Bao Tá Thính xuất hiện, này chứng tỏ hắn đã nghe được đầu mối gì đó.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền theo hắn đến ngõ hẻm.
Bao Tá Thính xoa xoa tay, cười hì hì nói: “Hai vị gia, lần này ta phải mạo hiểm cả tính mạng mới nghe được tin tức trọng yếu nha.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy buồn cười, hỏi thăm gì mà đến mạo hiểm cả tính mạng chứ?
“Vậy nhất định là có được đầu mối hữu dụng đi?” Triển Chiêu thấy hắn trưng ra cái mắt rất muốn đòi tiền công, liền cười hỏi: “Tìm được hắc y nhân đã vu họa cho Ánh Tuyết Cung đi vào khách điếm Cao Thăng kia sao?”
“Ách …. Không có nga.” Bao Tá Thính lắc đầu một cái: “Hắn cũng chưa từng xuất hiện lại.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hơi thất vọng: “Vậy cái người thần bí ở ngõ hẻm Hòe Mộc đã biết rõ là ai?”
Bao Tá Thính tiếp tục lắc đầu: “Cũng không có.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cười, khoanh tay nhìn hắn, ý là —– Ngươi đến đòi tiền công hay là đến xin ăn đánh?
“Ai ai!” Bao Tá Thính nhanh chóng xua tay: “Nhưng ta có điều tra được chuyện khác! Rất hữu dụng!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kiên nhẫn chờ hắn nói.
“Vị Chuyện vận sứ Lưu Hoành kia.” Bao Tá Thính thần thần bí bí nói: “Lúc trước ta đã từng gặp hắn, hắn lén lút ra vào ngõ hẻm Hòe mộc rất nhiều lần!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn nhau một cái, cũng cau mày.
“Hắn đến chỗ nào ở hẻm Hòe Mộc?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Hắn rất cẩn thận, ta phải rất mạo hiểm mới có thể điều tra ra đó!” Bao Tá Thính còn rất đắc ý: “Ở phía Tây trong hẻm có một căn nhà duy nhất, cũng không biết là nhà ai, vì không có biển hiệu, có điều, ở chân tường nhà đó có một đóa hắc liên hoa!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cau mày —– Lưu Hoành có liên lạc với tổ chức Hắc Liên Hoa đó?
“Đóa hoa sen màu đen này a! Trước đây ta từng thấy qua một lần.” Bao Tá Thính nói tiếp: “Mấy ngày trước, ở bến tàu có chút chuyện xảy ra, có hai phái giang hồ đánh nhau, các ngươi hẳn là cũng biết đi? Lại chết mấy hòa thượng Thiếu Lâm nữa.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong lòng hiểu rõ, hẳn là nói đến chuyện ngày hôm nay?
“Ngày đó ta thấy từ hẻm Hòe mộc có mấy người thần thần bí bí đi ra ngoài, tất cả đều mặc thường phục nhưng đều mang binh khí. Vì vậy, ta liền theo đuôi bọn họ đến bến tàu …” Bao Tá Thính nói tiếp: “Sau khi ở bến tàu phát sinh biến loạn, ta liền thấy đám người này cũng đánh.”
“Bọn họ cũng tham gia đánh nhau?” Triển Chiêu hỏi: “Có đánh chết người không?”
“Bọn họ không đánh chết người.” Bao Tá Thính cũng cảm thấy hồ nghi: “Ai, những chuyện đánh nhau thế này ta biết rất rõ, có cảm giác những người đó không giống như đang đánh nhau, mà là đang cố gây hỗn loạn, còn cả …. Hình như cố ý ngăn ở cửa ra vào tửu lâu, không cho người khác đi qua!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe Bao Tá Thính nói, đại khái cũng suy đoán ra chút ít …. Căn cứ theo những thương thế để lại trên thi thể Huyền Tịnh sư phụ, hẳn là do một cao thủ ngày đó thừa lúc hỗn loạn gây nên. Vị cao thủ kia là ai, ban đầu cũng chưa có ai nhìn thấy …. Thế nhưng, khẳng định đây chính là người đã giết chết Kiền Lão đại và Kiền Lão nhị. Mà người gây ra hỗn loạn cùng che chở cho cao thủ kia, chính là đám người đi ra từ hẻm Hòe Mộc, người của tổ chức Hắc Liên Hoa thần bí kia.
“Hắc hắc.” Bao Tá Thính cười hỏi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Cái này hẳn là vẫn hữu dụng đi?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, móc ra một tờ ngân phiếu đưa cho hắn, nói: “Ngươi đi thăm dò tiếp.”
“Hoắc! Ngũ gia chính là khách hàng lớn a!” Bao Tá Thính cầm ngân phiếu rồi, lại nở nụ cười nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.
Triển Chiêu thấy hắn còn chưa có đi, liền hỏi: “Sao vậy? Vẫn còn tin tức sao?”
“Triển gia, ta vừa rồi cũng đã nói, ta phải mạo hiểm cả tính mạng để nghe được tin tức đáng tiền đó, cho nên dĩ nhiên là còn có tin vui nữa rồi.” Bao Tá Thính cười híp mắt, bắt đầu xòe tay ra: “Có điều a, chẳng qua ta cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe được, cũng chẳng biết là thật hay giả nữa, hay là như vậy đi, thu các ngươi nửa tiền thôi.”
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường rút một tấm ngân phiếu đưa hắn, cũng không có giảm nửa giá của hắn, nói: “Nói đi.”
“Ngũ gia quả nhiên sảng khoái, sau này ta nhất định chỉ làm việc cho ngươi mà thôi, hắc hắc.” Bao Tá Thính cầm bạc cất đi rồi, nhỏ giọng nói: “Trước đây chẳng phải nói người của Hắc đạo đến đây chính là để giải trừ chú văn trên đỉnh Đồ Vân sao?”
“Lúc trước những gì mà mọi người nghe được, có phải đều là Bạch Nguyệt Vân nguyền rủa Kiền môn và cả Hắc đạo không a?” Báo Tá Thính hỏi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.
“Có điều, ngày đó ta lại nghe được hai chưởng môn của Hắc đạo thảo luận về chuyện này.” Bao Tá Thính cau mày: “Bọn họ ngoại trừ đến giải trừ chú văn, còn muốn lấy một món đồ nữa!”
“Cái gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều giục hắn mau nói đi, chớ có thừa đục thả câu.
“Thứ bọn họ muốn tìm chính là một phần thủ bút do Bạch Nguyệt Vân lưu lại!” Bao Tá Thính nghiêm túc nói.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy thật khó hiểu: “Bạch Nguyệt Vân lưu lại rất nhiền thủ bút a, xem rồi cũng đâu có hiểu, muốn cái đó làm gì?”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu, lúc trước hắn tìm thấy không ít đồ trong phòng Bạch Ngọc Đường, cẩn thận nghiên cứu qua cũng không có hiểu, ngay cả Công Tôn cũng nói chú văn của Bạch Nguyệt Vân đều là những ký tự do nàng tự mình sáng tạo ra dùng để ghi chép, người khác căn bản đều xem không hiểu.
“Tương truyền tất cả thủ bút của Bạch Nguyệt Vân viết đều dùng thiên thư viết.” Bao Tá Thính nghiêm túc nói: “Thế nhưng có một cuốn “Ngân Yêu phổ” lại dùng chữ thường viết, tất cả mọi người đều có thể xem hiểu.”
“Ngân Yêu Phổ?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lần đầu nghe được cái tên này, cũng cảm thấy, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Ngân Yêu Vương?
“Quyển thủ bút này, đã ghi chép nghiên cứu của cả đời Bạch Nguyệt Vân, có vô số những thần chú có thể khiến một vương triều diệt vong nữa! Mặt khác, còn có mấy câu khẩu thuật mà Ngân Yêu Vương nói cho nàng, lại là những bí mật có thể làm biến đổi cả vận mạng của một triều đại. Nói cách khác, ai có thể lấy được Ngân Yêu Phổ kia, thì người đó có thể nắm trong tay cả thiên hạ.” Bao Tá Thính nói xong cũng cong khóe miệng, lắc đầu nói: “Này là đại bí mật đi?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong, lại cảm thấy có chút không thể tin được.
Nếu như thật sự có thứ như “Ngân Yêu Phổ” này, hẳn là Thiên Tôn đã sớm nói rồi chứ, mà cứ coi như là Thiên Tôn quên mất thì hẳn là Vô Sa cùng Ân Hậu cũng sẽ nói. Hơn nữa, theo như những gì Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường biết được thì sự tồn tại của Ngân Yêu Vương giống hệt như thần vậy, với sự nhìn xa trông rộng của hắn, làm sao hắn lại có thể để lại thứ đồ nguy hiểm như vậy được chứ?
Có điều, nếu như đám người Hắc đạo đều nói đến chút chuyện về chú văn như vậy thì cũng không thể đảm bảo cái này không có liên quan.
Chút tin tức này của Bao Tá Thính quả thực vẫn còn chút giá trị, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bảo hắn tiếp tục nghe, sau đó liền quay về Ánh Tuyết Cung.
Trên đường trở về, Triển Chiêu ngáp một cái: “Thật mệt.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trước nhìn sau một chút, liền hỏi: “Người đâu rồi?”
“Hẳn là đi trước rồi đi.” Triển Chiêu duỗi người.
Vừa mới thả tay xuống, liền cảm thấy hình như đụng trúng tay Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.
Đầu ngón tay Bạch Ngọc Đường lại sờ vào mu bàn tay hắn một cái, sau đó còn nhướng mi mà nhìn hắn.
Triển Chiêu cũng nheo mắt lại, lại nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải một chút …. Nhìn hết cả một vòng rồi, Triển Chiêu lại đột nhiên cảm thấy khó hiểu: “Làm gì cứ như ăn trộm vậy chứ a?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Đúng vậy …. Chúng ta quang minh chính đại mà.”
“Ừ!” Triển Chiêu gật đầu một cái, liền đưa tay ra cầm lấy cả bàn tay Bạch Ngọc Đường: “Đi! Cầm tay nhau đi!”
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu nắm tay lôi đi mấy bước, bất đắc dĩ mà gọi hắn lại: “Miêu nhi.”
“Sao?!” Bộ dạng Triển Chiêu có vẻ rất hồi hộp, mở to mắt mà nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường giơ tay lên, chỉ chỉ bàn tay hắn vẫn đang nắm lấy tay mình, rất bất đắc dĩ mà nói: “Ngươi …. Có thể nào đừng có kéo ta giống như quan sai bắt phạm nhân kéo đi vậy không a?”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Triển Chiêu, bảo hắn thả lỏng tay một chút, sau đó đưa bàn tay mình ra, cùng hắn mười ngón tay giao hoà vừa khít, cứ vậy mà cầm lấy tay hắn, mỉm cười nói: “Phải như vậy mới đúng.”
Triển Chiêu nhìn nhìn hai bàn tay giao hòa của mình và hắn, ngẩng mặt lên ——- Phải như vậy a …. Cảm giác rất tốt, rất ấm áp nha.
Vì vậy, dưới vầng trăng sáng, hai người tay áp cùng tay rất thích ý tự tại mà trở về Ánh Tuyết Cung.
Lúc vào đến trong Ánh Tuyết Cung, hai người cũng không có muốn buông tay ra, vì vậy cứ thế mà tay trong tay nghênh ngang đi vào đại môn, cứ như bên cạnh chẳng có ai hết vậy.
Tất nhiên, đã nửa đêm rồi, mọi người đều đã đi về phòng ngủ cả rồi, mà ngẫu nhiêu có nha hoàn nào đó đi qua có nhìn thấy, tất cả chỉ đều cười tươi rói mà làm như không thấy mà thôi.
Cả một ngày bận rộn, lại đã là nửa đêm rồi cho nên mọi người đều mệt mọi, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Có điều, những người đi nghỉ ngơi này lại không bao gồm Công Tôn.
Sau khi ổn định cho đại hòa thượng Huyền Tịnh, dặn dò đám người Huyền Viễn một số chuyện cần thiết xong, Công Tôn lại đi đến ngỗ tác phòng.
…………..
Tiểu Tứ Tử ngoang ngoãn ngồi ở mép giường mà lắc lư cái chân, ghé mắt nhìn ra ngoài.
Lúc này, Triệu Phổ cầm một thực hạp từ cửa chính đi vào, phía sau còn đi theo một Tiểu Lương Tử.
“Tiểu Tứ Tử, ăn khuya xong rồi đi ngủ tiếp đi.” Triệu Phổ cầm thực hạp để lên bàn, thế nhưng lại không thấy Công Tôn đâu, liền hỏi: “Phụ thân con đâu?” Vừa nói hắn lại vừa nhìn ra phía sau tấm bình phong: “Tắm sao?”
Thế nhưng Công Tôn cũng không có tắm sau bình phong, Triệu Phổ bắt đầu gãi gãi cằm, hình như có chút thất vọng.
Lúc này, Tiểu Lương Tử đã sớm bò lên trên giường, lấy điểm tâm ra đưa cho Tiểu Tứ Tử. Bé lại hỏi: “Cận nhi, Tiên sinh đâu rồi?”
Tiểu Tứ Tử quẹt miệng một cái: “Phụ thân đi nghiệm thi rồi.”
Chân mày Triệu Phổ cũng cau lại: “Nửa đêm còn đi nghiệm thi?”
Tiểu Tứ Tử hình như cũng không có vui vẻ: “Phụ thân nói, ngày mai mọi người còn phải đi điều tra, người muốn nghiệm thi trước. Dù sao thì hai canh giờ nữa cũng phải đổi dược cho Đại hòa thượng, cho nên cũng là vừa đúng lúc nghiệm thi xong.”
Triệu Phổ cau mày: “Vậy hắn không ngủ sao?”
Tiểu Tứ Tử bĩu môi: “Phụ thân còn chưa có ăn cơm tối nữa đó, lần này người nhất định mệt chết, lúc trước ở Thiệu Hưng phủ người cũng chưa từng mệt như vậy, gần đây phụ thân càng lúc càng gầy.”
Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử vừa nói vừa sắp khóc, liền dỗ dành bé: “Cận nhi a, lát chúng ta đi nhìn Tiên sinh nha, đưa cho người chút đồ ăn nữa, cũng bảo người nghỉ ngơi chút nha?”
Tiểu Tứ Tử vẻ mặt đưa đám: “Thế nhưng nếu quấy rầy phụ thân người sẽ càng bận hơn a, sẽ không thể ngủ được nữa.”
“Vậy a ….” Tiểu Lương Tử cũng không biết làm sao.
Tiểu Tứ Tử lại quẹt miệng: “Phụ thân vừa rồi còn ngáp liên tục đó, dáng vẻ trông rất mệt nữa.”
Đang lúc nói chuyện, lại chỉ thấy Triệu Phổ chỉa chỉa điểm tâm trong tay bé, nói: “Con cùng Tiểu Lương Tử ăn xong rồi ngủ đi.”
Tiêu Lương nhìn Triệu Phổ: “Sự phụ, người không ăn sao?”
Triệu Phổ cười một tiếng: “Ta đi bồi Thư ngốc kia nghiệm thi, ăn rồi lát nữa lại nôn hết cho xem.”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt: “Cửu Cửu, người đi quấy rối phụ thân nhất định phụ thân sẽ đánh người cho xem.”
Triệu Phổ thiêu mi một cái: “Ai nói ta đến quấy rối hắn? Ta đến bồi phụ thân con nha, hai người sẽ không có buồn nữa, chờ hắn nghiệm thi xong rồi, ta liền bắt hắn trở về ngủ.”
Tiểu Tứ Tử vui vẻ gật đầu: “Vâng! Cửu Cửu phải thật quan tâm phụ thân nga!”
Triệu Phổ xua tay một cái, ý bảo bé yên tâm đi, nhanh chóng đi ngủ.
Triệu Phổ đi ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử liền nói với Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, Cửu Cửu thật tốt với phụ thân!”
“Đúng vậy!” Tiêu Lương cũng gật đầu: “Chưa từng thấy sư phụ để ý ai như vậy.”
Tiểu Tứ Tử cười híp mắt mà bò vào trong giường ăn điểm tâm, có Triệu Phổ phụng bồi phụ thân bé, bé cũng không cần lo lắng như vậy nữa.
Tiêu Lương cũng liền bò theo vào trong giường, ngồi cạnh bé, hỏi: “Đúng rồi Cận nhi, vừa rồi ngươi cùng Ân Hậu đi đâu nha? Chúng ta tìm khắp nơi đó.”
“Ách ….” Tiểu Tứ Tử gãi gãi đầu, nhìn trời: “Tản …. Tản bộ.”
“Tản bộ đến đâu vậy?” Tiêu Lương cảm thấy buồn bực.
Tiểu Tứ Tử liếc ngọn đèn dầu cách đó không xa, lại nghĩ tới việc đã hứa giữ bí mật với Ân Hậu, thế nhưng bé lại không muốn giấu Tiểu Lương Tử, cho nên liền chui vào trong chăn: “Chỉ …. Đi dạo mà thôi.”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, Cận nhi không biết gạt người a.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Lương kéo kéo chăn của Tiểu Tứ Tử: “Đi ra ngủ nào Cận nhi, cẩn thận ngạt thở a.”
Tiểu Tứ Tử vẫn giằng chăn cùng Tiểu Lương Tử, hai người cứ co co kéo kéo, cuối cùng Tiểu Tứ Tử tuột tay, ngồi phịch cái xuống giường.
“Ai nha.” Tiểu Tứ Tử vừa rồi còn chơi rất vui, lần này lại ngã đến thảm, đụng đầu phải thành giường.
“Cận nhi!” Tiêu Lương cả kinh, nhanh chóng nhào qua xem Tiểu Tứ Tử có bị thương không.
Tiểu Tứ Tử vừa vuốt đầu vừa nhìn thành giường.
“Tiểu Lương Tử!” Tiểu Tứ Tử kéo Tiêu Lương đang xoa xoa đầu bé, chỉ thành giường nói: “Ngươi xem nha!”
Tiêu Lương ngoẹo đầu, cùng Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm vào thành giường.
Chỉ thấy, trên thành giường có vẽ một bức tranh.
Bức tranh này được khắc trên thành giường, nét vẻ có chút trẻ con, có điều nhìn cũng rất đẹp.
Trên đó có vẽ hai tiểu hài nhi cùng ngồi một chỗ, cùng đang ngước mắt nhìn trời, tay nắm tay nhau rất thân mật, một người trong đó còn dùng tay kia chỉ lên bầu trời.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cùng ngẩng mặt lên, nhìn lên trên nhưng trến nóc nhà cũng không có gì.
Tiêu Lương đứng lên nhìn trên nhìn dưới một lượt, lại ngồi xổm xuống, phịch cái mông ngồi, giống như Tiểu Tứ Tử mà bò ra, chống cằm nằm trước thành giường ngắm bức tranh kia: “Hai tiểu hài nhi này hẳn là đang đếm sao đi?”
“Có thể nha.” Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu: “Cũng có thể đang nói chuyện nha.”
“Đây có phải là ca ca cùng muội muội không?” Tiêu Lương chỉ một trong hai người đó: “Người búi tóc cao này hẳn là ca ca, còn người chải tóc xõa này là muội muội đi?”
“Ân …..”
Hai tiểu hài nhi cứ thế nằm đó mà thảo luận về bức họa kia, mà lúc này bên trong phòng ngỗ tác, Công Tôn lại có chút bất đắc dĩ mà nhìn Triệu Phổ đang cố gắng nhịn nôn.
“Ngươi chạy đến đây làm cái gì a?” Triệu Phổ chỉ đống đĩa bày đầy gan phổi bên cạnh: “Oa …. Thư ngốc, nửa đêm rồi ngươi có cần chơi khẩu vị nặng như vậy không a?”
Công Tôn liếc hắn một cái, tiếp tục kiểm tra mấy cỗ thi thể.
“Cùng loại sao?” Triệu Phổ tựa vào cạnh bàn, ngẩng mặt nhìn mặt Công Tôn.
Triệu Phổ không bao giờ biết cái gì là phong nhã, càng không thích ngâm thơ vẽ tranh gì. Thế nhưng, ngược lại hắn có chút nhớ đến một câu nói cái gì mà “Dưới trăng xem nam tử”. Không biết có phải do lúc này gió mát trăng thanh, hay là vì ngọn đèn dầu kia chiếu đúng góc độ vừa đẹp, mà từ nơi này, hắn nhìn lên, lại chỉ cảm thấy bên trong đống thi thể bẩn thỉu ấy, Công Tôn lại hiện lên thật tuấn tú vô cùng.
Hồi lâu sau, cuối cùng thì Công Tôn cũng dở khóc dở cười mà nhìn Triệu Phổ một cái, hỏi: “Ngươi ở đây làm gì a?”
“Trông chừng ngươi a.” Khóe miệng Triệu Phổ khơi nhếch lên, mỉm cười nhìn Công Tôn.
Công Tôn ngẩn người, hắn lần đầu tiên thấy Triệu Phổ cười như vậy, lại không khỏi cảm thấy có chút mất tự nhiên, vội tránh đi ánh mắt: “Qúa nửa đêm rồi còn không đi ngủ mà ở đây tác quái sao.”
“Ta đâu có tác quái?” Triệu Phổ đứng lên, tiến đến phía sau lưng Công Tôn, cười híp mắt nói: “Đã nói là ta ở đây với ngươi mà.”
“Ai cần ngươi ở cùng.” Công Tôn lé mắt lườm hắn.
“Sợ ngươi buồn chán, sợ ngươi mệt mỏi, sợ ngươi buồn ngủ, sợ ngươi bị thây ma hù dọa a!” Triệu Phổ trưng ra khuôn mặt cười tới rói mà tiến đến phía sau, kéo Công Tôn lại.
Công Tôn liếc mắt lườm hắn một cái: “Thây cái đầu ngươi …. Buông tay ra ….”
Có điều đúng lúc Triệu Phổ cùng Công Tôn còn đang nháo, đột nhiên lại nghe thấy mấy tiếng “hô hô”.
Chỉ thấy ở cách đó không xa, đột nhiên mấy cỗ thi thể đột nhiên ngồi dậy…..