Long Gia Nhạc

Chương 30: Chương 30: Bữa trưa




Hướng dẫn viên du lịch Tưởng Bằng điểm danh nhân số, và vẫn như một thói quen, anh đứng ở trước cửa xe giảng giải một số điều lưu ý cũng như hàn huyên với mọi người.

Trên xe buýt tổng cộng có 35 vị khách, đa số là các bà, các mẹ mang con cái, cháu chắt đi chơi thư giãn, lác đác thêm mấy ông bác tầm trung niên cùng đôi vợ chồng son mới cưới.

Tuy ít đàn ông, nhưng mấy ông bác trung niên rất hào sảng, cứ oang oang nói mình đã đi du lịch đến những nơi nào, rồi nó ra sao... Dường như cả xe có thể nghe rõ mồn một chuyện các chú bàn tán.

Đến tận mười rưỡi rồi mà mãi xe vẫn chưa đến nơi, mọi người đã ngồi xe những hai tiếng đồng hồ nên bắt đầu sốt ruột, “Còn bao lâu nữa mới đến vậy?”

Đám trẻ con lại càng bồn chồn, gào thét muốn xuống chơi.

Hướng dẫn viên du lịch không thể làm gì hơn ngoài mời mọi người hát mấy bài, may là cũng giải tỏa bầu không khí mệt mỏi đi đôi chút.

Tầm 10h45, hướng dẫn viên Tưởng Bằng đứng lên, cầm loa thông báo, “Dạ, như thông báo đấy ạ, phí du lịch sẽ không bao gồm tiền ăn, nên trưa nay mọi người tự giải quyết nhé. Đương nhiên, ở đây nổi tiếng với nông sản đấy, rất thơm ngon. À, một bàn tầm mười người, mỗi người chỉ 35 tệ thôi... Đây là việc tự nguyện nhé, không bắt ép nên ai có nhu cầu thì sớm báo lại, để tôi báo cho phía bên đó chuẩn bị, không lại chẳng kịp....”

Điều này đã thành thông lệ rồi, công ty nào cũng thế cả.

Trên xe bắt đầu có tiếng bàn luận xôn xao: “35 tệ một người thì có hơi đắt phải không?”

“Ở đây còn đắt hơn Hạ Tây Sơn năm tệ.”

“Cô có định ăn ở đó không?”

“Thôi, tôi có đem theo bánh mì.”

...

“Đi du lịch thì chí ít cũng phải bỏ tiền ra thưởng thức đặc sản chứ. Được rồi, tôi đăng kí nhé.” Mấy chú bác trung niên sợ phiền phức là tích cực nhất, với lại bọn họ chỉ cần lấp đầy bụng thôi, thứ khác thì quan tâm làm gì.

Đôi vợ chồng trẻ cùng đứa con trai cũng đăng kí, bọn họ cũng đâu thể mặc kệ cho con nhỏ đói.

Tưởng Bằng thống kê, xe này có 12 người, rồi xe đằng sau có thêm 18 người đăng kí, vừa đẹp ba bàn ăn. Anh liền gọi luôn về bên thôn Thanh Tuyền, “Mọi người chuẩn bị ba mươi suất ăn nhé...”

Có một ông bác thính tai, nghe được liền trầm trồ, “Ôi, xe sau có 18 người đăng kí cơ đấy!!”

11h10, chiếc xe buýt bon bon chạy ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến nơi.

Mấy vị khách đi xuống, vừa đặt chân xuống đất là cảm thấy không khí ở đaay trong trẻo vô vô cùng. Đánh mắt ra xa là thấy chốn rừng xanh tươi tốt rợp bóng cùng biển hoa tranh nhau khoe sắc nở rộ, nói chung là rất thơ mộng.

Mọi người có được nửa tiếng để tự do chơi đùa nơi đây, ba mươi phút sau sẽ tập kết. Cuối cùng cũng được thoải mái sau nửa ngày ngồi trên xe, mọi người rất thích thú túm năm tụm ba chụp ảnh. Một hai ông bác trung niên thì dừng chân tại lán uống trà, thưởng hoa. Có cô còn khéo léo tết từng bông hoa thành vòng, đội lên đầu cho thêm phần dịu dàng để tạo dáng chụp ảnh.

Rất nhanh đã đến mười hai giờ trưa, nắng càng lúc càng lớn khiến mọi người thấm mệt, liền trở lại chỗ tập kết dùng bữa trưa.

“Ngồi hai, ba tiếng trên xe mà chỉ chơi được ở biển hoa thôi ư!?”

“Hình như còn có hoa sen nữa đấy...”

“Lại hoa à!? Thật nhàm chán....”

Nơi nghỉ trưa được bố trí ở gần trường học cũ, đó là mấy cái lán nhỏ trang trí theo phong cách cổ điển. Một ông bác nhìn thấy cái ghế trúc, liền không nhịn được cảm thán, “Ghế này làm khéo quá, thật tinh xảo.”

Chiếc ghế này được chính tay Vương Phi Vũ làm, cũng chính là người phụ giúp trông ao cá cho Thẩm Chu Thành đấy. Không ngờ hắn ta còn có biệt tài này nên sẵn tiện Thẩm Chu Thành nhờ làm cho mấy cái ghế, còn nhiên liệu thì lấy từ rừng trúc nhà trồng.

Hướng dẫn viên đã được dặn sẵn, liền mở miệng quảng cáo, “Cái ghế ấy năm mươi tệ một cái, ai thích thì cứ mua nhé.”

Vừa đề cập tới chuyện tiền bạc, ông bác liền nín thinh.

Vừa nhắc tới chuyện tiền bạc, đại thúc cũng im lặng không lên tiếng.

“Ai vừa nộp tiền ăn trưa thì lại đây đi, chuẩn bị ăn cơm...” Hai hướng dẫn viên du lịch gộp hai đoàn lại thành một, lại bố trí tỉ mỉ chỗ ngồi cho du khách.

Hôm nay bả nội Thẩm cũng hào hứng ra giúp đỡ, bà cùng thím Vương Xuân Yến bưng mấy chén canh hạt sen dọn ra, “Hôm nay nắng khá to, trước tiên mọi người uống bát canh này giải khát đã nhé.”

“Vì mọi người là nhóm khách du lịch đầu tiên đến làng ta nên bát canh này miễn phí đấy. À thêm nữa, chính cháu trai tôi nấu đấy nhé.”

“Cảm ơn bà ạ.”

Vì miễn phí nên mọi người cũng chẳng quan tâm nhiều, nhưng đến khi bưng lên, mọi họ mới phát hiện mình nghĩ sai hoàn toàn rồi. Từng hạt sen bùi bùi béo béo, thêm mộc nhĩ xắt sợi dai giòn kết hợp với táo đỏ ngọt lịm khiến ai ai cũng mê đắm, tưởng như mình đang bưng trên tay cao lương mỹ vị.

Mới nếm thử một ngụm thôi mà như nắng hạn gặp mưa rào, cả người không thấy còn chút uể oải nào nữa. Cũng kì lạ thật, hạt sen vẫn được giữ nguyên tâm nhưng không hề đắng, hình như trong đó còn có chút hương thơm hoa đào thì phải. Nhấp một ngụm.... hai... rồi lại ba, cứ như thế, tất cả đều hòa tan trong miệng, khiến người ta không thể kìm chế.

Hạt sen mềm thơm, như bao trong đó khung cảnh đầm sen bát ngát, nhắc cho người ta về một vùng quê trù phú, xanh tươi. Hương sen tinh tế ấy chỉ thoang thoảng như có như không, tuy rằng hờ hững nhưng cũng đủ để người ta lưu luyến.

“Canh ngon quá!! Bà ơi, còn nữa không ạ!?”

“Vừa ngọt vừa mát, nông sản ở đây ngon quá.”

“Bà ơi cho cháu xin chén nữa được không ạ!?'

Hôm nay Liễu Nhất Phương đưa con gái 14 tuổi đi chơi, cô vẫn luôn tiết kiệm, ban đầu cũng không muốn bỏ ra 70 tệ ăn trưa đâu, nhưng kết quả lại quên túi đồ ăn ở nhà nên đành phải đăng kí. Nhưng đến khi nếm thử canh hạt sen, cô biết cái giá này là lời rồi, “Cái giá tiền này quá xứng đáng.”

Mọi người đều dồn dập tán thành, “Đúng vậy, rất đáng giá!!”

Giang Vạn phớt lờ xung quanh, tự mình lấy điện thoại chơi game giết thời gia, nghe bên kia náo nhiệt ăn trưa thì không nhịn được mà nghĩ thầm, “Không phải chỉ là bát canh tặng kèm thôi sao, có cái gì mà bất ngờ như thế chứ.”

Giang Vạn là một người rất hay ra ngoài du lịch, lần nào cũng chu đáo tự chuận bị đồ ăn cho mình, bởi cô không thể nào nuốt nổi ấy món người ta chuẩn bị sẵn. Trước đây, cô từng đến một hải đảo du lịch, thức ăn ở đó chẳng khác gì cám heo, nghĩ lại vẫn thấy ớn.

Cô ngồi cắn bánh mỳ, im lặng chơi Anipop.

Nhưng mùi thơm hấp dẫn của thức ăn cứ không ngừng bay đến chóp mũi khiến cô không tài nào tập trung nổi. Hóa ra bên kia đang dọn thức ăn lên, đầu tiên là món rau xào. Giang Vạn không nhịn được mà nuốt nước bọt, cái ván game còn dang dở trên tay cũng không thể hấp dẫn tâm trí cô lại.

Tại sao đồ ăn ở đây thơm thế nhỉ?

Cô không nhịn được rướn người lên nhìn bàn ăn của bọn họ.

Ủa!!!?

Chỉ là mấy món ăn bình thường thôi mà: trứng sốt cà chua, cà pháo, cá hấp xì dầu, đậu đũa xào.... Nhìn con cá kia chắc là tanh lắm, còn có salad ngó sen. Ừm, màu sắc cũng bắt mắt đấy.

Nhìn là đã không muốn ăn rồi!!

Nhưng không, thân thể cô rất thành thực, bụng cứ sôi lên ùng ục kêu đói. Miếng bánh mỳ cứng như đá trong tay cũng không nuốt nổi nữa. Nãy ăn thì chẳng thấy vị gì, bây giờ cắn một miếng thôi mà sao toàn thấy vị đường hóa học thế này!?

Đã vậy, mấy người kia cũng chẳng để cô yên.

“Ngon quá, quả nhiên nông sản ở đây rất tuyệt.... Này này, chờ tôi một chút, đừng gắp nhanh như vậy chứ, tôi còn chưa được miếng cà tím nào đâu!!!”

“Tôi còn nghĩ con trai tôi vừa uống xong bát canh kia sẽ ăn không nổi, chẳng ngờ bây giờ lại ăn được nhiều như vậy. Ở nhà mà cứ phát huy như thế có phải tôi đỡ khổ không!”

...

Giang Vạn không nhẫn nại nổi nữa, ngước mắt lên thì thấy khá nhiều giống mình, đều bồn chồn không yên. Đã có người vội vàng đi tìm hướng dẫn viên, “Bây giờ đăng kí còn kịp không anh!?”

Ngay cả Tưởng Bằng cũng đang ngậm ngùi nước mắt mà hút mỳ ăn liền đó chứ, chuyến du lịch này có khác gì tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần đâu. Đây cũng là lần đầu tiên anh ta đến thôn Thanh Tuyền, bên trưởng thôn có mời nhưng anh ta lại ngu ngốc từ chối ngay...

Chẳng ngờ, nông sản bên họ lại ngon miệng đến thế, mà cốc mỳ trên tay anh chỉ đầy mùi plastic, nhạt nhẽo đến khôn tả.

Dù trong lòng Tưởng Bằng lệ rơi đầy mặt nhưng anh vẫn phải bất đắc dĩ thông báo cho du khách: “Hiện tại có nấu cũng không kịp đâu, còn hành trình buổi chiều nữa chứ.”

Kết quả mọi người lại rất quả quyết: “Thôi, buổi chiều tôi không đi đâu, đói thế này thì đi cái gì, cứ dọn lên đi, tôi chờ.”

“Mấy món này không mất thời gian lắm đâu, nhanh thì vẫn kịp đấy.”

Mấy người đangvui vẻ ăn trưa nghe thấy thế liền bất bình: “Dựa vào cái gì mà muốn làm lỡ dở lộ trình của chúng tôi!!?”

“Đúng vậy, ai bảo lúc đó mấy người không đăng kí.”

...

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đã nháo nhào hết cả lên, hai hướng dẫn viên không thể làm gì khác ngoài cố gắng thương lượng để bên thôn Thanh Tuyền làm thêm vài món, mà ba bàn đang ăn dở kia cũng đang đòi thêm đồ ăn nữa.

“Cho bàn này thêm đĩa trứng sốt cà chua nhé.”

Hai hướng dẫn viên du lịch cuống quýt tay chân ghi lại yêu cầu của du khách, hết cách rồi, cũng không tiện từ chối yêu cầu của du khách, ảnh hưởng đến danh tiếng lắm.

Bà nội thấy hai hướng dẫn viên vất vả với du khách thì thương vô cùng, đã vậy còn phải chịu khổ húp mỳ với tài xế nên đem cho họ hai bát canh hạt sen cầm hơi.

Giang Vạn nhìn thấy, không nhịn được lên tiếng, “Bà ơi, canh hạt sen còn nữa không ạ?”

“Không đâu, chỉ còn hai bát này thôi, đáy nồi cũng bị vét sạch rồi.”

Đột nhiên bà nội Thẩm nhớ ra đêm qua mình vừa làm một nồi salad ngó sen to, sáng nay đi vội mà quên đem theo, liền gọi cho Thẩm Chu Thành kêu hắn đem tới.

Thẩm Chu Thành cùng cáo nhỏ mang tới. Nguyên bản hắn định mang cho mọi người khi họ dạo chơi trong rừng trúc cơ, nhưng có vẻ tất cả đều đói mèm rồi, “Chỉ là rau trộn thôi, mọi người lót bụng chút nhé.”

Người đói thì ăn gì cũng thấy ngon, hơn nữa, tay nghề của bà nội Thẩm đâu có tệ, miếng ngó sen vẫn giữ được độ tươi giòn thơm mát, vị bùi bùi béo béo lại đẫm trong nước sốt vô cùng vừa miệng, khiến người ta chỉ muốn ăn mãi không thôi.

“Ngó sen ngon quá!!!”

“Bà ơi, cháu có thể mua về một ít không ạ!?”

“Được chứ, nông sản gì chúng tôi cũng bán, mọi người thích thì cứ tới mua nhé...”

...

Thẩm Chu Thành được “ban” cho nhiệm vụ cao cả —— cơm bưng nước rót cho du khách.

( = _ =)

Thẩm Chu Thành đem thức ăn bưng lên thì có người nhìn hắn bằng ánh mắt ngỡ ngàng: “Ồ, cậu là khách ở đoàn nào vậy? Nhiệt tình quá, còn giúp bưng đồ cơ đấy.”

Hiển nhiên, người đó lầm Thẩm Chu Thành là du khách.

“Không....Cậu ấy là dân bản địa đấy, cháu trai của bà cụ lúc nãy kìa.”

“Thế hả!!?”

Bỗng nhiên, có đứa bé tầm năm tuổi phát hiện ra cái gì đó, nó kéo tay áo mẹ, reo hò, “Mẹ ơi, trên vai anh ấy có con cáo kìa!!”

Mẹ đứa bé liếc mắt thì thấy có thứ gì đó trăng trắng, nhưng nghĩ thầm, thôn này làm sao có cáo được, vì vậy, cô không chút nghĩ ngợi mà phản bác, “Không phải đâu bảo bối, là cún con đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.