắn, Triển Chiêu cũng nhanh chóng chạy lại, tâm nói người này cũng hơn một trăm tuổi rồi, đừng có ngã hỏng nha.
Thiên Tôn vuốt bả vai mà trừng Vô Sa: “Mập mạp chết bầm!”
Bạch Ngọc Đường vừa xoa bụng vừa rất vô tội: “Ngươi đụng vào ta còn mắng ta béo nữa!”
Thiên Tôn ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống …. Sách và da dê đã biến mất rồi ….
Mọi người quay đầu lại nhìn, đã thấy cuốn sách cùng bó da dê ban nãy do Thiên Tôn bị ngã nên bắn ra ngoài, lại vừa đúng lúc rơi xuống bên chân Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nhặt lên, chạy về đưa cho Ân Hậu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hít một ngụm lãnh khí.
Ân Hậu có chút khó hiểu, cầm cuốn sách kia lên nhìn một chút, sau đó lại nhìn tấm da dê kia, cuối cùng, không nói mà nhìn mọi người.
“Khụ khụ.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng lên.
Vô Sa đại sư lại chen từ ngoài cửa sổ vào, đến bên cạnh Thiên Tôn, tò mò hỏi: “Thứ gì đó?”
Thiên Tôn liếc hắn một cái, thuận tiện còn lườm cái bụng phệ của hắn.
Chính lúc mọi người đang lung túng, bên ngoài lại có người nhảy lên, chính là Giả Ảnh: “Đan gia được dập lửa rồi, nhưng mà cũng đã cháy sạch sẽ.”
Tất cả mọi người cau mày.
Triển Chiêu nhanh chóng hỏi: “Vậy người của Đan phủ đâu?”
“Tìm được hai cỗ thi thể, một là quản gia, còn người kia thì Dịch Tri phủ nhận ra, là Đan Nghĩa Nhân.” Giả Ảnh nói: “Công Tôn tiên sinh đang nghiệm thi, thi thể hai người đó vẫn chưa bị thiêu hoàn toàn, nhìn rõ có ngoại thương.”
Triển Chiêu cau mày: “Bị người giết?”
Giả Ảnh gật đầu.
Mọi người nghe xong cũng cau mày —— Giết người diệt khẩu sao?
Mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhau một cái —— Phụ tử Đan gia cứ thế mà chết, chẳng lẽ là vì bọn họ đã tiết lộ bí mật nên mới bị giết sao? Như vậy không phải là đầu mối lại đứt mất rồi.
Giả Ảnh đi rồi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền muốn đến Đan phủ xem một chút, lại nghe thấy một tiếng “bộp”.
Mọi người quay đầu lại, thấy Ân Hậu vứt cuốn sách cùng tấm da dê kia lên bàn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, yên lặng đứng một bên.
Ân Hậu ngồi xuống ghế, ngoắc tay với hai người, ý là —– Tới đây!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh Ân Hậu.
Ân Hậu chỉ cái ghế.
Hai người nìn nhau một cái.
“Ách ….” Triển Chiêu chỉ chỉ bên ngoài, ý là con còn phải đi tra án.
Ân Hậu ngẩng đầu, nhìn hai người một cái.
Triển Chiêu ngoan ngoãn ngồi xuống, thuận tiện kéo Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười, cùng Triển Chiêu ngồi xuống.
Ân Hậu vỗ vỗ hai món đồ trên bàn, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Triển Chiêu mở to mắt nhìn: “Nhặt được!”
Phía sau, Tiểu Tứ Tử quay đầu lại liếc Thiên Tôn một cái.
Thiên Tôn lắc đầu, Triển Chiêu đúng là không biết nói dối.
Đại hòa thượng Vô Sa thì ngồi xếp bằng bưng chén trà chờ xem náo nhiệt, đồng thời cũng khó hiểu —— Đồ đệ nhà mình đâu rồi? Gần đây đều đi cùng Trâu Lương, không thấy về nhà gì cả.
Ân Hậu nhìn Triển Chiêu một chút.
Triển Chiêu nhìn trời.
Ân Hậu lại nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng Ân Hậu, lại cảm thấy Triển Chiêu đang kéo kéo ống áo mình, cho nên mở miệng nói: “Nhặt được ạ ….”
Tiểu Tứ Tử ôm cái ghế nhỏe đến đặt bên cạnh Thiên Tôn, ngồi song song với hắn, còn lấy từ trong cái túi nhỏ của mình ra chút đậu phộng, chia cho Thiên Tôn cùng Vô Sa.
Hai đại một tiểu vừa ăn đậu phộng vừa xem náo nhiệt, tất cả đều tò mò, xem ra Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang quyết tâm không chịu nói, cho nên ….. Ân Hậu có biện pháp gì để bắt hai người này mở miệng đây?
Ân Hậu rót chén trà, nói: “Nói!”
Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, ý là —- Chuột! Chịu đựng!
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, nhưng mà nếu Triển Chiêu không chịu nói, mình đương nhiên là đứng về phe Triển Chiêu rồi….
Chẳng qua là, Ngũ gia vừa mới hạ quyết tâm xong thì lại thấy Ân Hậu nhìn hắn, nói: “Dùng mấy bức họa của Chiêu lúc nhỏ đổi cho ngươi.”
“Là của Đan Thu cùng Đan Nghĩa Nhân, tổ tiên của họ chính là tướng quân của Ưng Vương, bọn họ muốn tái hiện lại vinh quang ngày đó, bút ký là của tổ tiên họ lưu lại, da dê là bản đồ cất giữ đầu lâu vàng của Tà Vũ.” Bạch Ngọc Đường không thèm do dự chút nào, trực tiếp đầu hàng luôn.
Triển Chiêu đỡ trán ….
Tiểu Tứ Tử vừa nhai đậu phộng vừa cảm khái —— Lập trường của Bạch Bạch rất không kiên định a.
Thiên Tôn cùng Vô Sa cũng lắc đầu.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường —– Chuột! Phản đồ!
Bạch Ngọc Đường bưng chén trà yên lặng uống một ngụm —— Vụ mua bán này không tệ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.
Sau khi Ân Hậu nghe xong, lắc đầu một cái: “Vậy hai người bọn hắn lợi dụng Thanh Long làm gì?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu thấy dù sao cũng không thể dối gạt được nữa, cho nên thành thật trả lời.
Sau khi Ân Hậu nghe xong, hình như còn có chút khó hiểu: “Dậu Tù sao? Không thể nào, Dậu Tù không có hậu nhân.”
Triển Chiêu cau mày: “Vậy tên tiểu tử người Phù Tang kia lấy oán trả ơn hay là tâm hoài bất quỹ đây?”
Thiên Tôn cũng gật đầu: “Sớm biết vậy năm đó không nên cứu hắn.”
Ân Hậu đưa tờ da dê kia thả xuống trước mặt Triển Chiêu, nói: “Đồ giả.”
Triển Chiêu hơi sững sờ.
Bạch Ngọc Đường cũng ngạc nhiên nhìn Ân Hậu: “Người chắc chắn?”
Ân Hậu chỉ da dê, nói: “Bút tích của nương ta.”
Mọi người kinh ngạc.
Thiên Tôn cùng Vô Sa cũng xán lại xem bút tích của “bá mẫu”, kết quả bị Ân Hậu đạp ra.
Triển Chiêu cầm bản đồ kia, cau mày: “Vậy Đan Thu cùng Đan Nghĩa Nhân nói là thấy đầu lâu vàng …”
Bạch Ngọc Đường cũng cau mày: “Chẳng lẽ bọn họ lừa người?”
Ân Hậu nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cầm lại tờ da dê kia: “Có thể bọn họ thật sự nhìn thấy, nhưng mà thấy rồi chưa chắc đã là thật.”
Mọi người không hiểu mà nhìn Ân Hậu.
“Hồng Anh Cốc, Khô Lâu Vàng …. A ha.” Ân Hậu đột nhiên cười, lắc đầu một cái: “Thì ra là vậy.”
Mọi người lại nhìn nhau.
Ân Hậu cầm cuốn sách kia cùng bản đồ da dê mà nhoáng lên một cái …. Trong nháy mắt cả hai món đều biến thành đống giấy bụi.
Triển Chiêu há to miệng mà nhìn đống tro bụi trên bàn kia.
Bạch Ngọc Đường cũng cau mày, cho dù là giả, nhưng mà trên cuốn sách có ghi chép về chuyện của phụ thân Ân Hậu, tấm da dê còn có bút tích của mẫu thân người, tại sao lại phá hủy hết đây? Lưu lại làm kỷ niệm cũng tốt mà.
Triển Chiêu cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng mà nhìn lại Ân Hậu..
Triển Chiêu hơi có chút kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường cũng chú ý đến vẻ mặt thay đổi của Ân Hậu….
Chỉ thấy lúc này Ân Hậu cau mày, ngón tay vô thức mà gõ gõ lên miệng chén trà nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú …. Hoàn toàn khác hẳn bình thường.
Tiểu Tứ Tử phồng má —– Lúc suy nghĩ vẻ mặt Ân Hậu cùng Cửu Cửu rất giống nhau nha, giống như đang nghĩ chuyện quốc gia đại sự gì đó, thật đẹp trai nha!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.
Ân Hậu ngẩng đầu lên, nói với bên ngoài cửa sổ: “Gọi Triệu Phổ tới đây!”
Thanh âm không cao, hai người bọn họ có thể cảm nhận được xung quanh không có ảnh vệ, hơn nữa nếu Triệu Phổ có lưu ảnh vệ lại cũng là để giám thị đường phố chứ không phải bọn họ.
Chờ Ân Hậu vừa nói xong, chỉ thấy trên nóc nhà ở rất xa Hôi Ảnh đột nhiên xuất hiện, hắn ở xa vô cùng, rõ ràng là Ân Hậu dùng nội lực truyền âm qua. Hôi Ảnh vừa liếc bên này một cái, lập tức đi tìm Triệu Phổ.
Chỉ lát sau đã nghe thấy tiếng bước chân.
Triệu Phổ đẩy cửa đi vào….
Vốn dĩ Triệu Phổ đang ở trong Đan phủ cùng Công Tôn nghiệm thi, đột nhiên Hôi Ảnh nhảy xuống nói Ân Hậu tìm hắn, hình như là chuyện gấp cho nên hắn vội vã chạy tới đây.
Không khí trong phòng lúc này có chút quỷ dị, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang ngồi bên bàn cùng Ân Hậu như đang thương lượng gì đó, ở nơi xa, Tiểu Tứ Tử ngồi ăn đậu phộng cùng Thiên Tôn và Vô Sa.
Triệu Phổ không hiểu rõ, đến bên cạnh Ân Hậu, vừa định ngồi xuống đã nghe Ân Hậu hỏi hắn: “Xung quanh đây có bao nhiêu thủy quân cùng chiến thuyền?”
Triệu Phổ hơi sững sờ, nhìn Ân Hậu.
“Cần bao lâu để có thể điều động đến đây?” Ân Hậu hỏi.
Triệu Phổ nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một chút.
Chỉ thấy hai người họ hình như cũng không hiểu, nghi hoặc mà nhìn Ân Hậu.
“Ách….” Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nói: “Chiến thuyền ở khu vực này không nhiều lắm, đều tập trung rất lẻ tẻ, nếu tập trung theo quy mô nhỏ thì không thành vấn đề …. Nhưng số lượng lớn thì có chút khó khăn, hơn nữa, hoàn toàn không có thủy tướng có thể giao chiến thủy quân.”
Tất cả mọi người hơi nhướng mi.
Triệu Phổ nói: “Ở vùng biển xung quanh đây cũng không có lực lượng nào có thể uy hiếp đến binh mã Đại Tống, chỉ có một số ít cướp biển …. Cũng không khó giải quyết.”
Triển Chiêu nhẹ nhàng kéo ống tay áo Ân Hậu, có chút không hiểu nhìn hắn —– Chuyện gì xảy ra ha?
“Tập trung khoảng ba trăm chiến thuyền cần bao lâu?” Ân Hậu hỏi tiếp.
Triệu Phổ suy nghĩ một chút: “Ít nhất phải mất một ngày, còn nếu như ba trăm chiến thuyền cũng cần có sức chiến đầu nữa …..”
“Không kịp rồi!” Ân Hậu lắc đầu một cái.
“Ách ….” Triệu Phổ rất không hiểu: “Lão gia tử, có thể nói tỉ mỉ chút không?”
Ân Hậu mở to mắt, nhìn Triệu Phổ, hỏi: “Trí tuệ của Triệu Trinh thế nào?”
Khóe miệng Triệu Phổ co giật, sờ cằm: “Còn phải xem về phương diện nào…”
“Nếu như vậy.” Ân Hậu nhìn Triệu Phổ: “Hắn ra lệnh cho ngươi tìm một triệu cái đầu lâu vàng, ngươi tìm được chỗ cất giấu nhưng lại phát hiện nơi đó trống không. Sau đó, trên biển đột nhiên xuất hiện mấy trăm chiếc chiến thuyền Phù Tang cùng tới, có rất nhiều người, bao gồm cả ám vệ của Triệu Trinh ẩn náu ở Giang Nam trở về bẩm báo, nói là thấy có người vận chuyển đầu lâu vàng lên thuyền của người Phù Tang, còn thấy ngươi thường xuyên lui tới thuyền của Phù Tang …. Sau đó, mấy ngàn chiến thuyền lái rời khỏi biên cảnh Đại Tống đi về phía Phù Tang.”
Triệu Phổ hơi há to miệng.
Triển Chiêu giật mình: “Vậy, mục đích của người chột mắt Phù Tang đó là ….”
“Kế ly gián, khiến cho lưỡng hổ giao tranh!” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Là muốn khơi mào nội chiến Trung Nguyên sao?”
“Vương gia.”
Lúc này, chỉ thấy Trâu Lương nhảy một cái lên lầu hai, đến bên cạnh Triệu Phổ, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi trên biển xuất hiện số lượng thuyền Phù Tang màu đen rất lớn, số lượng lên đến trăm chiếc, mà có một số hàng hóa không rõ nguồn gốc được vận chuyển lên tàu đi, ta có hỏi qua một số người ở bến tàu, nghe nói là từ trong những bao hành lý đó, có rơi ra một chiếc đầu lâu vàng.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— Là cố ý.
Triệu Phổ nhảy dựng lên: “Chặn những chiếc thuyền đó lại.”
Trâu Lương hiển nhiên là có tâm nhưng không có cách: “Hướng gió hôm nay thích hợp ra khơi, mà những chiếc thuyền đó tốc độ cũng rất nhanh, chúng ta không có thuyền nào đuổi kịp….”
“Đi mau!” Triệu Phổ cũng không có nhớ được nhiều đến vậy, mang theo Trâu Lương xuống lầu: “Tìm thuyền, bất luận thế nào cũng phải đuổi theo cho ta!”
Triển Chiêu nhìn Ân Hậu: “Ngoại công ….”
Ân Hậu gật đầu một cái, biết bây giờ mọi người vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng mà nhiệm vụ quan trọng trước mắt lúc này chính là ngăn những thuyền đó lại.
“Đến bến tàu trước đi.” Ân Hậu nói.
Mọi người vừa mới ra ngoài liền đụng phải Lâm Dạ Hỏa: “Câm đâu?”
Lâm Dạ Hỏa vừa nãy còn đi cùng Trâu Lương, dựa theo phân phó của Bao Đại Nhân đến tìm Trần Độ của tiệm thuốc họ Trần kia, lúc đến nơi liền phát hiện Trần Độ không có ở đó, lúc vừa mới ra ngoài, Trâu Lương đã bị một ảnh vệ gọi lại. Sauk hi trao đổi mấy câu, Trâu Lương liền lách người cái là biến mất, Lâm Dạ Hỏa tìm một đường mà tới được chỗ này.
Triển Chiêu nhanh chóng kéo hắn lại: “Ngươi biết Hoàng di của ta ở đâu không?”
Lâm Dạ Hỏa mở to mắt nhìn, nghiêng đầu: “Không phải là ở Hồng Anh Trại sao?”
Triển Chiêu vỗ hắn một cái: “Nhanh lên, đến Hồng Anh Trại mang nàng đến đây, vô cùng khẩn cấp!”
Lâm Dạ Hỏa há to miệng: “Ngây bây giờ?”
“Nhanh đi!” Vô Sa chỉ về hướng Hồng Anh Trại: “Trong vòng nửa canh giờ phải trở lại.”
Lâm Dạ Hỏa giật mình, nhanh chóng chạy như điên đi, vừa đi Hỏa Phụng còn vừa nghĩ, việc gì mình lại phải làm chân chạy a? Từ đây đến Hồng Anh Trại có cưỡi ngựa cũng mất nửa ngày, lại còn bắt mình ca đi cả về trong vòng nửa canh giơ nữa ….. Nha a a a a!
Ngày đó, mọi người trong Ứng Thiên phủ liền thấy một cơn lốc màu đỏ “vút” qua ….
Hàng quán hai bên đường cùng người đi đường đều bị gió thổi bay, cửa sổ lắc lư, nhưng mà lại không thấy rõ người nào …. ảo giác sao? Hay là yêu phong a?
Đám người Triển Chiêu chạy thẳng một đường đến bến tàu, chỉ thấy ở bến tàu vô cùng loạn, Triệu Phổ đang đứng trên bờ, Trâu Lương cùng Âu Dương Thiếu Chinh thì đang tập trung tất cả những thuyền có thể dùng được.
Mọi người nhìn về hướng xa xa, chỉ thấy một đoàn thuyền Phù Tang đen sì rầm rập lướt đi rất xa.
Chủ mấy chiếc thuyền câu rối rít lắc đầu: “Đuổi không kịp a Cửu Vương gia, thuyền câu của chúng ta quá chậm, những chiếc thuyền kia lại quá lớn, nhất định phải là thuyền nhanh mới có thể đuổi theo.”
Triệu Phổ nổi giận.
Mọi người lúc này cũng gấp gáp, những chiếc thuyền Phù Tang kia nếu thật sự chạy mất, như vậy Triệu Phổ dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch chứ đừng nói gì đến những chuyện liên quan với Ưng Vương này. Nói cách khác, cho dù Triệu Trinh có tín nhiệm Triệu Phổ, nhưng một khi chuyện này bị truyền đi, người trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào đây? Miệng đời đáng sợ, sau này làm sao Triệu Phổ có thể phục chúng mà tiếp tục làm Đại nguyên soái Tống Triều được?
Còn đang nóng náy, Bạch Ngọc Đường cảm giác có người vỗ vỗ bả vai hắn.
“Ngọc Đường, các ngươi đang làm gì thế?”
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy Tương Bình đứng phía sau hắn, trong tay cầm một chiếc quạt lông ngỗng cùng bình trà nhỏ, dáng vẻ rất nhàn nhã. Mà sau lưng Tương Bình còn có hai người nữa ….
Một người béo múp míp, mặc váy vàng, chính là Hoàng Nguyệt Lâm, một người khác mặc váy lụa đỏ, là Hồng Cửu Nương.
“Hoàng di!” Triển Chiêu hô to một tiếng.
Hoàng Nguyệt Lâm bị hắn gọi một tiếng làm cho sợ hết hồn, tâm nói làm sao vậy?
Những người khác cũng “soạt” một tiếng mà quay đầu lại.
Vô Sa còn đang cảm khái —– Ai nha? Khinh công của Tiểu Lâm tiến bộ vượt bậc a, nhanh như vậy đã đến Hồng Anh Trại về rồi a? Nhưng mà nhìn xung quanh một chút, không có thấy thân ảnh của Lâm Dạ Hỏa. Vô Sa đại sư không biết, lúc này Lâm Dạ Hỏa đang như một mũi tên điện, chạy như điên trên quan đạo đây.
“Tứ ca?” Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc: “Sao mọi người ….”
“Chúng ta đến đón Nhị ca của ngươi a.” Tương Bình nói: “Đội thuyền của Nhị ca hôm nay đến, nói là mang theo rất nhiều đặc sản.”
Hoàng Nguyệt Lâm cười thật tươi, nói: “Ta đến xem đội thuyền của Hãm Không Đảo…”
“Nhị ca đâu rồi?” Bạch Ngọc Đường bắt lại Tương Bình.
Tương Bình cùng Hoàng Nguyệt Lâm nhìn nhau.
“Hẳn là đến gần rồi đi….” Tương Bình chỉ về nơi xa, chỉ thấy ở hướng Tây Nam, có một đội thuyền đang hướng tới.
Mặc dù cách rất xa, nhưng mọi người có thể nhìn thấy ở mũi thuyền, Hàn Nhị gia đang khoanh tay đứng ở đó, một cước đạp lên đầu rồng nhìn về nơi xa. Sau lưng hắn còn có một thân ảnh cao lớn đang vẫy vẫy bên ngày, chính là Tam gia Từ Khánh.
Từ Khánh từ xa đã thấy bến tàu có rất nhiều người, liếc mắt cái đã nhìn thấy huynh đệ Bạch Ngọc Đường nhà mình rồi, tâm nói, nhiều người đến đón như vậy a, không phải nói Ngọc Đường bận tra án sao?
Mà Hàn Chương thì lại quay đầu nhìn lại đám thuyền Phù Tang cách đó không xa, nói với Từ Khánh: “Thuyền Phù Tang này là sao?”
Từ Khánh đang nhìn, lại thấy Bạch Ngọc Đường đứng trước bến tàu phất tay ra hiệu cho họ, nhìn dấu tay thì là: “Dừng lại, lập tức quay đầu!”
Từ Tam gia vung tay một cái, thủ hạ lập tức dừng thuyền, Từ Khánh cùng Hàn Chương không hiểu mà nhìn về hướng bến tàu.
Chỉ thấy nơi xa, một bóng đen phi tới.
“Quái …. Cái gì bay?” Chờ đến khi Tam gia định hình lại được rồi, chỉ thấy Ân Hậu đã rơi xuống trước mắt bọn họ, trong tay còn xách theo Hoàng Nguyệt Lâm.
Rất nhanh sau đó, những người khác cũng lên thuyền.
Bạch Ngọc Đường chỉ về đám thuyền Phù Tang trước mắt, nói: “Mau đuổi theo!”
Hàn Chương giơ tay lên, lập tức, thủy phu lái chèo, đội thuyền của Hãm Không Đảo liền đuổi theo đám thuyền Phù Tang kia, dùng hết tốc độ tiến về phía trước.
Triệu Phổ quay đầu nhìn lại một chút, đội thuyền của Hãm Không Đảo mặc dù rất nhanh, nhưng số lượng lại quá ít, chỉ có bảy tám chiếc, mà đội thuyền của Phù Tang bên kia có đến tám trăm chiếc, cản lại thế nào?
Còn đang nghi ngờ, chỉ thấy từ trong khoang thuyền, Hoàng Nguyệt Lâm đã thay một bồ đồ khác đi ra.
Chỉ thấy nàng mặc một bộ y phục bó sát không thấm nước, nàng vốn dĩ rất béo, lúc này mọi người cũng phải dở khóc dở cười, thật sự giống hệt một con cá heo a.
Hoàng Nguyệt Lâm giãn gân cốt một chút, hỏi Ân Hậu: “Cung chủ, muốn thế nào?”
Ân Hậu nhìn những chiếc thuyền kia một cái, hạ lệnh: “Toàn diệt!”
Hoàng Nguyệt Lâm gật đầu một cái, đến bên chiến thuyền vọt lên một cái …. Chui vào trong nước, biến mất vô tung.
Triệu Phổ khẽ cau mày.
Bạch Ngọc Đường cũng hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi, hơn tám trăm chiếc thuyền, Hoàng di ngươi lại chỉ có một mình …..”
Triển Chiêu nhẹ nhàng phất tay một cái: “Tám trăm chiếc chỉ là chuyện nhỏ.”
Triệu Phổ kinh ngạc mà trợn tròn hai mắt nhìn Triển Chiêu, Trâu Lương cùng Âu Dương Thiếu Chinh cũng giật mình nhìn hắn …
Lúc này, Ân Hậu phất tay một cái, ý bảo Hàn Chương —— Có thể dừng thuyền.
Hàn Chương hạ lệnh cho thuyền đội thả neo.
Mọi người đứng trên thuyền chờ, vậy mà …. Sóng vẫn êm, biển vẫn lặng, nhưng không thấy thân ảnh Hoàng Nguyệt Lâm đâu.
Âu Dương có chút lo lắng: “Chuyện này …. Không cần nổi lên để thở sao?”
“Xuỵt….”
Lúc này, chỉ thấy Thiên Tôn nhẹ nhàng giơ ngón tay, ý bào mọi người chớ có lên tiếng, vừa chỉ chỉ tai, ý bảo họ tĩnh tâm lắng nghe.
Mọi người bế khí ngưng thần, chỉ sau một hồi an tĩnh …. Đột nhiên …. Hình như ở đáy nước có truyền đến một chất giọng ảm đạm.
Mọi người khó hiểu —— Tiếng gì?
Dần dần, thanh âm càng lúc càng lớn, sóng gió trên mặt biển hình như cũng càng lúc càng lớn hơn.
Tiếp đó, một thanh âm cổ quái truyền đến, nghe như tiếng thú kêu, thanh âm truyền qua nước biển, khiến cho người ta kinh hãi.
“Thứ gì a?” Từ Khánh kinh hải: “Long Vương hiển linh sao?”
Hàn Chương nhíu mày một cái, hỏi Tương Bình: “Lão Tứ, nữ nhân đó là ai?”
Tương Tứ gia nhẹ nhàng lắc lư quạt lông ngỗng, cười một tiếng: “Giang Đồn Hoàng Nguyệt Lâm.”
“À….” Hai hàng lông mày của Hàn Nhị gia nhướng cao: “Vậy chẳng phải chúng ta sắp may mắn được chiêm ngưỡng Giao Long Xuất Hải trong truyền thuyết rồi sao?”
Hàn Chương vừa mới dứt lời, đột nhiên mọi người đều nghe một tiếng “oành” vang lên thật lớn, nhìn lại …. Chỉ thấy đội thuyền của Phù Tang kia đột nhiên dừng lại bất ngờ.
Những chiếc thuyền ở phía sau vội vàng bẻ lái để tránh va chạm, đội thuyền cứ thế mà rối loạn.
Nhìn lại chiếc thuyền đi đầu kia, chỉ thấy thấy đầu thuyền nghiêng về một phía, đuôi thuyền lại nghiêng về phía khác, cả chiếc thuyền vặn vẹo vô cùng quỷ dị, hơn nữa, từ đáy biển lại không ngừng truyền đến tiếng quái thú hống lên. Tất cả thuyền viên của đội thuyền Phù Tang đều chạy ra nhìn xem tình hình của chiếc thuyền đi đầu.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi giăng co quyết liệt, đột nhiên ….. liền nghe thấy mặt biển cuồn cuồn vang lên.
Chỉ trong nháy mắt, một cột nước cực lớn giống hệt như giao long xuất hải vút lên, xuyên qua toàn bộ đám thuyền kia. Mà nhìn lại đám thuyền đó, chỉ trong nháy mắt đã bị con “rồng nước” đánh cho tan tác, chia năm xẻ bảy , bắt đầu chìm xuống.
Sau khi con rồng nước kia bay lên, mỗi lần rơi xuống đều đập trúng hơn mười chiếc thuyền phía sau, thân thuyền bị một lực cực lớn đánh nát, ván thuyền tứ tung, mảnh vụn trôi nổi khắp nơi trên biển.
Mà trong đội thuyền đó cũng xảy ra biến hóa những chiếc thuyền đụng vào nhau bị lật chìm không ít, lại tiếp tục bị giao long nhảy lên đập nát trong nháy mắt …. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ đám thuyền bè chỉ còn là một đám mảnh vụn trôi nổi trên biển. Đội thuyền Phù Tang kia giống hệt như gặp phải lốc tố mưa sa trên biển, không chịu nổi một kích.
Ngoại trừ Ân Hậu, Thiên Tôn cùng Vô Sa, những người khác đều trợn mắt há miệng mà nhìn tình cảnh trước mắt, từng chiếc từng chiếc thuyền bị lật đổ rồi chìm đi trước mắt mình. Không chỉ có người trên thuyền bị rơi chìm trong biển mà cả đồ đạc trên đó cũng rơi xuống đáy biển sâu.
Triển Chiêu liếc mắt, chỉ thấy trên biển, theo sóng biển tuôn trào, có vô số đầu lâu đang nổi chìm theo sóng biển.
“Là đầu lâu thật chứ không phải là đầu lâu vàng a…” Bạch Ngọc Đường cau mày.
Lúc này, chỉ thấy Thiên Tôn đột nhiên vỗ Ân Hậu một cái, chỉ về phía trước.
Ân Hậu ngẩng đầu …. Chỉ thấy trong một chiếc thuyền còn sót lại, một người áo đen chạy ra khoang thuyền.
Trong nháy mắt hắn quay đầu lại, mọi người liền thấy rõ …. Hắn có một con mắt quái dị.
“Là hắn…..”
Triệu Phổ vừa mới nói ra chữ “hắn” đã thấy hắc ảnh chợt lóe lên.
Chờ đến khi mọi người hiểu được, đã thấy Ân Hậu trở lại trên thuyền, trong tay còn xách theo hắc y nhân kia, ném lên boong thuyền.
Người kia bị điểm huyệt đạo, nằm im trên boong không thể động đậy.
Lúc này, đầu kia cũng đã bị đánh cho long trời lở đất rồi, chỉ thấy tám trăm chiếc thuyền Phù Tang cứ thế chìm hết vào biển, mà lúc này, bốn phía đều thấy đuôi rồng nước vung lên, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Trên bến tàu, Bao Đại Nhân, Bàng Thái sư, Dịch Hiền cũng đã mang theo nha dịch đến, cộng thêm cả ngàn dân chúng vây xem đang ầm ĩ bàn tán chuyện Long Vương hiển linh.
Lại thêm một lát nữa, gần như tất cả thuyền Phù Tang đều chìm hết, trên mặt biển chỉ còn lại ván thuyền cùng đám tàn thủy binh đang ôm ván thuyền câu sinh.
Hồng Cửu Nương cầm một chiếc khăn lớn đi ra, chỉ thấy từ mặt nước “vút” lên một tiếng.
Hoàng Nguyệt Lâm nhảy lên, rơi vào boong thuyền, không có bị thương.
Hồng Cửu Nương dùng khăn lớn bọc nàng lại, giúp nàng lau tóc, kéo nàng vào khoang thuyền thay y phục.
Mọi người trợn mắt há miệng nhìn đội thuyền bị “tuyệt diệt” phía trước mà không nói lên lời, chỉ có một dì béo của Ma Cung, sao lại có sức chiến đấu mạnh đến vậy?!
Lúc này, ảnh vệ cũng đã mướn nhóm lớn thuyền câu đến rồi.
Ân Hậu bảo bọn họ chuẩn bị lưới, vớt hết số đầu lâu khô kia lên, lại vớt cả đám thủy thủ đoàn lên, trói hết lại.
Chờ đến khi mọi người hồi phục lại, trận này thời gian đánh quá ngắn, nhưng lại có hiệu quả kinh người.
Triệu Phổ cũng hít vào một ngụm lãnh khí —– Hoàn toàn không có cơ hội biểu hiện!
Trâu Lương cùng Âu Dương Thiếu Chinh thì khoanh tay nhìn hắn, ý là ——- Ngươi còn non lắm!
Triệu Phổ vỗ ngực một cái, cũng may là Công Tôn không có ở đây, không nhìn thấy. Nhưng mà chỉ chớp mắt một cái, hắn đã thấy được Tiểu Tứ Tử đang rất sùng bái mà ôm mặt nhìn Ân Hậu, vẻ mặt như muốn nói: “Thật là đẹp trai, thật là đẹp trai, thật là đẹp trai …. Đẹp trai hơn Cửu Cửu nhiều nha!”
Triệu Phổ ôm ngực —– Ai nha, đau lòng quá a!
Chờ một lúc sau, mọi người cũng trở lại bờ, Bao Đại Nhân cho người sơ tán đám đông.
Mọi người xuống thuyền, bên bờ, các ngư dân đang dùng một tấm lưới lớn mà vớt hết tất cả những đầu lâu khô kia lên.
Bao Đại Nhân có chút không hiểu, những người khác cũng không hiểu, Ân Hậu ý bảo —– Về rồi nói cho các ngươi biết.
Mọi người đang định mang theo nam nhân có con mắt quái dị kia về nha môn thì lại nghe thấy từ nơi xa có tiếng người la lớn: “Này này này!”
Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ vọt tới, vừa dừng lại cũng bị trượt một đoạn thật xa trên đất. Mọi người cảm thấy từng trận kình phong đập vào mặt, Tiểu Tứ Tử bị đẩy ngã ngồi về phía sau, may mà có Bạch Ngọc Đường đỡ bé.
Mọi người nhìn trước mắt.
Chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa toàn thân ướt đẫm, hai tay chống gối thở hồng hộc, vừa thở dốc vừa nói: “Hoàng …. Hoàng di không, không, không có ở Hồng Anh Trại …. Nói….. nói là ….”
“Tới bến tàu à?” Mọi người không đợi hắn nói xong, đồng thanh hỏi.
Lâm Dạ Hỏa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoàng Nguyệt Lâm đã thay một bộ y phục sạch sẽ, đang ngoẹo đầu nhìn hắn.
“Khụ khụ.” Vô Sa ho khan một tiếng, nói: “Đã làm xong chuyện rồi, ha ha ha ….”
Lâm Dạ Hỏa cũng hít vào một ngụm khí lạnh, hắn chạy đến rã cả chân, cuối cùng là một chuyến vô công?
“Cái đồ Hòa thượng béo nhà ngươi, lão tử khi sư diệt tổ a…..” Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng lên liều mạng với Vô Sa đại sư, mọi người nhanh chóng khuyên can, Vô Sa trốn sau lưng Thiên Tôn, Triển Chiêu thì ngăn lại Lâm Dạ Hỏa.
Cuối cùng, Trâu Lương đi tới, vác Đường chủ của Hỏa Phụng Đường đang nổi giận đùng đùng lên vai, mang đi.