Viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em liên hệ lại với Thẩm Chu Thành, bảo hắn đến ký hợp đồng.
Mới sáng sớm, Thẩm Chu Thành đem theo một sọt nông sản cùng rổ trứng gà bỏ vào cốp sau. Mở cửa xe, đang định lái đi thì một bóng trắng phóng như bay đến.
Trong xe, Thẩm Chu Thành cùng cáo nhỏ mắt lớn mắt nhỏ trợn trừng nhìn nhau.
“Cái chân què của nhóc không thành vấn đề nữa rồi đúng không?.”
Cáo nhỏ kêu 3 tiếng làm nũng, “A? Ah? Ngao!”
Thẩm Chu Thành ném nó sang ghế bên cạnh, rồi tự thắt dây an toàn cho mình, “Thôi được, ta mang nhóc lên thị trấn, để chạy mất thì càng tốt.”
Cáo nhỏ chẳng thèm quan tâm, nó duỗi móng vuốt gãi gãi ống quần hắn, lại chỉ chỉ vào dây an toàn.
Thẩm Chu Thành: “...”
Hắn rướn người, kéo dây an toàn thắt cho cáo nhỏ. Đống bột trắng ngay lập tức bị ép thành cái bánh nếp trắng và cái bánh nếp trắng này thập phần hài lòng, nhìn cái mặt nó là biết.
Thẩm Chu Thành che miệng, thật sự là không nhịn được cười mà.
Nín cười đến run cả chân, đến bộ ly hợp cũng dẫm không trúng, cứ ở trước cửa nhà rú ga ầm ĩ, đến mức bà nội Thẩm phải chạy vội ra, hỏi hắn xảy ra chuyện gì.
Thẩm Chu Thành trấn an bà nội, giọng còn mang theo ý cười, “Bà nội, không sao đâu ạ, con đi nhé. Ahaha....”
Lên văn phòng tầng 2 bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em huyện, Thẩm Chu Thành gặp viện trưởng Ngô Quân Khải cùng quản lý Cao Phú Dẫn.
Ngô Quân Khải tầm 40-50 tuổi, mặt chữ quốc, khoác áo blouse trắng, còn Cao Phú Dẫn là một thanh niên cao mét tám, trên cổ còn có một dây chuyền vàng, đúng là cũng rất “cao phú“.
Cao Phú Dẫn thấy người, xông lên bắt tay Thẩm Chu Thành, thoải mái hô to gọi nhỏ: “Oa, huynh đệ, khó lắm mới tìm được người cao hơn ca ca trong cái thị trấn này đấy.”
Viện trưởng đứng một bên, nở nụ cười: “Tiểu Cao à, xem ra tên cháu phải đổi rồi.”
Lại nhắc đến cái tên, Cao Phú Dẫn cũng rất tuyệt vọng mà, cha họ Cao, mà thế hệ bọn họ lại có tên lót là “Phú”, nên thêm một chữ “Dẫn“...
Cao Phú Dẫn còn có hai anh em họ là Cao Phú *Kim cùng Cao Phú *Ngân.
*Kim( 金):Vàng.
*Ngân(银): Bạc.
Hắn cũng từng đề nghị đổi tên thành Cao Phú Đồng, nhưng mẹ hắn liều chết cũng không cho.
“Mày muốn đổi tên thành Đồng, đây chẳng phải là tự nguyện thừa nhận bị vàng bạc đè đầu hả? Không nhớ còn hai thằng Kim Ngân kia sao?.”
Thẩm Chu Thành vuốt ve cáo nhỏ trong ngực, nói: “Tên Cao Phú Dẫn cũng thú vị mà!”
“Chết mất, cậu tuyệt đối đừng gọi tên đầu đủ của tôi, không là tôi giận đấy!!”
“Ồ, thứ trong ngực cậu là cáo sao? Đẹp quá!”
“Ừm.” Thẩm Chu Thành gật gật đầu, “Thôi, chúng ta vào thẳng vấn đề đi, bệnh viện các anh một ngày cần bao nhiêu?”
Cao Phú Dẫn nói ra một con số, “Cũng không nhiều, trước tiên bên cậu cứ cung cấp chừng ấy đã, dù sao nhà ăn ở bênh viện chúng tôi cũng không có quá nhiều người đến.”
“Bình thường chỉ có viện trưởng cùng các bác sĩ trực ban ăn thôi, bệnh nhân ít đến lắm” Dù sao đây cũng là viện chuyên về sức khỏe bà mẹ và trẻ em, ngoại trừ mấy gia đình không có điều kiện thì ai nguyện ý để thai phụ cùng bé con bảo bối ăn đồ bán sẵn bên ngoài cơ chứ.
Thẩm Chu Thành nghĩ ngợi, nếu chỉ chừng ấy thì vẫn có khả năng cung cấp, “Được. À phải rồi, tôi có mang một ít nông sản tự trồng đây, mọi người nếm thử nhé.”
Cao Phú Dẫn nếm thử, “Không sai, chính là mùi vị này, ông chủ Thẩm à, trước tiên cứ ký một tháng đã nhé.”
“Được.”
Thời điểm thỏa thuận hợp đồng, Cao Phú Dẫn cũng muốn đào mấy cái bẫy dụ cừu béo nhảy vào, kinh doanh mà, lợi ích phải đặt hàng đầu, nhưng đối phương vẫn không mảy may nhượng bộ. Cao Phú Dẫn hắn coi như là cáo già trong giới kinh doanh, nhưng có vẻ Thẩm Chu Thành này cũng không phải dạng vừa đâu.
Xem ra gặp phải cao thủ rồi!!
Thẩm Chu Thành cũng không muốn cùng Cao Phú Dẫn dây dưa nhiều, ký xong liền mang theo cáo nhỏ đang bực tức trong ngực ra khỏi bệnh viện.
Đứng lại ven đường, vứt cáo nhỏ xuống, quay đầu, nhanh chân rời đi.
Cáo nhỏ hoảng hốt, loạng choạng chạy theo, bám lấy chân Thẩm Chu Thành một bước không rời.
Thẩm Chu Thành quay đầu, lạnh lùng nói: “Không phải nhóc muốn đi sao? Bây giờ đi được rồi đấy.”
Trong lúc thỏa thuận hợp đồng, nhóc con này cố chấp lộn xộn, quậy phá lung tung, khiến Thẩm Chu Thành bực hết cả mình.
Có vẻ như cáo nhỏ thật sự sợ Thẩm Chu Thành bỏ lại nó, liền kêu lên hai tiếng như nhận sai, đôi tai cũng buồn bã rũ xuống.
Cả người cáo nhỏ quấn lấy cổ chân hắn, móng vuốt giơ ra, làm nũng đòi bế.
Thẩm Chu Thành ngồi xổm xuống, bế cáo nhỏ lên. Cúi xuống nhìn cái cục trăng trắng đang dụi dụi đầu làm nũng kia, thật sự không nhìn ra nó là cái đứa tức giận ban nãy.
Thấy cái bộ dáng cáo nhỏ, lửa giận của Thẩm Chu Thành cũng vơi dần, thấy ven đường có cửa hàng gà rán, liền bế cáo nhỏ vào.
“Buổi trưa hôm nay nhà ăn chúng ta dùng chỗ nông sản này đi.” Cao Phú Dẫn gọi dì quản lý nhà ăn đến, chỉ vào sọt rau củ còn đẫm sương mai, dặn dò.
Chỗ nông sản cùng trứng gà Thẩm Chu Thành mang đến đều được Cao Phú Dẫn đích thân kiểm tra. Quả nhiên, tất cả đều mới thu hoạch. Vốn nhà bếp còn có một một lô thực phẩm chưa dùng hết, nhưng hôm nay hắn muốn thử đồ ăn nhà Thẩm gia, tiện cho các bác sĩ cùng y tá đổi khẩu vị luôn.
Tô Cúc Anh là y tá khoa sản, vốn hôm nay không phải trực ban, nhưng cô nghe nói hôm nay nhà bếp ở bệnh viện dùng thử thực phẩm Thẩm gia, liền vội vã goi điện về nhà, “Chồng ơi, trưa nay em không về đâu, anh với con trai tự xử nhé.”
Nghe vậy, chồng Tô Cúc Anh mém xỉu, “Sao cơ?”
“À, em trực ban hộ ấy mà.”
“Vậy ngày mai đến lịch trực của em thì sẽ được nghỉ hả?”
Tô Cúc Anh: “... Không, vẫn phải trực.”
Kiếm cớ với chồng xong, Tô Cúc Anh nói với 3 cô y tá cùng phòng, “Lan Thiến à, trưa nay cô trực ban đừng đặt thức ăn ngoài nhé. Chị Mạn, hôm nay nhà chị vắng hết, cũng đừng về. À, còn Tiểu Vũ nữa, hôm nay em trực ban hả? Chúng ta cùng xuống nhà ăn bệnh viện đi.”
“Được, xuống nếm thử đồ ăn cô khen.”
“Nghe đồn chỗ thức ăn ấy còn được một đại soái ca mang tới đấy.”
Hà Lan Thiến cùng Liễu Mạn đều đồng ý, nhưng Ngô San Vũ chần chờ, lắc đầu, “Chị Tô, chắc em không đi đâu, em gọi đồ ăn nhanh rồi.”
Ngô San Vũ là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ, mắc tật kén ăn cực nặng. Trong quãng thời gian học đại học, cô chưa lần nào ghé qua nhà ăn, bây giờ vào làm ở bệnh viện, thì khỏi phải nói cũng biết.
Ngô San Vũ nghĩ thầm: Đồ ăn ở đây có khác gì cám lợn đâu chứ, sao có thể nuốt được??
Kệ cho mấy chị thổi phồng đồ ăn ở đó ngon đến thế nào thì tôi nhất quyết không đi đâu!!!
Đến trưa, ở phòng trực ban của y tá, Ngô San Vũ cầm đồ ăn nhanh vừa giao đến, trùng hợp, Tô Cúc Anh cùng hai người kia cũng mang đồ ăn mới mua từ nhà bếp vào.
Một mùi hương hấp dẫn bốc lên.
Hình như các chị ấy mua thịt kho cà tím, là mà Ngô San Vũ thích ăn, hôm nay cô cũng đặt món đó. Ngửi thấy mùi hương hấp dẫn từ suất ăn của nhà bếp, Ngô San Vũ vội vã mở hộp đồ ăn nhanh của mình ra, lấy đũa bắt đầu ăn.
Thịt kho cà tím đặt trên cơm có chút cháy xém, bình thường Ngô San Vũ cũng chẳng thèm quan tâm đến điều đó, nhưng hôm nay nhìn bát thịt của Tô Cúc Anh...
Một màu tím đẹp mắt, đẫm trong nước sốt thịt đậm đà, không cháy không khét, hơn nữa lại điểm xuyết thêm chút tỏi băm, kích thích con người ta vô cùng, bất kể là hình dáng hay mùi hương.
Thêm nữa, không chỉ thịt kho cà tím, hôm nay còn có trứng sốt cà chua. Từng miếng trứng gà tươi mới đắm mình trong nước sốt cà chua sóng sánh, trong vị chua dịu ấy còn có chút ngọt ngọt, lại điểm xuyết thêm rau thơm, khiến người ta chỉ liếc qua thôi cũng phải rỏ dãi rồi.
“Miếng cà này ngon ghê, trù nghệ của lão Cao tăng tiến rồi à?”
“Cà chua cũng ngon lắm, nói nghe nè, tôi mới nhanh tay chôm được hai quả, tí chúng ta lén cắt ra ăn đi....”
Nghe đồng nghiệp thảo luận, bữa cơm này Ngô San Vũ ăn không vô, tùy tiện nuốt mấy miếng rồi ra ngoài ném luôn vào thùng rác.
Tuy ăn không vô, nhưng cô vẫn rất đói.
Trong đầu không hiểu sao cứ hiện lên hình ảnh suất cơm của đồng nghiệp, Ngô San Vũ đành cắn rắng, xoay người xuống nhà ăn.
Đến nhà ăn, Ngô San Vũ vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng hôm nay phải xếp hàng mua cơm, đã thế bệnh nhân đến rất nhiều, nào giống ngày thường vắng tanh vắng ngắt.
Bỗng dưng một bà cụ từ đâu ra, kéo tay cô lại: “Đồ ăn ở viện các cô ngon thật đấy, trong cái huyện này tôi thấy đồ ăn ở đây là ngon nhất.”
Cụ bà Cung Nguyệt Anh hôm nay mang theo cháu trai đi tiêm, đến trưa cháu còn đang nằm truyền nước nên bà xuống nhà ăn mua tạm cơm trưa, giải quyết nhanh nhanh còn lên chăm cháu.
Kết quả lại vô cùng hài lòng với đồ ăn ở đây, mùi vị quá thơm ngon, khiến cháu trai đang chán ăn cũng ăn hết nửa suất của bà.
Vậy nên, bà lại xuống mua cho mình cùng con dâu thêm suất nữa.
“Cháu trai tôi còn nói, lần sau lại muốn tiêm ở đây, thật sự là dở khóc dở cười mà.”
“Tôi có một cô cháu gái cũng đang học y, lần sau phải bảo nó đến xin việc ở đây mới được.”
Ngô San Vũ nghe vậy, dở khóc dở cười.
Không có cách nào giải thích cho bà cụ, thật ra trước đây nhà ăn của bệnh viện này cũng không khác thức ăn cho heo mấy đâu.
Vì Ngô San Vũ là y tá của bệnh viện nên rất nhanh đã mua được một phần, sau đó trốn luôn vào một văn phòng trống ăn hết. Cơm nước xong xuôi, cô nói với y tá khác một tiếng, rồi rời khỏi bệnh viện.
Cô muốn mua cặp lồng ngay!!!!
Sau khi bán hết tất cả suất ăn, dì Trần thấy Cao Phú Dẫn đến kiểm tra, không nhịn được cảm thán: “Hôm nay lãi to rồi, tiểu Cao à, cậu muốn làm một vụ thật đậm hả?.”
Theo thói quen, trong đầu dì Trần luôn luôn có ý nghĩ kiểu gì thì Cao Phú Dẫn sẽ sống dở chết dở với cái kế hoạch ấy thôi, nên khuyên nhủ, “Cậu đấy, nghĩ kĩa lại xem, đây là bệnh viện, làm sao có nhiều bệnh nhân đến mua được. Hôm nay chỉ hi hữu thôi.”
Coi như đồ ăn của nhà bếp trở nên ngon hơn, nhưng có thể so sánh được với sơn hào hải vị người nhà mang đến cưng chiều sản phụ sao?
Bà thật sự muốn Cao Phú Dẫn tự mình hiểu được mà từ bỏ giấc mộng hão huyền ấy đi.
Thẩm Chu Thành ôm cáo nhỏ từ trong cửa hàng gà rán ra ngoài, trong tay còn mang theo một túi ức gà chiên giòn. Một người một cáo lên xe, Thẩm Chu Thành lấy một tờ báo, trải ở ghế phụ, đặt cáo nhỏ lên trên.
Cáo nhỏ kêu luôn miệng, chắc đói lắm rồi.
Quả nhiên, dãi sắp rỏ ròng ròng luôn kìa.
Thẩm Chu Thành mở túi gà ra, trước tiên nếm thử một miếng. Thấy vậy, cáo nhỏ gấp đến nhảy dựng lên.
Nó cũng muốn ăn mà!!!
“Khá nóng, nhóc ăn được không?” Thẩm Chu Thành nghi hoặc, nhìn cáo nhỏ một lúc. Cáo nhỏ đã gấp muốn chết, trên mắt hiện rõ hai chữ in hoa “Muốn Ăn!!“.
Thẩm Chu Thành thổi thổi, đút cho nó. Cáo nhỏ cuối cùng cũng được ăn, vô cùng vui vẻ.
Hơn nửa túi, toàn bộ đều đút cho nó.
Thẩm Chu Thành chọc chọc bụng cáo nhỏ, “Cho nên với cái bụng nhỏ này, đến cùng là tại sao nhóc có thể ăn nhiều như vậy??”
Cao nhỏ kêu một tiếng đáp lời, lộn một vòng trên tờ báo, sau đó ngửa ra liếm liếm móng vuốt nhỏ.
Thẩm Chu Thành mở túi khăn ướt, lau sạch mỡ trên người nó. Cáo nhỏ lim dim, kệ cho hắn phục vụ, tự mình lăn ra ngủ.
Nhẹ nhàng nhấc cáo nhỏ đang lim dim lên, Thẩm Chu Thành nhìn kĩ đám lông trắng của nó. Ăn bậy như vậy có rụng lông không nhỉ? Cái thứ không tim không phổi này mà bị thả về rừng thì khá đáng lo đấy.
—— Lông cáo bán bao nhiêu thì hợp lí nhỉ??