Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lục soát trong khách điếm một vòng, trừ một số khách nhân ra cũng chỉ còn lại đám đệ tử bị thương của Tây Hải phái cùng các tiểu nhị mà thôi.
Triển Chiêu hỏi thăm mấy đệ tử của Tây Hải phái xem có chuyện gì xảy ra.
Đám người đó trả lời, thật ra thì mấy hôm nay nửa đêm Tiếu Trường Khanh đều đi ra ngoài. Hôm nay lúc mới về vẫn còn bình thường, nhưng đột nhiên hắn bắt đầu phát điên. Điên rồi liền bắt đầu đánh người …. Mấy người bọn hắn đều không phải là thị tùng bên cạnh cho nên lúc chạy đến nơi liền thấy hắn máu vấy đầy người, sau khi bọn họ thấy mấy cỗ thi thể nằm trên mặt đất kia, hắn liền chạy đi, vừa chạy còn vừa nói cái gì mà: “Ân Hậu, ta muốn ngươi đền mạng.”
Triển Chiêu sờ cằm: “Hắn vì sao lại nổi điên? Có ăn hay uống thứ gì đặc biệt không?”
Mấy tùy tùng nhìn nhau, tỏ ý bọn họ không rõ lắm.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến phòng Tiếu Trường Khanh nhìn một vòng, ánh mắt bắt đầu chú ý đến chậu hoa nhỏ trên bàn.
Đây là một chậu Phạm quỳnh hoa màu đỏ, giống mấy chậu trong phòng khách điếm của bọn Triển Chiêu trước kia.
Triển Chiêu gọi tiểu nhị tới, hỏi: “Đây là thói quen của Hứa quận các ngươi sao? Tại sao mỗi gian khách phòng đều có loại hoa này?”
Tiểu nhị nhìn bồn hoa, cười nói: “À, đúng vậy. Hoa này có tác dụng tĩnh tâm rất tốt, đặt hoa này trong phòng khách nhân cũng sẽ bớt nóng nảy hơn.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái: “Nóng nảy?”
“Ai.” Tiểu nhị than thở: “Các ngươi không biết đâu, không biết có phải mấy năm nay Hứa quận chúng ta xảy ra chuyện gì đó không, thường xuyên có người nghỉ chân ở Hứa quận nằm mơ. Mà đã không mơ thì thôi, cứ mơ là nằm mơ thấy ác mộng, mà những khách nhân đó còn nổi điên trong mộng nữa. Nhẹ thì chỉ đánh vỡ đồ, mà nặng thì lại đả thương người khác. Tóm lại là vô cùng phiền toái a. Sau đó, không biết ai đó đã nghĩ ra một biện pháp, cứ để một chậu hoa này trong phòng là không gặp ác mộng nữa. Dần dần trở thành mỗi phòng trong khách điếm đều để chậu hoa này.”
“Vậy hoa này từ đâu tới?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Đâu cũng có a!” Tiểu nhị nói: “Trong rừng cây gần Hứa quận có rất nhiều a. Chỉ cần đến đó lấy là được, mà hoa này cũng rất dễ nuôi, cứ trồng là sống thôi.”
“Ai là người đầu tiên nghĩ ra việc đặt hoa này trong phòng?” Triển Chiêu hỏi.
“Ai da, chuyện này cũng không rõ a. Ừm…. Nghe nó là một lang trung đi ngang qua đây.” Tiểu nhị than thở: “Miễn là hữu hiệu được rồi, chúng ta cũng không có hỏi nhiều.”
“Vậy ….. Chẳng lẽ sau khi đặt hoa này vào phòng rồi thì không ai nằm mơ nữa sao?” Triển Chiêu hỏi. Vừa hỏi vừa nhìn qua Bạch Ngọc Đường —– Không thể nào a, lần trước Ngọc Đường có nằm mơ mà. Nếu như nguyên nhân là do sơn trà hoa thì hẳn hoa này phải có công hiệu mới đúng, tại sao lại không chứ? Nhưng nếu không có hiệu quả, tại sao lại được lưu truyền rộng rãi vậy a, lại còn được ưa chuộng như vậy nữa?
“Trước kia vẫn rất hữu hiệu. Nhưng mà gần đây đã xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, hẳn là cũng không ăn thua gì nữa rồi!” Tiểu nhị nói xong cũng đi làm chuyện của mình, chỉ để lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục điều tra căn phòng của Tiếu Trường Khanh.
Hai người cũng không dám lật loạn cái gì…. Khả năng Tiếu Trường Khanh đột nhiên trúng độc rất lớn, nhưng mà trúng độc bằng cách nào đây? Cứ chờ Công Tôn tra xét xong hãy nói đi.
Hai người rời khỏi căn phòng, hạ lệnh cho nha dịch niêm phong căn phòng lại, không có người vô can vào.
Rời khỏi khách điếm, hai người liền chạy đến nha môn.
Trong huyện nha, Bao đại nhân đang thẩm vấn ba huynh đệ Tây Hải vẫn còn thanh tỉnh. Ân Hậu ngồi trong viện, Công Tôn thì cấp cứu cho Tiếu Trường Khanh.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vào trong viện, hỏi Triệu Phổ đang ngồi bóc quýt choTiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cạnh bàn: “Thế nào rồi?”
“Thư Ngốc kia nói Tiếu Trường Khanh này trúng độc rất nghiêm trọng, có điều còn cứu được.” Triệu Phổ cười một tiếng: “Các ngươi nói cứu hắn làm gì a? Cứu rồi không phải vẫn phải bị Cẩu đao chặt đầu sao. Không bằng cứ để hắn chết đi, đỡ mất công Thư Ngốc kia mệt mỏi.”
Lâm Dạ Hỏa nằm ngả trên một ghế dài, đang đắp mặt nạ dưa chuột, nghe thấy Triệu Phổ nói vậy liền vén hai miếng dưa chuột trên miệng ra nói với vào: “Ta cũng đồng ý.”
Từ bên ngoài, Trâu Lương cầm một cái chén nhỏ đi vào, trong chén có một chứa lòng trắng trứng gà, còn đem theo cả một cái bàn chải nhỏ.
Lâm Dạ Hỏa cứ thế giơ tay lên, Trâu Lương không nói gì mà quét lòng trắng trứng gà lên tay hắn.
Tiểu Tứ Tử cầm trái quýt chạy đến bên cạnh Lâm Dạ Hỏa: “Tiểu Lâm Tử nha, dưỡng da sao?”
“Ừ.” Lâm Dạ Hỏa không thể gật đầu cho nên chỉ có thể ừ một tiếng.
Tiểu Tứ Tử lại hiến kế cho hắn: “Trong lòng trắng trứng bỏ thêm chút phấn trân châu càng tốt hơn a.”
Lâm Dạ Hỏa liền vỗ tay với Trâu Lương: “Câm, lấy chút phấn trân châu cho vào đi!”
Trâu Lương thuận tay bốc ít đất vụn thả vào chén lòng trắng trứng gà, tiếp tục bôi cho hắn.
Tiểu Tứ Tử chống cằm ăn quýt nói: “Hay là cũng làm ít mặt nạ trứng gà cho phụ thân a, hai mắt quầng thâm rất rõ a.”
“Thư Ngốc kia mệnh lao lực mà.” Triệu Phổ càng bất mãn hơn: “Cứu cái tên Tiếu Trường Khanh đó làm gì, làm chuyện thừa mà.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ. Triệu Phổ thương Công Tôn, thật ra thì bọn họ cũng thương Công Tôn a. Nhưng mà …. không thể cứ để Tiếu Trường Khanh chết không rõ ràng như vậy được. Có một số việc vẫn còn phải hỏi cho rõ ràng nữa.
“Đại nhân vẫn đang thẩm vấn bọn người Trầm Nguyệt Tinh sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Ừ, có mấy di nương của ngươi nữa.” Triệu Phổ nhướng mi: “Ta cảm thấy đám lão đầu kia sắp phiền đến nơi rồi. Nhưng mà, đám người đó cũng có chút kỳ quặc, vẫn luôn cảm thấy chuyện có âm mưu nào đó. Nhìn tình hình trước mắt giống như đang cố ý diệt trừ Tây Hải phái chứ không phải thù địch gì với Ân Hậu a.”
Triển Chiêu cũng khẽ gật đầu một cái. Nhưng mà cũng không thể chủ quan, ai biết kẻ chủ mưu phía sau còn có tính toán gì nữa đây …. Hơn nữa, từ sâu trong lòng Triển Chiêu hắn vẫn luôn cảm thấy, dường như vẫn còn âm mưu gì đó.
Đang nói chuyện, bên ngoài có một người đến, chính là Phủ doãn Ứng Thiên phủ, Dịch Hiền.
Triển Chiêu đứng lên: “Thế bá, đúng lúc con muốn đi tìm bá đây.”
Trong tay Dịch Hiền cầm một túi đồ lớn, nhìn có vẻ rất phong trần, hiển nhiên là vừa mới đến mà thôi: “Ta cũng có món đồ muốn đưa cho các ngươi đây. Bao Tướng đang thẩm án sao? Tiến triển thế nào rồi?”
Mọi người mời Dịch Hiền ngồi xuống bàn nói chuyện, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương châm trà cho hắn.
Triển Chiêu liếc đồ mà Dịch Hiền mang tới, chỉ thấy trong đó là những bộ sách thật dày, có chút không hiểu hỏi: “Đây là cái gì nha?”
Dịch Hiền nói: “Hôm đó Ân sư có bảo ta sửa sang lại chút sổ sách địa chí của của Ứng Thiên phủ, cả sách về phong tục tập quán cùng những ghi chép về các quan viên Hứa quận từ trước đến nay, thêm một số ghi chép đặc biệt về dân cư các vùng lân cận nữa.”
Mọi người có chút bội phục mà nhìn Dịch Hiền, bọn họ mới rời Ứng Thiên phủ có mấy ngày thôi a, vậy mà Dịch Hiền lại có thể sửa sang chuẩn bị được nhiều sách đến thế, Dịch Hiền đã không ngủ mấy ngày rồi a?
Triệu Phổ liếc mắt nhìn hai quầng mắt thâm sì của Dịch Hiền, than thở: “Ta nói, sao đám Thư sinh các ngươi ai cũng không thích ngủ thế a?”
Dịch Hiền uống một ngụm trà, hỏi Triển Chiêu: “Hiền chất, con tìm ta có chuyện sao?”
“A.” Triển Chiêu nghĩ tới, liền hỏi: “Gần Ứng Thiên Phủ có Đan Thiện trà trang, những nông phu gần đó nói là của một thương gia Ứng Thiên Phủ, tên là Đan Nghĩa Nhân, thế bá có biết không?”
Dịch Hiền đầu tiên hơi ngẩn người một chút, sau đó nhẹ nhàng sờ râu: “Nga …. Người này quả nhiên có vấn đề sao?”
Mọi người nhìn nhau một cái.
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Đại nhân cảm thấy hắn có vấn đề sao?”
Dịch Hiền khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, lại hỏi Triển Chiêu: “Đã hỏi qua phụ thân con chưa?”
Triển Chiêu gật đầu: “Hỏi qua rồi nhưng phụ thân nói người không biết.”
Dịch Hiền cũng gật đầu: “Đúng vậy, con cũng biết đó có thương nhân của Ứng Thiên Phủ nào mà phụ thân con không biết a? Cho nên mới nói, hắn căn bản không phải là thương nhân của Ứng Thiên Phủ.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt: “Vậy những lão nông kia nói….”
“Những lão nông kia đều không biết. Thấy người từ Ứng Thiên phủ tới, lại có tiền tự nhiên họ liền coi đó là thương nhân Ứng Thiên phủ đi. Thật ra hắn cũng không phải người bản địa. Đại khái khoảng hơn một năm trước đi ….. Ừm, dù sao cũng không tới hai năm. Mặc dù người này cũng buôn bán nhưng lại rất ít qua lại với các thương nhân khác, lại rất thần bí, gần như không ra khỏi cửa bao giờ.” Dịch Hiền nói.
Bạch Ngọc Đường buồn cười: “Như vậy cũng có thể làm ăn sao?”
Dịch Hiền cũng gật đầu: “Đúng thế. Người làm ăn thường để ý đến mạng lưới, càng quen biết nhiều người càng tốt. Ứng Thiên Phủ rất nhiều thương nhân, bất luận là đại thương hay tiểu thương thì cứ hai ba ngày lại thường tụ họp một lần, ta cũng thường xuyên tụ họp cùng bọn họ. Mỗi lần có thiên tai hay lũ lụt gì đó, những thương nhân kia đều bỏ tiền xuất lực trợ giúp. Nhưng vấn đề là có rất nhiều thương nhân cũng không nhận ra Đan Nghĩa Nhân này, hỏi tới đều nói không hề quen biết, chỉ biết hắn rất để ý, ngay cả đồ ăn cùng hoa quả cũng là tự nhà mình trồng.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong liền cau mày: “Ở nông trang của hắn có thuê nông phu bản địa không?”
“Không hề.” Dịch Hiền nói: “Ta cũng nghe ngóng qua, cho nên mới cảm thấy rất khả nghi. Hắn cho gây dựng một trà trang ở Hoa sơn kia, bên ngoài thì ghi là trà trang nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy hắn mời người nào vào trong uống trà hay là xem kịch bao giờ. Mỗi ngày, trời còn chưa sáng đã có người vận chuyển trái cây đi ra, nhưng mà sau đó lại không có động tĩnh gì hết.”
Triển Chiêu cười cười: “Thế bá, hẳn là người đã hoài nghi hắn lâu rồi đi?”
Dịch Hiền cười một tiếng: “Cũng không hẳn là hoài nghi, nhưng mà ta cũng cẩn thận một chút cho nên mới cắt cử người theo dõi mấy ngày.”
“Vị Đan Nghĩa Nhân này ngài đã từng gặp qua chưa?” Triệu Phổ cũng cảm thấy hứng thú lên.
Dịch Hiền gật đầu một cái: “Có gặp một lần.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy vị Đan viên ngoại này thật quá kín đáo a. Đã lăn lộn ở Ứng Thiên Phủ lâu như vậy mà ngay cả Tri phủ đại nhân cũng chỉ gặp có một lần.
“Hắn thuộc kiểu người thế nào?” Triển Chiêu hỏi.
“Trẻ hơn so với tưởng tượng.” Dịch Hiền nói: “Đại khái chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, da dẻ trắng noãn, không có biểu lộ gì nhiều, có vẻ rất chững chạc.”
Mọi người tưởng tượng một cái: “Hơn ba mươi tuổi, sinh ý của hắn có tốt không?”
“Hẳn rất tốt.” Dịch Hiền nói: “Nhìn có vẻ rất có tiền, nhưng mà cụ thể hắn buôn bán cái gì thì cũng không có ai biết, có vẻ như là thảo dược, cũng có thể là lương thực? Nhưng mà cũng không có thấy hắn mở cửa hàng lương thực hay dược gì, chỉ thấy hắn dùng thuyền vận chuyển chút đồ gì đó giống như thóc lúa ra ngoài.”
“Thóc sao?” Triệu Phổ tò mò: “Vận chuyển lương thực ra ngoài sao?”
“Cũng không giống.” Dịch Hiền chống cằm: “Mặc dù có nông trang nhưng lại không có dân làm, hơn nữa nếu như hắn thực sự buôn bán lương thực, như vậy hẳn là phải chở cả thuyền lớn mới đúng, đằng này hắn lại chỉ chuyển đi có mấy túi mà thôi.”
Mọi người nhìn chằm chằm Dịch Hiền, không nhịn được hỏi: “Hình như ngài để ý hắn thật kỹ đó!”
Dịch Hiền nhướng mi: “Ai bảo hắn khả nghi chứ.”
Mọi người cười lắc đầu.
Lúc này, lại nghe thấy tiếng Trâu Lương hỏi Lâm Dạ Hỏa: “Trứng gà còn thừa này cũng bôi lên mặt, lên cổ cho ngươi luôn chứ?”
“Đã cho thêm phấn trân châu chưa?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
Trâu Lương lại nhúm thêm nhúm đất nữa đổ vào, khuấy khuấy rồi gật đầu: “Cho thêm rồi!”
Lâm Dạ Hỏa hạnh phúc: “Vậy bôi đi, bôi vào những chỗ dưa chuột hở ấy.”
Trâu Lương gật đầu.
Dịch Hiền tò mò nhìn Lâm Dạ Hỏa, tâm nói đang bôi cái gì lên mặt đây, cát à?
“Trong Ứng thiên phủ còn có ai khả nghi nữa không a?” Triển Chiêu kéo lực chú ý của Dịch Hiền lại.
“Có.” Dịch Hiền mở sách ra: “Tổng cộng có mười ba mười bốn người.”
Mọi người có chút dở khóc dở cười nhìn vị Tri phủ vừa khôn khéo lại vừa tỉ mỉ này, quả nhiên là người mà cả Bao đại nhân cùng Bàng Thái sư đều đề cử a, quả nhiên không thể sai được.
Dịch Hiền còn đang trò chuyện với đám người Triển Chiêu, liền nhìn thấy Bao đại nhân đã trở lại. Sau lưng hắn còn có đám người Trầm Nguyệt Tinh.
Trầm Nguyệt Tinh, Lưu Vong Xuyên cùng Mạnh Phạm Thiên không biết có phải đã bị Thiên Tôn dạy dỗ một trận rồi không mà ủ rũ cúi đầu, cứ như bị người ta đánh một trận rồi vậy.
Phía sau, Gia Cát Lữ Di cùng Lam Hồ Ly cũng tiến vào, vẻ mặt Gia Cát Lữ Di hình còn nghi ngờ gì đó, Lam Hồ Ly thì khoanh tay đi vào. Vừa vào liếc mắt thấy Lâm Dạ Hỏa đỏ rực nằm trên ghế dài, liền nhảy dựng. Tâm nói đang làm cái gì đây? Trên mặt đầy đất lại còn đắp đầy dưa chuột, làm người đất à?
Lúc này, Công Tôn cũng đi từ trong phòng ra, hình như hắn vừa mới rửa tay xong, sau lưng là Giả Ảnh giúp hắn bưng cái khay, trên đó có cả đống dụng cụ, còn có cả mấy tấm khăn dính máu.
Đám người Trầm Nguyệt Tinh vội chạy đến hỏi: “Tam đệ, hắn ….”
“Hắn đã tỉnh lại.” Công Tôn thở dài: “Các ngươi đến xem hắn chút đi, tình hình có vẻ không tốt lắm.”
Trầm Nguyệt Tinh nhảy dựng: “Ngươi lại chữa cho hắn chết?”
Công Tôn nhìn trời, cũng có thể là do hắn quá mệt mỏi, không còn sức lực đâu mà cãi vã với bọn họ nữa, cho nên cũng lười đáp lại.
Những người khác thì lại rất bội phục mà nhìn ba người kia, cũng cảm thấy quá oan ức thay Công Tôn, Triệu Phổ nói một chút cũng không sai, việc gì phải phí sức cứu hắn.
Lúc này, tiếng nghiến răng ken két của Triệu Phổ cũng đã vang lên rồi.
Tiểu Tứ Tử cảm thấy cực kỳ bất mãn: “Các người sao lại có thể như vậy a. Cả đêm hôm qua phụ thân phải tra án không được ngủ, hôm nay lại phải chữa bênh cho người kia, các người lại đi hoài nghi y đức của phụ thân. Còn nữa, nói “tình hình không tốt lắm” cũng có nhiều nghĩa a, cũng chưa có nói là chết a. Các người sao không vào nhìn xem đã chửi người ta rồi a? Sao lại không biết đạo lý lại xấu vậy chứ?”
Mấy lão đầu bị Tiểu Tứ Tử nói cho không cãi lại được, Mạnh Phạm Thiên chỉ có thể lầm bầm một câu: “Khai Phong phủ các ngươi cùng phe với Ân Hậu.”
Tiểu Tứ Tử lập tức nhảy dựng lên, tức giận mắng trả: “Không cho phép nói xấu Ân Ân, từ trước đến giờ Ân Ân cũng chưa từng nói xấu người khác, các người thật đáng ghét!”
Công Tôn liền đón lấy Tiểu Tứ Tử, đặt bé lên đùi, xoa bụng, cho bé uống trà, ý là ——- Con phí hơi với bọn họ làm cái gì, thà rằng thấm giọng chút nữa hát ru cho phụ thân nghe còn hơn.
Tiểu Tứ Tử liếc ba lão đầu kia một cái, ngay lập tức liệt ba người này vào hàng “Đại bại hoại” luôn.
Ở bên cạnh, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên đưa tay ra, dựng thẳng hai ngón tay giữa với ba lão đầu.
Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa thì phun trà. Công Tôn cả kinh, hỏi: “Lâm huynh, ngươi làm sao vậy? Trúng độc à?”
Lâm Dạ Hỏa sửng sốt, tháo xuống hai mảnh dưa che mắt. Lại vừa đúng lúc nhìn thấy hai cánh tay đầy đất, giật mình nhảy dựng dậy, dưa leo đắp trên mặt cũng rơi xuống.
Dịch Hiền nhịn không được mà phun hết trà ra ngoài.
Tiểu Lương Tử lại vừa cười mà vừa chỉ Lâm Dạ Hỏa: “A ha ha ha ha Lâm Hỏa Kê. Tạo hình này của ngươi thật đẹp quá a!”
Lâm Dạ Hỏa đang rất là nghi ngờ, Trâu Lương ở bên cạnh còn rất hiểu ý đưa cho hắn một cái gương. Lâm Dạ Hỏa vừa nhìn vào đã bị cái mặt đầy đất đen thui trong gương làm cho sợ hết cả hồn. Chờ đến khi hắn hiểu được thì cũng vừa lúc nhìn thấy cái chén lòng trắng trứng gà đã đen thui trong tay Trâu Lương.
“Câm, ta bảo ngươi cho thêm phấn trân châu vào, ngươi lại đi cho thêm cái gì?”
Trâu Lương mặt không biến sắc chút nào: “Trân châu đen!”
“Khụ khụ ….” Bao đại nhân bị sặc trà.
Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng lên, Trâu Lương vội vàng chạy …. Hai người liền cứ thế mà đuổi nhau ra ngoài, nghe động tĩnh có vẻ lại đánh nhau rồi.
Lúc này, chỉ thấy Tử Ảnh đã chạy từ trong phòng ra: “Ai nha, sắp không ngăn nổi lão đầu kia rồi, các ngươi mau nghĩ biện pháp đi a.”
Liếc nhìn thấy ba lão đầu phía trước, Tử Ảnh vội nói: “Ai nha, vừa đúng lúc, các ngươi nhanh vào xem đi, đừng để đến lúc hắn tự cắt cổ chết rồi lại đổ cho chúng ta giết a.”
Mấy lão đầu không hiểu, nhưng vẫn bước vào phòng.
Triển Chiêu có chút không hiểu mà hỏi Công Tôn: “Tình hình sao vậy?”
Công Tôn uống một ngụm trà, cũng cảm thấy bất đắc dĩ: “Thật ra thì Tiếu Trường Khanh vẫn luôn chìm trong mộng, ta giải độc cho hắn rồi hắn mới tỉnh lại. Hơn nữa, hình như khi tỉnh dậy hắn vấn nhớ rõ mình đã làm cái gì đó trong mộng thì phải. Bao gồm cả việc giết chết người nhà cô nương kia cùng với những đồ đệ đó. Lần này thì hay, vừa mới tỉnh dậy đã nói một đời anh hùng đã hủy hết, còn khiến cho Tây Hải phái mất mặt như vậy, thấy hổ thẹn với Tây Hải phái, cũng thấy hổ thẹn với sư phụ mình cho nên muốn cắt cổ tự vẫn.”
Triệu Phổ bưng cái ly: “Mặc dù Tiếu Trường Khanh này đáng giận, thế nhưng giết người trong mộng cũng không phải là chủ ý của hắn, bị độc khống chế nên căn bản cũng là vô tội. Nhưng mà hắn lại hại chết nhiều người như vậy, cũng không thể cứ thế cho qua …. cứ để hắn tự vẫn cũng tốt, có thể tự mình gánh tội, người giang hồ cũng không có coi thường Tây Hải phái.”
“Nhưng mà hình như mấy huynh đệ của hắn không nghĩ như vậy.” Bạch Ngọc Đường lạnh như băng tới một câu. Quả nhiên, chỉ thấy Trầm Nguyệt Tinh chạy ra, nói với Bao Chửng đang uống trà cùng đám người Triển Chiêu: “Bao đại nhân, huynh đệ của ta bị người ta ám toán cho nên mới như vậy. Rõ ràng có người ám toán chúng ta, không có lý do gì để huynh đệ ta chịu hết trách nhiệm ….”
Tất cả mọi người nhìn hắn.
Bao đại nhân nói: “Hai thôn dân, một người trong đó còn mang thai. Lại thêm năm người của Tây Hải phái các ngươi. Cho dù Bổn phủ chỉ cho hắn gánh một phần trách nhiệm thì hắn cũng đã phải bồi mạng rồi.”
Sắc mặt Trầm Nguyệt Tinh cực xấu: “Ta không phục.”
Tất cả mọi người cau này —– Đúng là tự mình chịu khổ a. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như Tiếu Trường Khanh đúng là bị đầu độc, bị người ta khống chế mà giết người, như vậy đúng là hắn rất oan ức. Lại thêm một Nhất Diệp phu nhân đã chết thay kia, hình như kẻ thủ mưu này đang nhằm vào Tiếu Trường Khanh thì phải ….
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài lại có người đi vào.
Người đi phía trước chính là Thiên Tôn, chỉ thấy hắn vừa chắp tay sau đít mà đi, lại còn thắc mắc: “Hai đứa nhỏ Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương kia làm gì mà nháo loạn vậy, đánh nhau lăn đầy dưới đất thế kia.”
Mọi người nhìn trời.
Mà người đi theo phía sau Thiên Tôn, chính là Ân Hậu.
Trầm Nguyệt Tinh liếc mắt nhìn Ân Hậu một cái, sửng sốt.
Một lúc lâu sau, Trầm Nguyệt Tinh thở dài than thở —– Đúng là quá khác biệt a, ba người bọn họ đã thành lão đầu tóc bạc cả rồi, nhưng mà Ân Hậu …. Nam tử trước mắt này vẫn không hề thay đổi so với năm đó chút nào.
Gương mặt này của Ân Hậu, khiến cho hắn nhớ lại rất nhiều điều quá khứ xưa. Trầm Nguyệt Tinh cũng tự hỏi mình rất nhiều lần —– Rốt cuộc thì mình hận hắn cái gì …. là hận hắn không chấp nhận tình yêu của sư muội sao? Hay là vì sư muội chết thảm vì hắn? Hay là vì Ân Hậu quá ưu tú, quá cao thượng, cấp bậc đó của hắn, bọn họ vĩnh viễn không bao giờ với tới được.
Trầm Nguyệt Tinh đến bên cạnh bàn ngồi xuống, than thở: “Huynh đệ ta không thể chết không minh bạch như thế. Trước khi chết còn bị hủy danh tiếng cả đời nữa …. hắn không nên có kết quả như vậy.”
Mọi người nhìn lão đầu này, cảm thấy vừa giận vừa thương, sớm biết vậy lúc đầu đừng có gây sự phải tốt không? Nếu như ban đầu có thể bỏ đi phần oán khí vô lý với Ân Hậu kia, nói không chừng đã là tôn nhi đầy sảnh rồi.
Lúc này, đột nhiên nghe Ân Hậu hỏi Bao Chửng: “Tiểu cô nương kia đâu rồi?”
Mọi người sửng sốt nhìn Ân Hậu.
Bao đại nhân cũng không hiểu lắm: “Cô nương nào cơ?”
“Cha nương bị giết chết đó.” Ân Hậu nói: “Cho nó đến nhận dạng chút.”
Bao đại nhân nhìn chằm chằm Ân Hậu một lúc, thấy hắn nói rất tùy ý nhưng hình như không giống nói đùa. Mặc dù không hiểu hắn có ý gì nhưng mà từ trước đến giờ Bao Chửng đều rất tôn kính Ân Hậu cùng Thiên Tôn, cho nên lập tức cho người dẫn bé gái kia đến.
Cô bé kia nhìn thấy nhiều người thì sợ hãi, bé đã biết Bao đại nhân trước rồi cho nên nhanh chóng trốn ra phía sau hắn.
Bao đại nhân cho người dẫn Tiếu Trường Khanh đến, để bé nhìn. Còn dỗ cô bé không cần sợ, chỉ nhìn một cái xem có phải là người đêm qua người nào là hung thủ.
Chỉ lát sau, Tiếu Trường Khanh được Lưu Vong Xuyên cùng Mạnh Phạm Hải đỡ vào, lúc này nhìn hắn xám như tro tàn, không có thần khí như trước nữa.
Bao đại nhân hỏi cô bé kia: “Có phải người kia không?”
Cô bé nhìn theo hướng tay Bao đại nhân chỉ, sau khi thấy Tiếu Trường Khanh rồi nhanh chóng rụt đầu vào sau lưng Bao đại nhân.
Tiếu Trường Khanh cũng không biết đứa nhỏ kia là ai, nghe huynh đệ hắn nói lúc hắn nằm mơ giết cả gia đình kia, còn sót lại một bé gái. Lúc này vừa thấy lão đầu liền đấm ngực giậm chân: “Ta đã tạo nghiệt gì a ….”
Lúc này, lại thấy cô bé kia thò đầu ra, nhìn một lúc lâu rồi lắc đầu, ngẩng mặt lên nói với Bao Chửng: “Không phải hắn.”
Mọi người sửng sốt.
Bao đại nhân cũng sửng sốt.
Tiếu Trường Khanh đang khóc cũng ngừng lại, mấy huynh đệ hắn thì không dám tin tưởng mà hỏi cô bé: “Cô bé, cháu chắc chứ?”
Tiểu cô nương lắc đầu, nói: “Người kia trẻ hơn hắn, nhưng mà mặc cùng y dạng y phục.”
Bao đại nhân nói: “Cháu nhìn lại chút nữa, có chắc chắn?”
Tiểu cô nương nghiêm túc gật đầu.
“Cháu nghĩ kỹ một chút.” Ân Hậu lại mở miệng, hỏi tiểu cô nương kia: “Lúc hung thủ giết người, cầm đao tay trái hay tay phải?”
Tiểu cô nương suy nghĩ một chút, nói: “Tay phải.”
Tất cả mọi người đều nhìn Tiếu Trường Khanh. Thật sự đúng là Tiếu Trường Khanh cầm đao tay phải. Thế nhưng …. Tiếu Trường Khanh lại sửng sốt.
Mấy huynh đệ của hắn cũng sửng sốt.
Trầm Nguyệt Tinh nói: “Huynh đệ ta dùng đao tay trái. Nhưng mà người đời đều nghĩ hắn thuận tay phải. Lúc huynh đệ ta còn trẻ, có một lần tìm Ân Hậu gây phiền toái. Sư muội tức giận với chúng ta, tìm chúng ta đánh cược. Chúng ta trúng kế nàng cho nên đã thua. Nàng liền phạt chúng ta mấy ngày phải dùng tay chiêu. Lúc đó chúng ta cảm thấy rất bất tiện. Nhưng mà nàng chọc cho chúng ta rất vui, cho nên chúng ta vẫn luôn dùng tay chiêu. Thời gian trôi đi đã tạo thành thói quen …. cho nên, ngoại trừ những người biết chúng ta từ trước, căn bản không ai biết chúng ta quen dùng tay Trái hay tay Phải. Huynh đệ của chúng ta không thể dùng tay phải giết người được.”
“Không thể là sao?” Bao đại nhân hỏi.
Trầm Nguyệt Tinh nói: “Tay phải hắn năm đó bị thương. Đến giờ vẫn còn di chứng, không thể dùng đao.”
Gia Cát Lữ Di sờ cằm: “Qủa nhiên kỳ quái.”
Bao đại nhân hỏi Ân Hậu: “Sao người lại có nghi ngờ?”
“Đám người trong khách điếm kia bị giết bằng tay phải.” Ân Hậu vừa rồi hiển nhiên là có đi qua khách điếm.
Thiên Tôn bưng chén trà, nói: “Ta hỏi mấy đệ tử Tây Hải phái cùng tiểu nhị, bọn họ đều nói không nhìn thấy Tiếu Trường Khanh giết người, chẳng qua chỉ thấy hắn cả người đầy máu lao ra, sau đó lại thấy rất nhiều người chết. Lại có mấy đệ tử bị hắn đánh bị thương cho nên mọi người đều nghĩ là Tiếu Trường Khanh giết người.”
“Nói như vậy là có người giá họa sao?” Triển Chiêu kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều nhìn Tiếu Trường Khanh.
Lúc này đầu óc Tiếu Trường Khanh cũng có chút hỗn loạn: “Nhưng mà ta rõ ràng …. Ta nhớ là ta đã giết những người này a.”
“Ngươi dùng tay trái hay tay phải giết?” Trầm Nguyệt Tinh hỏi.
“Ta …. ta không nhớ chi tiết. Nhưng mà ta nhớ những người đó là do ta giết.” Tiếu Trường Khanh cau mày.
Ân Hậu cùng Thiên Tôn nhìn nhau một cái.
Ân Hậu than thở: “Bốn tên ngu ngốc các ngươi lại đắc tội người nào không nên đắc tội rồi?”
Khóe miệng bốn người co giật kịch liệt: “Không có a.”
Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn: “Sư phụ, tình hình sao vậy?”
Thiên Tôn chống cằm, nói: “Là một cao thủ vừa cho hắn dùng mê dược, lại vừa sử dụng Nhiếp hồn thuật.”
Ân Hậu cũng gật đầu: “Những người giỏi về Nhiếp hồn thuật năm đó đều chết lâu lắm rồi. Mà đã lâu như vậy nhưng giang hồ vẫn chưa có được một cao thủ Nhiếp hồn thuật nào. Lần này thú vị.”