Long Gia Nhạc

Chương 3: Chương 3: Giác ngộ




Khương Dương không thi lên cấp ba, đi học cao đẳng, sau khi tốt nghiệp về thừa kế nghiệp cha, giúp đỡ gia đình trông coi cửa hàng, nhưng hiện tại nhà hắn không tu sửa xe gắn máy nữa, đổi thành bán buôn xe hơi nhỏ.

“Xe bán cho cậu là cái tốt nhất trong nhóm kia, yên tâm nhé, tuyệt đối không có vấn đề gì... À đúng rồi, tháng sau tôi chuẩn bị hùn vốn hợp tác với người ta mở một cửa hàng cá nướng ở bờ sông, xong sẽ mời cậu ăn cá.” Khương Dương cười đến nhiệt tình rộng rãi, đầy chân thành.

“Tự gây dựng sự nghiệp à? Vậy cửa hàng trong nhà phải làm sao?” Thẩm Chu Thành mở cửa xe, lên điều chỉnh chỗ ngồi.

“Còn cha mẹ tôi mà, tôi nghĩ tôi nên tự mình gây dựng sự nghiệp của chính mình, rồi cậu có định đến hay không?”

“Đến đến, khẳng định sẽ đến, nhưng cậu phải cẩn thận tôi đem cửa hàng nhà cậu ăn hết đấy.”

“Tùy tiện ăn, bao no.”

Thẩm Chu Thành lái xe, vòng quanh cửa hàng nhà Khương Dương một vòng, kiểm tra không có bất cứ vấn đề gì mới lái xe rời đi.

Hắn lái xe đến một chi nhánh chuyển phát nhanh trên thị trấn.

Từ lúc ở Thâm thành Thẩm Chu Thành đã sớm đóng gói tất cả hành lí gửi chuyển phát nhanh, chúng còn giao đến sớm hơn dự tính của hắn một ngày.

Có tới bốn, năm cái bao lớn, may là hắn mới mua cái xe chỗ để đồ khá rộng, chứa đủ.

Thẩm Chu Thành ký nhận chuyển phát nhanh xong, đem tất cả đồ đạc nhét vào trong xe, vốn định trực tiếp lái về thôn, nhưng khi đi ngang qua siêu thị nhỏ, vẫn là không nhịn được xuống mua một bịch khoai tây chiên gặm gặm.

Cái đoạn kí ức nhai vỏ trứng giòn giòn giòn có độc.

Có lẽ ký ức về thời ấu thơ là sâu sắc nhất...

Thẩm Chu Thành lãnh đạm đem túi khoai tây chiên đặt cạnh ghế lái, tiếp tục đi về hướng thôn Thanh Tuyền, dọc theo đại lộ lái đến cửa thôn. Đường trong thôn vô cùng xóc nẩy, Thẩm Chu Thành chỉ mới lái được một đoạn đã phải nhíu lông mày.

Chẳng trách trưởng thôn lại muốn kêu gọi mọi người quyên tiền sửa đường, tuy rằng chính phủ đã đắp cho một con đường rộng rãi, thông thẳng ra đại lộ nhưng trong thôn vẫn còn mấy đoạn đường vẫn phải cần chính bọn họ chi tiền trùng tu.

Đoạn đường trong thôn cần phải trùng tu, mới có thể lái xe riêng vào.

Thẩm Chu Thành đỗ xe ở gọn vào sườn núi, chính mình tự tay xách chỗ đồ vào. Thấy hắn về, bà nội Thẩm cũng đi ra giúp: “Ôi, làm sao mà mua nhiều đồ thế?”

Trong túi chuyển phát nhanh về có rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng cùng quần áo các loại Thẩm Chu Thành mua về hiếu kính với bà nội.

“Bà nội cũng cao tuổi rồi, con mua nhiều quần áo như vậy làm gì, thật là, lãng phí tiền quá.”

“Bà nội, mua đồ cho bà không lãng phí.”

“Con đấy... Tiểu Thành, bà nội cũng không biết nên nói con như thế nào nữa... Xe này là thuê?”

“Con mua, bà nội, sau này đây chính là xe của chúng ta“.

********

Thời điểm Thẩm Chu Thành trở về cũng gần chập tối, trời còn chưa tắt nắng hẳn, bà nội Thẩm đã nhanh tay làm con gà mái, hầm canh chờ đợi cháu trai trở về.

Bà nội Thẩm mở nắp, trên bề mặt canh nổi lên một màu vàng mỡ gà đẹp mắt, sôi lăn tăn. Bà quơ tay, thả thêm chút hành lá xắt nhỏ, nhất thời hương thơm lại càng lan tỏa trong không khí, theo gió bay đi thật xa.

Đây là con gà mái bà nội Thẩm tự tay nuôi đã hai năm, nếu không phải Thẩm Chu Thành trở về thì bà cũng không nỡ giết.

Sau khi ăn cơm tối xong, Thẩm Chu Thành mang một ít quà sang chào hỏi Vương nhị thúc, có hai hộp thuốc bổ, một hộp sữa bò cùng mấy túi đường. Vương nhị thúc Vân Quý thấy hắn đến thăm thì rất vui vẻ, vội vàng tiến đến, “Tới là được rồi, mang theo những thứ đồ này làm cái gì...”

“Đến đến đến, cháu ngồi xuống đây... Bà đi châm chút trà cho cháu nó đi.”

Đường Lan bĩu môi, trừng mắt, một mực xem hắn khách không mời mà đến. Thấy vậy, Thẩm Chu Thành chỉ làm như không nhìn thấy.

Kìm nén tâm tình rót cho hắn chén trà, Đường Lan chà xát tay, chạy lên lầu, gõ cửa phòng con gái cả Vương Miêu Miêu, nhỏ giọng dặn nàng đừng xuống.

“Vâng ạ, mẹ.”

Nghe được tiếng mẹ dặn chị cách vách, con gái thứ nhà Vương nhị thúc Vương Phương Phương tấm tắc hai tiếng trong lòng, đẩy cửa bước xuống lầu.

Vương Phương Phương học năm ba tại một đại học sư phạm, vừa đi thực tập về, nhà trường cho nghỉ ngơi một thời gian nên bây giờ cô ở nhà. Cô đứng ở cầu thang, dưới phòng khách, nhìn thấy Thẩm Chu Thành đang ngồi trên ghế salon, đôi mắt nhất thời sáng ngời.

Thẩm gia đại ca, bất kể có ngắm bao nhiêu lần đều thấy siêu cấp đẹp trai!!!

Hơn nữa, Vương Phương Phương học đại học trên thành phố, cô vô cùng bất mãn khi con trai trường mình toàn mét bảy nên càng cảm thấy Thẩm đại ca mét tám tám đẹp trai vô cùng, không một người bạn nào của cô có thể sánh được.

Vương Phương Phương từng đem bức ảnh học quân sự thời cấp ba của Thẩm Chu Thành cho bạn bè cùng phòng xem, trong ảnh, Thẩm Chu Thành đứng hàng cuối cùng như hạc trong bầy gà, mày kiếm mắt đen, ngũ quan tuấn mỹ, khiến người ta chỉ cần liếc mắt nhìn liền khó có thể quên. Bạn bè cô nàng cũng dồn dập cảm thán, nói đây là cái sắc đẹp thần tiên gì vậy, chưa gặp qua ai có thể sánh với sắc đẹp của hắn.

“Anh ấy suýt chút nữa là thành anh rể của tôi.”

“Oa!!! Đẹp trai như vậy, rốt cuộc chị cô có bao nhiêu tài năng cùng xinh đẹp mới có thể nói chuyện với đại soái ca này chứ?.”

“Chờ tôi có thật nhiều tiền, đi đến đỉnh cao nhân sinh cũng phải bao dưỡng một đại soái ca như vậy“.

********

Trường sư phạm âm thịnh dương suy, ở lâu như vậy, Vương Phương Phương muốn đi xuống lầu nhìn soái ca Thẩm Chu Thành một chút, coi như là rửa mắt.

Vương Phương Phương cũng không có tình yêu nam nữ với Thẩm Chu Thành, dù sao lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có, ngắm trai đẹp không phạm pháp.

Kỳ thực, cô có chút không lọt mắt cái điệu bộ khi mẹ mình đối xử với Thẩm Chu Thành, mẹ của cô thật sự luôn cho rằng chị là một bắp cải thảo nõn nà, hoàn hảo, luôn lo lắng có con heo nào đó cuỗm đi. Nhưng ở trong mắt Vương Phương Phương, cô cảm thấy nếu chị mình kết hôn với Thẩm Chu Thành thì đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Tất nhiên, chị cô là phân trâu.

Nếu không phải trước đó Thẩm gia chịu ân huệ của cha cô, thì đời nào đối phương lại chịu đáp ứng mối hôn sự ấy cơ chứ, tại sao mẹ mãi không chịu hiểu điều đó?

Vương Phương Phương mở tủ, lấy mấy thứ như hạt dưa, bánh quy, hoa quả xếp lên bàn, một bên bắt chuyện với Thẩm Chu Thành, một bên tự rót cho mình chén trà, ở bên cạnh làm bộ xem ti vi, gặm hạt dưa:

“Vì sao lúc này lại về thôn vậy?”

“Ừm... Về sau tôi sẽ ở lại thôn, chăm sóc cho bà nội chứ không đi nữa.”

Vương nhị thúc cầm điếu thuốc rít một ngụm khói, trong lòng tự nhủ đáng tiếc, thở dài nói: “Ở lại trong thôn cũng tốt thôi, bà nội của cháu cũng an tâm.”

“Ở lại thôn thì có thể có tiền đồ gì cơ chứ?” Đương Lan xuống lầu, nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, trên mặt hiện lên ý cười giả dối, ngữ khí cũng bày ra điệu bộ chỉ muốn tốt cho Thẩm Chu Thành, xem mồm nói: “Người trẻ tuổi ấy à, vẫn là phải đi vào thị trấn tìm việc, thím có nghe tiểu Trần nói, mấy đứa ấy đang thiếu một vị trí bảo an, một tháng một ngàn tám, còn có bảo hiểm đấy, vóc dáng cháu cũng đủ to lớn, hay là thím nhờ tiểu Trần giúp cho cháu đi cửa sau...”

Nghe thấy mẹ lại bắt đầu làm khó Thẩm Chu Thành, Vương Phương Phương nhìn không nổi nữa, quay mặt đi.

Vương Phương Phương là bạn học cùng sơ trung với Thẩm Chu Thành, nhớ năm đó mỗi lần thi khảo thí hắn đều đứng nhất toàn trường. Thầy dạy số học là Ngô Mặc luôn nói hắn chính là học sinh mà mình đắc ý nhất, đến khi nghe tin Thẩm Chu Thành phải thôi học, ông buồn bã mất một thời gian rất dài.

Vương Phương Phương hiểu rõ Đường Lan mẹ mình với những phụ nữ nông thôn không biết chữ vô cùng giống nhau, đều có tâm lý “Đọc sách vô dụng bàn luận” – đọc sách thì không làm nên được trò trống gì. Đã vậy, bà ấy còn đặc biệt hả hê khi cười nhạo những người đã từng có thành tích học tập tốt mà sau này ra đời chỉ kiếm được chút tiền hay không tìm được một công việc tốt.

Thẩm Chu Thành uống một ngụm trà, nhàn nhạt cười, lễ phép từ chối, “Cảm ơn thím, nhưng cháu không cần.”

Đường Lan thấy bộ dáng không biết suy xét thiệt hơn của hắn, trong lòng thoả mãn gật gật đầu.

********

Thẩm Chu Thành chỉ ngồi ở nhà họ Vương một lát liền rời đi, hắn mang ít quà tới nhà trưởng thôn.

Vợ trưởng thôn tên Liễu Mai nhìn thấy hắn liền nở nụ cười, “Ơ, tiểu Thẩm trở về rồi đấy à?”

“Vâng ạ, cháu tìm Vương trưởng thôn nói chút chuyện, ông ấy đâu ạ?”

Liễu Mai chỉ vào bên trong nhà: “Ở trong phòng đấy, bận suốt một ngày trời rồi, lão ấy đã già đầu rồi còn học đòi trồng hoa...”

Thẩm Chu Thành cười cười, đi vào bên trong.

Trưởng thôn nằm trên cái ghế dài, cầm cái gậy mát- xa gõ gõ lên người mấy cái.

Nhìn thấy Thẩm Chu Thành, ông vô cùng ngạc nhiên, đứng bật dậy: “Ồ, Thẩm gia tiểu tử, về thôn rồi à?”

“Vâng ạ.”

Trưởng thôn cười híp mắt, ngồi xuống nhìn hắn: “Chắc bà nội của cháu sướng đến phát điên luôn, bà ấy luôn ngóng trông cháu trở về đấy.”

Thẩm Chu Thành gật gật đầu, nói với Vương trưởng thôn ý đồ mà mình dự tính.

“Cái gì???? Cháu muốn nhận mua hết đất vùng núi Thanh Bích???” Vương trưởng thôn sợ đến mức gậy mát-xa trên tay cầm không vững.

“Đúng, núi Thanh Bích, vùng núi liền kề cùng với mấy mẫu ruộng dưới chân núi, cháu đều mua hết.”

Vương trưởng thôn nhẩm tính một chút, ghê gớm, mảnh đất lớn như vậy, ước chừng hơn 1,500 mẫu đi.

“Làm sao cháu lại muốn mua núi Thanh Bích vậy?”

“Núi Thanh Bích cũng coi như nơi cháu sinh ra.” Năm đó ông nội Thẩm đã nhặt được đứa bé Thẩm Chu Thành mà.

“......”

“Cháu suy nghĩ cho kĩ, coi như trả góp mười năm, cháu cũng phải bỏ ra trước bốn mươi, năm mươi vạn tiền đấy...” Có tiền sao không làm cái gì tốt hơn? Bỏ ra đống tiền mua đám đất hoang kia, chi bằng đem xuống thị trấn làm ăn, còn không phải lời hơn sao?

“Cháu đã sớm nghĩ rõ, lần này trở về, đang chuẩn bị ở lại trong thôn luôn, nuôi trồng ít đồ... Bà nội cháu cũng đồng ý rồi.”

Trưởng thôn cạn lời, âm thầm nghĩ: Bà nội của cháu cũng không hoàn toàn nghe lời cháu như vậy đâu.

Ông vốn cho rằng Thẩm Chu Thành đến là vì chuyện quyên tiền sửa đường trong thôn, không ngờ thằng nhãi con này lại cho ông một cú sốc như vậy.

Chân mày trưởng thôn nhíu lại, vốn muốn khuyên Thẩm Chu Thành mấy câu, nhưng thấy hắn tựa hồ đã hạ quyết tâm, rốt cục cũng không ngăn cản nữa.

Đã thế, có người muốn ở trong thôn làm giàu, hai tay hai chân ông ủng hộ còn không kịp nữa là!!

“Trưởng thôn, ông phải giúp cháu đấy.” Thẩm Chu Thành ngồi ghế gỗ nhỏ, tỏ rõ quyết tâm của mình với trưởng thôn.

Một giây sau, Thẩm Chu Thành thấy Vương trưởng thôn nháy mắt trở mặt, từ cau có đã biến thành bộ dáng cáo già, cười đến híp cả mắt.

Trưởng thôn đứng lên lần nữa, đè hai vai Thẩm Chu Thành lại, xác nhận một lần nữa: “Vậy đến lúc đó cháu đừng có đổi ý nha.”

Khóe miệng Thẩm Chu Thành giật một cái, bất đắc dĩ cam đoan “Tuyệt không hối hận.”

Tuy rằng miệng nói không hối hận, nhưng nhìn thấy Vương trưởng thôn bày ra bộ dạng như phường trộm cắp, không hiểu sao Thẩm Chu Thành lại có cảm giác mình bị dụ lên thuyền giặc.

“Ha ha ha ha, Tiểu Thẩm à, không nghĩ tới cháu lại là đứa có tinh thần giác ngộ cao nhất trong số đám người trẻ tuổi trong thôn chúng ta!”

Vương trưởng thôn cười lớn, liên tục vỗ vỗ vai Thẩm Chu Thành.

Thẩm Chu Thành chỉ sợ một giây sau ông ấy liền nói: Tinh thần giác ngộ của cháu cao như vậy, sau này bác sẽ trịnh trọng trao lại chức trưởng thôn này cho cháu.

Ngày thứ hai, Vương trưởng thôn liền khua chiêng gõ trống thông báo với người trong thôn rằng không cần quyên tiền sửa đường nữa, trong thôn có người mua muốn mua hết phần đất công cộng, cụ thể là vùng núi kia, cho nên tiền sửa đường sẽ trích ra từ khoản thầu đó.

Nếu tán thành đem vùng đất công cộng bán đi, không chỉ không cần quyên tiền sửa đường mà mỗi nhà còn được cho thêm mấy trăm văn tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.