Gần trưa, tầm bốn mươi thầy cô giáo tập trung trước sân trường chuẩn bị xuất phát. Người phụ trách đoàn năm nay là thầy Chu Thiệu Huy, vừa thấy thầy, Khuất Linh Linh lại gần nói khẽ: “Thầy Chu, năm nay cô Hà không đi đâu, tôi đi thay nhé.”
Thấy Khuất Linh Linh lên xe cũng có khá nhiều người kinh ngạc: “Cô Khuất!? Tôi nhớ năm ngoái cô đi rồi mà nhỉ?”
“À, tôi đi thay cô Hà.”
“Năm nay chúng tôi xuống nông thôn mà cô cũng chịu theo sao?”
“Đương nhiên rồi, có cơ hội được ra ngoài thì sao tôi có thể bỏ qua cơ chứ.”
Thầy Ngô Mặc cùng nhóm thầy cô Toán - Lý - Hóa ngồi chung một nhóm, trùng hợp là thầy Lý Phương Hà lại ngồi đối diện ngay chỗ ông.
Xưa nay Lý Phương Hà luôn có sở thích kỳ cục, đó là so sánh thành tích với Ngô Mặc: so thành tích, so học sinh.... hay so sánh đến mức sắp thành phản xạ luôn có điều kiện luôn rồi.
Ngô Mặc chỉ cần có chút sai lầm thôi là Lý Phương Hà lại bắt đầu làm quá lên, tôi giỏi ông kém..... Thầy Lý cứ nhăm nhe muốn đè đầu Ngô Mặc xuống, đã thế còn coi chuyện đó thành thú vui giải trí.
Lần du lịch này Lý Phương Hà nghe nói đây là ý kiến của Ngô Mặc đề đạt lên Kỷ chủ nhiệm, thầy Lý còn nghe nói thầy Ngô muốn xuống đó chỉ vì để ủng hộ một học trò nào của ông ấy đang sống ở thôn Thanh Tuyền.
“Tôi thấy lần này trường mình hơi quá đáng rồi đó, lại đẩy hết chúng ta về nông thôn chịu khổ...”
“Mọi người xem, vừa xa vừa trắc trở, không biết trường học nghĩ gì nữa!!”
Nãy giờ chỉ có Lý Phương Hà lải nhải, ông thấy lại có chuyện để đâm chọc Ngô Mặc nên cố tình nói trước mặt xem thầy Ngô có lúng túng hay không.
Đã vậy Lý Phương Trường còn cố tình lấy cùi trỏ đụng đụng Ngô Mặc, đúng là thầy Lý cười đấy, nhưng lời nói ra cực kỳ mỉa mai: “Thầy Ngô, lần này thầy chơi xấu nhé, hại mọi người đến thảm rồi, chính ra trường muốn cho chúng ta đi du lịch ở chỗ mới hơn, ai ngờ thầy lại lên đề cử với lãnh đạo để chúng tôi đến thôn này, thật sự thầy phải xin lỗi mọi người đấy!!”
Vừa nghe đến đây, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên: “Hóa ra chỗ này là do thầy Ngô đề cử sao?? Rồi có vui không vậy!?”
“Thầy Ngô từng tới đó chưa?”
Không hề phật lòng, thầy Ngô vẫn vui cười hớn hở: “Mọi người đi thì biết, ở đó phong thủy hữu tình, nông sản cũng ngon...”
Lý Phương Hà lại bắt đầu mỉa mai: “Nông sản ngon đến cỡ nào mà thầy Ngô phải ca ngợi liên tục như thế cơ chứ? Với lại chỉ vì miếng ăn mà phải chịu nắng chịu gió, lặn lội đến sao? Mà đấy, có đi đường nhanh hơn nữa thì tầm hai tiếng nữa mới đến... Đành vậy, tôi phải lót bụng bằng mấy cái bánh bao thôi. Ớ, thầy Thôi có sủi cảo à? Cho tôi một cái đi, nhìn ngon thế...”
“Nông sản có ngon hay không không quan trọng, tôi cứ phải lót dạ cái đã ——” Lý Phương Hà liếc mắt nhìn Ngô Mặc, “Thầy Ngô có nếm chút không?”
Ngô Mặc lắc đầu, “ Thôi, tôi phải để bụng còn ăn bữa trưa nữa chứ.”
Lý Phương Hà lại bắt đầu nhao nhao hết cả lên: “Tôi đột nhiên nhớ ra tôi có mua chút hạt dẻ ngào đường trước cổng trường, có ai ăn không? Ngon lắm đấy!!” Dứt lời, thầy Lý chia cho mỗi người một ít.
Lý Phương Hà chính là muốn Ngô Mặc hiểu lầm rằng tất cả đều chẳng có chút hứng thú gì với cái gọi là nông sản trong miệng ông ấy. Chia xong, Lý Phương Hà ăn mấy cái bánh mì, lại uống hết chai nước rồi giả vờ xoa xoa bụng: “Tôi no rồi, có khi trưa nay chẳng ăn được bao nhiêu.”
Mọi người nhìn Lý Phương Hà ngon miệng như vậy lại cảm thấy thèm, thế là bắt đầu điên lên: “Tôi không chờ nữa đâu, cho tôi một miếng bánh đi”, “Trời ạ, Ngày giáo viên mà hành xác nhau thế này sao!!“....
Lý Phương Hà được dịp xỉa xói Ngô Mặc: “Thầy Ngô, thầy coi thế nào đi, tất cả đều bị thầy hại đấy, biết học sinh thầy giỏi rồi, không cần phải giúp người ta kiếm tiền đâu!!”
Có người tò mò lên tiếng: “Thầy Lý, thầy có ý gì?”
“Mọi người không biết sao, chúng ta khổ sở xuống đây để ủng hộ một học sinh của thầy Ngô đấy...”
“Học sinh nào vậy?”
“Hình như là Thẩm Chu Thành.”
“Nghe tên quen quá, hình như.... là học sinh xuất sắc năm đó đúng không!?”
“Xời, sao bằng Thang Tuyền Lượng lớp tôi, bây giờ nó....”
_________
Ngô Mặc nhắm mắt làm ngơ, coi như không nghe thấy những gì mọi người bàn luận. Nghe đến đoạn Lý Phương Hà nói ông muốn đến đây là vì giúp Thẩm Chu Thành làm giàu, ông chỉ lẳng lặng cười lạnh, rõ ràng là ông đến là vì vợ muốn mua gà mà.
Xe buýt đến đầu thôn Thanh Tuyền thì ngừng, ở đó đã có một thanh niên đứng đón. Vóc dáng thanh niên đó cao gầy, khuôn mặt tuấn mỹ không thua kém gì minh tinh, trên vai còn có một thứ gì đó trăng trắng bông bông....
Mấy cô giáo, bất kể tuổi tác, vừa thấy thanh niên ấy liền tỉnh cả ngủ. Đương nhiên rồi, con người thì đều yêu thích cái đẹp hết, ngay cả các thầy giáo cũng thích cái vóc người cao lớn này cơ mà, huống chi cậu ấy lại đẹp một cách xuất chúng đến vậy.
Ngay lập tức, cách suy nghĩ của các cô quay ngoắt: Có vẻ chuyến du lịch này cũng đáng đấy chứ, phong cảnh không quan trọng, có trai đẹp là được.
Thẩm Chu Thành chào mọi người, rồi chưa được nói chuyện với Ngô Mặc đã bị một nhóm các bà, các chị giáo viên vây quanh. Thầy Ngô Mặc chưa kịp mở lời đã bị bọn họ vô tình đẩy ra, chen cũng không lọt.
Ngô Mặc: “...”
Quá bất công!!!
Nam giáo viên thì không cần nhân quyền sao!!?
Mấy nữ giáo viên đều không ăn chay, thường ngày trong trường ai cũng là đại lão cả, chỉ Đông không ai dám rẽ Tây, đã thế bình thường các thầy rất ga lăng mà chiều ý nên từ lâu miệng lưỡi các cô đã không biết ngại ngùng là gì. Thấy Thẩm Chu Thành, các cô túm năm tụm mười lại líu ríu hỏi:
“Con chính là cậu học trò cưng năm đó của thầy Ngô hả? Lớn lên đẹp trai quá, thế đã kết hôn chưa?”
“Bây giờ con ở lại thôn làm nông sao? Rồi thôn con có đặc sản gì vậy?”
“Tiểu Thẩm, hôm nay các thầy cô đến thăm nhà con được không?”
...
Một nhóm nữ giáo viên có chiều cao bình quân chưa đến mét bảy nhiệt tình vây quanh một cậu trai mà lải nhải không dứt, cảnh tượng đến là kỳ cục. Đúng là Thẩm Chu Thành cao trên mét tám thật, đúng như hạc giữa bầy gà thật nhưng hắn vẫn không nhịn được mà rợn hết cả sống lưng chứ đừng nói đến cáo nhỏ quanh năm sống trên núi. Rợn hết sống lưng vì được nhiều người quan tâm đấy!!!
Cáo nhỏ rủ đuôi, nằm ườn ra trên vai Thẩm Chu Thành, nó lười biếng đặt móng vuốt lên xương quai xanh hắn, cái đầu dựa hẳn vào mặt hắn, chỉ có đôi mắt đen láy láy như mã não linh động láo liên xung quanh.
Thấy mấy cô giáo bao quanh, cáo nhỏ liền phát hiện ra ánh mắt của họ y hệt như lúc nó đuổi gà vậy. Đột nhiên cáo nhỏ có cảm giác không lành, thế là nhanh chóng núp mặt sau cổ Thẩm Chu Thành, móng vuốt víu chặt lấy áo hắn. Nhưng dường như nó cảm thấy như thế là chưa đủ, thế là dứt khoát cuộn người chui tọt vào lồng ngực Thẩm Chu Thành mà giả chết, ngay cả tai cũng cụp hết lại.
Đang bất động thì mọi người còn tưởng là khăn lông thôi, cáo nhỏ vừa cử động đã thu hút điều mà nó lo sợ —— mọi người dồn hết mọi ánh mắt về phía nó.
Một cô giáo lớn tuổi lên tiếng: “Con nuôi cáo trắng sao?”
Một thầy giáo Sinh học trung niên cũng tỏ vẻ uyên bác: “Đúng là cáo trắng, vừa nãy tôi xác nhận rồi, còn là giống hiếm đấy nhé.”
Thầy giáo Vật lý tiếp lời: “Ông nhanh mắt thế!!”
Dường như bắt sóng được nhau, thế là thầy Vật lý cùng thầy Sinh học bắt đầu kéo nhau vào thảo luận học thuật, khí thế ngất trời không khác gì đang đi dạo vườn thú.
Mấy thầy cô Ngữ văn, Lịch sử khác không quan tâm nhanh mắt hay không nhanh mắt, cho dù là gần bốn mươi, năm mươi rồi nhưng tất cả đều thích những con thú dễ thương thế này. Hơn nữa, cáo nhỏ sở hữu một bộ lông trắng thuần, không chút tạp chất, nhìn là đã biết mềm mại đến cỡ nào rồi, thật sự chỉ muốn xáp lại gần vuốt ve thôi.
Trước cáo nhỏ nằm im trên vai Thẩm Chu Thành thì mọi người thấy, đã phát hiện ra rồi thì tất cả đều muốn vuốt ve đôi chút. Trong nhóm có một cô giáo tầm bốn mươi tuổi khá dạn dĩ, cô giáo ấy đang định vươn tay tay vuốt ve cáo nhỏ chút đỉnh thì bị một cánh tay ngăn lại. Móng tay cô giáo được tỉa rất sắc, dường như sơn đỏ còn chưa khô, sợ cô ấy chưa kịp chạm đã bị cáo nhỏ cào cho mất.
“Dạ con xin lỗi, nhưng cáo nhỏ không thích để người lạ động vào đâu ạ, con sợ nó cào mọi người mất.”
Thẩm Chu Thành ôm chặt cáo nhỏ vào lòng, không để người nào có thể chạm vào nó. Bàn tay ấm áp vuốt ve như đang trấn an cáo nhỏ, cho nó bớt run rẩy. Cáo nhỏ nhận ra mùi hương quen thuộc, thế là nó ngước mắt lên, dụi dụi liên tục vào lồng ngực hắn.
May mắn phần lớn mọi người đều hiểu ý: “Không sao, không sao, mọi người không động vào nữa đâu, nhưng đây là cáo nhà con nuôi hả? Sao lông nó đẹp vậy? Thường ngày nó ăn gì hả con?”
“Thật sự con Samoyed tôi cũng không đẹp như vậy, cô thấy rồi đúng không?.”
“Bình thường tiểu Thẩm cho nó ăn gì vậy?“. truyện tiên hiệp hay
Mấy thầy cô giáo có nuôi chó mèo trong nhà liền bắt được trọng điểm, nếu đã không vuốt ve đó thì có thể hỏi cách chăm sóc rồi về vuốt chó nhà mình cũng được đúng không!?
Thế là tất cả đều dồn dập hỏi Thẩm Chu Thành sao có thể chăm cho bộ lông cáo nhỏ mềm mượt đến vậy, rồi ngày thường nó ăn những gì...
Thẩm Chu Thành: “...”
Thật sự hắn hơi khó xử, bởi ngày thường nhóc con này ăn tạp lắm, nếu mấy thầy cô về áp dụng với chó mèo nhà mình thì chúng nó bội thực mất.
Hơn nữa, cáo nhỏ là linh hồ, hàng ngày còn được Thẩm Chu Thành tiếp thêm long khí, không đẹp mới lạ.
Thế là hẳn phải trả lời cực kỳ thận trọng: “Bình thường nó ăn cá, ăn tôm thôi ạ. Nó còn thích tắm nắng nữa...”
Nghe câu trả lời đó, mấy thầy cô giáo gật gật đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó ghê gớm lắm. Thấy vậy, Thẩm Chu Thành thật sự rất ngại, chỉ mong họ không về giày vò thú cưng nhà mình thôi.
Bên này đang thảo luận sôi nổi bao nhiêu thì bên cô giáo lúc nãy bị Thẩm Chu Thành chặn lại căng thẳng bấy nhiêu. Môi cô giáo ấy đã bặm lại thành một đường thẳng...