Hiện tại cửa hàng cá nướng của Khương Dương làm ăn rất phất, có thể nói là một chín một mười với Xuyên gia luôn. Không đêm nào là không kín chỗ.
Vốn Khương Dương muốn mời Thẩm Chu Thành ăn vài bữa cơm nhưng đều không lúc nào ngơi tay, thực sự là quá đông khách. Hot nhất phải kể đến tôm hùm mới nhập về từ bên Thẩm gia.
Một nồi tôm hùm như thế cũng không đắt, 168 tệ là sẽ có nửa cân nấu một nồi lẩu. Ngoài tôm hùm ra, trong nồi lẩu còn có cải xanh, đậu phụ, bún miến....đủ cho ba đến bốn người ăn. Mỗi bàn gọi thêm một đĩa cá nướng cùng canh cá húp cho ấm bụng là vừa.
Khương Dương tìm Thẩm Chu Thành mua thêm nông sản, trong đó, cà tím nướng là món bán chạy nhất.
Cà tím cắt lát gói trong giấy bạc rồi được nướng trên bếp hồng đỏ lửa. Lửa cứ liu riu khiến thịt cà tím dần mềm ra, đến lúc đó nhanh tay phết đều lên một lớp dầu hạt cải, sốt BBQ cùng chút tiêu đen. Món này rất được các bé thích, vậy nên, các bậc cha mẹ cũng hay mua cho con ăn để bổ sung chất xơ, cũng tiện giải ngán khi ăn cá nướng.
Hơn nữa, chất lượng cà tím Thẩm gia vô cùng tươi, kể cả không cần tẩm ướp gì, chỉ cần chút muối rồi nướng thôi cũng ngon rồi.
“Ông chủ, cho bàn này thêm một đĩa cà tím nướng nhé.”
“Bàn tôi thêm một đĩa tôm hùm siêu cay.”
Khương Dương bận đến cuống quýt tay chân, may mà đã thuê nhân viên rồi đấy, không thì mệt chết mất. Mở hàng từ lúc chạng vạng mà đã có một hàng khách đứng chờ, rồi tối khuya nhân viên mới được tan làm.
Vào một đêm tháng tám, có một nhóm người đủ cả đàn ông lẫn phụ nữ tầm tuổi trung niên đi đến cửa hàng của Khương Dương ăn đêm. Đến khi bưng đĩa tôm lên, Khương Dương nhận ra trong đó có một người đàn ông quen quen: “Thầy Ngô đúng không ạ?”
Người đàn ông mặc chiếc áo phông màu xám cùng quần tây giản dị, bên hông còn có chùm chìa khóa leng keng khá vui tai. Còn ai vào đây nữa, thầy dạy Đại số trường sơ trung Cốc Bình tên Ngô Mặc. Thầy ngẩng đầu nhìn Khương Dương: “Trò là người ngồi cùng bàn với Thẩm Chu Thành đúng không!?'
Khương Dương: “...”
Thầy à, thầy nỡ đối xử với con thế sao? Tên con khó nhớ lắm à? Sao nhớ được mỗi tên của Thẩm tư bản thế!?
Khương Dương cười cười: “Đúng ạ, con chính là bạn ngồi cùng bàn với Thẩm Chu Thành đấy, tên Khương Dương.”
Có cô giáo cười khanh khách: “À, là cái cậu “đào than” ấy hả?? Cũng xứng với cửa hàng cá nướng lắm chứ”
Câu này nghe kỹ thì thấy có chút cay nghiệt, dường như bà đang cười nhạo Khương Dương không có tiền đồ gì cả, chỉ có thể quẩn quanh trong cái xó này thôi. Khương Dương nghe câu nói này, chỉ có thể thầm tặc lưỡi: Vẫn chanh chua như vậy, không hổ danh là cô giáo đanh đá nhất trường mà.
Ngồi cạnh thầy Ngô Mặc là thầy Lý Phương Hà, trước đây ông là phó ban chủ nhiệm, đương nhiên cũng biết Thẩm Chu Thành là ai “Trời ạ, năm đó suốt ngày nghe lão Ngô khen Thẩm Chu Thành mãi thôi, đứa nhỏ này giỏi đấy, nhưng tiếc rằng.... Tạo hóa trêu ngươi!!”
“Nói cho cùng, mọi người còn nhớ Thang Tuyền Lượng không? Thằng nhóc ấy vừa xuất ngoại đấy, mới hôm qua vừa gửi tặng tôi chiếc máy ảnh cao cấp xong....”
Lý Phương Hà vừa khoe khoang vừa liếc nhìn biểu cảm của Ngô Mặc, năm đó, mỗi lần có cuộc thi là Thẩm Chu Thành luôn đứng đầu, áp đứa nhỏ Thang Tuyền Lượng lớp ông ta xuống. Đã vậy Ngô Mặc còn suốt ngày kênh kiệu lên khoe cho khắp bàn dân thiên hạ, Thẩm Chu Thành là học trò giỏi nhất của ông ấy...
Bây giờ đến lượt Lý Phương Hà ông lên mặt tự hào rồi.
Cuối cùng sau này vẫn là học sinh của ông lợi hại hơn.
Ngô Mặc không nhịn được, hỏi Khương Dương: “Trò biết hiện tại Thẩm Chu Thành ở đâu không? Mấy trò còn giữ liên lạc không?”
“Có ạ, Thẩm Chu Thành vẫn ở trong huyện chúng ta đấy ạ, về thôn Thanh Tuyền đào ao nuôi cá, trồng rừng.....À đấy, tôm hùm, cá nướng hay nông sản trong cửa hàng con đều mua từ cậu ấy.....”
Vừa nghe câu này, mấy thầy cô giáo đều vô cùng ngạc nhiên, lại có chút xấu hổ. Dù gì đây cũng từng là học sinh xuất sắc mà các thầy cô tự tay đào tạo, giờ nó đi đến bước đường này cũng là một phần trách nhiệm của mấy thầy cô. Đều là tạo hóa trêu ngươi cả!!!
Nghe kết cục của Thẩm Chu Thành, Lý Phương Hà lại bắt đầu nói kháy Ngô Mặc: “Đúng là không tới mà, cuối cùng Thang Tuyền Lượng vẫn hơn.”
Làm cái nghề này ai cũng thế thôi. Giáo viên chỉ có mỗi sở thích là so sánh thành tích, so sánh học sinh, bao nhiêu năm vẫn thế.
Làm giáo viên bao năm, Ngô Mặc hiểu ý tứ của Lý Phương Hà chứ, nhưng ông cũng không để tâm, bây giờ ông chỉ nhớ tới Thẩm Chu Thành, nhớ tới kỳ vọng năm ấy của ông lên người thằng bé cao cỡ nào.
Bất kể ra sao, ông vẫn muốn gặp lại Thẩm Chu Thành hỏi thăm chút.
Nghe nói Thẩm Chu Thành ở quê đào ao nuôi cá, Ngô Mặc quyết định thừa dịp nghỉ hè lần này mang vợ là Tôn Yến cùng con trai là Ngô Khải đến thôn Thanh Tuyền chơi một chuyến.
Trên quãng đường đến thôn Thanh Tuyền, vợ Ngô Mặc oán giận nói: “Làm thầy giáo nhiều đù đờ luôn rồi hả? Nghỉ hè không đi chơi mà đến chỗ nghèo nàn rách nát này làm gì!?”
Ngô Mặc ôm con trai vào lòng, cười lớn: “Mang tiểu Khải đi chơi nơi trong lành thế này cũng vui mà.”
Thẩm Chu Thành nghe Khương Dương nói có thầy Ngô Mặc tới thôn chơi, liền mang theo cáo nhỏ lái xe tới đón. Năm đó, thầy Ngô Mặc đối xử với hắn tốt lắm, nhất định phải tiếp đãi thật nồng nhiệt mới được.
Thấy gia đình thầy đến, Thẩm Chu Thành lễ phép chào: “Thầy Ngô ạ.”
Ngô Mặc nhìn thanh niên khôi ngô tuấn tú trước mắt, thiếu chút nữa là không nhận ra: “Là trò đó sao? Thẩm Chu Thành ư!!?”
Thực ra thì từ nhỏ đến lớn Thẩm Chu Thành đều rất đẹp, không lẫn vào đâu được. Ngô Mặc không nhận ra là bởi người đàn ông anh tuấn trước mặt chẳng khác nào xuất thân từ tầng lớp tri thức thượng lưu, nào giống như tưởng tượng của ông là chân lấm tay bùn, một nắng hai sương cơ chứ??
Tôn Yến cũng kinh ngạc không kém, nghe chồng nói đi thăm một học sinh ở lại thôn phát triển quê hương là chán hẳn. Kết quả, người bà gặp lại là một thanh niên cao to xuất chúng, khôi ngô sáng sủa, chẳng khác nào nam minh tinh từ trong phim bước ra.
Huyện chúng ta có một người xuất chúng đến vậy sao??
Lão Ngô nhà mình có học sinh đẹp trai thế này luôn hả?
Bất kể già trẻ lớn bé, đã là phụ nữ thì ai chẳng thích cái đẹp. Tôn Yến thấy thanh niên cao ráo đẹp đẽ thế này, thế là thân thiết kêu “Tiểu Thẩm” luôn.
Ngô Khải thấy cục trắng trắng trên vai Thẩm Chu Thành, liền tò mò hỏi: “Anh trai ơi, trên bả vai anh là cáo trắng ạ?”
Ngô Mặc buồn cười, phủ nhận luôn: “Ở đây làm gì có cáo.”
Thẩm Chu Thành ngồi xổm xuống trước mặt Ngô Khải, bế cáo nhỏ lên cho cậu bé xem: “Đúng đó, cáo trắng anh nuôi trong nhà đấy.”
Bởi trước đó Thẩm Chu Thành rào trước cho cáo nhỏ biết hôm nay có khách quý đến nên nó rất nể mặt mà tỏ vẻ dễ thương, nào là giơ giơ móng nhỏ vuốt má, nào là dụi dụi mắt......
Ngô Khải mắt chữ A mồm chữ O, “Cáo nhỏ giỏi quá!!”
“Anh ơi, anh có thể cho em vuốt ve nó một chút được không ạ?”
Thẩm Chu Thành cúi đầu nhìn cáo nhỏ, chỉ thấy nó nhúc nhích đuôi, rồi trực tiếp quấn luôn lên cổ hắn, ý là không đồng ý, rất không đồng ý luôn.
Đối với cáo nhỏ mà nói, tỏ vẻ dễ thương đã là sự nhượng bộ lớn nhất của nó rồi. Ngoại trừ Thẩm Chu Thành với bà nội ra thì ai cũng không được phép động vào nó.
“Nó dữ lắm, em mà sờ là nó cắn cho đấy.”
Thẩm Chu Thành vuốt ve cáo nhỏ, lại dẫn cả nhà thầy về nhà mình nghỉ ngơi.
Sân nhà Thẩm gia vừa tu sửa, chuồng gà dời hết về sân sau, ở đó chỉ còn mỗi cái giếng nước cùng một gốc hoa quế to lớn. Không chỉ có vậy, bên cạnh còn có một vạt đất trồng rau khá lớn với vườn cây ăn quả xum xuê rậm rạp.
Dưới cây hoa quế, Thẩm Chu Thành dựng thêm một cái xích đu tinh xảo, tiện cho cáo nhỏ ra đấy tắm nắng. Bởi xích đu ở cạnh giếng nước nên khá mát, trưa nào Thẩm Chu Thành cũng ôm cáo nhỏ ra đấy vừa ngủ trưa vừa tu luyện.
Bên cạnh xích đu lại có hai cái lu lớn màu nâu, trong đó trồng mấy cây súng trắng tinh khôi, xen lẫn cụm lá xanh mơn mởn. Mỗi lần gió nhẹ thổi qua, từng cánh hoa lại nhè nhẹ bay bay, rung rinh dưới ánh nắng như vẫy chào vị khách mới tới chơi nhà.
Ngô Mặc ngắm nhìn sân nhà Thẩm gia, phát hiện tuy nó nhỏ nhưng tràn đầy ấm áp.
Bà nội Thẩm nghe có thầy giáo từng dạy cháu trai tới chơi nên đã đun sẵn nước pha trà tiếp khách.
Thầy Ngô gặp bà nội Thẩm thì rất kinh ngạc vì biết bà cũng già rồi mà ăn mặc rất thời thượng.
Chuyện, hôm qua bà nội vừa lên thị trấn nhuộm đen, uốn xoăn đuôi tóc, lại mua thêm cái áo lông dê đen tuyền vô cùng sang trọng.
Cáo nhỏ thấy bà nội uốn xoăn lại hứng lên muốn uốn luôn bộ lông của nó cho ngầu, thế nhưng Thẩm Chu Thành lại gạt phắt đi luôn.
Hắn không muốn cáo nhỏ mình nuôi biến thành cừu trắng đâu.
May là cáo nhỏ chỉ là nhất thời hứng lên thôi, thật ra nó vẫn thích bộ lông vừa dài vừa mượt của nó hơn.
Bà nội Thẩm vén tóc mai, thoạt nhìn vừa ung dung, vừa quý phái. Hôm đó bà còn hứng lên kêu Thẩm Chu Thành ngồi làm tóc luôn, “Đẹp trai mới có nhiều thiếu nữ theo đuổi chứ!!!”
Thế nhưng lại bị cháu trai yêu dấu kịch liệt phản đối.
Thẩm Chu Thành hắn cũng không muốn giày vò mái tóc cả chục tiếng như thế đâu.