“Lăng mộ Sát thần xuất thế, cho dù bản thân ta không nóng lòng thì người muốn có được vẫn còn rất nhiều, rất nhiều. Nếu truyền bá ra ngoài, đừng nói là người của U Minh phủ, kể cả người của phủ khác hoặc lãnh thổ Đông Hoàng cũng sẽ chạy tới nơi này. Đến lúc đó ta không muốn mở ra thì cũng bị kẻ khác ép phải mở. Chuyện này mà truyền đi đều không có lợi cho Diệp gia và Tô gia, cho nên người của Tô gia mới có thể yên tâm quay về như vậy.”
”Cho nên nhất định phải mở lăng mộ Sát thần ra. Kế tiếp người của Tô gia chắc chắn còn tới để bí mật bàn bạc chuyện lăng mộ Sát thần, đến lúc đó còn phải xem rốt cuộc bọn họ phải như nào thì mới bằng lòng trả đệ đệ lại cho ta...” Diệp Huyên nói.
”Đã bị đối phương nắm nhược điểm trong tay, mà ngươi càng thể hiện là muốn che chở Diệp Hiên thì đối phương sẽ lại càng biết mà được voi đòi tiên.” Long Thần nhắc nhở.
”Nhưng ta có biện pháp nào đâu... Cha mẹ đã già. Sợ rằng qua vài thập niên nữa nó sẽ là người thân duy nhất của ta.” Diệp Huyên lắc đầu, ánh mắt đầy bi thương.
Long Thần cũng muốn lẻn vào cứu Diệp Hiên ra, nhưng đối phương có nhiều cường giả Thần Vũ cảnh như vậy, một khi dùng thần thức hùng mạnh kia quét ra thì quả thực Long Thần như không chỗ che giấu. Không nói tới Long Thần, phỏng chừng cả Diệp Huyên cũng không cách nào lẻn vào địa bàn Tô gia mà cứu Diệp Hiên ra một cách hoàn hảo cả.
”Tô Chân rất thông minh, hắn biết tình hình nội bộ Diệp gia ta.” Diệp Huyên bỗng cúi đầu nói.
”Chuyện gì xảy ra thế?” Theo lời Diệp Huyên, hình như nội bộ Diệp gia không được hoà thuận cho lắm.
”Ta một mình làm thành chủ ở thành U Linh này, có lẽ ngươi cũng biết qua rồi, tuy ta là người mạnh nhất Diệp gia mà hiện tại nhờ có ta toạ trấn nên Diệp gia mới trở thành gia tộc hạng nhất, nhưng ta không phải con cháu đích hệ của Diệp gia, vị trí gia chủ này là của một người hoàn toàn khác. Đương nhiên ngọc bội Hồng Liên của ta chính là do vị gia chủ đời trước truyền cho ta, vì vậy vị gia chủ hiện tại có vẻ bất hoà với ta.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, Long Thần đã đoán được đại khái tình hình Diệp Huyên ở Diệp gia.
”Người của Diệp gia ta có không ít Thần Vũ cảnh tầng ba, tầng bốn, cũng có thể hết lòng giúp đỡ. Nhưng nếu bọn họ mà nghe được tin về lăng mộ Sát thần, chắc chắn sẽ giục ta mở nó ra, thậm chí không quan tâm sự sống cái chết của đệ đệ ta. Với ta mà nói, ta chỉ quan tâm tới tính mạng của đệ đệ. Nếu ta không triệu người của gia tộc tới, Tô Chân cũng sợ ta sẽ liều mạng kiểu hoàn toàn không định mở lăng mộ Sát thần mà chỉ muốn cứu người. Nhưng hắn biết ta chắc chắn sẽ gọi bọn họ tới, bởi vì chỉ bằng sức của một mình ta thì chỉ có thể kiềm chế được Tô Chân...”
”Cho nên Tô Chân đang chờ. Hắn không muốn bàn bạc với ngươi mà muốn bàn bạc với gia tộc của ngươi, bởi vì bọn họ mới là những kẻ muốn lấy được truyền thừa của Sát thần nhất. Bọn họ có chung lợi ích, nhưng lại không định theo ngươi, bọn họ đâu phải đối thủ của Tô gia.”
Phải nói Tô Chân là một kẻ giảo hoạt vô cùng, lợi dụng mâu thuẫn giữa Diệp Huyên và Diệp gia, rồi lợi dụng lòng người của Diệp gia và tâm lý muốn cứu Diệp Hiên của Diệp Huyên. Chỉ cần có kế hoạch chặt chẽ, hắn có thể cứu được rất nhiều người.
”Vậy ngươi định làm thế nào?” Long Thần cảm thấy rối loạn.
Diệp Huyên cười lạnh lùng, nói: “Mặc kệ là bất hoà cỡ nào, đây là chuyện tồn vong của gia tộc. Ta phải gọi bọn họ tới góp một phần sức, đến lúc đó ta chỉ quan tâm tới sự an nguy của đệ đệ ta là được. Nhưng truyền thừa của Diệp gia ta không thể để kẻ khác nhẹ nhàng có được. Đệ đệ là nhược điểm của ta, ở trên tay bọn họ, nhưng ngọc bội Hồng Liên này cũng là nhược điểm của bọn họ. Trừ khi ta tự mình truyền lại, không thì chẳng ai có thể sử dụng. Ta vẫn còn giữ được quyền chủ động.”
Răng rắc!
Nói xong câu này, lan can trước mặt bị Diệp Huyên bóp nát.
”Long Thần, lần này ngươi có thể trở về nói cho ta một bí mật quan trọng như vậy, chắc chắn đã mạo hiểm rất nhiều. Cảm ơn ngươi. Ngươi yên tâm, mối thù của Độc Cô gia gia ta sẽ báo thù vào một ngày nào đó.” Diệp Huyên quay người lại, đôi mắt vốn linh động kia nay đã ngập đầy tâm sự.
Long Thần khoát tay, nói: “Hiện giờ ta cũng coi như là một nửa người của Diệp gia rồi, sau này mà có gì cần đến ta thì dù phải vượt núi sông biển lửa quyết không chối từ. Diệp Hiên cũng là huynh đệ của ta mà.”
Nghe nói như vậy, Diệp Huyên cảm thấy cảm động. Tại thời khắc lâm nguy này, Long Thần dường như là người duy nhất mà nàng có thể nói chuyện với. Nàng biết Long Thần là người làm việc rất cẩn thận, có tư chất nghịch thiên. Cho dù trong thời gian ngắn chỉ có thể sử dụng đầu óc, nhưng một ngày nào đó trong tương lai hắn chắc chắn sẽ chói mắt tới mức làm mù mắt chó những kẻ khác. Thật giống như hắn dựa vào thực lực chưa tới Thần Vũ cảnh mà lại có thể đánh cho Tô Tuyết ở Thần Vũ cảnh phải xuống lôi đài vậy.
”Được rồi! Kế tiếp ngươi đi theo ta. Có chuyện gì ta còn có thể thương lượng với ngươi. Đầu tiên cứ gọi bọn họ đến đã.”
Long Thần gật đầu, hai người đi xuống khỏi Thất Thải Linh Lung Tháp.
Trong ánh đèn tiệc tối đẹp đẽ này, Thất Thải Linh Lung Tháp đẹp đẽ đã không còn đẹp nữa. Đây có lẽ là bữa tiệc tối ngày mười lăm tháng tám cuối cùng mà Diệp Huyên thưởng thức trong cuộc đời này.
Sau khi trở về, Diệp Huyên dùng con chim khôi lỗi đã được bí chế gửi tất cả tin tức cho Diệp gia ở U Minh phủ. Sau khi nhận được tin, đám cao tầng của Diệp gia vô cùng chấn động. Trong đó gia tộc của Diệp gia dẫn theo mười vị cường giả Diệp gia, thấp nhất cũng là cảnh giới Thần Vũ cảnh tầng hai viên mãn, từ Diệp gia khẩn cấp chạy tới U Linh chủ thành.
Đương nhiên Tô Chân sẽ không ngu xuẩn đến mức là lúc này đi ra tay với mấy người tới từ Diệp gia này. Tô Chân tỏ rõ thái độ rằng hắn đến để hợp tác và thương lượng với Diệp gia, mà Diệp Hiên chỉ là một lợi thế trong tay lão mà thôi. Đồng thời người canh giữ bên cạnh Yêu Huyết Hồng Liên ở U Minh Huyết Hải cũng là lợi thế của Tô gia.
Để Tô gia biết được vị trí lăng mộ Sát thần, dù Tô gia không có chìa khoá nhưng họ cũng có tư cách nói chuyện với Diệp gia. Dù sao ở U Minh phủ này, bọn họ không coi là loại nhân vật mạnh nhất. Nếu tin này mà truyền đi, Tô gia và Diệp gia không được lợi ích gì.
Hơn mười ngày sau, Diệp Huyên đang ngồi trong Tử Huyên điện, mà Long Thần cũng đang ở nơi đây. Mấy ngày nay hắn đều tu luyện ở trong Tử Huyên điện. Thi thoảng Diệp Huyên sẽ chỉ bảo hắn một hai. Trong số thuộc hạ của Diệp Huyên, Độc Cô Quân được coi là kẻ mạnh nhất, không phải là những kẻ khác không đủ thực lực, mà là chưa phải tâm phúc của Diệp Huyên.
Long Thần là đệ tử thân truyền của Diệp Huyên, có thân phận đặc thù mà còn là người biết tất cả mọi việc cho nên mới có thể đứng cạnh Diệp Huyên như vậy được.
Lần tác chiến này, về cơ bản, chỉ có Thần Vũ cảnh tầng ba thì mới có thể tham gia và phát huy được tác dụng.
Người Diệp gia đến rồi, đám người Tô Chân nhận được tin thì phỏng chừng cũng sẽ sang đây. Nhưng với Diệp Huyên mà nói, người của Diệp gia lại là một vấn đề.
Gia chủ của Diệp gia có tuổi xêm xêm Tô Chân, tên là Diệp Tích Chi, là vị nữ gia chủ đầu tiên trong lịch sử nhiều năm của Diệp gia. Tuy tuổi lớn, nhưng trông Diệp Tích Chi chỉ khoảng hơn bốn mươi, vóc dáng thướt tha, có thể coi là người đẹp hết thời mà phong thái hãy còn. Diệp Tích Chi là thế hệ tổ tông của Diệp Huyên, mà Diệp Huyên thì không phải con cháu đích hệ nên về cơ bản là không có mối quan hệ máu mủ ruột già với Diệp Tích Chi. Hơn nữa Diệp Huyên là người nổi bật nhất và mạnh nhất Diệp gia lúc này, thân là gia chủ mà Diệp Tích Chi lại không nổi tiếng bằng Diệp Huyên. Thậm chí có người còn nói rằng muốn Diệp Tích Chi nhường vị trí gia cho cho Diệp Huyên làm.
Dù sao Diệp Huyên mới là người mạnh nhất.
Ngoài Diệp Tích Chi, Diệp gia có không ít trưởng lão Thần Vũ cảnh tầng ba, lần này gần như dốc toàn bộ lực lượng khi cử tổng cộng mười võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba, trong đó có ba người là Thần Vũ cảnh tầng ba viên mãn. Mà gia chủ của Diệp gia thì là võ giả Thần Vũ cảnh tầng bốn viên mãn.
Diệp Tích Chi có một vị phu quân ở võ giả lang thang đến ở rể, cũng là người thanh danh hiển hách, có tên là Đằng Long. Vị này có tu vi Thần Vũ cảnh tầng bốn sơ kỳ, so với Diệp Tích Chi thì thua kém hẳn một tầng.
Hai người Thần Vũ cảnh tầng bốn kèm mười Thần Vũ cảnh tầng ba, gần như toàn bộ lực lượng của Diệp gia rồi.
So với Tô gia thì lực lượng như vậy là kém bọn họ một ít, nhưng cũng coi như gia tộc hạng nhất ở toàn bộ U Minh phủ rồi. Một đám người như vậy tới U Linh chủ thành, đương nhiên sẽ khiến nhiều người chú ý.
”Đến rồi.” Diệp Huyên đã chờ đợi sẵn.
Nàng và Long thần đi ra khỏi Tử Huyên điện. Lúc này, mười mấy người đang từ từ giáng xuống từ trên bầu trời. Người dẫn đầu là một phụ nữ hãy còn phong vận, mặc một thân váy dài màu tím giống Diệp Huyên, lớp trang điểm đậm kia khiến ba ta có sức hút của kẻ trưởng thành, nhưng so với Diệp Huyên thì như là đang học đòi.
Đó chính là gia chủ hiện giờ của Diệp gia, Diệp Tích Chi.
Người bên cạnh Diệp Tích Chi chính là phu quân hiện tại của bà ta, Đằng Long, cũng có tu vi Thần Vũ cảnh tầng bốn. Đằng Long là một lão già cao và gầy, mặc một bộ trang phục bó màu tối, tóc đã trắng, mũi như chim ưng. Tuy tên là Đằng Long nhưng trông lại giống một con hùng ưng hơn.
Sau lưng bọn họ, quá nửa là những ông già, chính là thế hệ già của Diệp gia.
Song phương gặp mặt ở trước cửa Tử Huyên điện. Long Thần nhận thấy mười mấy người bên đối phương đều có sắc mặt lạnh lẽo vô cùng. Sau khi đến đây bọn họ đều ngẩng đầu liếc Diệp Huyên một cái, rồi sau đó Diệp Tích Chi dẫn đầu, những kẻ khác theo sau, mà đi vào trong Tử Huyên điện. Lúc đi qua bên người Diệp Huyên thì Diệp Tích Chi liếc nàng một cái, nói: “Còn không mau vào theo.”
Chờ mọi người vào Tử Huyên điện, Diệp Tích Chi ngồi lên chỗ Diệp Huyên ngồi ban nãy, mà những người khác chia ra ngồi hai bên. Ngược lại Diệp Huyên và Long Thần không còn chỗ ngồi. Chờ khi Diệp Huyên đi vào, Diệp Tích Chi đưa mắt lên, một luồng sát khí tức thì xông thẳng tới Diệp Huyên. Diệp Tích Chi vỗ bàn, lạnh lùng nói: “Ngươi nán lại nơi này lâu như vậy, thậm chí còn không biết gì về truyền thừa của tổ tiên Diệp gia ta, uổng phi việc cho ngươi cầm Hồng Liên ngọc bội này. Ngọc bội Hồng Liên vốn không thuộc về ngươi, mà là thứ mà gia chủ của Diệp gia mới được cầm. Giờ hãy truyền thừa ngọc bội Hồng Liên này cho ta, rồi hẵng nghiên cứu chuyện tiếp theo.”
Diệp Huyên không động đậy.
Đằng Long ngồi bên thì không tức giận như Diệp Tích Chi, lão khẽ cười một tiếng rồi nói: “Diệp Huyên, ngươi còn nhỏ tuổi nên tâm chí chưa đủ trưởng thành mới dễ bị mắc mưu, ngọc bội Hồng Liên là thứ quan trọng, hãy để bọn ta bảo quản đi.”