Nuôi cá nhiều năm, đương nhiên đối với mấy dụng cụ đánh cá bằng điện này Ngô Quý Phương vô cùng quen thuộc. Trước đây ao cá nhà hắn cũng từng là nạn nhân của thứ dụng cụ đó, và bực mình nhất là cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được thủ phạm.
Cho nên Ngô Quý Phương rất nhạy cảm với mấy chuyện thế này.
Mấy người đó hắn ta hoàn toàn không quen mặt, cũng không biết có phải là thôn dân Thanh Tuyền hay không nhưng chắc chắn hướng bọn họ đi là ao cá nhà Thẩm gia. Chưa biết rõ sự tình, Ngô Quý Phương liền lặng lẽ quay người đi theo.
Đúng như dự đoán, mấy tên đó đang đứng bên ao cá, chuẩn bị “khởi công“.
Ngô Quý Phương núp sau một sườn núi, lặng yên quan sát tình hình.
Một người đàn ông có tướng *tai vểnh tên Tưởng Phong thúc giục: “Đến đã đến rồi, mấy người còn sợ cái gì nữa, có làm hay không đây?”
*Nguyên văn là Chiêu Phong nhĩ (招风耳): người có tai vểnh, dão là biểu hiện của người có tướng số phá hoại, bại gia và ăn bám gia đình. Nói thẳng ra là ăn hại!
“Cứ tiếp tục đi Tưởng Phong, cậu xem, ao cá này quá rộng!! Đến đây, nhanh, chúng ta phải làm một mẻ thật lớn, nghe nói cá này bán đắt lắm đấy!”
Trong ba người, chỉ có người đàn ông tướng tai vểnh tên Tưởng Phong là thôn dân Thanh Tuyền, còn Ngũ Binh cùng Thôi Hải là người thôn lân cận. Ba người đều ra ngoài làm công, tình cờ gặp nhau mới biết đồng hương, lại ở mấy thôn liền kề nên rất nhanh chóng mà thân nhau.
Đặc biệt là Tưởng Phong, tâm tư bất chính, trên người đầy thói hư tật xấu nhưng hiếm khi về làng nên mọi người cũng không phát hiện ra.
Dịp này về quê, Tưởng Phong đi đánh bài, vốn muốn làm một mẻ thắng thật đậm ăn Tết, nhưng chẳng ngờ thua tới đỏ con mắt, đã thế tiền tích cóp ròng rã một năm cũng bay sạch.
Thua một trận, lại một trận....Tâm lý hiếu thắng nổi lên, gã cay cú đánh hết lượt này đến lượt khác, đến khi tỉnh ngộ mới biết mình thất thoát nhiều đến vậy. Tưởng Phong hoảng hốt tính kế hồi lại số tiền đã mất.
Hừ, thằng Thẩm Chu Thành kia giàu có nên kiêu, ông đây đích thân đến rủ đánh bài cũng không thèm đi....
Vậy thì đừng trách ông không nể mặt, sang lấy ít tiền của mày dùng.
“Vị trí này tốt đấy, nếu bị phát hiện cũng tiện chạy luôn vào rừng trốn...”
“Phỉ phui cái mồm! Cuối năm rồi, trời nhanh tối, ai thèm đến quản nữa? Nhà Thẩm Chu Thành cũng đâu có nuôi chó!”
“Suỵt, nhỏ giọng thôi, Phong tử, mau chóng triển khai đi”
Tưởng Phong cùng cậu thanh niên tóc vàng Ngũ Binh cười gian tà một tiếng, bắt đầu khởi động dụng cụ. Lúc này, Ngô Quý Phương đã tức đến điên luôn rồi, hắn chạy ra hô lớn: “Này! Mấy người làm cái gì đấy? Trộm cá bằng lưới điện à? To gan lắm, dám phạm pháp, tôi báo cảnh sát!!”
“Nguy rồi! Có người phát hiện.”
“Chết tiệt, là lão khọm già vừa đi ngang qua lúc nãy, Phong tử, bây giờ phải làm sao?”
Tiến thoái lưỡng nan, nhưng Tưởng Phong chưa muốn từ bỏ, liền khuyên đồng bọn: “Kệ đi, hắn chỉ có một, chúng ta có 3 người cơ mà...”
Cậu thanh niên tóc vàng nhát gan, không dám: “Nhưng hắn nói trộm cá bằng lưới điện là phạm pháp kìa, ngồi tù chứ chẳng chơi....Chúng ta chưa hành động, còn nước còn tát...”
“Cậu sợ cái gì? Đã sợ sao còn theo tới ——” Chưa nói dứt câu, một cái bóng trắng đâm thẳng vào ngực Tưởng Phong, khiến gã ngã thẳng xuống ao.
Ngũ Binh cùng Thôi Hải cảm giác có cái gì đó không đúng, ngoảnh đầu lại liền nhìn thấy một nam nhân cao lớn không biết từ đâu xuất hiện. Hai người hoảng sợ, không quản đến Tưởng Phong đang chới với dưới ao nữa, lo thân mình bỏ chạy thục mạng.
Vừa bò lên bờ đã thấy Thẩm Chu Thành đứng sừng sững ở đó, Tưởng Phong sợ đến hồn phi phách tán, nhanh chóng chạy thục mạng, ngay cả dụng cụ cũng không kịp thu dọn.
Ngô Quý Phương vội vội vàng vàng chạy lại gần, thở hồng hộc nói: “Đám nhóc này thật quá khinh người! Thẩm Chu Thành, cậu cũng nhìn thấy bọn họ à?”
“Tôi cùng cáo nhỏ tản bộ, tình cờ phát hiện ba người này lén lén lút lút bên hồ cá, liền mai phục gần đó bắt quả tang.”
Thực ra, Thẩm Chu Thành đã thiết lập cho ao cá Cử Long thần vụ trận nên phát hiện ra bọn họ có tâm địa bất chính. Ngay lập tức, hắn sử dụng bí thuật dịch chuyển đến.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Chu Thành dùng bí thuật nên có chút choáng váng buồn nôn, nếu không thì sao có thể thả bọn họ đi dễ như thế.
Cáo nhỏ nhà hắn thì lại kích động nhảy thẳng ra ngoài.
Thẩm Chu Thành cúi người, bế cáo nhỏ lên, xoa xoa đầu nó: “Coi như là nhóc góp công trừng phạt kẻ xấu, tối về thưởng nhé!”
Vừa nghe đến thưởng, hai mắt cáo nhỏ sáng rực cả lên, vui vẻ bè lên bả vai Thẩm Cu Thành cọ cọ làm nũng.
Ngô Quý Phương: “Cậu có biết người đến trộm cá vừa nãy không?”
Thẩm Chu Thành: “Cái người vừa rơi vào ao cá kia là Tưởng Phong, người cùng làng với tôi.”
Một người phụ nữ có gò má nhô cao đang chật vật bê cái sọt nặng trĩu về nhà, nhưng trên đường ai gặp bà cũng nói một câu y như nhau: “Lưu Linh, Tưởng Phong nhà thím rủ người ở thôn bên cạnh trộm cá bằng lưới điện bị người ta tóm được?”
Lưu Linh kinh hãi: “Nói bậy, Phong tử nhà tôi ngoan vô cùng, mấy ngày nữa phải trở về thành phố đi làm rồi...”
“ Ài, là ao cá nhà Thẩm gia. Hình như bị bắt tại trận luôn đấy, tôi nói thật nhé, quá là mất mặt luôn. Mà hình như Tưởng Phong nhà thím đang muốn bàn chuyện cưới gả phải không? Nếu đồn ra thì có con gái nhà ai nguyện ý gả nữa?
Lưu Linh: “Nhất định là nó bị oan, chắc họ nhìn lầm rồi, mấy ngày nay Tưởng Phong luôn ở nhà nghỉ ngơi, nó đang bị cảm mà. Đúng, chính là đang bị bệnh đấy, sao có thời gian đi...ăn trộm chứ.”
“Bên Thẩm Chu Thành có cả ảnh làm bằng chứng đấy, này, Tưởng Phong bây giờ chật vật lắm đấy, thím về chăm sóc cậu ấy đi. Ngã xuống ao thế kia sợ rằng bệnh lại thêm nặng đó.”
Tưởng Phong bò từ trong ao cá ra liền chạy môt mạch trở về. Cả người sũng nước lạnh buốt, gió thổi qua là thấu xương thấu thịt. Đã thế gã cũng không dám mang nguyên một thân bùn về, vậy nên không thể làm gì khác ngoài chạy ra bờ sông gột sạch người. Về đến nơi chỉ cảm thấy lạnh cả người phát run, trên trán lại bỏng như lửa nóng.
Gã chịu tội cả đêm, người chưa hết bệnh, mới sáng sớm đang mơ màng ngủ mà mẹ đã dựng hắn dậy, giáng cho hai phát tát rồi chửi ầm lên, “Cuối năm rồi mà mày lại làm nên cái tội tình gì thế?? Tao đã nói rồi, bây giờ mà việc hỏi cưới thất bại là tao đấm chết mày luôn. Đi trộm cá đêm cơ đấy, giỏi lắm!! Đã thế còn bị người ta bắt tại trận, có hình chụp làm bằng chứng, sao tao lại có đứa con mất dạy như này hả trời?? Mày nói xem, hàng xóm đều đang đàm tếu ầm lên kia kìa, rồi bản mặt già này biết giấu đi đâu?”
Mới sáng sớm đã bị mắng một trận, gã bực mình đẩy mẹ ra, khóa cửa phòng lại.
Từ nãy đến giờ nghe mẹ chửi mà trong lòng Tưởng Phong bứt dứt, gã hùng hùng hổ hổ chửi thầm Thẩm Chu Thành, hận không thể xông ra cắn chết hắn ta.
Vừa về thôn đã nghe mẹ ca thán tiếng thơm vang dội của Thẩm Chu Thành: mua núi nuôi cá, làm nông mà có tiền đồ, lời lãi đầy bồn đầy bát..... Và Tưởng Phong chính là một tiểu nhân ích kỷ như vậy đấy, nghe một đống lời khen liền ghi thù Thẩm Chu Thành trong lòng.
Theo gã, nếu Thẩm Chu Thành kiếm bộn như vậy thì tiếc gì mấy con cá chứ, hà cớ gì phải làm khó nhau? Người ta gọi cái này là “Cùng nhau phát triển”, cho gã mấy con cá thì làm sao?
—— Huống chi, gã còn chưa trộm nổi một con, hơn nữa lưới điện còn chưa kịp thu hồi, đúng là đang nhiên lại mất cả chì lẫn chài mà.
Tên khốn khiếp!!!
Hắn ta làm cho thanh danh Tưởng Phong mất sạch, đã thế còn làm cuộc hôn nhân của gã thất bại hoàn toàn nữa. Tưởng Phong đang định hỏi cưới một cô gái thôn kế bên, còn bây giờ thì đổ sông đổ bể cả rồi.
Tưởng Phong lật qua lật lại, trằn trọc mãi không ngủ nổi. Bỗng nhiên, trong đầu gã nảy lên một ý nghĩ âm độc. Tưởng Phong chui người vào chăn, lên mạng tìm thông tin, “Cách đầu độc ao nuôi cá”, “Nửa đêm ao nuôi cá bị đầu độc, không bắt được hung thủ khiến người dân tổn thất nặng nề...”, “Kẻ trộm ngang nhiên đầu độc ao cá có người đang quản chế nhưng cảnh sát không bắt nổi...”
Gã tỉ mỉ xem từng tin tức một, khóe miệng nở một nụ cười thâm hiểm.
Không ăn được thì đạp đổ, dám làm thế với ông à, ông cho mày không có quả ngon để ăn.
Thẩm Chu Thành, mày chết chắc rồi!!!
Tưởng Phong nghĩ đến một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp, chờ gã đầu độc thành công ao cá, hôm sau liền mua vé lên thành phố, ai có thể tóm được đây? Ai có thể biết được là gã làm?
Thành công là gã lại có chuyện để kể với đồng bọn rồi. Tưởng Phong gã là một nhân vật tàn nhẫn, có ân báo ân, có oán có oán, ai dám đắc tội?
Tưởng Phong mua những bảy, tám bình thuốc trừ sâu loại mạnh giấu kĩ trong phòng. Thêm nữa, gã còn mua sẵn vé tàu ngày mai, chờ hạ độc xong sáng mai liền chạy, kế hoạch hoàn mỹ.
Nửa đêm, thừa dịp mẹ gã là Lưu Linh không để ý, gã lén lút ra ngoài, mang theo mấy túi thuốc trừ sâu chống chọi với lạnh giá mà đi về phía ao cá. Đêm nay rất tối, trời không trăng không sao, rất thích hợp làm điều xấu.
Để phòng ngừa bị người ta phát hiện, Tưởng Phong bịt kín mặt, ngay cả đèn pin cũng không dám bật, cứ mò mẫm trong bóng tối mà đi, lúc ngã lăn ra đất, xước cả da nhưng vẫn không chịu mở đèn, vẫn hùng hùng hổ hổ nuốt đau xuống đi tiếp.
Đến nơi, một cơn gió lạnh thấu xương từ đâu ra phả thẳng vào mặt, suýt thổi bay luôn mũ của gã đi.
Gã nhanh chóng đè mũ lại, cẩn thận kiểm tra mấy bình thuốc trừ sâu bảo bối trong túi.
Thẩm gia.
Cảm thấy có sự xuất hiện của người lạ ở ao nuôi cá, Thẩm Chu Thành bừng tỉnh. Mới mở mắt đã thấy nguyên cái đống màu trắng phủ kín mặt, cạn lời! Thẩm Chu Thành câm lặng đem cáo nhỏ gạt ra, nghĩ thầm: Con hàng này ngủ kiểu gì mà lăn được từ ổ mình xuống giữa mặt hắn??
Cáo nhỏ ngủ rất say, sau khi thân thể hồi phục liền rất thích cuộn mình thành vòng tròn. Thẩm Chu Thành vuốt ve lông mượt của cáo nhỏ một chút, sau đó tiến về phía ổ lấy cái chăn đắp cho nó. Xong việc, Thẩm Chu Thành khẽ khép đôi mi, khai triển bí thuật.
Mấy giây sau liền tới nơi cần đến.
Bên ao cá lạnh lẽo, hắn thấy Tưởng Phong đang lén lén lút lút chuẩn bị đầu độc ao cá.
Gã ngồi xổm một bên, thổi hơi sưởi ấm đôi tay đã sớm đông cứng trong gió đông lạnh lẽo. Vì đi vội quá, gã còn không kịp mang găng tay, xoa đến nửa ngày mấy ngón tay mất tri giác mới khôi phục lại bình thường.
Gã cầm một bình thuốc vặn ra, nhưng không hiểu sao đứng vặn đến nửa ngày cũng không ra nổi. Đến mức gã phải kẹp bình thuốc giữa đùi mà vặn mà vẫn không ra.
Tâm lý Tưởng Phong vô cùng hoảng hốt, trời quá lạnh nên dung dịch đông cứng rồi sao? Nóng nở lạnh co? Như này thì sao chơi chết Thẩm Chu Thành được?
Gã nỗ lực xoa tay làm ấm, lại lục lọi bình từng mở, nhưng ngay cả nó cũng không sao mở được. Ai biết lúc mấu chốt thế này lại tuột dây xích cơ chứ?
Nước ao đen như mực, Tưởng Phong cứ vặn mãi mà cái bình vẫn cứng đầu không chịu mở ra. Tay gã cũng bắt đầu run run, dường như gió đông càng ngày càng lạnh, cả người cũng bắt đầu cứng nhức luôn rồi.
Nếu có thể mở đèn thì tốt rồi.
Hình như tổ tiên nghe được lời cầu khấn của gã, mới lẩm bẩm cầu nguyện mà 3 giây sau, trước mắt Tưởng Phong đã có một đạo ánh sáng chói lóa rọi thẳng vào mặt. Gã không thể làm gì khác ngoài nhắm chặt mắt lại.
Thời điểm mở mắt ra lần nữa, Tưởng Phong mới biết được ánh sáng phát ra từ đâu. Hóa ra, đó là từ ngọn đèn treo trên cột gỗ bên ao cá. Chưa kịp thắc mắc vì sao đèn lại sáng thì đập vào mắt gã lại là một bóng đen hắt dài trên mặt đất
Gã quay đầu lại, mới nhìn thoáng qua đã sợ đến mức hồn vía lên mây ——