Lúc này trong thiên lao Đại Lý Tự.
Bao Duyên cùng Bao Phúc nhìn chằm chằm mấy món ăn trước mắt, một chén cơm cùng hai cái bánh bao, lại có thêm một vò rượu, mà ngẩn người.
Bao Phúc chọc chọc món Đường thố ngư, cảm thấy này đây thật là mớ mẻ!
“A!”
Bao Duyên vừa mới gắp một đũa thức ăn, bị hắn kêu một tiếng, cả kinh mà rớt luôn cả đũa, trợn to hai mắt trừng hắn: “Ngươi làm cái gì đó?”
“Ta biết rồi thiếu gia!” Bao Phúc vẻ mặt vô cùng đưa đám nói: “Không phải người ta thường nói bữa ăn cuối cùng thường được ăn ngon sao, đó là bữa ăn trước khi chết đó, có phải là chúng ta ăn xong bữa này liền bị đem đi chém đầu hay không a? Vì chúng ta đã đối đầu với mấy quân binh ban nãy ấy. Hay là chúng ta nói cho bọn họ biết Lão gia chúng ta chính là ……. Ngô.”
Bao Phúc còn chưa có dứt lời, Bao Duyên đã nhào qua che lại miệng hắn.
“Ngươi nói linh tinh gì đó!” Bao Duyên thuận tay cốc trán hắn một cái: “Trị an của Khai Phong là Khai Phong phủ quản lý, Đại Lý Tự chủ quản hình ngục, căn bản đều là giúp đốc thúc việc thẩm án, cùng kết hợp với Hình Bộ, đến cuối cùng còn phải trình lên Thừa Tướng xem xét qua.”
Bao Phúc xoa xoa trán, nghiêng đầu nói: “Vậy sau đó thì sao a……”
Bao Duyên trừng hắn, nhéo cái lỗ tai hắn: “Ngươi quên mất Thừa Tướng là ai a? Ngươi cá tiểu ngu ngốc này!”
Bao Phúc ngẩn người, bắt đầu nói: “Đúng nga!”
Bao Duyên gắp vào chén hắn một đũa thức ăn, nói: “Nhanh chóng ăn đi!”
Vừa nói hai người vừa bắt đầu yên ổn ăn cơm. Dù sao hai người vẫn còn nhỏ tuổi, là hai cái tiểu hài nhi chưa lớn được bao nhiêu, chỉ một lát sau đã vừa ăn vừa thảo luận mùi vị của mấy món ăn này cũng không có tệ a! Hơn nữa Đường Thố Ngư còn làm rất giống với Thái Bạch Cư nữa? Không biết là có phải mua từ Thái Bạch Cư không a.
Bàng Dục dựa vào đống cỏ khô mà nhìn hai người, có chút muốn cười, đây là tình huống gì a? Hai tên tiểu tử ngốc hay sao?
Bao Duyên nhai dưa chuột muối vàng, thấy Bàng Dục đang nằm trên đống cỏ mà nhìn bọn họ, liền hỏi: “Ngươi không ăn sao?”
Bàng Dục nhún vai một cái, nói: “Không đói bụng, lát nữa ta sẽ ăn!”
“Nga.” Bao Duyên gật đầu một cái, hắn từ nhỏ đã tiếp nhận sự dạy dỗ cẩn thận của nương hắn, ăn không nói ngủ không nói, vì vậy liền tiếp tục ngoan ngoãn ăn cơm.
“Hai người phạm tội gì?” Bàng Dục tò mò, có thể bị nhốt vào Đại Lý Tự hầu như đều là trọng phạm, hai thiếu niên này, một người là một tên thư ngốc một kẻ lại là một tiểu thư đồng, có thể làm ra loại chuyện xấu gì? Hơn nữa lại còn giam cùng chỗ với mình, có chút kỳ quái.
“Không biết.” Bao Duyên vẻ mặt rất buồn bực mà lắc đầu, để chén cơm xuống: “Trên đường thấy được hai bên nhân mã giao chiến, ta bất quá chỉ là lý luận với một vị tướng quân mấy câu liền bị bắt luôn.”
Bàng Dục càng buồn bực hơn: “Ngươi mới nói mấy câu liền bị bắt? Ngươi tên gì?”
“Tên Bao Duyên, hắn là Bao Phúc, còn ngươi?” Bao Duyên hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Bàng Dục thở dài: “Ta tên là Bàng Dục, ta cái gì cũng không có làm, bất quá lại bị cáo buộc tội giết người, chờ một tháng sau sẽ bị đem chém.”
Bao Duyên ngược lại có chút ngoài ý muốn —– Bởi vì Bàng Dục tuy trông giống như một công tử nhà giàu hống hách nhưng cũng không có giống hạng côn đồ độc ác, hắn mà giết người sao?
Bao Phúc vội vàng níu lại thiếu gia nhà mình, ý là —— Người này mang tội giết người nga! Phải cẩn thận mới được.
Bao Duyên suy nghĩ một chút, đột nhiên cau mày nhìn Bàng Dục, nói: “Chờ chút, ngươi tên là Bàng Dục? Vừa rồi công công đó còn gọi ngươi là Tiểu Hầu gia ……….”
Nói đến đây, Bao Duyên đột nhiên hít một ngụm khí lạnh: “Ngươi chính là Tiểu Bàng Giải?!”
Khoé miệng Bàng Dục giật giật, sau đó quay người lại, tiếp tục ngủ, quay mông về phía Bao Duyên.
Bao Duyên nháy mắt mấy cái, bên cạnh Bao Phúc kéo tay hắn: “Thiếu gia, ngươi sao lại vừa mới gặp mặt đã đem biệt hiệu nhà người ta ra gọi a?”
Bao Duyên cũng cảm thấy mình cứ trực tiếp gọi như vậy cũng có chút thất lễ ——– Mặc dù mọi người đều nói như vậy, Hoàng triều có cái đại gian thần chính là Thái sư Bàng Cát, nhi tử của hắn, An Lạc Hầu Bàng Dục là một tên vô học vô thuật, chân chính là một Tiểu Bàng Giải.
Vẫn là câu nói cũ, Bao Duyên đích thực là một đứa bé ngoan ngoãn lễ độ, cảm thấy đó dù sao cũng chỉ là tin đồn, mình cũng không có tận mắt thấy qua, nếu như là nghe lầm lời đồn bậy bạ thì cũng thật không tốt lắm, mặt khác ……… Bàng Dục nói là hắn bị oan, Bao Duyên lại rất tin tưởng! Xem ra cái Đại Lý Tự này cũng không quá hiểu chuyện a!
Vì vậy, Bao Duyên gắp thêm mấy đũa thức ăn, ôm chén cầm đũa chạy đên ngồi bên cạnh Bàng Dục, hỏi hắn: “Bọn họ oan uổng ngươi thế nào?”
Bàng Dục nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ nói: “Ngươi hỏi làm gì?”
“Ngươi nếu như thực sự bị oan, ta liền giúp ngươi giải oan a!” Bao Duyên gỡ ra xương cá: “Ngươi đi đến Khai Phong phủ kêu oan chưa?”
Bàng Dục vừa nghe đến Khai Phong phủ tâm tình cũng liền tốt lên, nói: “Đang chờ Bao đại nhân trở lại thẩm tra vụ án ……… Bất quá, hắn không hợp với cha ta, ai biết là hắn có muốn giúp ta hay không……..”
Bàng Dục vốn cũng chỉ thuận miệng nói một câu, ánh mắt Bao Duyên liền híp lại thành một đường: “Bao đại nhân đương nhiên là công chính liêm minh!” Nói xong , ngay cả cơm cũng không có ăn nữa, đem bát cơm đặt xuống dưới đất, nói: “Ngươi nói ra một chút, bọn họ làm sao mà lại oan uổng ngươi?!”
Bàng Dục thấy Bao Duyên kích động như vậy, cũng cảm thấy buồn bực: “Ngươi kích động cái gì? Đúng rồi, ngươi cũng họ Bao, chắc không phải ngươi là …….” Vừa nói xong, Bàng Dục lại vui vẻ ngay: “Ha ha, không thể nào, không thể nào đâu!”
Chân mày Bao Duyên cũng đã nhíu lại: “Cái gì mà không thể nào?”
“Nga….. Bao đại nhân làm sao có thể có nhi tử trắng như ngươi được.” Bàng Dục nói: “Bất quá có khi nương tử của Lão Bao cũng đen a, nhi tử của hắn chắc chắn cũng là một tiểu cục than đen ……. ai nha!”
Bàng Dục vẫn còn đang tự sướng một mình đây, đột nhiên lại bị Bao Duyên nhào tới bóp cổ: “Ngươi dám nói ta là Tiểu cục than, ngươi là cái tên Tiểu bàng giải!”
“Ta đâu có nói ngươi, ta là đang nói nhi tử của Bao đại nhân a!” Bàng Dục cảm thấy không thể nào giải thích được, tính khí thư sinh này sao lại nóng nảy như vậy chứ?
Nhưng mà Bao Duyên lại còn giận hơn nữa: “Là ngươi đáng đánh, ngươi cái đồ Tiểu bàng giải, nương ta cũng không phải cho ngươi nói! Ai cho ngươi nói hươu nói vượn!”
Bàng Dục bị đánh nửa ngày, đột nhiên xoa xoa đầu, hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì? Ngươi thực sự là nhi tử của Bao đại nhân sao?!”
Bao Duyên liếc mắt nhìn Bàng Dục, hắn cũng không phải sợ Bàng Dục sẽ nói hắn là cậu ấm nhờ vào phúc của phụ thân, bởi vì bàn về cái này, chắc chắn không ai có thể hơn được Bàng Dục hắn!
“Ngươi không phải là Tiểu Hầu gia sao.” Bao Duyên đánh cho Bàng Dục sưng hết cả đầu, lại cảm thấy được Bàng Dục này ngay cả chút sức chiến đấu cũng không có, không hiểu được hỏi: “Ai lại vu oan cho ngươi chứ?”
Bàng Dục ngồi dậy, nhìn Bao Duyên đang bưng cơm tiếp tục ăn bên cạnh, hỏi: “Ngươi tin tưởng là ta bị oan sao?”
“Không phải ta đây tin tưởng ngươi.” Bao Duyên nuốt cơm xong, bổ sung một câu: “Ta là đang cho ngươi cơ hội để minh oan!”
Khoé miệng Bàng Dục cũng giật giật, hỏi Bao Duyên: “Còn đồ ăn không?”
“Còn bánh bao cùng thức ăn đây.” Bao Phúc đã ăn xong rồi, đang thu dọn đồ đạc, thấy Bàng Dục muốn ăn liền đem mấy món ăn cho hắn.
Bàng Dục cầm đôi đũa gắp dạ dày xào ăn cùng với bánh bao, nói tỉ mỉ lại một lần chuyện gặp gỡ cùng với những hành động quái dị sau đó của Phương Tuấn cho Bao Duyên nghe.
Bao Duyên nghe xong, cũng cảm thấy buồn bực ——– Người của Phương gia có mưu đồ gì đây? Nếu như thật sự muốn lấy lại công bằng cho Phương Tuấn thì cứ theo lẽ thường mà làm là được, nếu không, lỡ giết nhầm người chẳng phải là sẽ để cho hung thủ tiêu dao ngoài vòng pháp luật hay sao? Mà những hành động này, cũng chỉ là muốn đẩy Bàng Dục vào chỗ chết ………
………………………..
Triển Chiêu chạy đến Đại Lý Tự, hỏi Đại Lý Tự khanh, vị công tử trong phòng giam kia phạm vào tội gì, vì sao lại giam cùng chỗ với Bàng Dục.
Đại Lý Tự khanh thấy người tới là Triển Chiêu, cũng không có giấu giếm nữa, đem mọi chuyện Bát Vương gia phân phó nói lại một lần.
Triển Chiêu vừa nghe xong liền hiểu được, Bát Vương gia là đang bắt đầu vui đùa a, bất quá đây cũng coi như là một biện pháp không tệ.
Vì vậy Triển Chiêu nhờ Đại Lý Tự khanh giúp chiếu cố nhiều hơn tới Bao Duyên, sau đó liền rời đi.
Đại Lý Tự khanh bị bỏ lại đầu óc có chút mơ hồ ——— Đó là nhi tử của Bao đại nhân sao? Thật là trắng!
Triển Chiêu đã đến Đại Lý Tự rồi thì đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, vì vậy cùng Bạch Ngọc Đường âm thầm lẻn vào thi viện.
Thi thể Phương Tuấn được cất giấu tại hầm băng dưới lòng đất của Đại Lý Tự, nếu như không có khinh công thật tốt là không thể nào có thể tiến vào.
Triển Chiêu âm thầm quan sát địa hình một chút, cau mày, hỏi Bạch Ngọc Đường bên cạnh: “Làm sao để vào đó?”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái: “Tốt nhất là có Nhị ca ta ở đây, đào một cái hầm đi vào!”
Triển Chiêu sờ sờ cằm, nói: “Cách này độ khó hình như có chút cao…..”
“Bốn phía đều có người canh gác.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở Triển Chiêu, hơn nữa hình như đều không phải là thủ vệ của Hoàng thành.
Triển Chiêu cau mày: “Phương Phách này sao lại cứ mang đến cho người ta cảm giác hắn muốn soán vị cướp ngôi vậy? Hắn chẳng lẽ là có tâm tư này a? Không sợ Triệu Phổ chém hắn sao?”
Bạch Ngọc Đường cười khan một tiếng, nói: “Người ta có Quỷ Minh a, có lẽ là không sợ.”
Triển Chiêu nhìn trời.
Lúc này sắc trời cũng sắp tối rồi.
Triển Chiêu chọc chọc Bạch Ngọc Đường: “Nghĩ cách đi vào đi! Ngươi có rất nhiều quỷ chủ ý mà!”
Bạch Ngọc Đường lại có chút thụ sủng nhược kinh, hỏi: “Người nào có nhiều quỷ chủ ý vậy?’
“Ngươi là con Chuột!” Triển Chiêu nghiêm túc nói, sau đó hình như là nghĩ tới cái gì đó: “Con chuột ……”
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nâng cằm, híp mắt, vẻ mặt rất chi là —— Ta đây đang có quỷ chủ ý, liền hỏi: “Nghĩ ra biện pháp gì?”
Triển Chiêu liền ngoắc ngoắc hắn lại gần, ý bảo hắn nghiêng đầu qua đây, nói nhỏ cho.
Bạch Ngọc Đường rất bất đắc dĩ, nói: “Nơi này không phải chỉ có hai chúng ta sao ……”
Triển Chiêu vẫn tiếp tục ngoắc ngoắc ngón tay.
Bạch Ngọc Đường cực bất đắc dĩ cũng không thể làm gì khác hơn là đưa cái lỗ tai mình đến.
“Đi bắt mấy con chuột về đây đi!” Triển Chiêu rất nghiêm túc mà thì thầm với hắn.
Bạch Ngọc Đường cau mày, nhìn hắn, sau đó lắc đầu a lắc đầu.
“Đi a!” Triển Chiêu đẩy đẩy hắn, nói: “Ngươi không phải chính là Cẩm Mao Thử sao?”
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt chán ghét: “Còn ngươi lại là Ngự Miêu đây, bắt chuột vốn phải là chuyện của ngươi!”
Triển Chiêu bất đắc dĩ: “Vậy ngươi ở chỗ này chờ ta.” Nói xong liền chợt loé thân biến mất.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đồng thời hắn cũng có chút tò mò, Triển Chiêu muốn bắt chuột làm gì?
Chỉ trong chốc lát, Triển Chiêu đã trở lại, trong tay còn xách theo một cái túi vải màu đen, chỉ nghe thấy bên trong có mất tiếng “chít chít” rất ồn ào.
Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà tránh ra xa một chút.
Triển Chiêu lại híp mắt mà ngoắc hắn ———– Tới đây!
Bạch Ngọc Đường do dự hồi lâu, hơi hướng đến bên cạnh hắn mà dịch từng bước lại, rất cảnh giác mà nhìn cái túi kia.
Triển Chiêu lại đem cái túi đưa cho hắn: “Cầm lấy đi!”
Đôi mắt Bạch Ngọc Đường cũng chưa bao giờ mở to đến vậy, kinh hãi mà nhìn chằm chằm Triển Chiêu, ánh mắt hắn giống như đang nói ———— Tuyệt đối không! Có chết cũng không!
Triển Chiêu câm lặng, Bạch Ngọc Đường này cái gì cũng tốt, chỉ là cái tật xấu quá khiết phích này lại không thể nào cứu được nữa rồi.
“Vậy giúp ta lấy một thứ!” Bộ dáng Triển Chiêu như là muốn đưa tay móc ra thứ đồ gì đó.
Bạch Ngọc Đường tỉnh táo đáp: “Ngươi muốn lấy thứ gì? Ta giúp ngươi lấy! Ngươi phải nắm thật chặt cái túi đó!”
Triển Chiêu nhìn trời: “Ở trong hà bao của ta.”
Bạch Ngọc Đường đưa tay mở ra hà bao bên hông của Triển Chiêu, có chút khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy bên trong hà bao của Triển Chiêu có một túi giấy dầu, bên trong còn có mấy cái bánh bao rán bằng mỡ heo …….. một cổ mùi dầu mỡ cứ thế mà xông lên.
Bạch Ngọc Đường buồn bực mà nhìn Triển Chiêu: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Triển Chiêu khẽ mỉm cười: “Lát nữa ngươi sẽ biết.”
Bạch Ngọc Đường đành im lặng.
Đúng lúc này, liền nghe thấy phía trước Đại Lý Tự đột nhiên ồn ào hẳn lên, trong chốc lát, một đám đại nương đại thẩm đi vào, bắt đầu quét dọn.
Rất nhanh sau đó liền có mấy cái thị vệ rơi xuống trước mắt họ.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đó hẳn là người do Phương Phách an bài đi?
“Các ngươi đang làm cái gì?” Mấy thị vệ kia không hiểu gì mà hỏi mấy nữ nhân đang lau dọn kia.
“Chúng ta quét dọn a.” Một vị a di có vẻ lớn tuổi nhất lại vô cùng mập lên tiếng: “Gần đây Khai Phong có dịch chuột, các nha phủ đều phải quét dọn với lại phun thuốc diệt chuột, Vương phủ cùng Khai Phong phủ chúng ta đều đã quét dọn rồi, chỉ còn lại có Đại Lý Tự thôi!”
Bạch Ngọc Đường không hiểu mà hỏi Triển Chiêu: “Các nàng là ai vậy? Ngươi tìm tới sao?”
“Đúng vậy!” Triển Chiêu thiêu mi một cái: “Vị a di mập đó chính là người chuyên cung cấp cá cho trù phòng của Khai Phong phủ, Vương a di, những người khác đều là do nàng tìm từ Thái Đao bang (*1) đến để hỗ trợ đó!”
Khoé miệng Bạch Ngọc Đường giật giật: “Thái Đao bang?”
“Đúng a, ngươi hẳn là không biết đi?” Triển Chiêu cười hì hì: “Còn có cả Thiêu Hoả Côn giáo (*2) cùng với Cán Mặt Trượng phái (*3) nữa.”
(*1) Bang hái rau.
(*2) Phái Củi đốt lò.
(*3) Phái Chày cán bột mì.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Ngươi chính là minh chủ đi?”
Triển Chiêu lắc đầu một cái: “Minh chủ đương nhiên chính là trù phòng đại nương! Ta chỉ là Minh Sủng (*), ngươi có muốn nhập hội làm Đại lão bản không?”
(*)Minh Sủng = Người được sủng ái trong liên minh. (>.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên muốn đem mỡ heo bôi lên mặt Triển Chiêu, để xem hắn có giống như mấy tiểu miêu liếm móng rửa mặt hay không ………. lại còn nhận mình là cái gì mà Minh Sủng ………….
…………………
“Dịch chuột?” Mấy quân binh kia hình như không có tin tưởng cho lắm.
“Ai, ta nói tiểu ca này!” Vương a di còn thật khó chịu, trừng mấy thị vệ: “Chúng ta phun thuốc cùng quét dọn là phụng mệnh Hoàng thượng mà làm đó, tại sao Đại Lý Tự của các ngươi so với Bát Vương phủ cùng Khai Phong phủ lại khó vào hơn a?”
Mấy thị vệ liền cau mày.
Lúc này Triển Chiêu căn đúng thời gian mà lặng lẽ đem mấy miệng bánh bao kia ném vào trong sân …….. sau đó rung cái túi kia, đem đám chuột thả vào ……
“Ai nha!”
Lúc này, một đại thẩm đang quét sân liếc mắt một cái, chỉ: “Nhìn xem! Con chuột!”
“Nhanh lên!” Vương a di cùng một a di mập khác đẩy mấy tên thị vệ ra, nói: “Đại Lý Tự của các ngươi giống y như Khai Phong phủ, đều có chứa thi thể, đó chính là nơi dụ chuột a! Khai Phong phủ mấy ngày nay đều không có người, lúc chúng ta quét dọn còn thấy có mấy cỗ thi thể bị chuột gặm đến không còn nhìn ra được hình dạng gì nữa!”
Mấy thị vệ liền cả kinh, nháy mắt nhìn nhau một cái ……….. Bọn họ đều biết Phương Phách kiêng kỵ nhất chính là việc thi thể của Phương Tuấn xảy ra vấn đề. Vạn nhất mấy ngày nữa mang thi thể ra lại thấy bị chuột gặm, vậy bọn họ chắc chắn phải chết a.
“Nhanh chóng phun thuốc đi!” Mấy thị vệ vội vàng bảo mọi người làm việc.
Những phụ nhân kia bắt đầu quét dọn cùng phun thuốc.
Thị vệ liền đem cửa hầm băng mở ra, có mấy phụ nhân dùng chổi lông gà mà đuổi bọn họ: “Ai nha, các ngươi đứng đây làm vướng tay vướng chân, mau chóng tránh sang một bên đi, cẩn thận bị dính thuốc chuột đó!”
Mấy thị vệ liền bất đắc dĩ mà tránh sang một bên …….. Trong sân loạn thành một đoàn.
Mấy thị vệ choáng váng mà chuyển hướng, chỉ thấy Vương a di cùng một a di mập khác chuẩn bị xuống hầm, liền dặn dò: “Tay chân nhanh lên một chút!”
“Biết a!” Hai a di vừa xuống hầm nhìn lại ……. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã xuống đến lòng đất rồi.
Thì ra là, mục đích của Triển Chiêu chính là gây ra hỗn loạn. Hắn cùng Bạch Ngọc Đường khinh công cực tốt, chỉ cần trong sân loạn một chút, hai người bọn họ căn chuẩn thời gian liền tiến vào trong hầm băng, tuyệt đối sẽ không có người phát hiện ra.
Đại thẩm kia nháy mắt với Triển Chiêu một cái, ý bảo ——— Các ngươi nhanh lên, ta canh chừng cho các ngươi, vừa nói, vừa thuận tay nhận lại nửa túi chuột lớn còn dư lại từ trong tay Triển Chiêu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh chóng đến băng quan cất giữ thi thể Phương Tuấn.
Thi thể của Phương Tuấn được đặt ngay ngắn trong băng quan.
Triển Chiêu nhìn lướt qua ——— Khó trách sao Phương Phách lại đau lòng muốn chết, Phương Tuấn đúng là một nhân tài, hơn nữa còn cao lớn uy mãnh, người nào có nhi tử như vậy lại bị chết đi đều phải đau lòng a!
Bạch Ngọc Đường quan sát thi thể một cái, nhìn bề ngoài cũng không thấy có vấn đề gì, liền nhìn Triển Chiêu, ý kia ——- Sớm biết vậy liền đem Công Tôn đến, hay là mang theo Tiểu Tứ Tử cũng có ích lớn.
Triển Chiêu ý bảo mình có chiêu, liền từ ngang lưng rút ra một ống trúc nhỏ như chiếc đũa.
Mở ống trúc ra, Triển Chiêu rút ra một chiếc ngân châm dài, đây là thứ trước khi đi Công Tôn cho hắn, nói là để cho hắn nếu như có cơ hội thấy được thi thể của Phương Tuấn thì dùng châm này châm vào chỗ gan của hắn.
Triển Chiêu đại khái đã tìm được vị trí rồi, đem ngân châm cắm vào …….. chờ một lát, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn nhau một cái ——- Ngân châm đã biến thành màu tím đen.
Ngân châm này đã được Công Tôn ngâm thảo dược, có thể thử độc, ngân châm khi đâm vào vị trí gan, nếu như không thay đổi sắc thì có nghĩa là người chết không bị trúng độc, nếu như bị biến sắc vậy khẳng định là đã bị trúng độc! Mà trúng độc gì thì cần phải xem màu sắc thay đổi thành, đây cũng chính là nằm trong phán đoán của Công Tôn.
Triển Chiêu đem ngân châm thả lại vào trong ống trúc, sau khi cất xong, gật đầu với hai vị a di ở cửa một cái.
Hai người kia liền đem đám chuột trong túi thả ra, vừa kêu vừa đuổi ra ngoài: “Ai nha! Qủa nhiên là có chuột muốn cắn thi thể a!”
“Cái gì?!” Mấy thị vệ cả kinh, vội vàng xông tới……..
Lúc này Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều dán lên nóc động, xẹt qua từ đỉnh đầu của mấy tên thị vệ, sau đó theo hai a di mập kia ra ngoài.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dùng khinh công, mượn thân hình đầy đặn của hai vị a di kia để che chở cho mình …….. vèo một cái, một trận gió thổi qua đã vô ảnh vô tung, có thể nói là thần không biết quỷ không hay.
Hai thị vệ cẩn thận kiểm tra thi thể Phương Tuấn một lần, phát hiện không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, lên trên mặt đất, chỉ thấy thuốc chuột cũng đã xức xong rồi, mấy đại thẩm nương cũng bắt đầu thu dọn đi nhà khác.
Mấy thị vệ đem cửa hầm băng đóng lại, ngẩng đầu hỏi thăm mấy thị vệ phụ trách giám thị.
Mấy người kia tỏ ý nói cũng không thấy có gì khác thường, mọi người mới yên tâm, tiếp tục canh chừng.
………………..
Bên ngoài Đại Lý Tự, Bạch Ngọc Đường nhịn không được mà vỗ vỗ vai Triển Chiêu: “Miêu nhi thật là thông minh a! Loại chiêu này cũng có thể nghĩ ra được.”
Triển Chiêu cười híp mắt gật đầu: “Qúa khen quá khen, nhờ có con Chuột nên mới nghĩ ra đó.”
Lúc này lại có một thân ảnh rơi xuống bên cạnh hai người.
Triển Chiêu nhận ra được, là người đến chậm hơn bọn họ một chút Đa La.
“Tra thế nào rồi?” Đa La vừa tới đã liền hỏi thăm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu đem kết quả nói cho hắn, Đa La gật đầu một cái, quay về gặp Bát Vương gia.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Tiếp theo thì sao? Chúng ta đến chỗ nào?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói: “Ta tương đối tò mò về Phương Phách.”
“Trùng hợp vậy a.” Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười: “Ta cũng vậy đó.”
“Vậy thì đi gặp vị Kim Đao Vương gia này đi.” Triển Chiêu vừa nói xong, liền hướng ra ngoài cửa thành mà đi.
“Gặp thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
“Ai nha, sao lại thành thật thế a.” Triển Chiêu kéo ống tay áo Bạch Ngọc Đường một cái: “Ta là quan sai của Khai Phong phủ a, nhi tử hắn chết tại Khai Phong, ta đương nhiên là phải đi điều tra một chút rồi! Chúng ta đi xem một chút, lão đầu này là vì nhi tử bị chết nên giận đến hồ đồ hay là vẫn còn giấu diếm gì nữa đi.”