Công Tôn nói có biện pháp lại khiến cho tất cả mọi người cùng giật mình.
“Thật sự sẽ không có nguy hiểm gì chứ?” Triển Chiêu lo lắng không yên.
“Không sao đâu.” Thiên Tôn nói: “Nói ra nghe thử một chút, cùng lắm thì chúng ta cùng canh chừng hắn.”
Mọi người yên tâm không ít.
Công Tôn nói: “Rất đơn giản, để ta một mình tách đoàn là được! Hơn nữa còn phải tách ra thật tự nhiên! Không khiến hắn nghi ngờ mới được.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau ——— Vậy thì phải làm gì?
Công Tôn thiêu mi một cái, đưa tay kéo áo Triệu Phổ: “Cãi nhau với hắn!”
Mọi người nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ chân mày nhướng càng cao: “Cãi nhau ………….”
Công Tôn gật đầu một cái, nói: “Lúc cãi nhau cũng cần phải nói những lời không thật rõ ràng, sao cho người biết nghe qua là có thể hiểu, người không biết thì hoàn toàn không hiểu chúng ta nói gì!”
Triệu Phổ cau mày: ‘Cái này độ khó khá cao a…………”
“Thì giả như cãi nhau vì người muốn cho Tiểu Tứ Tử học, người không muốn cho Tiểu Tứ Tử học, cứ như vậy chẳng hạn!” Công Tôn nói.
“Học cái gì?’ Triệu Phổ vẫn còn có chút không hiểu.
“Thiên phú của Ngân Yêu Vương, bất quá khi cãi nhau đương nhiên là không được nói ra!” Công Tôn nói: “Vì chuyện này mà hai chúng ta cãi vã, đánh nhau một trận sau đó bỏ đi!”
………………………..
Triệu Phổ lặng lẽ sờ cằm một hồi, ngẩng đầu hỏi Công Tôn: “Thành thật mà nói …….”
Công Tôn nháy mắt một cái, trông có vẻ còn đặc biệt ngây thơ, hỏi: “Nói gì?”
“Mục đích thực sự của mưu kế này ……..” Triệu Phổ nghiêm túc hỏi: “Có phải là mấy cái chữ ‘đánh nhau một trận’ này hay không?”
Công Tôn vẻ mặt tiếc nuối, ý giống như muốn nói là ——– Ai nha, bị phát hiện rồi!
Mặc dù biện pháp này có chút doạ người nhưng cũng không phải là biện pháp tệ, mọi người nghiên cứu một chút, cũng cảm thấy có thể dùng được. Mặt khác, Thiên Tôn cùng Ân Hầu sẽ phụ trách bảo vệ cho Công Tôn thật tốt, mà Tiểu Tứ Tử khiến cho Công Tôn không yên lòng nhất cũng được giữ lại ở Hãm Không Đảo, có mọi người bảo vệ, cho nên cũng có thể yên tâm mà đi dẫn Bạch Cơ kia ra.
“Bach Cơ đó tướng mạo thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Lâm Trà Nhi.
Lâm Trà Nhi lắc đầu một cái: “Mấy lần đều chỉ nhìn thấy qua bóng lưng của hắn, cũng không có nhìn thấy rõ ràng! Chỉ là một thân bạch y nam tử, nhìn bóng lưng có vẻ rất trẻ.”
Triển Chiêu lại hỏi Công Tôn: “Trong ấn tượng của ngươi, có đắc tội người nào như vậy sao?”
Công Tôn sờ sờ đầu, cuối cùng cũng rất thành thật mà nói một câu: “Thật sự thì ……….. ta đã cứu không ít người, thế nhưng cũng đắc tội không ít người!”
Mọi người theo bản năng gật đầu ——– Có thể hiểu được, với cái tính cách này sao lại không đắc tội người khác được.
“Muốn khiến cho hắn hận ngươi đến độ này, chắc hẳn là oán thù rất sâu đi?”
Triển Chiêu nhắc nhở Công Tôn: “Ngươi trí nhớ tốt như vậy, suy nghĩ kỹ lại một chút!”
“Ân……..” Công Tôn ngửa mặt lên trời, lẩm nhẩm: “Trẻ tuổi ……… bạch y ….. không có đầu mối nào cụ thể hơn một chút hay sao?”
Mọi người lại quay lại nhìn Lâm Trà Nhi.
Lâm Trà Nhi sờ cằm.
“Ngươi đi theo hắn lâu như vậy, lại chỉ có tra được chút xíu đầu mối như thế a?!” Thiên Tôn trừng hắn.
Lâm Trà Nhi thật uỷ khuất a, sờ sờ đầu, vỗ tay một cái: “Ai! Nói ra mới nhớ lại một chút, tên tiểu quỷ này dáng dấp thật đúng là không tệ.”
“Nói vậy là sao?”
“Có một lần, lần ta đến gần hắn nhất, hắn có quẹo vào một ngõ hẻm, có hai cô nương đi qua người hắn, cũng quay đầu lại nhìn hắn đến mấy lần.” Lão đâu gập lại một ngón tay: “Nam nhân đẹp mắt bình thường đều được như vậy a!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Thật ra thì nếu như ngoại hình quá khó coi, cũng sẽ khiến người ta quay lại nhìn lâu một chút.” Âu Dương bất đắc dĩ: “Người kia cao thấp béo gầy thế nào a?’
“Không cao không thấp, không béo không gầy!” Lão đầu nghiêm túc trả lời, chọc cho mọi người lại muốn đánh hắn lần nữa.
“Nếu không nhớ nổi thì thôi đi.” Triệu Phổ hỏi Công Tôn: “Vậy định diễn tuồng kịch này nơi nào đây? Cũng không thể cứ thế mà cãi vã ầm ĩ giữa đường cái đi? Phải có một nơi thích hợp!”
“Có a!” Công Tôn thiêu mi một cái: “Cửa nha môn đó!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau: “Cửa nha môn?”
“Không tồi a, chạy đi mua dược, phụ trách bảo vệ, nhìn không vừa mắt, khuyên can, không nghe, vì vậy liền cãi nhau ầm ĩ, làm rùm beng lên, sau đó đánh nhau cái bụp …. (*)”
(*) Ý chỗ này là: Công Tôn chạy đi mua dược, Triệu Phổ phụ trách bảo vệ, Công Tôn nhìn hắn thấy không vừa mắt, Triệu Phổ khuyên can hắn, hắn không thèm nghe, sau đó hai người liền cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng là đánh nhau cái bụp… à Ta thấy đây mớ chính là mục đích thực sự của em ấy. Dù sao thì Triệu Phổ cũng không dám đánh lại ẻm mà (>.
Triệu Phổ xua tay một cái: “Ngươi xác định hắn sẽ bị lừa tới sao?”
“Hắn sẽ phải chú ý đến tiến độ phá án trong nha môn đi.” Triển Chiêu cảm thấy kế này có thể thực hiện được.
“Thật sự không có nguy hiểm gì?” Triệu Phổ vẫn rất lo lắng.
“Ai nha, ngươi sao lại giống như mấy bà mụ lắm lời a.” Công Tôn còn cảm thấy hắn thật phiền phức: “Thiên Tôn cùng Ân Hầu đi theo đây, còn sợ gì nữa!”
Triệu Phổ thiêu mi một cái, tâm nói: có lòng tốt còn bị lừa đá, không lo lắng sao được!
Bất quá chủ ý này Công Tôn đã định rồi, mọi người quyết định trở về Tùng Giang phủ thực hiện kế hoạch.
Tiểu Tứ Tử được đưa đến chỗ Mẫn Tú Tú, có Tiêu Lương phụng bồi. Lúc này Mẫn Tú Tú đang phải an thai tĩnh dưỡng, vẫn luôn cảm thấy buồn bực, có Tiểu Tứ Tử bồi nàng, nàng cũng cảm thấy thật vui vẻ. Hơn nữa, Lô Phương cũng đã an bài gia đinh bảo vệ nghiêm ngặt, có thể nói là vạn vô nhất nhất, Công Tôn mới an tâm để Tiểu Tứ Tử ở lại Hãm Không Đảo.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn đang hưng phấn bừng bừng đứng ở mũi thuyền, thầm than.
“Chuyện này có thể hiểu được.” Triển Chiêu giúp hắn khai thông: “Người Công Tôn lo lắng nhất chính là Tiểu Tứ Tử, có thể hắn muốn bắt lại hung thủ nhanh một chút.”
Triệu Phổ quẹt miệng: “Hắn lại còn dám hung dữ với ta, thiết.”
“Ai bảo hai ngươi có oán cừu làm gì.” Triển Chiêu vỗ vỗ bả vai hắn, tỏ vẻ an ủi.
Triệu Phổ thời dài đi ra chỗ khác, Triển Chiêu trở về đầu thuyền, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang đứng ở đuôi thuyền, đang nhìn chằm chằm Hãm Không Đảo nơi xa.
Triển Chiêu khẽ mỉm cười, đi tới phía sau hắn, đứng ở bên phải, lấy tay chọc chọc bả vai hắn.
Bạch Ngọc Đường quay sang bên phải nhìn, Triển Chiêu lại tiến tới bên trái, hỏi hắn: “Đại hiệp, đang nghĩ gì thế?”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, nói: “Luôn cảm thấy ……… có chỗ nào đó không đúng lắm.”
“Không đúng ở đâu?” Triển Chiêu bá lấy lan can, hỏi hắn.
“Không nói rõ được.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, lúc này thuyền cũng cập bến …….
Mọi người vừa mới đến của nha môn Tùng Giang phủ, liền thấy tri phủ đại nhân đang im lặng mà đi đi lại lại trước cửa, tựa hồ có gì đó khó xử.
“Ai nha, Vương gia tới là tốt rồi!” Lão tri phủ vội vàng chạy đến gặp Triệu Phổ.
Triệu Phổ không hiểu: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bao đại nhân cùng Bàng thái sư, hai người bọn họ ………”
Triển Chiêu cả kinh: “Hai người họ làm sao?”
“Ai nha, hai người họ cãi nhau a!” Tri phủ đại nhân giậm chân, lần này được chứ, hai người đều là nhất phẩm đại quan, lại ở một huyện quan nhỏ nhỏ của hắn mà làm ra chuyện này.
Mọi người ngược lại thở phào nhẹ nhõm, Bao đại nhân cùng Bàng thái sư cãi vã như vậy là chuyện thường, nếu như một ngày bọn họ không gây gổ với nhau mới gọi là bất thường a.
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ!” Triển Chiêu vỗ vỗ vai tri phủ đại nhân: “Hai người bọn họ chỉ đang đùa giỡn mà thôi.”
Nói xong, liền đến thư phòng tìm Bao đại nhân cùng Bàng thái sư.
Vừa tới cửa, liền thấy Trương Long Triệu Hổ đang chờ ở cửa viện, bên trong viện lại là một trận hò hét òm tỏi.
Triển Chiêu chọc chọc bả vai Triệu Hổ, hỏi: “Sao vậy?”
“Bao hắc tử! Lần này nếu ngươi không thuận theo ý ta, ta đây liền liều mạng với ngươi!”
Chưa kịp đợi Triệu Hổ đáp lại, trong phòng đã truyền ra tiếng rống của Bàng thái sư.
Mọi người hai mặt nhìn nhau ……. đây là đang diễn tuồng gì?
Lại nói tới, Bao Chửng cùng Bàng thái sư cứ ba ngày lại có hai ngày cãi nhau, bất quá loại cãi vã đó cùng lắm cũng chỉ là châm chọc nhau giải buồn rầu mà thôi, đặc biệt, đáng ngạc nhiên nhất cũng chính là Bàng thái sư, cho dù có bị Bao đại nhân chọc cho tức đến giậm chân cũng rất ít khi tức giận như vậy.
“Ai nha, đã nói ngươi bình tĩnh một chút!” Bao đại nhân cũng rất bất đắc dĩ: “Từ từ thương lượng đi!”
“Ta mặc kệ, nếu như hôm nay ngươi không trở về ta liền tự mình đi!” Thái sư kêu lên: “Nhi tử bị bắt còn không vội sao được!”
Mọi người vào cửa, đại khái cũng mới nghe được, chẳng lẽ Tiểu hầu gia kia xảy ra chuyện gì?
“Vương gia!” Bàng Cát vừa nhìn thấy Triệu Phổ, giống y như nhìn thấy cứu tinh, nhào lên túm lấy Triệu Phổ, kêu lên: “Vương gia cứu mạng a! Theo ta trở về Khai Phong đi!”
Triệu Phổ ngẩn người, lại thấy Bàng Cát không giống như nói chơi, cả một mặt buồn phiền nhưng cũng không hiểu cái gì, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng thượng đã bắt Dục nhi, muốn chém đầu nó!” Bàng Cát run run: “Nhiều nhất cũng chỉ con một tháng nữa thôi, hiện tại đang bị giam tại Đại Lý tự!”
Triệu Phổ nháy mắt, cứ nghĩ là mình nghe nhầm: “Sao?”
Bàng Cát gấp đến độ giậm chân.
Bao Chửng chỉ phía sau một cái.
Mọi người liền nhìn về phía sau, chỉ thấy có một người đứng dựa vào tường.
“Đa La?” Triệu Phổ hiển nhiên là có quen biết người này.
“Cửu Vương gia.” Đa La hành lễ với Triệu Phổ, nói: “Vương gia sai ta mang thư đến.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn sang ………. chỉ thấy đó là một thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi, một thân thanh y, dáng vẻ không tệ, chỉ là trên khoé mắt trái có một vết thai ký kéo dài đến trán, biểu tình rât nghiêm túc, hay nên nói là hoàn toàn không có biểu lộ gì, sau lưng đeo một bộ cung tên, còn có cả một bọc hành lý.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu ——– Ai đây?
Triển Chiêu thấp giọng nói: “Thị vệ của Bát Vương gia, một trong tứ đại cao thủ Hoàng triều, huynh đệ kết nghĩa với Nam Cung Kỷ, Thần Tiễn Đa La, nghe qua chưa?”
Bạch Ngọc Đường lông mày nhướng lên một chút ——— Thần Tiễn Đa La a, nghe nói qua rồi, nghe nói tiểu tử này cách xa trăm bước cũng có thể bắn trúng hồng tâm, là tay cung đệ nhất Đại Tống Hoàng triều.
“Vương gia.”
Lúc này một hồng y nam tử trẻ tuổi cũng rơi xuống trong viện, trên người cùng đeo một bọc y phục, trông có vẻ phong trần.
“Xích Ảnh!”
Tử Ảnh cùng Giả Ảnh mới theo Triệu Phổ tiến vào nhìn thấy, cũng có chút giật mình: “Sao lại tới đây?”
“Thì tới đưa tin a.” Xích Ảnh vừa trả lời, vừa nhìn Đa La: “So với người khác cũng quá nhanh đi.”
Đa La thiêu mi một cái.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Xích Ảnh chính là ảnh vệ Triệu Phổ lưu lại ở Khai Phong để chiếu cố cho Lão Thái phi, nếu đã gấp gáp chạy tới như vậy, nhất định là có đại sự, là Hoàng Thái phi sai hắn đến đưa tin.
“Hồi bẩm Vương gia, năm ngày trước Tiểu Hầu gia Bàng Dục lỡ tay đánh chết Kim Lăng Hầu Phương Tuấn.” Xích Ảnh bẩm báo chi tiết: “Vật chứng xác thực, Kim Đao Vương gia Phương Phách mang theo mười vạn binh mã chạy đến Khai Phong đòi công đạo ……..”
“Lão đầu này phản rồi sao?” Triệu Phổ còn chưa có đợi Xích Ảnh nói xong, mắt cũng trợn tròn: “Đây có tính là tạo phản không?”
Xích Ảnh nói: “Lão Vương gia có thể nói là bi thương quá độ, ba vị ca ca của Phương Tuấn nhất định không chịu buông tha, muốn đem Tiểu Hầu gia ngũ mã phân thây, Nam Cung đem Hầu gia nhốt vào Đại Lý Tự, Hoàng Thượng nói một tháng sau sẽ xử trảm, có điều ……..”
Nói đến đây, Xích Ảnh ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Tiểu Hầu gia nói là hắn bị oan, hắn không có đụng vào Phương Tuấn, Phương Tuấn là tự dưng mà chết.”
“Phương Tuấn?” Triển Chiêu ôm tay suy nghĩ một chút: “Khoái Mã Kim Đao Tiểu hầu gia Phương Tuấn sao? Lấy công phu của hắn thì có thêm một trăm Bàng Dục cũng không thể đánh lại hắn đi?”
Bàng thái sư ở bên cạnh rất nhanh gật đầu: “Chính là như vậy đi!”
“Vấn đề là, ngày đó có rất nhiều người nhìn thấy!” Đa La mở miệng: “Ngày đó cả hai đều uống rượu ở Thái Bạch Cư, cũng đều mang theo một số bằng hữu, không biết tại sao lại làm rùm beng lên, đầu tiên là Tiểu Hầu gia trúng một đòn, nhưng mà theo những người ở đó nói, không biết tại sao Phương Tuấn đột nhiên lại yếu đi. Tiểu Hầu gia vừa mới đánh hắn một quyền, hắn liền ngã xuống phun ra máu tươi, cứ thế chết đi. Thái y muốn nghiệm thi, thế nhưng Lão Vương gia lại không chịu, ba vị ca ca của Phương Tuấn nói, nếu ai dám đụng vào thi thể đệ đệ bọn họ, bọn họ liền chặt tay kẻ đó.”
“Ngang ngược như vậy?” Bạch Ngọc Đường nghe thấy thật chói tai.
Bàng Cát cau mày khoát tay: “Kim Đao Vương gia Phương Phách là người có chiến công hiển hách, nhớ năm đó hắn một tay Kim Đao lập được không ít công lao, được ban cho tước hiệu truyền đời, lão đầu này tính khí nóng nảy thì khỏi nói, ai hắn cũng không chừa cho chút mặt mũi nào.”
Triển Chiêu tò mò hỏi Triệu Phổ: “Phương phách có đến mười vạn binh mã sao?”
“Có lẽ chỉ là đưa tin giả mà thôi, bất quá nếu là sáu, bảy vạn thì hẳn là có.” Triệu Phổ cũng gãi gãi đầu có chút không thông: “Phương Phách này mọi năm đều ở lại Tần Hoài, rất thích luyện binh, lão đầu này đừng xem tính khí nóng nảy như vậy, nhưng dù sao cũng là một trung lương, lần này có lẽ là do bi thương quá độ nên điên rồi.”
“Cũng khó trách a.” Bao Chửng cũng Phương Phách giao tình cũng không tệ, lão đầu kia cũng là một trung thần, nói; “Lão đầu này cũng đã tám mấy tuổi, Phương Tuấn lại là nhi tử nhỏ nhất của lão, được lão cưng nhất! Tiểu tử kia ta đã từng thấy qua, dáng vẻ anh tuấn, trời sinh thần lực, văn võ toàn tài, dù sao cũng là một nhân tài hiếm có …….”
Bàng Cát giơ chân lên: “Lão Bao! Ngươi con mẹ nó lại đứng về phía bên kia a?”
Bao Chửng không nói: “Ta là Phủ doãn Khai Phong a lão Bàng, ta phải chấp pháp nghiêm minh, nếu như Phương Tuấn thật sự bị Tiểu Hầu gia giết chết, lần này ta trở về nói không chừng còn phải dùng Long đầu đao với hắn nữa ………….”
“…. Ta phi a!” Bàng thái sư giống như một ngụm cũng muốn phun ra cả phèo phổi, chỉ Bao Chửng: “Ngươi tin a? Tin cái tên nhi tử ngu ngốc của ta có thể một quyền đánh chết tên Tiểu Bá vương Phương Tuấn a?”
Bao Chửng sờ sờ chòm râu: “Điều này cũng đúng, Tiểu Hầu gia tuy thường ngày cũng là một tên bất tài vô học, nhưng cũng không phải loại cùng cực hung ác gì.”
“Thái sư.”
Lúc này Xích Ảnh tựa hồ muốn nói gì đó, lại thôi.
“Làm sao?” Bàng Cát nhìn hắn.
Xích Ảnh quay đầu lại nhìn Đa La một chút, ý kia ——- Tới hay không tới?
Đa La làm tư thế ‘thỉnh’, ý bảo Xích Ảnh đừng khách khí, cứ tới đi.
Xích Ảnh lại nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ gật đầu, ý là ——– Nói đi.
Xích Ảnh liền nói với Thái sư: “Ban đầu, Lão Vương gia vốn muốn yêu cầu Hoàng Thượng đem Tiểu Hầu gia trảm lập quyết, sau đó …… Bàng phi liền xông vào Kim loan điện, nói là phải đợi Bao đại nhân trở về, thẩm tra rõ ràng sau đó mới định đoạt.”
Bàng thái sư hít vào một ngụm khí lạnh.
Khoé miệng Triển Chiêu cũng giật giật, Bạch Ngọc Đường gật đầu với Triển Chiêu một cái ——— Bàng phi đủ khí phách a!
“Bất quá tự tiện xông vào Kim điện là trọng tội, Bàng phi lại cùng với Lão Vương gia cứ thế giằng co giữa triều, Hoàng Thượng cũng bị vây ở giữa, cuối cùng nói phải chờ một tháng, đợi khi tra rõ ràng rồi chém cũng chưa muộn.” Xích Ảnh nói tiếp: “Lão Vương gia nói Hoàng Thượng đứng về phía Bàng gia, Bàng phi giận dữ, nói nàng tự tiện xông vào Kim loan điện là trọng tội, nàng cam nguyện chịu phạt, cùng ngồi đại lao với Tiểu Hầu gia, còn nói, nếu như tra ra được sự thật nếu như đúng là Bàng Dục giết Phương Tuấn, xin nguyện ý cùng chết.”
Bàng Cát lại hít thêm một ngụm lãnh khí.
“Sau đó sao.” Xích Ảnh cuối cùng cũng giáng cho Bàng Cát một đao, nói: “Bàng phi có tin vui, ba tháng rồi ……..”
“Ai nha…….”
Mọi người nhìn lại, Bàng thái sư mắt trợn tròn một cái, triệt để ngất đi.
Công Tôn vội vàng đi lên bắt mạch cho Thái sư, Triệu Phổ liếc mắt nhìn Xích Ảnh: “Sao ngươi không chịu nói cho đàng hoàng a? Cứ ngập ngừng nói từng chút một? Đây là ngươi sợ Thái sư mệnh quá dài sao?”
“Đúng là có chuyện còn chưa nói hết a.” Xích Ảnh bĩu môi.
Mọi người sửng sốt: “Còn nữa?”
“Đúng a!” Xích Ảnh gật đầu một cái: “Thái hậu vốn là biết được Bàng phi có tin vui, mừng đến độ cái gì cũng không quan tâm, lại không nghĩ đến con dâu mang theo tôn tử đến ngồi đại lao, giận nàng đến độ không nói được gì, lại nghe nói Phương Phách mang theo mười vạn đại quân ép tới Hoàng cung, Thái Hậu một đạo ý chỉ liền phái Nam Cung Kỷ đưa đến biên quan, sai Hạ Nhất Hàng mang theo hai mươi vạn đại quân về đây cứu giá.
Triệu Phổ lúc này cũng hít một ngụm lãnh khí: “Lão Hạ đem binh đi rồi?”
Xích Ảnh nhìn trời: “Nam Cung chạy tới biên quan, Lão Hạ có lẽ sẽ sai người đưa tin cho bên này hỏi một chút đi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ tới.”
“Loạn như vậy a?” Triển Chiêu cảm khái.
“Cái này cũng chưa tính là gì!” Xích Ảnh cứ như đang kể chuyện xưa, cứ từng chút, từng chút thêm vào: “Bàng phi vừa mới vào ngồi đại lao, mẫu thân nàng liền tạc mao, thống lĩnh mười vạn binh mã đến bên ngoài thành, cùng nghênh chiến với binh mã của Phương Tuấn!”
Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Mẫu thân của Bàng phi không phải chính là thê tử của Bàng thái sư sao?”
“Thê thiếp thứ mấy?’ Âu Dương Thiếu Chinh bát quái hỏi.
“Còn có thể là thứ mấy?” Bao Chửng đứng bên cạnh lắc đầu: “Đại phu nhân Hô Duyên Xảo a.”
“Hô Duyên ……” Triển Chiêu há to miệng: “Hậu nhân của đại tướng quân Hô Duyên Tán sao?”
Bao Chửng gật đầu một cái: “Đại phu nhân cũng không phải là người đơn giản gì, chỉ cần một cây ngân thương cũng có thể ra trận giết địch, có lẽ năm đó bị tên mập này lừa nên mới gả nhầm nơi……..”
Mọi người đều dở khóc dở cười, ai cũng biết Bàng thái sư lúc còn trẻ cũng là một công tử anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong đi ……..
Triệu Phổ có chút buồn bực: “Phu nhân mập đó từ đâu mà có được mười vạn binh mã?”
Xích Ảnh xua tay nói: “Thái hậu cho nàng thống lĩnh quân hoàng thành, còn có cả những thuộc hạ trước kia của Hô Duyên Lão Vương gia, sau đó là những binh mã trong nhà của mấy vị phi tần hậu cung khác, Khai Phong lúc này náo nhiệt phải biết!”
Triệu Phổ gãi gãi đầu: “Đây là chuyện gì a……”
Xích Ảnh chỉ chỉ Triệu Phổ, nói: “Cái động tác này a, mấy ngày nay Hoàng Thượng lúc nào cũng làm vậy.”
Mọi người không nói gì, xem ra mấy ngày nay cái đầu Triệu Trinh cũng muốn nổ tung rồi.
“Ai u……”
Lúc này, Bàng thái sư đã tỉnh lại, thở dốc.
Công Tôn vuốt ngực giúp hắn, lấy ra dược cao xoa vào hai huyệt thái dương cho hắn, thấy hắn đã tỉnh lại, Công Tôn vội vàng nháy mắt với mọi người, ý là ———- Không được kích thích hắn!
“Vương gia, Lão Bao a!” Bao Chửng mỗi tay bắt lấy một người: “Hai người theo ta trở về kinh cứu mạng nga!”
Mọi người cũng không biết làm sao, lúc này Tùng Giang phủ cũng có loạn còn chưa trừ được, án này ảnh hưởng lớn như vậy, lại có liên quan đến Tiểu Tứ Tử, chẳng lẽ cứ để như vậy mà đi?
Mọi người theo bản năng mà nhìn Công Tôn.
Công Tôn suy nghĩ một chút, lôi Triệu Phổ đến một bên, nói: “Đi về trước.”
Triệu Phổ thiêu mi một cái: “Như vậy sao được?”
Công Tôn nháy mắt với hắn: “Nếu như Bàng Dục thực sự bị giết, như vậy chẳng phải Thái sư và Bao đại nhân sẽ có thù sao, Hoàng Thượng khẳng định cũng sẽ trở mặt với Phương gia, Bàng gia cùng Phương gia chắc chắn cũng sẽ như nước với lửa, nội bộ triều đình sẽ bị chia rẽ, làm lung lay đến quốc thể!”
Triệu Phổ vẫn bĩu môi, mặc dù chuyện này cũng rất lớn, nhưng cũng không có lớn bằng chuyện của Công Tôn …….
Bao Chửng trước tiên cho người chiếu cố Bàng Cát, sau đó liền kéo Triển Chiêu sang một bên, hỏi xem vụ án có tiến triển gì không.
Triển Chiêu đem kế sách của Công Tôn nói lại một lần với Bao Chửng, Bao Chửng cũng cảm thấy kế này có thể dùng được, vì vậy gật đầu một cái, nói: “Muốn thu dọn đồ đạc trở về cũng phải mất đến hai ngày, bằng không cứ phá án trước, trở về vẫn kịp.”
Triển Chiêu gật đầu một cái.
“Đại nhân.”
Lúc này, Đa La đi lên, thấp giọng nói với Triệu Phổ, Triển Chiêu cùng với Bao Chửng: “Vương gia nói mọi người mau chóng trở về, trì hoãn có thể sẽ có biến.”
Triệu Phổ cau mày: “Hoàng huynh chẳng lẽ phát hiện ra chuyện gì sao?”
Đa La nói: “Mấy thị vệ Khai Phong cũng không tin công phu của Tiểu Hầu gia có thể đánh chết Phương Tuấn, vấn đề là Phương gia không cho nghiệm thi! Nếu như có kẻ cản trở từ bên trong, Bàng Dục cùng Bàng phi đang ngồi ở thiên lao lúc này sẽ vô cùng nguy hiểm, vạn nhất có sai lầm gì ……… Sau này trở về tra ra được cái chết của Phương Tuấn có kỳ hoặc, Hoàng Thượng, Thái Hậu còn có cả Thái sư không phải là sẽ liều mạng cùng Phương gia hay sao?”
Triệu Phổ cau mày: “Ngược lại ………..”
“Nếu đã như vậy.” Bao Chửng đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, chỉ chỉ Triển Chiêu: “Triển hộ vệ lập tức trở về Khai Phong, âm thầm điều tra chuyện này, mặt khác, quan trọng nhất vẫn là bảo vệ an toàn cho Tiểu Hầu gia cùng Bàng phi, bản phủ sẽ trở về ngay.”
Lúc này, Bàng thái sư cũng đã tỉnh dậy, góp tới: “Lão Bao, ngươi ở cửa âm thầm thương lượng cái gì đó? Ta cũng muốn cùng trở về!”
Triển Chiêu lắc đầu, nói: “Mang theo Thái sư cước trình sẽ chậm đi, ta đi trước.” Triển Chiêu nói: “Hai ngày là có thể trở về đến Khai Phong rồi.”
Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu: “Cùng đi đi.”
Triển Chiêu gật đầu, Chuột này quả nhiên đủ ý tứ a, nhưng mà cũng có chút bận tâm: “Nếu đi rồi, như vậy chuyện trong ……….”
“Ta cùng Công Tôn lưu lại giả quyết thật tốt chuyện ở đây ……… Hơn nữa, cũng phải chờ Hạ Nhất Hàng đầu bên kia đem binh đến nữa.”
Bàng thái sư nhìn Triệu Phổ: “Ý của Vương gia là?”
Triệu Phổ kéo Âu Dương Thiếu Chinh qua một bên, nói: “Đi theo bọn họ trở về, mang theo một nửa binh mã, may chạy tới Hoàng thành, bảo binh mã của Bàng phu nhân rút lui, không cần tiếp tục nghênh chiến nữa.”
Âu Dương Thiếu Chinh nhận lệnh bài Triệu Phổ đưa cho hắn.
“Mang theo Trâu Lương cùng nhau trở về.” Triệu Phổ nói; “Hù doạ Phương Phách một chút.”
Âu Dương nháy mắt mấy cái.
“Lão đầu này mất con có thể quang minh chính đại đòi công đạo, Hoàng Thượng có thể bao che cho Bàng Dục được sao? Bàng phi yêu cầu tra rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện cũng không phải là cầu xin Hoàng Thượng tha tội, Lão đầu này lại không chịu buông tha, cũng không thoả thuận, hại Bàng phi phải mang theo huyết mạch Hoàng thất đến ngồi đại lao, thật sự là đã làm quá đáng!” Triệu Phổ sờ sờ lỗ mũi: “Mười vạn đại quân đều mang đến đây, rõ ràng là không để Triệu Phổ ta vào mắt, cầm lệnh bài này đi bảo hắn lui binh, không lui năm ngày sau liền chuẩn bị cho hắn mấy cỗ quan tài, ông đây cũng không thèm khách khí với Phương gia nhà hắn nữa.”
Bao Chửng chờ ở một bên, nhìn thấy sắc mặt Thái sư quả nhiên đã tốt lên trông thấy.
Bao Chửng nhíu mày với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ——— Thấy không? Cửu Vương gia đã ra tay là thấy ngay kết quả, mới nói có mấy câu, oán khí của tên mập chết bầm này liền vơi đi phân nửa.
Triển Chiêu nhìn Bao Chửng ———— Có phải là thiên vị quá rõ ràng rồi không?
Bao Chửng làm một cái mặt quỷ, lắc đầu ——— Đến lúc đó nói thế nào là chuyện của Âu Dương, trước tiên cần làm cho Bàng Cát hạ hoả đã, Thái sư cũng không phải là tên chỉ biết ăn không ngồi rồi, nếu như trấn an không tốt, vô luận là Bàng Dục có chết hay không, hắn khẳng định cũng không bỏ qua cho Phương gia, ngươi có tin hắn trở về có thể hại chết cả nhà Phương Phách cho bọn họ chôn theo Tiểu Hầu gia?
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn nhau một cái ———- Cũng đúng, Thái sư được mệnh danh là Lão Bàng Giải, là đại diện cho những tên nịnh thần đại gian đại ác a.
Triệu Phổ vỗ vỗ cái bụng của Thái sư: “Đừng gấp gáp, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã đi trước tra án. Âu Dương cũng có thể ổn định cục diện, sau đó đợi thêm mấy ngày, lấy tính khí của Lão Hạ, có lẽ sẽ mang theo mười vạn tinh binh đến Khai Phong hội hợp. Dù sao thì, nếu như Phương Tuấn thực sự là do Bàng Dục giết, vậy thì Thái sư, việc này cũng không thể giúp được ngươi, Bao đại nhân vẫn phải công bằng mà phân xử.” Thái sư gật đầu một cái, Bao đại nhân cũng gật đầu ———– Quốc có quốc pháp! “Nhưng nếu như không phải là do Bàng Dục giết.” Triệu Phổ tiếp tục trấn an Thái sư: “Không ai có thể đụng đến nửa cọng tóc gáy của hắn!”
Thái sư gật đầu, nói cám ơn với Triệu Phổ.
Mọi người bàn bạc ổn thoả, chuẩn bị suốt đêm lên đường, mà lại trùng hợp, khi hai người Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chuẩn bị ra cửa, lại có một gia tướng của Hãm Không Đảo vội vàng chạy vào nha môn, miệng kêu lớn: “Ngũ gia, Ngũ gia, không hay rồi!”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Thế nào?”
“Tiểu ……” gia đinh kia vừa nhìn thấy Công Tôn và Triệu Phổ cũng có chút do dự.
“Tiểu cái gì?” Công Tôn tâm cũng loạn.
Gia đinh kia vẻ mặt đưa đám nói: “Tiểu Tứ Tử mất tích rồi!”
“Cái gì?” Công Tôn cũng hít một hơi, sắc mặt cũng trắng bệch.
Bạch Ngọc Đường cũng chau mày: “Sao lại mất tích? Nhiều người trông chừng như vậy!”
Gã gia đinh kia cũng gấp gáp: “Đại phu nhân vốn đang ôm Tiểu Tứ Tử ngủ trưa, nhưng mà khi vừa tỉnh dậy, đã không thấy tăm hơi người đâu nữa, bảy con tiểu hồ ly cũng không thấy đâu. Tiêu Lương cũng không thấy.”
“Tiểu Lương tử cũng không thấy sao?” Triển Chiêu cau mày
“Vậy Lâm Trà Nhi đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Cũng biến mất!”
Tiểu gia đinh nói: “Lâm Trà Nhi vô cùng gấp gáp, Tam gia đem toàn bộ Hãm Không Đảo đều tra hết………. Còn có, Lâm Dạ Hỏa cũng không thấy đâu!”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người; “Lại có chuyện này?”
Công Tôn lúc này đã hồn vía lên mây. Triển Chiêu thấp giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Lâm Dạ Hỏa, có thể nào hay không ………”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Chắc không có khả năng này đâu……….”
Lúc này, Công Tôn đột nhiên muốn xông ra đi tìm kiếm Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ kéo lại hắn: “Bình tĩnh một chút, hiện giờ cứ như vậy mà xông ra cũng không phải là biện pháp, nhất định có sơ hở chỗ nào đó! Suy nghĩ thật kỹ xem!”
“Sơ hở sao?”
Công Tôn cau mày: “Bắt đi Tiểu Tứ Tử khỏi Hãm Không Đảo? Nhưng mà ………”
Nói đến đây, hình như Công Tôn đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Hãm Không Đảo có phải là có rất nhiều tiểu hài nhi hay không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu. Triển Chiêu cũng gật đầu: “Không phải đã nói là có rất nhiều tiểu hài tử cùng đến học trường hay sao?”
“Tiểu Tứ Tử không thể nào bị người lớn dẫn đi, nhưng lại rất có thể bị tiểu hài nhi dẫn đi!” Công Tôn nói: “Hơn nữa …….”
“Hơn nữa tiểu hài nhi ra vào Hãm Không Đảo sẽ không khiến người khác hoài nghi.” Bạch Ngọc Đường nói: “Nếu như đối phương có thể khống chế tâm trí người ta, giống như lần trước khống chế mấy người của Hoả chưởng môn, muốn khống chế mấy tiểu hài nhi dẫn Tiểu Tứ Tử ra càng không khó.”
“Ngoại công cùng sư phụ đâu?” Triển Chiêu nhìn bốn xung quanh, đã không thấy bóng dáng Thiên Tôn cùng Ân Hầu.
“Đại khái là đã đuổi theo đi.” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ bả vai Công Tôn: “Đừng gấp, muốn dẫn Tiểu Tứ Tử đi có lẽ dễ dàng, nhưng sẽ không dễ dàng dẫn đi được Tiêu Lương. Lâm Dạ Hỏa nếu như có ý đồ với Tiểu Tứ Tử, sẽ không lưu lại tất cả mọi người của Hoả chưởng môn ở Hãm Không Đảo, tám phần là đã đuổi theo rồi. Có hắn, Tiểu Tứ Tử sẽ không việc gì đâu.”
“Ân…….” Công Tôn đang tâm phiền ý loạn, lo lắng gật đầu một cái, lại nhìn Triệu Phổ ở một bên, mở to đôi mắt đen thui.
Triển Chiêu tiến tới vỗ vỗ vai hắn: “Nguyên soái a, nghĩ ra kế sách gì không?”
Triệu Phổ vẻ mặt mất hứng: “Bị Lâm Dạ Hỏa cướp mất danh tiếng!”
“Lúc nào rồi mà ngươi ………” Công Tôn lôi Triệu Phổ chạy a, chạy a: “Mau đi cứu nhi tử a!”
Triệu Phổ được nhắc tỉnh, vội vàng chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa kêu: “Gia gia nó, tên nào dám động đến nhi tử ta!”
……………
Chỉ trong chớp mắt, nha môn đã trống không, mọi người đều chạy đến Hãm Không Đảo, bổ đi khắp nơi tìm Tiểu Tứ Tử.
Bàng Cát xoa xoa tay, hỏi Bao Chửng: “Hắc tử, chuyện ở Khai Phong thì làm sao bây giờ?”
Bao Chửng bất đắc dĩ: “Đi dọn dẹp hành lý a, đầu năm nay, tất cả mọi người đều phải cứu nhi tử, đủ bận rộn a!”