Long Đồ Ấn

Chương 50: Q.3 - Chương 50: Giao Phong




Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi nha nhi chỉ phương hướng đó chính là hướng mà sứ giả phiên quốc đang tới.

Chỉ thấy ở cuối đội ngũ, có một đoàn nữ tử áo trắng niên kỷ không lớn, đại khái có khoảng sáu bảy người, hai người một hàng, xếp thành một nhóm, trên tay đều nâng một cái hộp, đi theo phía sau một nữ tử váy dài trắng, trên đầu có đội ngân sức.

“Đó là Diêu Tố Tố sao ?” Triển Chiêu tò mò hỏi Thần Tinh Nhi.

“Không phải đâu ….. Diêu Tố Tố không có đẹp như vậy.” Nguyệt Nha Nhi vuốt cằm lắc đầu.

Lúc này, phía sau lại có vài người đi tới, đi đầu là một nữ tử váy dài đen,, đầu cũng có đeo ngân sức, theo phía sau cũng là mấy cô nương mặc hắc y phục.

“Người đó mới là Diêu Tố Tố.” Nguyệt Nha Nhi nói.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng có chút buồn bực, mấy người nữ tử áo trắng đó là ai ?

“Người nào là Hạnh Nhi ?” Bạch Ngọc Đường không biết vì thế mới hỏi một câu.

“Người đi ở hàng thứ ba , bên trái, cằm đầy đó.” Thần Tinh Nhi chỉ cho Bạch Ngọc Đường xem.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn thoáng qua, cô nương này thoạt nhìn mười mấy tuổi, dáng vẻ bên ngoài so với Hạnh Nhi mà mọi người nói cũng tương tự, nhưng mà biểu tình lại rất nghiêm túc, không giống như cái nha đầu mảnh mai yêu đuối, bị người ta lừa đến phải tự vẫn theo lời mọi người nói kia.

“Có thể là người giống người không ?” Triển Chiêu hỏi hai nha đầu, “Sao lại đột nhiên biến thành ngoại tộc rồi ?”

“Ân……” Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đều tỏ vẻ không rõ, chẳng lẽ thật sự có người giống đến vậy sao ?

Khi đang nói chuyện, mọi người đã tiến vào đến nội viện.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lưu ý đến cô nương rất giống Hạnh nhi kia ………. Nên nói thế nào đây, giống y như một cái người gỗ, không phản ứng, không biểu tình, không nói lời nào, đến ngay cả ánh mắt cũng trống rỗng, cảm giác có chút khó hiểu.

Mọi người sau khi nhập tọa, trời cũng bắt đầu tối, đèn lồng rực rỡ cũng đã được thắp lên, nguyên lai Ngự hoa viên buổi tối so với ban ngày càng đẹp hơn, không cần ca vũ cũng không có sáo đàn, gió mát trăng thanh khiến bầu không khí thật không tồi.

Yến hội ở đây cùng nơi khác bất đồng, hai người ngồi một bàn, cảm giác rất gần gũi.

Chính giữa phía trước chính là ngự tọa của Triệu Trinh, hai bên cũng có hai bàn nhưng lại không có người ngồi.

Xem ra là hắn chỉ đến một mình, không có ý mang theo phi tử.

Phía bên trái là các quan viên đại Tống, bên phải là chỗ ngồi của các sứ thần.

Chỗ ngồi của các Tống thần, theo thứ tự có, Bao Chửng cùng Bát Vương gia một bàn, Bàng thái sư cùng Bàng Dục một bàn, Triệu Phổ cùng Công Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử một bàn, Triển Chiêu ngồi cùng Bạch Ngọc Đường, bên cạnh vẫn còn một bàn trống, xem ra là chỗ của Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương, phía sau cũng còn một số trọng thần, tổng cộng có đến hai mươi người.

Nguyệt Nha Nhi cùng Thần Tinh Nhi ngồi phía sau Bạch Ngọc Đường, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh cũng tới, ngồi ở phía sau Triệu Phổ, Bàng thái sư cùng Bát Vương gia mỗi người cũng dẫn theo hai tùy tùng, bất quá bọn Triển Chiêu cũng không có nhận thức.

Công Tôn có chút không hiểu nhìn Triệu Phổ đang bóc lựu cho Tiểu Tứ Tử, nhịn không được mà hỏi, “Sao ngươi lại ngồi ở đây ?”

Triệu Phổ đem lựu nhét vào trong miệng Tiểu Tứ Tử, chính mình cũng ăn một chút, nhìn Công Tôn , “Đây còn chỗ trống a .”

Công Tôn híp mắt nhìn hắn, “Ngươi hẳn là phải ngồi cùng Bát Vương gia chứ ?”

“Hắn cùng Bao Chửng với cả Bàng thái sư cứ thần thần bí bí, như là có chuyện gì đó muốn nói, ta bị đuổi đi.” Triệu Phổ nói xong, đem Tiểu Tứ Tử ôm sang một bên, quay đầu lại chọc Công Tôn , “Không được quấy rầy ta cùng Tiểu Tứ Tử bồi đắp tình cảm !”

Công Tôn ở dưới bàn mà đạp hắn một cái —— Đó là nhi tử của ta !

Triệu Phổ cười hì hì mà hỏi Công Tôn, “Cho ta đi a ? Ta nhận làm nghĩa tử !”

“Không được !” Công Tôn bĩu môi, không cần nghĩ ngợi liền trả lời.

“Vậy hay là nhận làm người thân đi.”

Bên cạnh Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ăn ý mà cùng ngó qua —– Nhận làm người thân sao ?

Công Tôn càng căm tức Triệu Phổ, đưa tay qua đòi con, “Trả lại cho ta.”

Triệu Phổ đem Tiểu Tứ Tử giấu sang một bên, tỏ ý không trả.

Công Tôn nổi giận lôi đình ——- Dám cùng hắn tranh con !

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy, kỳ thật Công Tôn để Tiểu Tứ Tử nhận Triệu Phổ làm nghĩa phụ là trăm lợi vô hại, huống chi hai người này cũng thật rất hợp nhau.

Công Tôn thấy Triệu Phổ không trả, liền hướng Tiểu Tứ Tử mà ngoắc ngoắc, “Tiểu Tứ Tử.”

Ai ngờ Tiểu Tứ Tử cũng không có chịu qua, còn ôm đai lưng Triệu Phổ , nghiêm mặt mà nhìn Công Tôn.

Công Tôn thực tức giận.

Triệu Phổ bèn rót cho hắn chén trà, “Ai nha, xin bớt giận, hai ta mỗi người một nửa được không ? Đầu tháng ngươi chăm, cuối tháng ta chăm, giữa tháng thì mỗi người một nửa, ai rảnh thì người đó chăm a.”

Công Tôn trừng hắn, “Ai thèm phân với ngươi, đó là con ta !”

“Hai ta đã thân thiết như vậy rồi, của ngươi còn không phải là của ta sao, đừng có keo kiệt thế chứ !” Triệu Phổ bèn ngoắc ngoắc cung nữ đứng bên cạnh một cái, bảo nàng lấy điểm tâm cho Tiểu Tứ Tử, cung nữ kia chạy đi cũng thật nhanh, chỉ trong chốc lát đã bưng một cái mâm đựng đầy điểm tâm đi đến, vừa nhỏ giọng hỏi, “Cửu vương gia, tiểu hài tử này là ai a ?”

Triệu Phổ bĩu môi, “Ta nhận làm nghĩa …….”

Chữ “Tử” còn chưa kịp nghẹn ra, ở dưới gầm bàn Công Tôn đã đạp cho hắn một cước, có điều khí lực Công Tôn không đủ, tuy rằng đã dốc hết toàn lực nhưng so với cái tên Triệu Phổ da thịt cứng như tường đồng thì chẳng nhằm nhò gì, hắn vẫn vững vàng nghẹn ra một chữ cuối cùng, “tử”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ ——- Triệu Phổ lại bị đánh rồi.

Cung nữ kia kinh ngạc ——- Đây không phải là Tiểu vương gia sao ?!

Bát Vương gia nghe nói thế, cũng tò mò hỏi, “Trạch Lam, đây là nghĩa tử ngươi thu sao ?”

Triệu Phổ gật đầu một cái, liền ôm Tiểu Tứ Tử đối với Bát Vương gia mà nói, “Gọi bá bá.”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, mở miệng, “Bá bá”

Bát Vương gia mặt mày hớn hở, quay đầu lại hỏi Bao Chửng, “Lần này đi tuần chẳng lẽ lại có kỳ ngộ ? Trạch Lam còn nhận được một đứa con nuôi a.”

Bao Chửng vuốt vuốt chòm râu nhìn tràng diện bên này còn cả cái Triệu Phổ đang cười đến hạnh phúc như chiếm được tiện nghi đặc biệt nào đó cùng Công Tôn tức đến mặt mũi trắng bệch, có vẻ đặc biệt không cam lòng, cũng cảm thấy có chút buồn bực ——- Xem ra Vương gia đúng là rất thích trêu chọc Công Tôn a .

Các triều thần ở đây đều đã nghe nói, tiểu oa nhi đáng yêu kia lại chính là nghĩa tử của Triệu Phổ, mọi người đều suy đoán quan hệ của Triệu Phổ cùng Công Tôn.

Công Tôn vẻ mặt bình tĩnh, Tiểu Tứ Tử biết phụ thân bé không vui, liền đút vào tay Triệu Phổ khối bánh đậu xanh, ý bảo là phụ thân thích cái này.

Triệu Phổ đưa đến bên miệng Công Tôn, “Nào, Ăn một miếng.”

Công Tôn trắng mắt lườm hắn.

Triệu Phổ lại còn tiếp tục cười.

Văn võ bá quan cả triều đều đầy bụng nghi ngờ, tâm nói cũng chưa từng thấy Vương gia lại nhẫn nại đến vậy a !

Giả Ảnh phía sau bất đắc dĩ lắc đầu, Tử Ảnh lại thật cao hứng, Tiểu Tứ Tử đã danh chính ngôn thuận là Tiểu vương gia rồi sao ? Vậy liệu có thể đón về Vương phủ nuôi mấy ngày hay không nha?

Bạch Ngọc Đường còn đang lắc lắc đầu, trước mắt đã xuất hiện một khối hoa quế cao, giương mắt mà nhìn nhìn Triển Chiêu.

Chỉ thấy Triển Chiêu đang cười tủm tỉm mời hắn ăn hoa quế cao đâu, bất quá lại chỉ còn có nửa khối, nửa khối khác đã nằm ở trong miệng hắn, có thể là vừa rồi Tiểu Tứ Tử mới vừa đưa cho hắn.

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, lại nói, Bạch ngũ gia vốn yêu sạch sẽ, đồ vật mà người khác đã chạm qua đánh chết hắn cũng không thèm động, nhưng mà lúc này cũng không biết làm sao vậy, đã há miệng ngậm lấy nửa khối hoa quế cao Triển Chiêu đưa đến, một chút do dự cũng không có, lại còn nghĩ nghĩ xem có nên liếm liếm ngón tay hắn hay không.

Bất quá chính lúc Bạch Ngọc Đường còn đang nghĩ thì Triển Chiêu đã tự mình liếm liếm rồi, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy vậy, thuận tay bưng chén trà uống, hoa quế cao này rốt cuộc đã cho mấy cân đường, sao lại ngọt đến vậy ?

Vừa chú ý đến Công Tôn, mọi người cũng đồng dạng chú ý đến Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Nói thật, không phải do ngươi cố ý muốn nhìn sang bàn bọn họ mà là ……. hai người một đỏ một trắng cùng nhau ngồi một chỗ, thật sự vừa đẹp lại vừa sáng a .

Cả triều văn võ bá quan đều cảm thấy được, phủ Khai phong trước kia thật như quỷ kiến sầu, Bao đại nhân thì mặt đen, tứ đại hộ vệ người nào cũng là hán tử cao lớn thô kệch, cả phủ Khai phong trừ bỏ mấy cái nha hoàn còn lại đều là Đại lão gia, tuy rằng làm việc rất đắc lực nhưng cũng thật là khó nhìn. Nhưng mà sau khi có Triển Chiêu đến, lại như được tô điểm thêm một sắc màu tươi đẹp, lần này không biết Bao Chửng ở đâu lại tìm về được một cái thư sinh tuấn mĩ, lại còn thêm một cái bạch y công tử đẹp đến vô sắc vô thiên, chậc chậc, xem ra Khai phong phủ lần này nhìn vào lập tức đổi đời rồi.

Mặt khác, các phiên quốc sứ thần đã lục đục tiến vào, hình dạng trông cũng khác nhau, ăn mặc cũng thập phần cổ quái.

Nói đến cũng khéo, vị nữ tử bạch y thần bí kia lại ngồi đối diện Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, các cô nương phía sau nàng đều đứng, đồng loạt cúi đầu, cũng không hề chớp mắt.

Nguyệt Nha Nhi cùng Thần Tinh Nhi phía sau Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khe khẽ nói nhỏ.

“Có phải nhận sai người rồi hay không ?”

“Người có giống nhau đi.”

“Cũng đúng a , Thiếu gia tuy không nhận ra Hạnh Nhi, nhưng mà Hạnh nhi nhận ra thiếu gia sao.”

“Đúng vậy, vừa nãy nhìn thấy chúng ta cũng không có phản ứng nữa.”

“Bất quá bộ dáng cũng thật là quá giống đi.”

“Đúng vậy, có giống đến cả vị chí nốt ruồi trên cằm cũng không sai biệt không a .”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sau khi nghe được đều khẽ nhíu mày.

Triển Chiêu quay đầu lại hỏi, “Nốt ruồi trên cằm sao ?”

“Đúng vậy, trên cằm Hạnh Nhi có một nốt ruồi, màu đỏ chu sa.” Nguyệt Nha Nhi đáp.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường ——–Trùng hợp như vậy sao ? Mặt mũi giống nhau, ngay cả nốt ruồi cũng giống nhau sao ?

Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày không nói ——- Cũng cảm thấy được có phần kỳ quái.

“Còn có nga.” Thần Tinh Nhi trạc trạc Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, “Hai ngươi không thấy kỳ quái sao ?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hai người, như là muốn hỏi —— Cái gì mà kỳ quái ?

“Ngươi xem, mấy cung nữ, thái giám và sứ thần này, trừ bỏ mấy cô nương áo trắng kia, tất cả đều nhìn trộm hai ngươi a , tại sao chỉ có mấy cô nương y phục trắng kia là thờ ơ chứ ?” Thần Tinh Nhi tựa hồ còn rất khó nghĩ.

“Đúng vậy.” Nguyệt Nha Nhi gật đầu, “Bên phía chúng ta, dạng đẹp nào mà không có, nếu không để ý cũng phải để ý xem Bao đại nhân vì sao lại đen đến vậy đi ? Cho dù các nàng ai cũng không thích thì cũng không có lý do nào mà là nữ nhân lại không nhìn thử Tiểu Tứ Tử a!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tuy cảm thấy lý do này có chút kỳ lạ, bất quá nhìn đến tình huống của mấy nữ tử bên kia, đích xác không bình thường chút nào.

Triển Chiêu thân thủ nhẹ nhàng tùm túm tay áo Công Tôn bên cạnh, để hắn tạm thời đừng có trừng Triệu Phổ nữa, có chuyện đứng đắn cần hỏi hắn đây.

Công Tôn quay đầu lại, nét mặt đối với Triển Chiêu dịu đi một chút, dù sao ở Phủ Khai phong này, hắn thấy ai cũng thuận mắt, chỉ riêng có tên Triệu Phổ này, thật không vừa mắt !

Triển Chiêu nói qua tình huống cho Công Tôn nghe.

Công Tôn nhíu, “Người có giống nhau nhưng làm sao có thể giống đến cả vị trí nốt ruồi được ?” , nói xong, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mấy cô nương y phục trắng phía trước, lại còn nhíu nhíu mày.

“Khụ Khụ.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấp giọng ho khan một tiếng, ý bảo Công Tôn ——- không nên nhìn thẳng như vậy.

Nhưng Công Tôn lại vuốt cằm, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm.

Triệu Phổ có chút không thoải mái, “Thư ngốc, ngươi nhìn cái gì, mấy cô nương đó còn không có dễ nhìn như ngươi đâu.”

Công Tôn bắn cho hắn một ánh mắt khinh thường, “Mấy cô nương này có bệnh.”

“Ngươi cách xa như vậy mà còn có thể nhìn ra người ta có bệnh sao?” Triệu Phổ đưa cho hắn khố điểm tâm, “Ngươi đừng có cả ngày nếu không phải nghĩ người khác bị bệnh thì lại nghĩ đến người khác bị chết, nào đến ăn một miếng.”

Công Tôn muốn đánh hắn, thuận thế nhìn lên …… không thấy Tiểu Tứ Tử đâu.

“Di ?” Công Tôn kéo lay Triệu Phổ , “Tiểu Tứ Tử đầu ?”

Triệu Phổ nhìn lại, cũng cảm thấy buồn bực, mới rồi vẫn còn ngồi thành thành thật thật ở bên cạnh mà.

Ngửa mặt nhìn ra phía sau chỗ của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Hai người đó lúc này vẫn bất đắc dĩ mà nhìn Công Tôn, ý kia —— Vẫn đang chờ hắn giải đáp vấn đề các cô nương kia có bị bệnh hay không đây, nhìn đến Tiểu Tứ Tử ……. Không thấy !

Công Tôn trong lòng giật mình, đây là ở trong Hoàng viện a , chạy đi đâu rồi.

Tử Ảnh ở phía sau chỉ chỉ một bên, “Bên kia.”

Công Tôn cùng Triệu Phổ quay đầu lại, nhìn qua.

Chỉ thấy ở phía sau mọi người, Tiểu Tứ Tử tay trái cầm một khối hoa quế cao, vừa cắn vừa ngẩng mặt nhìn, đối diện bé là một nam tử trẻ tuổi mặc một bộ hoàng sắc trường bào đang ngồi chổm hổm, hỏi bé, “Cha ngươi cùng Cửu thúc có quan hệ gì nha ? Cửu thúc thế nhưng lại chịu uy hắn ăn, hay là quan hệ không bình thường a ?”

Tiểu Tứ Tử vừa cắn hoa quế cao vừa trả lời, “Không giống nhau a, đó là phụ thân ta, Cửu Cửu cũng là cha ta, vừa mới nhận đó…..”

“Nga…….” Nam tử vuốt cằm trầm tư, “Khó trách hắn gần đây giống như tâm tình rất tốt………”

“Ngươi là cháu của Cửu Cửu sao ?” Tiểu Tứ Tử còn hỏi, “Ngươi tên gì nha, ta tên Tiểu Tứ Tử .”

Người nọ chỉ chỉ cái mũi của mình, “Đúng vậy, ta gọi là Tiểu Trinh Tử đó, ngoan, đến gọi tiếng Hoàng Huynh coi.”

Tiểu Tứ Tử oai oai cái đầu, “Hoàng Hùng sao ?”

“Phốc” Người nọ nhẫn cười, nắm nắm khuôn mặt tròn của Tiểu Tứ Tử.

Công Tôn híp mắt nhìn người nọ, trên trường bào là thêu không phải là “hùng” (gấu) mà chính là “long” (rồng), giật mình mà nhìn nhìn Triệu Phổ .

Triệu Phổ bất đắc dĩ, người kia là ai ? Đương kim Hoàng đế Triệu Trinh đó.

Triệu Trinh về điểm này lại giống Triển Chiêu, nhìn thấy tiểu hài nhi là cầm lòng không được, có lẽ vừa rồi vừa đến, liếc mắt một cái liền ngắm trúng Tiểu Tứ Tử, cho nên mới đi đến đùa một chút.

Bàng thái sư nhìn thấy mà lau nước mắt, khi nào thì khuê nữ nhà hắn mới có thể sinh ra một vị hoàng tử đây, nếu được vậy thì tốt rồi.

Triệu Trinh dù có khiêm tốn thế nào thì cũng là hoàng đế, quả nhiên gây xôn xao, chúng thần đều đứng dạy hành lễ.

Triệu Trinh đùa với Tiểu Tứ Tử đủ rồi, liền đem bé trả lại cho Triệu Phổ, xoay người hướng đến tọa vị, xua tay với mọi người, “Các vị ái khanh không cần đa lễ, hôm nay chỉ là bữa cơm gia đình, thứ nhất là để đón gió tẩy trần cho Bao khanh cùng Thái sư, tiếp đó là để nghênh đón các vị sứ thần.”

Nói xong, hắn cũng không có nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với vị thái giám tóc bạc phía sau một cái.

Thái giám đó lập tức phân phó khai tiệc.

Rượu và thức ăn đông loạt được mang lên.

Triệu Trinh lần lượt đánh giá mọi người.

Bạch Ngọc Đường cũng đánh giá Triệu Trinh một chút —— nhìn thoáng qua không để lại ấn tượng đặc biệt gì, thuộc loại diện mạo có thể gặp ở bất cứ đâu, nhìn kỹ một chút, cũng không có khó gân, diện mạo cũng không khó nhìn, nó chung cũng thật hòa nhã.

Ánh mắt Triệu Trinh lướt qua mọi người, lúc dừng lại trên người Bạch Ngọc Đường bê cạnh Triển Chiêu cũng phải lắp bắp kinh hãi, vị này chẳng lẽ là Bạch Ngọc Đường trước đó Triệu Phổ đã đề cập qua với hắn sao ? Thực ra hắn cũng đã hỏi qua Nam Cung Kỷ, Nam Cung Kỷ cũng đã nói cho hắn biết, Bạch Ngọc Đường ở trên giang hồ, vô luận là thanh danh, công phu cũng không kém Triển Chiêu, bọn họ chính là hai người nổi tiếng nhất trong những nhân tài mới xuất hiện bây giờ, riêng Cẩm Mao Thử tướng mạo xuất chúng, tuấn mỹ vô song, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặ a .

Triệu Trinh lại nhìn đến Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi phía sau Bạch Ngọc Đường, hắn vốn bảo Bao Chửng tìm đến hai cô nương có công phu tốt, xem ra là người của Bạch Ngọc Đường mang đến a , vì thế cũng đối với Bạch Ngọc Đường cười cười, tỏ ý cảm tạ.

Bạch Ngọc Đường cũng không có phản ứng lớn gì, thoáng gật đầu một cái, bất quá hắn cũng thấy Triệu Trinh khi cười rộ lên cũng không làm cho người ta ghét, đương nhiên cũng không có được vui tươi như Triển Chiêu.

Triển Chiêu kéo kéo Bạch Ngọc Đường ——– ngươi đối với Hoàng đế như vậy a , tốt xấu cũng cười một cái coi.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn —— ngươi cũng biết ta không thích cười mà.

Triển Chiêu mở to hai mắt —— thật không ? Vậy cái người chợp tối hôm nay cười đến thấy răng không thấy mắt là ai vậy kìa ? Có phải là do ta bị hoa mắt không nha ?

Bạch Ngọc Đường đưa đôi đũa qua cho hắn —– Ngươi vẫn là nhanh ăn cái gì đi, lắm miệng quá !

Triển Chiêu cầm đôi đũa buồn bực —— Ta có nói gì sao ?

Triệu Trinh thấy được Bạch Ngọc Đường thất lễ, ngược lại cảm thấy có chút thú vị, tính cách người giang hồ quả nhiên độc đáo, nếu đổi lại là các quan viên khác, thấy hắn cười như vậy đã sớm mặt mày nở hoa rồi, như vậy cũng không có ý nghĩa.

Nhìn tiếp phía sau, phát hiện bàn cuối cùng chỗ ngồi còn trống, vì thế liền hỏi Triệu Phổ, “Âu Dương tướng quân cùng Trâu tướng quân đâu ?”

“Nga……” Triệu Phổ hắc hắc cười, nhìn vài vị sứ thần đối diện, “Vài vị sứ thần đưa đến lễ vật đặc biệt như vậy, ta đương nhiên phải tìm người tin cây kiểm tra một chút rồi.”

Mấy vị sứ thần đối diện sắc mặt liền trầm xuống ….. Mọi người lúc này cùng có chung một ý tưởng —— Vì sao Triệu Phổ lại ở Khai Phong ?!

Mỗi lần phiên quốc đến chầu, đều thích cử mấy võ tướng đến làm sứ giả, nguyên nhân là bởi Tống triều trọng văn khinh võ, cả triều Văn võ bá quan trừ bỏ Triệu Phổ cũng không có ai có công phu gì.

Mà Triệu Phổ hàng năm đều ở biên quan, không thể nào có thể trở về, cho nên mỗi lần bọn họ đến đều có thể oai phong một chút, cũng lại không nghĩ đến …… Năm nay không chỉ có Triệu Phổ đã trở về, đến ngay cả Âu Dương Thiếu Chinh cùng Trâu Lương cũng đều trở lại, vậy thì có chút có khăn.

Triển Chiêu nhẹ nhàng túm túm tay áo Công Tôn, ý kia là ——– Công Tôn đừng nhìn nữa.

Công Tôn vẫn không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm cái cô nương vô cùng giống Hạnh Nhi kia, Triển Chiêu cảm thấy nếu còn nhìn nữa không chừng người ta lại cho rằng Công Tôn rất coi trọng cô nương đó.

“Vị công tử này, quan chức gì a ?”

Lúc này, vị bạch y nữ tử ngồi ở trước mặt Hạnh Nhi kia đột nhiên lên tiếng, mà được hỏi lại chính là Công Tôn.

Bao Chửng nói, “Vị này Công Tôn tiên sinh, sư gia của Khai phong phủ ta.”

“Sư gia ?” Nữ tử đó có chút giật mình.

Triệu Phổ nâng cằm hỏi, “Các họ đại diện cho nước nào ?”

“Ta là sứ thần của Tây nam Mục Chiếu quốc.” Đối phương mỉm cười, “Ta tên Mục Chiếu Đường, là nữ quan của Mục chiếu quốc.”

Triển Chiêu nghe được liền hơi nhíu nhíu mày, liếc Bạch Ngọc Đường, ý tứ như là muốn hỏi ——- Chức quan này là gì ?

Bạch Ngọc Đường có chú muốn cười —— Ta làm sao biết ? Cả nghe cũng chưa từng nghe qua.

“Trong triều ta chủ yếu là nữ nhân.” Mục Chiếu Đường ảm đạm cười, nói với Công Tôn, “Đại nhân nếu đã có thể ngồi ở đây, có nghĩa đã là người giữ cương vị quan trọng, nếu như có coi trọng cô nương nào của ta, xin cứ việc mang về.”

Công Tôn sờ sờ cằm ——– Như vậy cũng được a ?

Triệu Phổ trừng mắt liếc hắn một cái — cho ngươi mang về để làm gì ngươi có biết không ?

Công Tôn nghiêng đầu —– Để làm gì ?

Triệu Phổ đỡ trán.

Ai ngờ Công Tôn thân thủ một ngón tay đi chỉ Hạnh Nh.

Triệu Phổ hít mạnh một hơi.

Ngay cả Triệu Trinh cũng theo bản năng mà nhìn Bao Chửng một cái, tâm nói vị sư gia này của ngài đừng xem tư văn nhã nhặn vậy, thật đúng là cũng không khách khí a.

Bất quá Công Tôn chỉ Hạnh nhi một cái, liền hỏi, “Cô nương kia có phải bị bệnh hay không ?”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Bao Chửng vội vàng giải thích, “Công Tôn tiên sinh chính là thần y đương thời.”

“Nga….” Văn võ bá quan cả triều đều đồng loạt mà nhẹ nhàng thở ra, thì ra là như thế, sợ bóng sợ gió một hồi, nếu như thật sự chọn một người mang về, như vậy thì cũng thậ mất mặt.

Mục Chiếu Đường thần sắc hơi động, lại thản nhiên, “Các cô nương của tộc ta đều khỏe mạnh cả, nếu như tiên sinh muốn mang về làm cơ thiếp, tất nhiên là có thể, còn nếu là xem bệnh, vẫn là xin miễn đi thôi.

“Khụ Khụ.”

Công Tôn bị sặc một ngụm trà, há to khuôn mặt đỏ bừng, nói, “Sao lại muốn dẫn về làm cơ thiếp ? Lại cũng chẳng quen biết gì.

Cả triều văn võ đêu nhìn Bao đại nhân, ý tứ là ——- Bao đại nhân, không cần lo lắng sao ? Vị sư gia này quá thành thật đó, phản ứng lại còn chậm nữa.

Chỉ có Triệu Phổ là bám vào trên bàn mà cười nửa ngày, thư ngốc này, thật ngây thơ mà !

“Muốn là có thể mang đi sao ?”

Đang lúc mọi dở khóc dở cười, chợt nghe đến một thanh âm lạnh băng băng hỏi.

Ánh mắt mọi người lại soạt một tiếng, quay đầu sang bên này —— thì ra hỏi chính là Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nàng ta căn bản là người Tống, sao lại biến thành người của Tây nam Mục chiếu quốc ?’

Mục Chiếu Đường liếc nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, vừa nhìn thấy đã cả kinh, tâm nói đâu ra một nam tử tuấn mĩ như vậy, liền hỏi, “Các hạ là ai ?”

Bạch Ngọc Đường buông cái chén, không trả lời, vẫn nói theo ý mình, “Trong phủ của ta mấy hôm trước có bị mất tích một nha hoàn, bộ dáng giống hệt nàng ta, ngay cả vị trí nốt ruồi trên cằm cũng giống. Nha hoàn kia đi mất mấy ngày, mẫu thân nàng thân thể không tốt, lại nhớ thương khuê nữ đến không màng cơm nước, đã sắp không còn chống đỡ nổi rồi, nếu như ngươi có thể cấp, không bằng để cho ta mang về đi, giúp đỡ hầu hạ lão nhân gia mấy ngày.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều có nghi hoặc, đây là do Bạch Ngọc Đường thuận miệng bịa ra, hay là chuyện thật ? Nếu là thật thì không phải cũng quá trùng hợp đi, còn nếu là giả …… có cần phải bịa ra như vậy không ? Vị cô nương này dung mạo cũng không có gì đặc biệt, bằng phong thái của Bạch Ngọc Đường, ngay cả là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành a , chỉ cần hắn nó một câu nói không chừng cũng ngoan ngoãn theo đi rồi.

Triệu Trinh nhìn thoáng qua Triệu Phổ .

Triệu Phổ cũng nhẹ nhàng mà gật đầu với hắn một cái.

Vì thế Triệu Trinh cũng liền nói thêm vào, “Mục Chiếu sứ giả, nếu thật có thể như vậy thì tốt quá, vị cô nương này cứ để lưu lại, chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng ta.”

Mục Chiếu Đường trầm mặc một lát, sửa lại vẻ hào phóng ban nãy, có chút luyến tiếc, “Ta chẳng qua chỉ nói chơi mà thôi, đây là mấy thị tì đã theo ta nhiều năm, tình như tỷ muội, ta nào lỡ đem tặng cho người khác a .”

Ngồi ở trong này, các sứ thần có thông minh hay không khó có thể nói, nhưng là cả triều văn võ bá quan nếu đã có thể đi vào đến đây, đều là nhân tài trong các tinh anh.

Mục Chiếu Đường nếu như là thoải mái mà đem tặng cô nương kia cho Bạch Ngọc Đường mang về, kia tất cả mọi người sẽ không hoài nghi, thậm chí có thể có người sẽ hoài nghi Bạch Ngọc Đường có mục đích hoặc ý đồ gì, thế nhưng nàng ta lại rút lại lời nói của mình, có vẻ rất chột dạ —— Như vậy quả thật có vấn đề.

“Mấy vị cô nương bất cẩu ngôn tiếu, sắc mặt tái nhợt, liệu có phải thật sự thân thể có gì không ổn không ?” Bát Vương gia đột nhiên mở miệng nói, hắn nói chuyện thanh âm cũng thật ôn hòa, “Hay là do không quen khí hậu, không bằng để cho Công Tôn tiên sinh thử bắt mạch xem, nếu như đã cùng nữ quan tình như thủ túc, kia cũng không nên chậm trễ chữa trị a .”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên lặng liếc nhìn Bát Vương gia một cái ——- Mới nhìn còn tưởng hắn là người thành thật, thậm chí còn có chút văn nhược, nguyên lai cũng không phải a ………. Lời này nói ra cũng thật cẩn thận.

Mục Chiếu Đường do dự, tựa hồ thật khó xử, lúc này lại càng khiến ngườ ta nhìn ra được bất thường.

Một bên Diêu Tố Tố lại nở nụ cười, “Mục Chiếu quốc vừa mới hưng khởi không bao lâu, có vẻ như là một nữ nhân quốc, tuy quốc gia nhiều nữ nhân nhưng sức chiến đấu lại rất mạnh, có điều các nữ binh này đều có chung một đặc điểm, như một người gỗ không nói tiếng nào, đủ loại dáng vẻ nhưng lại cứ như không hề sợ chết vậy.”

Diêu Tố Tố chính là trong lời có ý mà nói, tất cả mọi người đều nghe ra, chính là muốn nói cho mọi người biết, Mục Chiếu quốc này có vấn đề.

Trước đó Triển Chiêu còn chưa từng nghe đến Mục Chiếu quốc, bất quá lần này có đến mấy trăm sứ giả đến đây, ai biết ai chứ ? Ngồi ở trong này cũng chỉ có hai mươi người, là bởi vì quốc thổ quá lớn cho nên so sánh trọng yếu mà vào, bên ngoài vẫn còn không ít sứ thần đang ngồi đâu.

Lúc này, các cung nữ đã bắt đầu mang thức ăn lên, Triệu Trinh bảo mọi người không cần vội, trước tiên uống chén rượu đã.

Triển Chiêu liếc mắt nhìn Triệu Trinh một cái, chỉ thấy lúc hắn nâng chén, liếc mắt nhìn thái giám phía sau một cái, thái giám kia liền bất động thanh sắc mà lui ra ngoài.

Sau đó, Triệu Trinh cũng không nhắc đến chuyện của Mục Chiếu quốc nữa, về chuyện của mấy cô nương kia, hắn cũng không có hỏi lại, cả triều văn võ đều hiểu mà cho qua, tiếp tục uống rượu, trò chuyện với nhau.

Triển Chiêu nói khẽ với Bạch Ngọc Đường, “Có thể là Hạnh Nhi thật không?”

Bạch Ngọc Đường yên lặng gật đầu, hắn cũng nghi ngờ như vậy.

“Hoàng đế bệ hạ.”

Lúc này, có một giọng nói thô kệch vang lên, dọa cho phần đông các quan văn bên này phải nhảy dựng lên.

Mọi người nhìn qua, vị sự giả này có lẽ đến từ Thổ Phiên, cũng đủ phân lượng a , khổ người kia ít nhất cũng phải ba trăm cân.

Triệu Phổ quay đầu lại hỏi Giả Ảnh —– Tên mập kia là ai ?

Tử Ảnh lắc đầu tỏ vẻ không biết, Giả Ảnh nghĩ nghĩ, “Có lẽ là cái tên tướng quân thổ phiên kia, gọi là Tháp Mộc Đáp thì phải.”

“Tháp Mộc Đáp ….. Tháp Mộc …..”

Triệu Phổ như là nghĩ đến gì đó, giật mình một cái, “Sao lại béo đến vậy ?”

“Có thể là không phải ra chiến trường, hắn ta vui vui vẻ vẻ ăn uống cho nên mới rơi vào bi kịch thế đi.” Giả Ảnh lắc đầu cảm khái.

Triệu Phổ nhìn trời ——- Con ngựa của Đại tướng quân Thổ Phiên thật đáng thương.

“Tháp Mộc Tướng quân” Triệu Trinh cười hỏi hắn, “Có chuyện gì sao ?”

“Hôm nay ngày đẹp ý vui, không bằng ….. Chúng ta đấu vật trợ hứng thế nào ?”

Tháp Mộc Đáp này vừa nhìn đã biết là kẻ lỗ mãng, ngày đẹp ý vui ca múa trợ hứng còn được, đấu vật trợ hứng …… Triển Chiêu bưng cái chén không để ý, uống một ngụm Lê Hoa Râm, nhanh chóng vỗ ngực.”

Bạch Ngọc Đường buông cái chén giúp hắn vỗ vỗ lưng, Tiểu Tứ Tử không biết đã chạy đến ngồi bên người Triển Chiêu khi nào, vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp xoa xoa ngực cho hắn, Triều thần đều cảm thấy ngán ngẩm, đang gió mát trăng thanh tốt đẹp đến vậy, uống rượu mà lại xem tên đại mập mạp đấu vật thì còn gì là lạc thú nữa a ?

Triệu Trinh nhìn Triệu Phổ, ý là —- Ngươi tới đi.

“Uy, Tháp Mộc Đáp.” Triệu Phổ nâng cằm tiều hắn, “Ngươi muốn đấu vật với ai ?”

Tháp Mộc Đáp nhanh chóng xua tay chặn lại, “Vương gia thì thôi đi.”

“Vì sao ?” Triệu Phổ khó hiểu.

“Ta cùng Vương gia cũng không phải là chưa có đấu qua, sợ ngươi rồi, lần này thật không dễ mới đến được Trung Nguyên, muốn thưởng thức một chút võ học Trung Nguyên a!” Tháp Mộc Đáp tự giác thanh minh một chút, nơi này trừ bỏ Triệu Phổ cùng mấy người tướng lĩnh Triệu gia quân, hắn còn phải sợ ai nữa. Dù sao thì phóng mắt nhìn lại, đối diện đều là dạng văn nhân gầy nhom ốm yếu a .

Công Tôn nhỏ giọng hỏi Triệu Phổ, “Ngươi trước kia đã cùng hắn đấu qua sao ?”

Triệu Phổ còn chưa kịp mở miệng, Tử Ảnh ở phía sau đã nói, “Vương gia đã cùng hắn đấu qua ở trên chiến trường, trước kia hắn nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai trăm cân, gần đây lại béo đến độ nhìn không ra nhân dạng như vậy chứ trước kia cũng coi như uy mãnh, bất quá trên chiến trường giao thủ cùng Vương gia bị Vương gia đánh cho ngã lộn nhào mà trực tiếp cắm đầu xuống đất, Âu Dương độc miệng còn bảo các tướng lĩnh Thổ Phiên tốt nhất đừng có cứu hắn, cứu về cũng chỉ có lãng phí lương thực mà thôi, cứ để vậy mà tưới nước bón phân để xem sang năm có thể nở hoa kết quả được không.”

Công Tôn hiểu rõ.

“Không bằng …..” Triệu Phổ liền liếc mắt một cái, nhìn đến Triển Chiêu vừa buông chén, đang chuẩn bị lấy một đũa gạch của để áp vị rượu, Triệu Phổ mỉm cười, chỉ vào Triển Chiêu, “Không bằn ngươi so với hắn đi.”

Triển Chiêu giơ đũa, xoay mặt nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ chỉ chỉ mập mạp đối diện kia, “Triển huynh, có hứng thú đấu vật không a ?”

Triển Chiêu phùng mặt nhìn nhìn mập mạp đối diện ——- Ai nha, thật béo, thật nhiều thịt a !

Tháp Mộc Đáp thiếu chút cười văng, tâm nói, Triệu Phổ là bị hồ đồ sao ? Lại đem một người tuấn tú trẻ tuổi như vậy xuất chiến, người này được mấy cân a ? Đừng nói là đấu vật, dùng một ngón tay cũng có thể trực tiếp nghiền chết hắn rồi.

Triển Chiêu có chút cảm thấy ghét bỏ , một tên béo như vậy a ………. Liền coay mặt sang liếc Bạch Ngọc Đường ——- Ngươi có hứng thú hay không ?

Bạch Ngọc Đường bưng cái chét không có nói, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Rất xấu !”

“Vương gia, ngươi là đang khinh thường ta sao ?” Tháp Mộc Đáp còn thực để ý. “Ít nhất cũng phải tìm đến một hán tử uy vũ cường tráng so chiêu cùng ta, chứ gầy như vậy …..”

Triển Chiêu khóe miệng rút rút, lửa nóng cũng bốc lên —— Lại nữa !

Bạch Ngọc Đường thân thủ nhẹ nhẹ vỗ vai Triển Chiêu, “Thu liễm chút, giết sứ giả sẽ không tốt.”

Triển Chiêu nghiến răng, trợn má rít ra một câu, “Làm thịt hắn vẫn còn quá dễ dàng cho hắn đó.” Nói xong đứng dậy, một lóng tay câu câu hắn, “Mập mạp kia, đi ra, gia đây dạy ngươi cái gì gọi là đấu vật.”

Tháp Mộc Đáp đứng lên, tâm nói, tiểu tử ngươi cũng thật không biết trời cao đất rộng !

Triệu Trinh bưng chén nhàn nhã mà uống trà, văn võ bá quan đều lặng lẽ tặng cho Tháp Mộc Đáp một câu —— Bảo trọng a , đồ béo không biết trời cao đất rộng, nhìn Triển hộ vệ thực tức giận, nhưng cũng bởi vậy mà gió mát trăng thanh thật đúng là có cảnh đẹp để trợ hứng rồi.

Triển Chiêu đi ra ngoài, Bạch Ngọc Đường ánh mắt liền hướng từ trên người hắn chuyển một cái, liền nhìn thấy cô nương giống Hạnh Nhi kia không hiểu có phải đang liếc mắt nhìn mình hay không, ánh mắt này —— Thật cổ quái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.