Long Đồ Ấn

Chương 129: Q.6 - Chương 129: Quỷ Kỳ




Bao đại nhân đến cửa thành hống một tiếng, liền phá tan cục điện giằng co, cũng là cho Phương Phách có một cái cớ để xuống nước, tránh khỏi chọc giận đến Triệu Phổ, nếu không có khi thật sự phải làm vong hồn dưới đao của hắn.

Trên thành lâu, Bao Phúc kéo ống tay áo Bao Duyên, nói: “Thiếu gia, lão gia thật quá khí phách đi!”

Bao Duyên cũng gật đầu, sau đó theo bản năng mà đi sờ sờ khuôn mặt mình ——– Đen đúng là vẫn tốt hơn a! Thật rất khí phách nha, nếu như cha hắn mặt cũng trắng như hắn, khẳng định mọi người cũng không có sợ a.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Bao Duyên liền rơi xuống đáy vực, đột nhiên hắn nắm chặt tay mà nói một câu: “Tức chết!”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đang định đi xuống dưới lầu, nghe thấy Bao Duyên nói vậy, liền quay đầu lại nhìn hắn.

“Đáng ghét!” Bao Duyên hung hăng mà đạp vào tường: “Tại sao phơi nắng hoài mà vẫn không đen chứ!”

……………………..

Bạch Ngọc Đường đi ở phía trước nghe được hắn nói những lời này, vẻ mặt vô cùng phức tạp mà quay lại nhìn hắn ……….

Lúc này, lại thấy Bao Duyên ôm chân nhảy dựng lên kêu: “Ai, đau a! Thật là đau quá đi!”

Bát Vương gia cười lắc đầu một cái, nhi tử này của Bao Chửng cũng thật thú vị a!

Mặc dù Bao Duyên đã lâu rồi không được gặp Bao Chửng, nhưng hắn biết lúc này cần phải làm chuyện đứng đắn, cho nên cũng không có phá rối, liền ngoan ngoãn đi theo phía sau bọn Bạch Ngọc Đường, cùng vào cung với Bao Chửng.

Thế nhưng, ngoài dự liệu của mọi người, trong triều lúc này bá quan cũng không có tụ họp đông đủ, ngay cả Triệu Trinh cũng không thấy đâu, chỉ thấy có một tiểu công công đi ra ngoài hỏi thăm một chút, biết là Bao đại nhân đã trở về, liền nói sẽ vào bẩm báo Hoàng Thượng. Một lát sau, Trần công công chạy đến hỏi thăm Bao Chửng, nói hắn đã khổ cực rồi, sau đó nói rằng Hoàng Thượng lúc này không có rảnh, mọi người đợi lát nữa hãy nói.

Bao Chửng trong lòng hiểu rõ ——- Này là tâm trạng Hoàng Thượng đang cực kỳ không tốt a.

Công Tôn dắt Tiểu Tứ Tử đến bên cạnh Triệu Phổ, Triệu Phổ đột nhiên kéo hắn một cái, hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Công Tôn không hiểu: “Ăn cái gì?”

“Hai ta đã đi mấy ngày đường rồi, hôm nay lại cả ngày còn chưa có ăn cơm, ngươi không đói bụng a? Đến Ngự thiện phòng ăn chút gì đi.”

Công Tôn dở khóc dở cười, nói: “Ngươi còn có tâm tư ăn ……. Lại nói tới, vào cung diện Thánh sao có thể ăn cơm?”

Triệu Phổ lập tức lên tinh thần, hắc hắc cười nói: “Còn phải chờ lâu!”

“Chờ cái gì?” Công Tôn không hiểu.

Triệu Phổ thiêu mi với hắn: “Ngươi có tin hay không, ít nhất Triệu Trinh cũng phải để cho mấy người này chờ bên ngoài hai canh giờ!”

Công Tôn mở to hai mắt: “Không phải đâu …….. Chuyện này nguy cấp mà ………”

“Ai,” Triệu Phổ cười nhạt một cái: “Cứ chờ xem đi!”

Quả nhiên, sự thật chứng minh Triệu Phổ hiểu rất rõ Triệu Trinh ……. Bá quan triều đình đợi, đợi đến hơn hai canh giờ, chờ từ lúc trời còn đóng tại đỉnh đầu, chờ cho đến khi tối mịt.

Triệu Phổ đã biết trước mọi chuyện cho nên ngay khi trù tử của Ngự thiện phòng chuẩn bị xong cho họ một bàn ăn tẩy trần, hắn đã mang theo Công Tôn, mấy ảnh vệ, còn có cả Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương lục đục chạy đến Ngự thiện phòng, làm một công việc vô cùng cao cả là lấp đầy mấy cái bụng rỗng đang kêu inh ỏi.

Bạch Ngọc Đường còn chưa đợi hết khoảng thời gian một chung trà, đã mang theo Thiên Tôn và Ân Hầu luôn miệng kêu “nhàm chán” cùng “đói bụng” đi ăn.

Ra khỏi Hoàng cung, gặp được Triển Chiêu cùng Bàng Dục vừa mới đi ra từ Đại Lý Tự, còn mang theo cả thi thể của Phương Tuấn nữa.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường mang theo Thiên Tôn cùng Ân Hầu liền đoán được là Triệu Trinh muốn bọn họ phải đợi lâu, năm đầu tiên hắn nhập hội với Bao Chửng đã từng được kiến thức rồi, cho nên liền vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường, bảo hắn giúp mình chiếu cố Ân Hầu một chút.

Trước khi Bạch Ngọc Đường đi, Triển Chiêu còn ghé vào bên tai hắn nói nhỏ một câu: “Khó có được thời gian rảnh rỗi như vậy, hay là tận dụng một chút đi.”

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu hai mắt cũng loan thành hình bán nguyệt, đại khái cũng đã đoán ra …… Triển Chiêu là muốn hắn thừa dịp Thiên Tôn cùng Ân Hầu đều rảnh rỗi, ăn cơm xong nhờ hai người đó đi dò xét một chút cửa hàng Diêu Ký kia.

Bạch Ngọc Đường liền hớn hở mà nhận lời, sau đó mang theo Thiên Tôn và Ân Hầu đến Thái Bạch Cư dùng bữa.

Gọi món ăn xong, chờ cho Thiên Tôn cùng Ân Hầu bắt đầu ăn uống, Bạch Ngọc Đường lại muốn đi ra ngoài một chuyến nữa ………… Hắn đi đâu a? Còn đi đâu nữa ngoài việc đi đưa cơm cho Triển Chiêu, tránh cho con Mèo kia đói đến hỏng cả bụng luôn đi.

Chẳng qua là khi Bạch Ngọc Đường vừa mới mang đồ ăn đến nơi, đã thấy Trần công công bưng theo một thực hạp vội vã chạy đến chỗ Triển Chiêu. Cái này có thể thấy được, tuy rằng Triệu Trinh rất tức giận, thế nhưng cũng rất coi trọng Triển Chiêu, cho nên đối xử cũng bất đồng với người khác.

Bạch Ngọc Đường liền đưa tay cầm lấy thực hạp trong tay Trần công công, để đồ ăn mình mang đến vào đó, lại đem đồ ăn mà Hoàng Thượng ban cho, cẩn thận, kín đáo đưa cho Tiểu Ngũ mới tới tham gia náo nhiệt. Bạch Ngọc Đường sau khi làm xong chuyện ‘xấu’ rồi, liền cứ thế xoay người nghênh ngang mà đi, lúc quay đi chỉ kịp thấy Trần công công vội vã lau mồ hôi trên trán. Triển Chiêu thì liếc Tiểu Ngũ đang gặm vịt quay được Ngự thiện phòng đặc biệt chế biến bên cạnh một cái, lại nhìn mấy món Lệ chi sao long hà, Băng trấn mẫu lệ, còn có cả món Tiên tranh nhưỡng giải hoàng …. liền thiêu mi một cái ——- Qủa nhiên, vẫn là Bạch Ngọc Đường hiểu được sở thích của hắn a.

Trở lại Thái Bạch Cư, Bạch Ngọc Đường bưng chén rượu, vừa uống vừa ngẫm nghĩ.

“Nghĩ gì thế?” Thiên Tôn đang cầm một con sò điệp, vừa ăn vừa chọc chọc Bạch Ngọc Đường: “Dù sao thì thức ăn cũng rất ngon, ngươi lại cả ngày chỉ biết uống rượu, không hiểu sao vẫn có thể lớn lên chứ.”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhìn chằm chằm tóc Thiên Tôn, sau đó, hắn đưa tay cầm lên một ít tóc, kéo đến trước mắt mình nhìn kỹ, cau mày, khó hiểu mà nhìn Thiên Tôn.

“Sao?” Thiên Tôn miểu hắn.

“Biến sắc sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn mặt trời bên ngoài một chút, không phải là mình bị ảo giác, hắn nhớ rõ lúc trước tóc Thiên Tôn là thuần trắng, mới mấy ngày không gặp, sao đột nhiên lại biến thành màu bạc rồi.

Thiên Tôn hơi nhếch khoé miệng, tiến đến hỏi: “Nhìn được không a? So với màu trắng đẹp hơn một chút a!”

Bạch Ngọc Đường không nói gì nhìn Thiên Tôn: “Nhìn có đẹp hay không tạm thời không nói đến …….. Nhưng mà Người không sao chứ? Có cần để Công Tôn xem một chút không?”

“Ha ha.” Ân Hầu cười khan hai tiếng, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đừng để ý đến hắn, hắn là đang trêu chọc ngươi, bởi vì quá trắng sẽ rất khó coi, cho nên Công Tôn mới kê cho hắn một đơn thuốc, để cho hắn lấy chút cỏ tắm mấy ngày, sau đó liền biến thành màu bạc.”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy liền yên tâm, đừng nói chứ, màu bạc so với màu trắng đúng là dễ xem hơn nhiều, hơn nữa nhìn còn có vẻ trẻ tuổi hơn.

“Hai người đã từng nghe qua chuyện về Quỷ Tướng chưa?” Bạch Ngọc Đường vừa cầm khăn tay đưa cho Thiên Tôn để hắn lau miệng, vừa lau miệng, lại hỏi Ân Hầu.

Ân Hầu sờ cằm: “Quỷ Tướng ………. Quỷ Tướng thì chưa từng nghe qua, có điều Quỷ Kỳ thì có nghe tới rồi.”

“Quỷ Kỳ sao?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy cũng không mấy liên quan.

“Ngược lại chuyện về Quỷ Kỳ dường như có chút giống với Quỷ Tướng a.” Thiên Tôn lau miệng xong, liền nói bảo tiểu nhị mang lên hai phần đậu hủ nhồi nấm hương lên ăn, tiếp tục nói chuyện cùng Bạch Ngọc Đường.

“Giống chỗ nào?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút hứng thú.

“Quỷ kỳ chính là cờ lệnh của Quỷ tướng quân, nghe nói có một vị tướng quân tiền triều, bị quân phản loạn vây trong một sơn cốc, hắn cảm thấy quân sĩ của mình rất nhanh sẽ bị tiêu diệt hết.” Ân Hầu hăng hái bừng bừng mà kể chuyện xưa cho Bạch Ngọc Đường nghe: “Vị tướng quân ấy bỏ lại binh mã, một mình chạy trốn.”

Khoé miệng Bạch Ngọc Đường co rút, nói: “Vô dụng như vậy?”

Ân Hầu thiêu mi một cái, nói: “Đây cũng không phải là trọng điểm, tướng quân kia cuối cùng cũng thoát được thân, chẳng may lại ngã vào một sơn cốc …… Thế nhưng, hắn lại phát hiện trong núi đều là bạch cốt, có cả xương ngựa, có cả xương người ………. hắn bò dậy, ngẩng đầu nhìn lại, thấy cả một sơn cốc thật dài, nhìn trước nhìn sau đều là bạch cốt, không thấy được điểm dừng!”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày: “Đó là một tử cốc sao?”

“Nơi đó là một chiến trường cổ.” Ân Hầu nói: “Trước kia có một vị tướng quân bất khả chiến bại, lại bị quyền thần tặc tử của chính quốc gia mình mưu hại, trúng phải mai phục ở nơi đó. Vị tướng quân kia cùng với mười vạn đại quân mang theo, đồng loạt tự sát, chết tại sơn cốc đó.”

Khoé miệng Bạch Ngọc Đường giật giật: “Mười vạn đại quân a, hắn có ngu hay không …….. thay vì tự sát như vậy, cứ thế đánh ra ngoài không phải là tốt rồi sao.”

“Ai!” Ân Hầu nhẹ nhàng xua tay một cái, nói: “Cái này có chút không ổn!”

“Có gì không ổn?”

Ân Hầu đoạt một phần đậu hủ nhân mộc nhĩ của Thiên Tôn ăn, ý bảo hắn nói tiếp đi, mình nghỉ ngơi một chút.

Thiên Tôn liền nói tiếp: “Mang theo oán khí cùng nhau tự sát, linh hồn liền không có cách nào siêu thoát được!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn một chút, vẻ mặt đương nhiên là không thèm tin.

“Đã nói là truyền thuyết mà.” Thiên Tôn nói tiếp: “Vị tướng quân kia có nghiên cứu về vu thuật, hắn sai mỗi binh lính của mình cắt một chút ở đầu ngón tay, nhỏ từng giọt, từng giọt máu vào trong một chiếc bình, sau khi hắn thu thập được tất cả máu của binh sĩ, liền sai đem quân kỳ ngâm vào trong đó, sau đó đem miệng bình che lại, dùng máu của chính mình viết một bùa chú dán lên, chôn sâu vào lòng đất. Sau đó, tất cả cùng tự sát, khiến cho máu tươi tưới đẫm cả sơn cốc …… như vậy, oan hồn của mười vạn đại quân này không cách nào có thể siêu thoát, đầu thai chuyển thế được. Bọn họ biến thành cô hồn dã quỷ bay tới bay lui trong sơn cốc ấy.”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Mục đích hắn ta làm vậy là gì?”

“Bởi vì không có cam lòng!” Ân Hầu bưng chén trà thổi thổi, chậm rãi nói: “Hắn chết cũng không cho phép mất đi binh mã của mình, chỉ cần một ngày kia cái bình ấy được mở ra, oan hồn của hắn cũng từ đó mà khởi sinh, hắn lại chỉ cần cầm lên lệnh kỳ ấy là lại có thể tiếp tục đem mười vạn quỷ binh kia đánh thức! Đến lúc đó, mười vạn đầu lâu khô kia chính là nhân mã có sức chiến đấu mạnh nhất, bởi vì chắc chắn sẽ không sợ đao thương a!”

“Vậy sau đó thì sao? Vị tướng quân bỏ chạy kia cuối cùng cũng tìm được cái bình có chứa cờ lệnh?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Thiên Tôn gật đầu một cái, nói: “Hắn nguyên bản vốn muốn xem có báu vật gì không, hơn nữa hắn cũng muốn đào một cái hầm, ngộ nhỡ truy binh có đuổi tới còn có thể đóng thành một cụ hài cốt mà giả chết.”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Người này nhát gan như vậy sao lại có thể làm được tướng quân chứ?”

“Đã nói tất cả những chuyện đó đều không phải là trọng điểm.” Thiên Tôn xua tay một cái: “Tướng quân kia cứ thế đào, cuối cùng cũng đào được một số vàng bạc.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói: “Đó là do vị tướng quân đã chết kia cố ý lưu lại làm mồi nhử, muốn để cho người khác tiếp tục đào đi?”

Ân Hầu gật đầu một cái: “Cũng không phải như vậy sao, vị tướng quân nhát gan kia còn cho rằng mình sắp phát tài rồi, cho nên cứ như vậy tiếp tục đào, quả nhiên đào ra một cái bình, bên trên còn có phong ấn, hắn liền không hề nghĩ ngợi gì, lập tức đem phong ấn xé ra.”

Bạch Ngọc Đường cười nhạt: “Vì vậy cho nên ………”

“Vì vậy oan hồn của vị tướng quân kia lập tức nhập vào trong người hắn …….”

Bạch Ngọc Đường đại khái cũng có thể đoán ra được kết quả như vậy, nói: “Vậy hắn có thể lần nữa gây ra tinh phong huyết vũ, nhất thống thiên hạ sao?”

“Hắc hắc, nếu nói là muốn sao được vậy, thì đâu còn gì để nói nữa!” Thiên Tôn cũng lắc đầu một cái, tỏ vẻ sâu sắc cao thâm mà nói tiếp: “Vị tướng quân kia vừa mới nhập thể, đang định lấy ra lệnh kỳ thì đột nhiên đầu lìa khỏi cổ!”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường giật mình không thôi.

“Bởi vì vị phó tướng của tướng quân kia lại nghĩ ra một biện pháp tốt hơn!” Thiên Tôn nói: “Phó tướng của hắn quyết định đầu hàng, như vậy có thể giữ được binh lính và quân tướng dưới trướng của mình. Cho nên, hắn mới thấy tướng quân bỏ trốn liền lặng lẽ theo đuôi, thừa dịp toàn bộ tâm trí hắn đều dồn cả vào chiếc bình kia mà bất ngờ đánh lén từ phía sau, chém rơi đầu hắn!”

Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy buồn cười, đây thật đúng là không ngờ đến được đi.

“Phó tướng kia liền xách theo đầu của Tướng quân, nhìn thấy cái bình cùng đống vàng bạc, cho rằng đó là bảo bối do hắn đào được, liền cầm theo, chuẩn bị cống cho quân địch.

“Kết quả thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Kết quả chính là, quân địch đón nhận vị phó tướng đầu hàng kia, chỉ lấy cái đầu của vị tướng quân kia, còn vò ‘vàng bạc” thì tặng cho phó tướng, mọi người đều lui binh, chiến tranh liền kết thúc.” Ân Hầu cười nhạt một tiếng: “Để lại thân thể của vị tướng quân kia tại sơn cốc đó, nghe nói, hàng ngày cỗ thi thể không đầu đó cứ đi từ đầu này sơn cốc đến đầu kia sơn cốc, rồi lại đi từ đầu kia đến đầu này để tìm đầu của hắn, tìm quỷ kỳ của hắn.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong liền sửng sốt hồi lâu, xem ra, số vận của Qủy tướng này cũng quá đen đủi đi, liền tò mò hỏi: “Vậy sau đó vị phó tướng kia cầm theo Qủy kỳ đi đâu?”

“Vị phó tướng kia sau khi trở lại doanh trại, mở cái bình ra liền phát hiện trong đó vốn chẳng có bảo bối gì, chỉ có một lá cờ màu đen rách nát, tiện tay ném đi. Thật rất trùng hợp, bên cạnh hắn có một tùy tùng, lúc trước từng là một thầy tướng số, lén nhặt lên.” Thiên Tôn ăn uống no say rồi, tiếp tục nói cho Bạch Ngọc Đường nghe: “Có người nói rằng, sau đó hắn lại đi về sơn cốc kia một chuyến, đào lên cái đầu của vị tướng quân đã chết kia, về phần hắn muốn làm gì, cũng không ai biết, sau này cũng không có ai nhắc lại chuyện đó nữa.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong cảm thấy cũng khó hiểu, lại có một chút nghi ngờ, liền hỏi Ân Hầu cùng Thiên Tôn: “Nếu nói như vậy, Qủy kỳ từ trước đến chưa từng được sử dụng sao?”

“Đương nhiên là có được dùng một lần rồi, nếu không làm sao có thể có câu chuyện này được!” Ân Hầu vừa nói vừa nhớ lại chuyện cũ: “Khi ta còn bé, có theo Ngân Yêu Vương đi đánh nhau một trận, đã từng gặp qua quỷ cốt binh.”

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc: “Hai người đang nói đùa phải không?”

“Là thật!” Thiên Tôn nói: “Hai chúng ta còn rất nhỏ, đứng từ xa nhìn thấy đều là quỷ cốt binh, mã cốt binh đang đánh nhau, Ngân Yêu Vương còn đem hai chúng ta giấu đi, nói cho chúng ta nghe về chuyện Quỷ kỳ.”

“Ta còn nhớ rõ lúc đó vị Tướng quân đó cưỡi một bạch cốt mã, một tay cầm đao, tuy không có đầu nhưng vóc người cũng khá cường tráng.”

Thiên Tôn gật đầu: “Ta cũng nhìn thấy.”

“Vậy hẳn là không phải là cùng một chuyện đâu.” Bạch Ngọc Đường lấy ra bức hoạ Quỷ tướng cho Thiên Tôn và Ân Hầu nhìn.

Thiên Tôn cùng Ân Hầu nhìn nhau một cái, đột nhiên cũng phát ngốc.

“Là hắn a!” Thiên Tôn vỗ Ân Hầu.

Ân Hầu cũng gật đầu: “Đúng vậy!”

“Không phải là hai người nói hắn không có đầu sao!” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Đúng là không có đầu, nhưng có mang mặt nạ đầu quỷ cùng mũ sắt!” Thiên Tôn cùng Ân Hầu rất khẳng định mà chỉ vào cái quỷ đầu của Quỷ tướng trong tranh kia: “Chắc chắn là cái này, giống nhau như đúc.”

“Cũng có thân ngựa sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Cái này ta cũng không có nhìn rõ ràng lắm.” Vừa nói Thiên Tôn lại vừa hỏi Ân Hầu: “Ngươi có thấy rõ không?”

Ân Hầu bĩu môi: “Nhìn cái gì a? Vừa mới ghé mắt ra một cái đã bị lão Ngân kéo luôn vào mã xa rồi còn đâu!”Bạch Ngọc Đường nhìn lại bức tranh kia một chút, trầm tư ….. cái này có quan hệ với những hành động quái lạ kia của Phương Phách sao? Lại còn có cái gì Quỷ Sứ kia nữa ……..

Ăn uống xong, Bạch Ngọc Đường mang theo Thiên Tôn cùng Ân Hầu đến cửa hàng Diêu Ký kia.

Lúc này, trước cửa Diêu Ký có một chiếc mã xa, trên xe lại đặt mấy chiếc quan tài, bọn tiểu nhị đang dỡ hàng, khiêng quan tài vào bên trong.

Bạch Ngọc Đường thấy bên cạnh mã xa có một lão đầu tóc tai bù xù đứng đó, liền định nhảy lên nóc nhà xem một chút …….. đột nhiên Thiên Tôn liền kéo hắn lại, lôi hắn núp ra sau nhà.

Ân Hầu cau mày: “Sao hắn lại ở đây?”

Bạch Ngọc Đường bất mãn mà nhìn Thiên Tôn đang túm lấy cổ áo phía sau của mình, tâm nói, dù gì cũng phải chừa cho đại hiệp hắn một chút mặt mũi chứ! May mà con Mèo kia không có ở đây.

Bất quá, vừa mới nghe thấy Ân Hầu nói vậy, Bạch Ngọc Đường liền hỏi: “Hai người biết hắn sao?”

Ân Hầu cùng Thiên Tôn nhìn nhau một cái, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi cùng Triển Chiêu đã đi vào cửa hàng này chưa?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, nói lúc trước chỉ cho Bao Duyên lẻn vào một chuyến giả mua quan tài, hắn cùng Triển Chiêu còn chưa có cơ hội lẻn vào.

“Nếu hai ngươi vào nhất định sẽ đả thảo kinh xà!” Ân Hầu chỉ chỉ lão đầu đang nhắm mắt dưỡng thần nơi xa, nói: “Hắn không phải đang ngủ gật đâu, là đang nghe đó!”

“Nghe?” Bạch Ngọc Đường cau mày.

“Lão đầu này gọi là Quán Nhĩ, đã nghe qua chưa?” Thiên Tôn hỏi.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt cau mày: “Quỷ Đình Tam Lão Lý Quán Nhĩ?”

Ân Hầu gật đầu một cái: “Quỷ Đình là một môn phái trên Động Đình Hồ 60 năm trước, ở ngay bên trong Động Đình sơn trang. Quỷ Đình có tam đại cao thủ: Quán Nhĩ, Nguy Trảo và Kỳ Vỹ. Ba huynh đệ này đều là cao thủ, hơn nữa lại cùng là ác đồ.”

“Quán Nhĩ có nhĩ lực cao cường, tai hắn rất thính, có hắn ở đó, muốn bất động thanh sắc mà đi vào cửa hàng Diêu Ký đó là không thể nào.”

“Hai người cũng không được sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Thiên Tôn lắc đầu một cái, nói: “Chuyện này không liên qua đến việc công phu có tốt hay nội lực có sâu hay không, cho dù có đi lại không một tiếng động thì cũng không có cách nào khiến gió không bị cản lại! Hắn có thể nghe được mọi tiếng gió!”

Ân Hầu cũng gật đầu một cái, nói: “Cho dù có nhẹ như lông hồng cũng giấu không được kẻ trời sinh nhĩ lực tốt. Nhĩ lực của Quán Nhĩ này tốt đến độ, ngay cả một hạt bụi bay qua hắn cũng có thể nghe thấy, nếu muốn thăm dò, tốt nhất là chỉ nên đứng nơi xa thôi!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, cũng không có dám manh động, một cái cửa hàng diêu ký nho nhỏ mà lại được một nhân vật có lai lịch như vậy trấn giữ, xem ra ……… bên trong nhất định là có bí mật không thể cho người ta biết nào đó.

Sau đó, Bạch Ngọc Đường mang theo Ân Hầu cùng Thiên Tôn đi dạo Khai Phong Phủ. Sau khi thành công trong việc ngăn không cho Thiên Tôn đi lạc hai lần, cuối cùng cũng đã qua hai canh giờ, Bạch Ngọc Đường lại tiếp tục dẫn hai người đến Hoàng cung.

………………….

Mà lúc này, trong Hoàng cung, mọi người cũng đang phải chờ đến buồn chán.

Khi Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn và Ân Hầu tiến vào Ngự hoa viên, liền nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ diệu …….

Triển Chiêu đang ngồi xếp bằng trên một chiếc bàn đá mà ngẩn người, mấy con Khổng tước thì đang đứng trên mấy hòn giả sơn, vây quanh hắn mà rỉa lông, Tiểu Ngũ lại ngồi bên người Triển Chiêu ngắm Khổng tước, trên mũi còn dính một chiếc lông đuôi màu xanh xinh đẹp.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương thì đang vẽ ô trên đường tiến vào Ngự hoa viên, có lẽ chuẩn bị chơi trò nhảy ô đây.

Lâm Dạ Hỏa thì dựa vào một cột chòi hóng mát, vừa ngồi vừa ngáp.

Trên một ghế dài cách đó không xa, Công Tôn đang nằm đắp thảm da dê mà ngủ thiếp đi, có lẽ là do lên đường gấp gáp nên đã mệt lả rồi.

Trong một lương đình ở xa hơn, Triệu Phổ cùng Bát Vương gia đang đánh cờ vây, Bao Phúc thì châm trà cho hai người.

Bao Đại Nhân ngồi một bên uống trà, Bao Duyên cũng rất biết điều, ngồi bên cạnh Bao Chửng mà bóc quýt cho hắn. Bao Chửng cũng hỏi hắn chút gì đó, có thể là hỏi thăm tình huống trong nhà, nhìn qua cũng thấy là cảnh cha hiền con thảo. Bao Chửng vẻ mặt đen sì khi ngồi cạnh Bao Duyên trông cũng ôn hòa không ít.

Vi diệu nhất chính là tại bên kia cửu khúc kiều (cầu chín khúc), Bàng Cát cùng Bàng Dục cùng Liễu công công đang ngồi tại phía Tây lương đình. Phương Phách thì mang theo Phương Văn cùng Phương Tài ngồi ở phía Đông lương đình.

Âu Dương Thiếu Chinh nằm trên nóc đình mà lim dim mắt, Trâu Lương ngồi trên đỉnh một giả sơn, đang vừa gặm bánh bao vừa vo bột mà uy cá dưới hồ sen, trong lỗ tai nhét đầy hai cuộn bông, Long Kiều Quảng ngồi bên cạnh cũng không biết đang nói cái gì, miệng nhấp nháy không ngừng.

Dĩ nhiên, thảm nhất đương nhiên là đám ảnh vệ, mọi người đều ở trong Kim điện thay nhau trông chừng hai cỗ thi thể đang được đặt trong băng quan.

Tử Ảnh ngáp một cái.

Giả Ảnh hỏi Đa La cũng đang ngáp bên cạnh: “Nam Cung đâu?”

Đa La xua tay một cái, nói: “Tìm khắp nơi cũng không thấy hắn, có lẽ là bận rộn tra xét việc Bàng Phi bị hạ độc đi.”

Cuối cùng, phải đến lúc trời bắt đầu rực rỡ ánh trăng, Trần công công mới chạy ra nói: “Hoàng Thượng đã rảnh rồi.”

Mọi người cứ thế lúng túng mà tiến vào Kim điện.

Trên Kim điện, Triệu Trinh đang đứng giữa hai chiếc băng quan, nhìn bên trái một cái, lại xem bên phải một cái.

Bao Đại Nhân mang theo Bàng Cát cùng Phương Phách đến hành lễ với Triệu Trinh, Triệu Trinh lại nhẹ nhàng xua tay nói: “Miễn đi, dù sao ai cũng đâu có để Trẫm trong mắt chứ!”

Khóe miệng Bao Chửng giật giật, quay đầu lại trừng Phương Phách và Bàng Cát.

Bàng Cát còn cảm thấy thật oan uổng a, nhìn Bao Chửng ——- Trừng cái gì?

Bao Chửng vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn ——– Chuyện nhà của ngươi cũng thật nhiều!

Bàng Cát không còn cách nào khác là trừng Bàng Dục ——— Sau này không cho phép ngươi đi Thái Bạch Cư nữa! Không cho người ăn hàng, không cho ngươi uống rượu nữa!

Bàng Dục cũng chưng ra vẻ mặt vô tội, dù sao cũng là do hắn xui xẻo, cũng may là Tỷ tỷ hắn không có sao, nếu không tội của hắn quá lớn.

Triệu Trinh gật đầu với Công Tôn một cái, nói: “Làm phiền Tiên sinh nghiệm thi.”

“Thần …… Có một thỉnh cầu!”

Lúc này, Phương Phách tiến lên vội vàng tiến lên một bước, nói nhanh.

Triệu Trinh nhìn hắn, ý là —— Nói đi.

“Việc nghiệm thi, có thể nào không làm hư thi thể ……… dù một chút thôi cũng không thể hay không!” Phương Phách vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Ngay cả dùng ngân châm châm cũng không được!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường im lặng nhìn nhau một cái, nếu để cho Phương Phách biết mình sớm đã châm cho Phương Tuấn một cái, lão đầu này có thể ngay lập tức muốn giết chết mình không a?

Công Tôn cau mày.

Bàng Cát bất mãn, nói: “Quận vương, ngươi nói vậy không phải là cố ý muốn làm khó đó chứ? Dùng ngân châm cũng không có lưu lại dấu tích, cũng không coi là đã làm hỏng thi thể nhi tử ngươi. Ngươi ngay cả cái này cũng không đồng ý thì phải nghiệm thi thế nào đây? Nhi tử ngươi khi còn sống ngươi có thể cho châm cứu, vậy thì tại sao chết rồi lại không được?”

“Tóm lại là không thể làm hỏng thi thể!” Phương Phách vẫn ngoan cố ngăn cản đến độ gân mạch đều nổi hết cả ra ngoài.

Mọi người đều quay lại nhìn Công Tôn, ý kia ——- Có biện pháp nào không?

Công Tôn cũng có chút khó xử, nhẹ nhàng sờ cằm môt cái, nhìn hai cỗ thi thể kia một chút.

Trước đó, Triển Chiêu đã lặng lẽ đem chiếc ngân châm kia cho Công Tôn nhìn qua rồi. Công Tôn cũng biết rõ là Phương Tuấn trúng độc, phải làm thế nào để chứng minh đây?

Nghĩ đến đây, hai hàng lông mày của Công Tôn đột nhiên giãn ra, gật đầu với Phương Phách một cái, nói: “Chải tóc cho hai vị công tử được không?”

Mọi người cũng cảm thấy khó hiểu —– Chải tóc?

“Chải tóc cho hai huynh đệ của ta?” Phương Văn nhìn Công Tôn: “Chải đầu thôi là có thể tra ra được nguyên nhân tử vong?”

Công Tôn lấy từ chiếc hòm nhỏ mà Tiểu Tứ Tử xách đến một chút nước thuốc, lại sai người đem mấy chiếc lược gỗ màu trắng tới.

Hắn bảo Phương Văn cùng Phương Tài chia ra chải tóc cho Phương Tuấn cùng Phương Vũ, sau đó đem những sợi tóc vướng trên lược gỡ xuống, chia ra hai phần.

“Tóc là tự nhiên rụng, trước khi hắn chết đã rụng rồi, này cũng không tính là làm hỏng thi thể đi.” Công Tôn nói với Phương Phách.

Phương Phách suy nghĩ một chút, sau đó liền gật đầu.

Công Tôn đem hai cọng tóc thả vào trong chén, lại lấy một sợi tóc của Tiểu Tứ Tử cùng một sợi tóc của mình để vào trong hai cái chén khác.

Trước tiên, hắn đem nước rót đầy bốn cái chén, sau đó, Công Tôn cầm lên một chai nước thuốc, nhỏ vào chén có chứa tóc của mình cùng Tiểu Tứ Tử, nhìn lại màu sắc trong chén, không hề đổi màu. Tiếp theo, hắn lại nhỏ vào chén có chứa tóc của Phương Tuấn cùng Phương Vũ ….. Chỉ trong chốc lát, hai chén nước đó đều biến thành một màu xanh lá đầy quỷ dị.

Mọi người đều nhìn Phương Phách một chút ——- Cái này rõ ràng là trúng độc.

Phương Phách cau mày, nói: “Cái này …… Điều này cũng không thể chứng minh ……”

Khóe miệng mọi người đều co rút, nhìn hắn ——- Lão đầu, ngươi vẫn còn nhất định ngoan cố sao?

“Không cần phải gấp, ta có thể chứng minh cho ngươi xem!” Công Tôn vừa nói, vừa gọi Trần công công mang đến hai con chim sẻ.

Trần công công đi ra ngoài một lát, thật sự tìm đến hai con chim sẻ.

Công Tôn nhìn một chút, quả nhiên là làm theo đúng yêu cầu của hắn, hai con một béo to, một nhỏ gầy. Mọi người chỉ thấy trong lồng, con chim béo to kia đang đuổi theo con chim nhỏ gầy tội nghiệp, khiến nó chạy khắp nơi.

Công Tôn dùng một ống tăm bằng trúc, dính một giọt nước màu xanh lá đã ngâm qua tóc của Phương Tuấn, nhỏ lên lưng con chim sẻ lớn.

Chỉ trong chốc lát, chỉ thấy con chim vốn đang bắt nạt chú chim nhỏ kia liền đột nhiên như không còn chút sức lực nào ….. một lát sau, con chim lớn kia liền chết.

Phương Phách há miệng, nhìn hai cỗ thi thể trong quan tài kia một chút, nói: “Cái này … cũng không thể loại bỏ trường hợp Bàng Dục hạ độc!”

Bàng Cát ngay cả râu cũng dựng đứng lên rồi, nói: “Ta nói Quận vương, ngươi sao lại không nói lý như vậy?! Lúc Phương Vũ chết con trai ta còn đang bị giam trong Đại Lý Tự a, ngươi nghĩ ai là người hạ cùng một loại đọc cho hắn hả?”

“Độc này căn bản không phải là do Bàng Dục hạ.” Công Tôn nói: “Đây là một loại độc mãn tính, người trúng độc phải đảm bảo hai điều kiện thì độc mới hiệu quả.”

Mọi người đều nghe Công Tôn nói.

“Thứ nhất, thời gian trúng độc ít nhất phải là ba ngày.” Công Tôn chỉ con chim sẻ kia: “Con chim này quá nhỏ cho nên chỉ cần một giọt cũng đã có hiệu quả, đối với người thì khác! Dược này chính là linh dược thử độc, vô cùng hiệu nghiệm, nếu như đã biến thành màu xanh lá, như vậy là trúng độc mãn tính. Nếu như đã biến thành màu đen, như vậy là trúng kịch độc, sẽ tử vong tại chỗ.”

“Thứ hai thì sao?” Triệu Trinh hỏi.

“Thứ hai chính là cần phải vận công!” Công Tôn nói: “Hoặc là vận động cực mạnh, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến huyết mạch khiến độc chất phát tác.”

Mọi người liền hiểu, khó trách sao! Phương Tuấn cùng Phương Vũ đều đột nhiên chết lúc đánh nhau với người ta.

“Nói cách khác, Bàng Dục vốn không phải là hung thủ.” Triển Chiêu nhìn Phương Phách một cái, đột nhiên lại hỏi: “Lão gia tử, không biết là, thi thể nhi tử đã chết thì không thể châm, còn hai nhi tử còn sống thì có thể châm không đây?”

Phương Phách cau mày: “Triển Chiêu, ngươi có ý gì?”

“Triển huynh suy nghĩ thật giống ta.” Công Tôn lấy ra một cây ngân châm, đi tới bên cạnh Phương Tài, nhẹ nhàng châm vào tay hắn, vừa mới rút ra ……. Ngân châm liền biến thành màu xanh lá cây. Sau đó hắn lại tiếp tục châm cho Phương Văn, ngân châm cũng hiện ra màu sắc y như vậy.

Công Tôn gật đầu một cái, nói: “Lão vương gia, cũng may là vừa rồi hai nhi tử còn lại này của ngươi không tham gia giao đấu, nếu không bây giờ ngươi nhất định sẽ tuyệt hậu đó.”

Phương Phách mặt mũi trắng bệch, nhìn Công Tôn một cái, Công Tôn lại bất thình lình châm hắn một châm. Ngược lại, lần này ngân châm không có đổi màu.

“Xem ra, có người chỉ muốn tính mạng của bốn vị công tử, không có cần tính mạng của Vương gia.” Công Tôn thu dọn đồ đạc, nhiệm vụ của hắn đã xong rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.