Long Huyết Chiến Thần

Chương 1046: Chương 1046: Một Kiếm Phiêu Huyết




“Vậy, gia gia, ngươi so với Tô Tuyết, thì thế nào...” Tống Vũ Xuân nói có chút run rẩy, trong giọng nói tràn đầy chờ mong.

Tống Dương vô lực nói: “Tô Tuyết tuổi trẻ vô địch, hơn nữa còn thức tỉnh Tử Hỏa Phượng Hoàng Thể, ta không phải đối thủ!”

Tống Vũ Xuân tuyệt vọng, vậy chẳng phải là nói Long Thần còn mạnh hơn gia gia của hắn, vậy hắn sau này còn dám đắc tội Long Thần? Hơn nữa, Long Thần còn sắp trở thành đệ tử của Diệp Huyên!

Cho dù là trên phương diện thân phận hay địa vị, Long Thần đều vượt xa Tống Vũ Xuân.

Trong nháy mắt đó, Tống Vũ Xuân bi ai cảm thấy, thiếu niên bễ nghễ đứng trên lôi đài kia giống như một ngọn núi lớn, cả đời này của hắn đều không thể vượt qua.

“Đi thôi, trở về tu luyện.” Trong nháy mắt, Tống Dương giống như già đi không ít.

“Vâng.” Tống Vũ Xuân đờ đẫn gật đầu, giữa đám người đang reo hò, bọn họ thật vất vả mới chen được ra ngoài.

Trên đài cao.

Cho dù là Diệp Hiên đã hiểu rất rõ Long Thần, trong mắt cũng tràn đầy thần sắc khiếp sợ.

“Vậy mà không cần dùng đến một chiêu kia, chỉ bằng vào thực lực của mình đã đánh bại Tô Tuyết.” Trong mắt Diệp Hiên cũng dần dần xuất hiện thần sắc sùng bái.

Hắn cảm giác, thực lực bây giờ của Long Thần mạnh hơn rất nhiều so với khi mới gặp lần đầu.

Diệp Huyên bên cạnh, trên mặt đều là thần sắc tán dương.

“Thiếu niên này, là một thiên tài không đơn giản, có lẽ trên phương diện tu luyện còn chậm hơn một chút, nhưng ở những phương diện khác như nghệ thuật, ý chí, hay kinh nghiệm chiến đấu đều là đứng đầu!”

Ngay cả Diệp Huyên đã là Thần Vũ cảnh tầng năm, cường giả Phong Hỏa Lôi Kiếp đều tán dương Long Thần như vậy, có thể thấy biểu hiện hôm nay của Long Thần đã đi vào nội tâm tất cả mọi người.

Bỗng nhiên, thần kiếm Phiêu Huyết trong tay Diệp Huyên tự mình chuyển động.

“Ông” một tiếng, Phiêu Huyết hóa thành một vệt ánh sáng màu đỏ, trong tầm mắt của mọi người, bay thẳng đến trong tay Long Thần, khi Long Thần nắm chặt Phiêu Huyết, Phiêu Huyết phát ra tiếng kêu “ông ông”, có thể thấy thanh kiếm này yêu thích hơi thở trên người Long Thần đến mức nào.

Từ trên thân Phiêu Huyết, Long Thần cảm nhận được một loại sức mạnh lãnh lệ, đây là một loại sát khí huyết tinh. Dựa vào Âm Dương Kiếm Hồn, hắn có thể dẫn động sức mạnh của thần kiếm Phiêu Huyết, bộc phát ra lực sát thương gấp mười lần.

Có được thần kiếm Phiêu Huyết, kiếm khí kia cắn nuốt bốn phía, còn khủng bố hơn nhiều so với Diêm Hoàng Phá Quân, vô số kiếm khí đỏ rực gào thét quấn quanh Long Thần, khiến cho mọi người có cảm giác tê cả da đầu.

Lớp vảy đỏ rực, ánh mắt lạnh như băng, lại phối hợp với lợi kiếm đỏ như máu, Long Thần lúc này quả thực giống như Sát Thần.

Vương giả trong giết chóc.

Không ai quấy rầy Long Thần.

Long Thần liền rót Âm Dương Kiếm Hồn của mình vào trong Phiêu Huyết.

Phiêu Huyết Phiêu Huyết, một kiếm Phiêu Huyết, đây là một loại ý cảnh của Kiếm đạo.

Kiếm hồn màu vàng, chí dương chí cương; kiếm hồn màu đen, chí âm chí hàn, kiếm hồn hình rồng chia thành hai đường, tiến vào trong Phiêu Huyết, chúng cũng không làm thay đổi màu sắc của Phiêu Huyết, mà chỉ để lại hai đường vân hình rồng quấn quanh trên lưỡi kiếm đỏ như máu, một màu vàng, một màu đen. Phiêu Huyết lập tức “ông” một tiếng, cho dù là ở về uy thế, hay là về mặt sức mạnh đều tăng lên không ít.

Bị kiếm hồn hình rồng của Long Thần rót vào, Phiêu Huyết giống như đã có thần vận, lộ ra sát khí, tăng thêm sự khủng bố.

Long Thần lúc này mới thu Phiêu Huyết lại.

Đợi sau khi hắn học tập “Sát Kiếp” của Diệp gia, thi triển Phiêu Huyết này, thực lực của Long Thần có thể tăng vọt lần nữa.

Nhìn về phía Diệp Huyên trên đài cao, Long Thần nở nụ cười.

Lúc này, trọng tài mới phản ứng lại, kích động cao giọng tuyên bố: “Bây giờ ta tuyên bố, quán quân cuộc thi võ đạo lần này là Long Thần, hắn đã nhận được sự tán thành của Thần Kiếm tam phẩm – Phiêu Huyết, đồng thời hắn còn sắp trở thành đệ tử thân truyền của Diệp Huyên – Thành chủ mạnh nhất của Mỹ Nhân thành chúng ta!”

Những tiếng vỗ tay như thủy triều, cuồn cuộn kéo tới.

Diệp Huyên khẽ điểm mũi chân, giống như một nữ thần mộng ảo, bay từ trên đài cao xuống, váy dài màu tím bay múa bồng bềnh, giống như là mỹ nhân tuyệt thế bước ra từ trong thần thoại, dịu dàng đứng trước mặt Long Thần, trên khuôn mặt tuyệt mĩ là một nụ cười điềm tĩnh, trong ánh mắt tràn đầy khen ngợi và hài lòng đối với Long Thần.

“Chúc mừng ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử duy nhất của Diệp Huyên ta.”

Long Thần vội vàng quỳ một chân trên đất, vị sư tôn này nhất định phải bái, đối phương có thể trợ giúp hắn, gọi một tiếng sư tôn cũng không sao cả, chỗ tốt nhiều vô kể. Hai tỷ muội Diệp gia mang đến cho hắn cảm giác vô cùng tốt.

“Long Thần bái kiến sư tôn!”

Giọng nói của Long Thần, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.

Như vậy, quan hệ sư đồ đã được thành lập.

Tiếng vỗ tay như thủy triều, lần nữa vang lên, thật lâu không dứt.

“Cuộc thi võ đạo đã hai mươi ngày liên tục, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, hiện giờ kết quả cuối cùng cũng đã công bố, mọi người cũng đều giải tán đi thôi!”

Đúng vậy, cũng đã kết thúc rồi.

Nếu như là một vị thành chủ khác, hắn có lẽ sẽ bày yến hội ba ngày ba đêm,... nhưng Diệp Huyên sẽ không làm như vậy, tính cách của nàng đa phần là điềm tĩnh và lạnh nhạt, không khí ồn ào náo nhiệt kỳ thật cũng không thích hợp với nàng.

Người của Phủ thành chủ, bắt đầu duy trì trật tự ra về, những chi tiết của cuộc thi lần này sẽ được những người này truyền đến tai người khác, trong đó người bị nghị luận nhiều nhất, không nghi ngờ gì nữa chính là Long Thần.

“Huynh đệ tốt!” Diệp Hiên tên này, đã sớm không có cảm giác xa cách gì với Long Thần rồi.

Ôm chặt một cái, lúc này Diệp Hiên mới cười ha ha nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ phải gọi ta là thúc rồi, tiểu Thần Thần, mau gọi một tiếng xem nào!”

Long Thần đánh hắn một quyền, vừa cười vừa nói: “Chuyện này thì liên quan gì tới ngươi.”

Lúc này, những người khác đều đã ra về, Diệp Huyên đi tới trước mặt Tô Mặc, thấy trên mặt hắn vẫn là nụ cười, lúc này Diệp Huyên mới thoáng yên tâm một chút, nói: “Lần này thật là xin lỗi, tràng diện lúc sau, ta không khống chế được...”

“Đừng nói như vậy, ta xem ở trong mắt, chuyện này không liên quan tới ngươi, hơn nữa tiểu tử Long Thần này, trên phương diện chiến đấu quả thật có chỗ hơn người, ngươi dạy bảo cho tốt, tương lai sẽ có cơ hội trở thành cường giả.” Tô Mặc khẽ cười nói, giống như không đặt chuyện này trong lòng.

“Nhưng, thương thế của Tô Tuyết...”

“Ta đã để nàng ăn đan dược ta luyện chế, ba ngày sau là có thể phục hồi như cũ, ngươi không cần lo lắng cho nàng. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã tự cao tự đại, lần này chịu chút thất bại, cũng có trợ giúp với nàng, cuộc thi vỗ đạo này vừa mới chấm dứt, ngươi cũng còn nhiều việc phải làm, ta về trước đây.” Tô Mặc đứng dậy, giúp Diệp Huyên vén lên vài sợi tóc dài rủ xuống trên mặt, vén ra sau tai nàng, động tác này khiến cho Diệp Huyên có chút đỏ mặt.

“Được.” Diệp Huyên nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người bọn họ ở chung lâu rồi, rất nhiều chuyện đều trở nên rất tự nhiên, Tô Mặc liền dẫn đám người U Minh quân nhanh chóng rời khỏi.

Những việc còn lại, Độc Cô quân đều có thể xử lý. Diệp Huyên liền dẫn theo đám người Long Thần Diệp Hiên về Phủ thành chủ. Long Thần đã chính thức trở thành đồ đệ của Diệp Huyên, rất nhiều tin tức truyền lại Phủ thành chủ, hiện giờ các tướng sĩ trong Phủ thành chủ nhìn thấy Long Thần đều sẽ gọi một tiếng Thiếu chủ.

Mục đích Long Thần tới nơi này, vốn là chiến trường U Minh, lại không ngờ rằng sẽ ở lại trong Phủ thành chủ.

Đánh nhau một trận với Tô Tuyết, hắn ý thức được bản thân còn nhiều khiếm khuyết, thương thế của Diệp Hiên còn chưa tịnh dưỡng tốt, Long Thần tạm thời không có ý định tiến vào chiến trường U Minh.

Vừa mới nhận một sư phụ, khẳng định phải lấy được một vài chỗ tốt rồi tính sau.

Trong Phủ thành chủ, Diệp Huyên dặn dò Long Thần một vài chuyện cần chú ý hằng ngày, sau đó, nàng lấy ra một viên đá nhỏ đỏ như máu từ trong nạp giới, nói: ““Sát kiếp” là thần kỹ tam phẩm nổi danh nhất của Diệp gia ta, nằm trong “Sát Kiếp Thạch” này, có thể lĩnh ngộ hay không thì phải xem bản lĩnh của chính ngươi rồi!”

“Sử dụng Phiêu Huyết, cộng thêm Sát Kiếp này, nếu ngươi có đủ chân nguyên thì sức chiến đấu, lực sát thương sẽ tăng lên rất nhiều. Mặc dù là thần kỹ tam phẩm, nhưng thi triển đến phía sau, bộc phát ra uy lực của thần kỹ tứ phẩm cũng không phải là không thể!”

Long Thần không nói gì nhiều, ân đức của người khác, hắn đều sẽ dùng hành động để báo đáp.

“Đa tạ.”

“Không cần, đây đều do chính ngươi giành được. Tình cảm giữa đệ đệ ta và ngươi rất tốt, ngươi là bằng hữu của hắn, không cần nói đến ngươi là đồ đệ hiện giờ của ta, chỉ bằng vào quan hệ với đệ đệ ta, ta đều sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, sau này trong U Linh chủ thành, không ai dám động tới ngươi.”

Có những lời này của Diệp Huyên, Long Thần an tâm rồi.

“Kế tiếp ngươi định thế nào?” Diệp Huyên hỏi.

“Dốc lòng tu luyện “Sát Kiếp” một thời gian, đồng thời củng cố tu vi của mình, tranh thủ sớm ngày đạt đến Thần Vũ cảnh.” Long Thần thốt ra.

Diệp Huyên hài lòng gật gật đầu, nói: “Có bất kỳ câu hỏi nào, hoặc là cần tu luyện cùng, ta đều sẽ sắp xếp cho ngươi, thương thế của đệ đệ ta còn chưa khôi phục, ta thấy ý của hắn vẫn muốn đi chiến trường U Minh, ta thấy ngươi cũng là người không chịu ngồi yên, đến lúc đó ngươi hãy đi cùng hắn.”

“Ngươi không sợ lại có người ám sát hắn?” Long Thần hỏi.

“Đến lúc đó, ta sẽ để Độc Cô gia gia đi theo các ngươi, ngươi đừng nói với hắn, Độc Cô gia gia là võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba viên mãn. Có hắn bảo vệ ta cũng yên tâm hơn nhiều, hơn nữa, lần này, ta nhất định phải bắt được hung thủ kia, nếu ngươi có tin tức gì cũng có thể nói cho ta biết.” Nhớ tới tên sát thủ này, Diệp Huyên liền đau đầu, mặc dù tính tình nàng tốt, nhưng người khác đã động đến đệ đệ của nàng rồi, nàng khẳng định không thể để người khác tùy ý làm càn.

“Ta cảm thấy Tô Mặc rất có thể là người ngươi muốn tìm, dù sao toàn bộ U Linh chủ thành, cũng chỉ có hắn có được thực lực và lá gan đó.” Long Thần bỗng nhiên nói ra lời nói kinh người.

“Không thể nào.” Diệp Huyên giật mình, chợt lắc đầu nói: “Ta ở chung với hắn nhiều năm, hắn không phải là người như vậy, hơn nữa hắn cũng không có bất cứ lý do gì để động thủ với đệ đệ ta, Long Thần, sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

Long Thần cười cười, nói: “Không có gì, ta chẳng qua là đùa một chút mà thôi, được rồi, bây giờ ta trở về tu luyện, đến lúc đó ta sẽ cùng Diệp Hiên đi chiến trường U Minh.”

Bí mật của U Minh Huyết Hà kia, còn đang đợi Long Thần tới giải mã đây.

Sau khi nói xong, Long Thần liền trở về.

Nhìn bóng lưng rời đi của Long Thần, sắc mặt Diệp Huyên bắt đầu trở nên nghiêm trọng.“Tô Mặc a Tô Mặc, ngay cả hắn cũng hoài nghi là ngươi rồi, lẽ nào thật sự là ngươi ư, nhưng tại sao chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.