Long Đồ Ấn

Chương 358: Q.13 - Chương 358: Ngựa và Hung thủ




Rất nhanh sau đó, bọn Giả Ảnh đã mang thi thể của Hoàng lang trung về Ma Cung.

Công Tôn còn đặc biệt bảo mọi người mang mấy thất mã kia lại đây, hình như có việc cần đến.

Công Tôn ngồi xổm dưới đất kiểm tra thi thể, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử chơi cùng chú dê con kia. Dê con rất hoạt bát, có vẻ như thường xuyên chơi đùa với mấy lão đầu Ma Cung kia, không có vẻ sợ người chút nào. Nai con vẫn vùi đầu vào ngực nai mẹ, có điều sau đó cũng chạy ra ngoài chơi với dê con cùng Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử.

Triển Chiêu đứng sau lưng Công Tôn nhìn thấy thi thể đã phân hủy đến độ gần như chỉ còn lại xương thôi.

Hàn Chương cũng đi theo đào thi thể, lúc này vừa đi vào vừa lắc đầu một cái: “Chỉ có một lớp quan tài mỏng dính, nếu như trước đây Hoàng lang trung này là thiện nhân như mọi người nói, gia cảnh lại rất tốt, như vậy thê tử hắn đối với hắn cũng quá tệ đi.”

“Quan tài không tốt cho nên thi thể mới chóng bị phân hủy như vậy sao?” Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn thi thể một cái, cau mày.

“Không chỉ vậy…..” Công Tôn cũng lắc đầu một cái, kiểm tra hài cốt xong rồi nói cho mọi người: “Hắn bị trúng độc mà chết.”

Mọi người nhướng mày: “Trúng độc?”

“Ừ….” Công Tôn cầm một đoạn xương lên nhìn một lúc: “Là một loại kịch độc, còn bị trúng lượng khá lớn.”

Vừa nói Công Tôn vừa kiểm tra thấy trên xương ngực, xương sườn vốn hoàn chỉnh của nạn nhân có một vết rách.

Tất cả mọi người cau mày.

Triển Chiêu nói: “Cảm thấy như trước ngực hắn bị cái gì đó đập qua vậy, nếu như bị trúng độc …. Là có người ngụy tạo sao?”

Công Tôn lắc đầu một cái: “Ừ…. Đích xác thì là do vó ngựa tạo thành.”

Mọi người kinh ngạc.

Lúc này liền nghe thấy từ vên ngoài có tiếng vó ngựa cộc cộc vang lên.

Mọi người quay mặt sang chỉ thấy ảnh vệ đã dắt mấy con ngựa kia tới rồi.

Vừa rồi Hắc Kiêu còn đang ngon giấc, hơn nửa đêm còn bị người ta vào chuồng dắt ra cho nên có chút khó chịu, lắc đầu hí vang.

Sau khi Tảo Đa Đa vào trong liền bị mấy con dê con và nai con hấp dẫn ngay, Bạch Vân Phàm thì hiển nhiên rất chán ghét mà nhìn thi thể nằm trên đất.

Công Tôn bảo Tử Ảnh dắt Hắc Kiêu tới.

Tử Ảnh lôi Hắc Kiêu đến, Hắc Kiêu còn vùng vằng nhất định không chịu đi, Triệu Phổ nhìn nó một cái, Hắc Kiêu mới chịu dừng lại, đàng hoàng đi đến.

Tiểu Tứ Tử vừa nhìn thấy Hắc Kiêu liền chạy qua giúp Tử Ảnh dắt, Hắc Kiêu đi đến bên cạnh thi thể, cúi đầu cọ cọ Tiểu Tứ Tử mấy cái, tâm tình có vẻ tốt hơn nhiều.

Công Tôn đưa tay vỗ nhẹ vào chân trước Hắc Kiêu một cái.

Hắc Kiêu nhìn Công Tôn, nhấc một chân lên.

Công Tôn kéo chân Hắc Kiêu ướm ướm vào chỗ bị đá trước xương ngực thi thể, lắc đầu một cái, ý bảo mọi người đổi con khác tới.

Hắc Kiêu liền đi sang một bên, Tiểu Tứ tử lấy ra một khối đường đút cho nó, Hắc Kiêu nhai đường, dường như tỉnh ngủ hẳn rồi.

Triệu Phổ đi đến vỗ vỗ cổ Hắc Kiêu, nhìn ảnh vệ dắt Bạch Vân Phàm tới.

Bạch Vân Phàm hiển nhiên là không hề thích thi thể trên đất chút nào, Công Tôn vừa định đưa tay ra, Bạch Ngọc Đường đã ngăn cản: “Cẩn thận.”

Công Tôn sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Bạch Vân Phàm đang nhìn chằm chằm thi thể trên đất, cũng không thèm nhấc chân.

Công Tôn vội rụt tay lại, Bạch Vân Phàm chính là thất mã tính khí xấu nhất trong đám ngựa này, cẩn thận không khéo nó lại thực sự đạp người cho xem.

Bạch Ngọc Đường đi đến bên cạnh thi thể, vẫy vẫy tay với Bạch Vân Phàm.

Bạch Vân Phàm thấy Bạch Ngọc Đường gọi mới không cam lòng chút nào nâng lên một chân.

Bạch Ngọc Đường cầm chân nó cho Công Tôn nhìn xem.

Công Tôn cũng làm động tác ướm thử như với Hắc Kiêu ban nãy, xong rồi lại lắc đầu một cái: “Vẫn lớn hơn một chút rồi.”

Bạch Ngọc Đường dắt Bạch Vân Phàm sang một bên.

Triển Chiêu huýt gió với Đa Đa một cái, Đa Đa đã sớm đi đến rồi, còn chưa kịp để Công Tôn đưa tay nó đã nhấc một chân lên đưa tới.

Mọi người dở khóc dở cười, Đa Đã vĩnh viễn sẽ rất phối hợp như vậy a.

Công Tôn cầm chân Đa Đa cẩn thận ướm một chút, gật đầu nói: “Hình dạng rất giống, hình thể hẳn cũng tương tự.”

“Vó ngựa Kỳ Lân Mã thường tròn hơn một chút.” Nham Bật nói: “Hơn nữa, hình thể của Kỳ Lân mã thường có xu hướng nhỏ cho nên vó cũng sẽ nhỏ hơn Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử một chút.”

“Vậy thất Đạp Hỏa Kỳ Lân cùng giống Kỳ Lân Mã như Đa Đa chẳng lẽ thật sự là con ngựa đã đạp Hoàng lang trung sao?” Triển Chiêu cau mày.

“Dựa theo những vết thương này mà nói.” Công Tôn nói: “Có một số là do đạp trước khi chết và một số là đạp sau khi chết rồi.”

Mọi người không giải thích được: “Chẳng lẽ nó đạp rất lâu sao?”

Công Tôn nghĩ một chút, lấy ra một cây ngân châm đâm thử vào trong xương, sau đó lại lấy một chai dược thủy ra, vẩy một chút lên trên đó, cuối cùng cũng hiểu ra: “À….”

Mọi người đều nhìn hắn.

“Hoàng lang trung bị rắn độc cắn!” Công Tôn nói.

Mọi người sửng sốt.

“Hơn nữa ….” Công Tôn nói: “Nhìn phạm vi độc có thể thấy là không chỉ bị một con cắn ….”

Mọi người lập tức hiểu.

“A!” Tiểu Lương Tử vỗ tay một cái: “Ngựa kia đạp rắn cắn Hoàng lang trung! Những con rắn kia đều bò trên người Hoàng lang trung cho nên mới đạp phải Hoàng lang trung.”

“Rắn độc thường chỉ sống một mình.” Cửu Đầu Nãi Nãi cau mày: “Hơn nữa xung quanh đây có rất nhiều cầy, cáo cho nên cùng có rất ít rắn.”

“Là có người cố ý mang đến.” Sau khi Công Tôn kiểm tra đầu Hoàng lang trung xong liền biết được cái chết của hắn.

“Trước khi chết Hoàng lang trung bị người ta dùng vật cứng đánh trúng đầu, sau khi ngã xuống đất rồi có người thả mấy con rắn cực độc lên người hắn, lang trung bị rắn cắn tại chỗ mới bị co giật mà giãy giụa …. Lúc này, con ngựa kia không biết đi từ đâu đến, muốn đạp rớt đám rắn để cứu Hoàng lang trung. Nhưng do lang trung đó trung độc quá sâu cho nên chết ngay sau đó.” Công Tôn lắc đầu: “Các ngươi nhìn này, trên má lang trung còn có dấu tích vết thương do đạp rất nhỏ …. Có thể là sau khi hắn chết rồi, con ngựa kia vẫn đạp thêm mấy cái rất nhẹ nữa, hẳn là muốn đánh thức hắn.”

“Nhất định là hung thủ đó vẫn còn ở gần đó quan sát.” Triệu Phổ cau mày.

Mọi người đều gật đầu, nếu như dùng phương pháp này giết người, như vậy nhất định là hung thủ phải xác nhận người chết rồi mới rời đi, rất có thể hắn đã nhìn thấy toàn bộ quá trình.

“Hẳn là con ngựa kia đã nhìn thấy hung thủ.” Bạch Ngọc Đường nói.

Lâm Dạ Hỏa đứng bên cạnh: “Chẳng lẽ vì con ngựa kia đã nhìn thấy hung thủ cho nên hắn mới định giết mã diệt khẩu sao?”

Trâu Lương cảm thấy làm việc này rất thừa thãi: “Dù ngựa có nhìn thấy thì đã sao, nó cũng đâu có biết nói.”

“Trừ phi…..” Triệu Phổ sờ cằm: “Con ngựa kia có chứng cớ gì đó có thể chứng minh hắn là hung thủ.”

Tất cả mọi người cùng sửng sốt.

“Ngựa có chứng cớ sao?” Bao Đại Nhân nhẹ nhàng sờ râu.

Bàng Thái sư có chút buồn ngủ ngồi bên cạnh cũng chêm vào: “Chẳng phải lúc trước đã nói nơi phát hiện ra thi thể lang trung cách chỗ hắn vào núi rất xa sao?”

Mọi người nhìn Thái sư một chút.

“Thi thể bị dời đi à?” Triển Chiêu hỏi.

“Hung thủ lại phục kích con ngựa đó ở nơi mà chúng ta vừa mới đi qua …. Chứng tỏ hắn biết con ngựa kia sẽ tới.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Chỗ đó cũng không có nhiều cỏ, đường lại khó đi …. Con ngựa kia sao phải quay lại chỗ đó? Mà lúc tiều phu phát hiện thi thể cũng thấy con ngựa kia, hắn có nhắc tới, con ngựa kia lạnh lùng nhìn hắn rồi sau đó mới trốn đi.” Triển Chiêu liên kết các tình tiết lại: “Có thể là lúc hung thủ chuyển thi thể của nạn nhân đi chỗ khác, con ngựa đó vẫn luôn đi theo, ở gần đó nhìn …. Như vậy, nơi có đá lớn rơi xuống ban nãy mới là hiện trường gây án thực sự đi?”

“Vì sao con ngựa kia phải quay lại đó?” Công Tôn tò mò: “Nó còn gặm cỏ ở đó nữa, có phải nó đợi gì đó không?”

Lâm Dạ Hỏa có chút đứng ngồi không yên, nhảy dựng lên, nói: “Nếu quả thực như vậy, hung thủ hẳn là sẽ không chịu từ bỏ ý đồ đâu?”

“Khu rừng mà chúng ta vừa mới đi ban nãy có chỗ nào đặc biệt không?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường cùng Trâu Lương cũng suy nghĩ, vừa rồi đi có chút vội nên không chú ý nhiều.

Lâm Dạ Hỏa nhìn nhìn ba người, đột nhiên nói: “Có rất nhiều bụi cây.”

Tất cả mọi người nhìn hắn.

“Bụi cây à?”

“Cũng có rất nhiều dây leo nữa.” Lâm Dạ Hỏa miêu tả một chút, hỏi Công Tôn: “Loại cỏ có màu tím, trông như cái móng gà mọc bò trên đất tên là gì….”

“Đó là Đan Tử Thảo, một loại thảo dược….” Công Tôn sờ cằm: “Lúc đó lang trung kia vào núi hái thuốc, chẳng lẽ là đi hái Đan Tử Thảo?”

“Loại thảo dược đó dùng để làm gì?” Triệu Phổ tò mò.

“Ừm, không nhiều tác dụng lắm, nhưng mà ăn vào lại tốt cho da ….” Công Tôn nói.

Lâm Dạ Hỏa hí mắt: “Đây chẳng phải là tác dụng tốt nhất sao?”

“Bụi cây ….” Triển Chiêu sờ cằm, lầm bầm: “Lại còn nhiều dây leo….”

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu đột nhiên đứng lên chạy ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ngươi định làm gì?”

“Vào rừng một chuyến.” Triển Chiêu nói.

“Nửa đêm rồi còn vào rừng?” Ân Hậu có chút lo lắng.

“Chỉ ở ngoài bìa rừng thôi mà.” Triển Chiêu nói.

“Ta mang mấy đứa đi.” Cửu Đầu Nãi Nãi dẫn đường: “Nếu như là ở bên ngoài thì ban đêm cũng không cần lo lắng lắm.”

Vì vậy, Triển Chiêu theo nàng ra ngoài, Bạch Ngọc Đường cũng đi theo, Lâm Dạ Hỏa cũng hí hửng chạy đi cùng.

Ân Hậu bảo mang thêm nhiều người chút, mọi người đốt đuốc cùng nhau đi.

Đến gần rừng cây, Triển Chiêu đi vào trong rừng, bảo mọi người giơ cao đuốc, men theo những bụi cây mà đi.

Hắn từng gốc cây đều tìm thật kỹ, mọi người cũng đi theo cùng tìm kiếm.

Tìm khoảng nửa nén hương, Âu Dương Thiếu Chinh đột nhiên tìm thấy một món đồ trên thân cây, ngoắc tay với mọi người: “Đến đây xem này.”

Tất cả mọi người cùng đi đến.

Chỉ thấy trên nhánh một bụi cây cao khoảng bằng thân người, giữa cành cây cuốn dây leo có treo một món đồ, là một chuỗi chìa khóa. Chuỗi chìa khóa kia treo trên một vòng sắt tròn, còn có một sợi dây chuyền nhỏ để đeo.

“Loại chìa khóa này ….” Triển Chiêu cầm lên nhìn.

Bàng Dục liếc mắt một cái: “A! Loại này chính là chìa khóa phòng ở khách điếm.”

Tất cả mọi người nhìn hắn: “Phòng khách điếm sao?”

Bàng Dục gật đầu: “Đúng vậy, khách điếm cũng phân thành hai loại, một loại ở thời gian ngắn một loại ở lâu dài. Những khách điếm cho trọ lâu dài có những khách nhân ở một lần đến mấy năm, khách điếm loại này đều xây dựng theo hình thức độc môn độc viện, trong viện có đến mấy gian phòng, ở cửa phòng cùng tủ đồ đều có khóa, mà mỗi viện lại có những kiểu chìa khóa như vậy, tất cả đều treo chành chùm …. Hẳn là trên đó còn có ký hiệu của khách điếm nữa.”

Quả nhiên, mọi người vừa mới cầm lên nhìn liền thấy hai chữ: “Phương Viên.”

“Là khách điếm Phương Viên của Lâm quận.” Phong Truyền vừa nói vừa sờ cằm: “A….”

Tất cả mọi người nhìn hắn, Cửu Đầu đạp hắn một cái: “Có đầu mối gì mau nói, đừng có thừa đục thả câu.”

Phong lão đầu cười một tiếng: “Hảo bằng hữu đó của Hoàng lang trung, cũng là người đã cưới thê tử của hắn không bao lâu sau khi hắn chết, hình như vẫn ở tại khách điếm Phương Viên. Hắn cũng buôn bán dược liệu, chỉ khác là hắn thường bán rượu thuốc, có thể tiếp xúc với rắn độc….”

Mọi người nhìn nhau một cái, hiểu ra: “Thì ra là có chuyện như vậy ….”

“Lúc đó có thể hắn đứng đợi ở đây.” Công Tôn chỉ chỉ: “Lang trung vào núi hái Đan Tử Thảo, hắn nhảy từ trên xuống đột nhiên tấn công lang trung …. Nhưng mà trong lúc làm chuyện đó hắn không cẩn thận làm mất chùm chìa khóa vẫn treo trên người. Lúc hắn phát hiện con ngựa kia định cứu lang trung, sau đó lại phát hiện chìa khóa của mình đã biến mất, hắn nghĩ là ngựa kia có linh tính, tha chìa khóa đi rồi cho nên mới muốn giết con ngựa kia!”

“Nếu như con ngựa đó đứng ở chỗ đó.” Bạch Ngọc Đường chỉ về sườn núi chỗ cỏ bị gặm kia, nói: “Có thể nó sẽ thấy được chùm chìa khóa.”

Tất cả mọi người kinh ngạc: “Nó trở lại là vì muốn trông chừng chùm chìa khóa này sao?”

“Chỉ cần chùm chìa khóa này có thể mở được cửa phòng người đó thuê ở Phương Viên, hoặc là người đó đi đổi khóa cửa …. Thì có thể coi là bằng chứng hắn hại người rồi.” Bao Đại nhân nói.

Ở bên cạnh, Hồng Cửu Nương khoanh tay hỏi Công Tôn: “Đan Tử Thảo rất thông dụng à?”

Công Tôn lắc đầu một cái: “Nói thật thì cũng không thông dụng lắm, hơn nữa rất ít người dùng loại thảo dược này.”

“Lang trung kia trong nhà có kiều thê.” Hồng Cửu Nương lạnh lùng cười một tiếng: “Có thể là nữ nhân kia thông đồng với tình nhân, giết chết trượng phu của mình nhằm chiếm đoạt gia sản, sau đó lại tái giá với hung thủ.”

“Hai người này đều có hiểm nghi cực lớn.” Vừa nói Bao Đại nhân vừa sai Vương Triều Mã Hán Trương Long, Triệu Hổ: “Mau bắt người này về quy án.”

Tứ đại hộ vệ liền dẫn theo nha dịch đi.

Thiên Tôn cảm thấy có chút mệt mỏi, lại thấy vụ án đã phá được rồi liền nói: “Nhanh về đi thôi ….”

Có điều hắn vừa mới dứt lời đã nghe Trâu Lương đột nhiên hỏi: “Tên dở người kia đâu rồi?”

………..

Tất cả mọi người cùng sửng sốt, nhìn bốn xung quanh mới phát hiện hình như thiếu người nào đó.

“Lâm Hỏa Kê đâu rồi?” Tiểu Lương Tử cũng tìm kiếm chung quanh, mọi người tìm hết một lần nhưng cũng không thấy Lâm Dạ Hỏa.

“Hắn không chạy vào núi đấy chứ?” Công Tôn giật mình.

“Không thể nào….” Bạch Ngọc Đường cảm thấy không hẳn: “Đã muộn thế này rồi, một mình hắn vào núi làm gì?”

Mọi người cũng gật đầu, cảm thấy không có lý do vào núi.

“Có thể hắn cảm thấy buồn chán cho nên về trước rồi không?” Hồng Cửu Nương hỏi.

Mọi người suy nghĩ một chút rồi lập tức đi về Ma Cung tìm kiếm.

Nhưng mà về đến Ma Cung rồi, vừa hỏi Vô Sa đại sư đang uống trà trong sân một cái, đại sư lại lắc đầu nói là Lâm Dạ Hỏa chưa có về.

Lúc này mọi người cũng có chút bối rối.

Trâu Lương muốn vào núi tìm, Cửu Đầu Nãi Nãi liền kéo hắn lại, nói: “Này này, tiểu tử, trong núi này cũng không phải dễ chơi đùa đâu, giữa đêm vào đó không an toàn.”

Túc Thanh ban nãy cũng không có đi theo, nghe thấy mọi người nói rồi liền rất nhàn nhã nói: “Không cần lo lắng đâu.”

Mọi người nhướng mày nhìn hắn —— Lâm Dạ Hỏa dù sao cũng là đường chủ của Hỏa Phụng Đường các ngươi, các ngươi lại không lo lắng à?

Túc Thanh nói: “Mặc dù đường chủ không được chuẩn mực cho lắm nhưng cũng không phải kẻ ngu si, hắn vào núi hẳn là có lý do của mình, lúc đó còn có nhiều người như vậy chứng tỏ hắn tự mình bỏ đi. Còn về chuyện lạc đường….”

Nói đến đây, Túc Thanh cười cười: “Qủy vực Tây Hải bão cát mờ mịt như vậy hắn còn có thể dạo chơi vào đó rồi nhàn nhã tiến ra, lại lo hắn chết trong một khu rừng bé tí này sao?”

Mọi người cảm thấy hơi yên lòng một chút.

Túc Thanh thấy vẻ mặt Trâu Lương còn rất nghiêm túc, liền nói: “Trên người hắn còn có tên lệnh liên lạc của Hỏa Phụng Đường, có chuyện gì hắn nhất định sẽ cầu cứu.”

Trâu Lương vẫn còn muốn đi tìm.

Vô Sa ở bên cạnh rất cảm động: “Ai nha, Tiểu tử kia cũng có người đặt hắn trong lòng nha, rất tốt rất tốt.”

“Qủy vực Tây Vực mà nó cũng có thể đi ra sao?” Cửu Đầu Nãi Nãi rất tò mò: “Nó dựa vào bản lĩnh gì?”

Túc Thanh cười một tiếng: “Phượng hoàng chính là bất tử điểu, xem độ khùng của hắn như vậy mà vẫn có thể làm đường chủ Hỏa Phụng Đường, đương nhiên là có bản lĩnh riêng của mình rồi.”

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

Lúc này Vương Triều Mã Hán đã chạy về, nhưng không có mang người theo.

Vương Triều bẩm báo với Bao Chửng: “Đại nhân, trong nhà không có ai, chìa khóa vừa khớp.”

“Người đâu rồi?” Triển Chiêu hỏi: “Chẳng lẽ chạy mất rồi?”

Vương Triều lắc đầu: “Theo như lời hạ nhân nói lại, thê tử của Hoàng lang trung chiều tối nay đã đột nhiên về nhà mẹ để ở Thành quận rồi, Trương Long Triệu Hổ đã dẫn theo người đi cả đêm đến Thành quận tập nã, còn người bán rượu thuốc có hiềm nghi là hung thủ tên thật là Viên Vỹ, nghe nói chiều nay hắn tập hợp thợ săn cùng vào núi rồi.”

“Thợ săn sao?” Bạch Ngọc Đường cau mày.

Vương Triều gật đầu: “Chiều nay hắn nói có đầu mối về con ngựa giết chết bạn tốt của hắn, cho nên mới tìm mấy người dẫn dường mang theo một nhóm thợ săn, chó săn cùng cung nỏ vào núi giết chết con ngựa kia rồi.”

“Á…” Bàng Dục nhịn không được há miệng kêu lên: “Hắn thực sự muốn giết mã diệt khẩu a!”

“Liệu con ngựa kia có gặp nguy hiểm không a” Công Tôn có chút lo lắng.

“Mang theo đuốc.” Cửu Đầu Nãi Nãi vừa nói vừa chỉ Tiểu Ngũ bên cạnh: “Mang cả nó nữa, theo ta vào núi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.