Long Huyết Chiến Thần

Chương 113: Chương 113: Tâm cơ




"Quả nhiên, làm cho ta thất vọng a, đoán chừng vừa mới tiến vào Thiên Vũ cảnh, đã bị Phượng Vũ Thiên giết chết … Lần này, lại lãng phí tâm tư vô ích lần nữa rồi"

Đây là Liễu Lam thì thầm trong lòng, không một ai có thể nghe được.

Lúc này, công kích Thực Tâm ma thú, đã bị Phượng Vũ Thiên miễn cưỡng chặn lại, mà ở trong nháy mắt này, những cao thủ Nhân Đan cảnh đại thành, từng chiêu công kích cường đại, trực tiếp khắc lên trên người Thực Tâm ma thú.

Trên người Thực Tâm ma thú, hình thành từng đạo vết thương, nhưng mà một tí xíu đây, căn bản là không ảnh hướng đến căn cơ Thực Tâm ma thú, nhiều nhất chỉ khiến cho nó càng thêm nổi giận.

Quả nhiên, ngoại trừ Phượng Vũ Thiên và Sở Vân Dao ra, ở chỗ này không có một người nào có thể đối phó được với Thực Tâm ma thú, Thực Tâm ma thú lúc này, vừa mới công kích Phượng Vũ Thiên, liền là cơ hội cho nhiều người công kích tới, nó vẫn không có xoay người, thế nhưng trong lòng đã nổi giận, nổi giận tới cực điểm.

Mặc dù, Phượng Vũ Thiên đã ngăn cản công kích Thực Tâm ma thú, nhưng mà Thực Tâm ma thú biết, chỉ cần mình làm lại một lần nữa, Phượng Vũ Thiên hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Chỉ cần giết chết Phượng Vũ Thiên, có thể chuyên tâm đối phó với Sở Vân Dao, cho nên Thực Tâm ma thú trong lòng dứt khoát, chịu đựng đau đớn trên người, tiếp tục điên cuồng hướng Phượng Vũ Thiên giết tới.

Nó đem hết tất cả phẫn nộ đều tiết lên trên người Phượng Vũ Thiên, mà ngay một khắc này, tại phía sau một cỗ sát cơ cường đại, cũng đã gắt gao khóa chặt lấy nó.

Thực Tâm ma thú rốt cuộc biết được, nó vẫn còn quá xem thường Sở Vân Dao rồi!

Ngay cả Long Thần thấy được công kích này, ánh mắt cũng không khỏi trừng lên.

"Loại trình độ này, tuyệt đối là chiến kỹ Huyền giai trung đẳng a …"

Tu luyện chiến kỹ vượt cấp, cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể làm được, hơn nữa đẳng cấp chiến kỹ càng cao, muốn vượt cấp thì gặp nhiều phiền toái hơn, nghĩ đến loại người quái thai không có chướng ngại như Long Thần đây, cũng không có mấy người.

Tại bên kia, Liễu Lam chân mày cũng sâu sâu nhíu lại.

"Thái thượng trưởng lão, vốn là người Thanh Hoàng đường, Sở Vân Dao kia, thế nhưng đã thể hiện học xong chiêu thứ nhất Thái Thanh kiếm đạo, xem ra lần này, là vì Sở Vân Dao mà an bài thí luyện này rồi, Thái Thanh kiếm, rõ ràng là chuẩn bị cho nàng … Thế nhưng, Vũ Thiên, sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt"

Lúc này, Sở Vân Dao đã đuổi tới phía sau Thực Tâm ma thú, Sở Vân Dao lúc này cả người đều là sương mù bạch quang, thoạt nhìn cả người nàng phảng phất giống như mũi kiếm ở trong tay nàng vậy, trong suốt trong sáng, xinh đẹp không gì sánh được.

Nhưng, nếu là như vậy, mà phủ nhận nàng đáng sợ, vậy thì mười phần sai rồi.

Lúc này, một trận toàn phong đang điên cuồng quấn quanh tại trên mũi kiếm của nàng, trong toàn phong kia, thế nhưng cất giấu vô số lưỡi đao thật nhỏ, lưỡi đao này hư vô hóa, nhưng mà bàn về trình độ sắc bén, so với lưỡi đao thật không thua kém bao nhiêu, thậm chí, so với lưỡi đao thật còn muốn sắc bén hơn vô số lần.

Hàng trăm hàng ngàn lưỡi đao tại trên mũi kiếm trắng ngọc nhanh chóng quấn quanh lại, lúc này, Sở Vân Dao đã đuổi tới Thực Tâm ma thú, đột nhiên quát lên một tiếng thanh thúy, ầm ầm huy kiếm, nhất thời, vô số lưỡi đao, hóa thành đao quang kiếm ảnh, ầm ầm hướng Thực Tâm ma thú đánh tới.

Mà lúc này đây, Thực Tâm ma thú đang muốn giết chết Phượng Vũ Thiên. website tunghoanh là trang web copy truyện không xin phép

Sở Vân Dao lúc này cơ hồ nắm chắc vừa vặn, ngay cả Long Thần ở bên ngoài nhìn, cũng than thở một tiếng.

"Cô nàng này, thật đúng là không đơn giản a …"

"Stop đê…, đây tính là cái gì chứ, năm đó nếu như bổn cô nương phóng thích ra những chiêu kiếm kia, khẳng định ngươi sẽ bị dọa sợ đến tè ra quần luôn …"

Thấy Long Thần tán dương Sở Vân Dao, Linh Hi mân mê cái miệng, mất hứng.

Long Thần lúc này đang gắt gao ngó chừng trong sân, cũng không để ý đến nàng, khi Sở Vân Dao phát ra một chiêu kia, trong lúc nhất thời, thậm chí có tí xíu cảm giác phong vân biến sắc.

Kiếm quang đao quang, chỉ trong nháy mắt liền ào ào nhào lên trên người Thực Tâm ma thú.

"Thái Thanh kiếm đạo. Ngọc Thanh Kiếm"

Thực Tâm ma thú bị vô số đao quang kiếm ảnh bổ nhào lên người, liền rống lên một tiếng bi thảm kinh thiên động địa, toàn bộ tâm tư của nó đều đặt ở trên giết chết Phượng Vũ Thiên, một lần nữa phun ra một ngụm khói đen, so với lần trước còn muốn nồng nặc hơn nhiều lắm, lần nữa hướng Phượng Vũ Thiên đánh tới.

Mà ngay vào lúc này, Sở Vân Dao ở phía sau nắm chắc thời cơ, bỗng nhiên bạo động lên, cho nó một chiêu trí mạng.

Nhất thời, chi chít vết thương xuất hiện ở trên người Thực Tâm ma thú, một cái vết thương sâu nhất, đã giải khai cái đầu của nó, trực tiếp đâm vào trong đầu Thực Tâm ma thú.

Thương thế to lớn kia, nhất thời để cho Thực Tâm ma thú phát ra một tiếng gào thét, thân thể to lớn, ầm ầm ngã xuống đất.

Thương thế khổng lồ như vậy, mặc dù không có lập tức lấy đi sinh mệnh của nó, nhưng mà Thực Tâm ma thú lúc này đã hoàn toàn mất đi lực chiến đấu, chỉ có thể đợi người ta tới làm thịt mà thôi.

Chỉ cần Sở Vân Dao bổ sung cho nó thêm một kiếm nữa, cho dù là một kiếm tùy tiện, nó cũng sẽ bỏ mình.

Mà lúc này, Sở Vân Dao quả thật chuẩn bị kiếm chiêu, nhưng mà, phương hướng chính là hướng về Phượng Vũ Thiên mà đi.

Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người nhất thời phát ra từng tiếng kinh hô.

Lúc trước, Thực Tâm ma thú vì bận đối phó với Phượng Vũ Thiên, mặc dù bị Sở Vân Dao giết chết, nhưng mà cuối cùng công kích 'Thực Tâm Ma' vẫn là hướng Phượng Vũ Thiên công kích tới.

Phượng Vũ Thiên lúc này, đang bận rộn đối phó với "Thực Tâm Ma', nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới chính là, Sở Vân Dao thế nhưng có lòng dạ ác độc đến thế, tại thời khắc mấu chốt này, liền tiến hành công kích đến hắn.

Phượng Vũ Thiên đang còn bận ứng phó với Thực Tâm ma thú, nhất thời sắc mặt kịch biến, Tố Tâm Kiếm Ảnh đã nhào tới trên người của hắn, Phượng Vũ Thiên gian nan chống cự, ngay vào lúc này, một đoàn hắc vụ, phải gọi là hắc vụ Thực Tâm Ma, đã hoàn toàn đụng lên người Phượng Vũ Thiên.

"Vũ Thiên ca ca!"

Mắt thấy Phượng Vũ Thiên mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm, lúc này đây lại bị khói đen chính diện đánh trúng, lành ít dữ nhiều, nhất thời Liễu Linh bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, sau đó, nàng dùng ánh mắt cừu hận nhìn Sở Vân Dao, trong mắt ẩn chứa nước mắt, muốn hướng Sở Vân Dao giết tới.

"Xú nữ nhân ác độc, ngươi đáng chết!"

Rất nhanh, người Thanh Dương đường liền ngăn cản Liễu Linh lại, không có Phượng Vũ Thiên ở đây, bọn họ ai ai cũng không phải là đối thủ của Sở Vân Dao!

Sở Vân Dao lãnh đạm đứng ở bên cạnh Thực Tâm ma thú đang quay cuồng thống khổ, quét mắt nhìn mọi người, vẻ mặt mỹ nữ lạnh như băng kia cùng với dã thú tạo thành thị giác xung kích mãnh liệt, làm cho tất cả mọi người câm như hến.

Những võ giả Nhân Đan cảnh đại thành khác, biết rõ mình lúc này, hẳn là chém giết tranh đoạt Thái Thanh kiếm, nhưng nhìn đến thảm trạng Phượng Vũ Thiên, ai ai cũng không có nhúc nhích. tunghoanh copy truyện ko xin phép

Đối với cái kết quả này, Long Thần cũng vô cùng ngoài dự liệu, hắn lúc này mới cẩn thận đánh giá vị thiếu nữ này, có chút bất đắc dĩ nói: "Tốt cho một tiểu mỹ nữ, thủ đoạn và tâm địa lại là có điểm quá tàn nhẫn rồi, quả nhiên không phải là loại lão tử thích"

Mà ở bên phía Liễu Lam, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, cái gì cũng không nói nên lời.

Ánh mắt Liễu Lam, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ kia, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

"Thanh Hoàng đường bồi dưỡng ra người, quả nhiên mỗi người đều có tâm tính và thực lực đều là tồn tại nhất đẳng. Thái Thanh kiếm kia, coi như chúng ta vọng tưởng rồi"

Sau đó nàng nhìn lại, Phượng Vũ Thiên vẫn bị khói đen bao phủ, chân mày sâu sâu nhăn lại: "Trúng Thực Tâm Ma, mặc dù sẽ không chịu tổn thương gì, nhưng mà sẽ tạm thời mất đi thần trí, hy vọng không gây nên loạn tử gì đó …"

Trong lòng nàng vừa mới xuất hiện ý nghĩ này, thì bên kia, Sở Vân Dao khi đang muốn lấy Thái Thanh kiếm, khói đen tại trên người Phượng Vũ Thiên bỗng nhiên tản mát đi, trên người vẫn còn khói đen nhàn nhạt vờn quanh, Long Thần cũng phát hiện, trong đôi mắt Phượng Vũ Thiên, cũng mang theo khói đen nhàn nhạt, một cỗ sát khí nồng đậm từ trên người hắn truyền tới.

"Dĩ nhiên là nhập ma rồi sao?"

Long Thần lúc này vốn muốn hiện thân, thế nhưng, ngay khi nhìn thấy Phượng Vũ Thiên như vậy, hắn còn muốn nhìn một chút chuyện phát sinh tiếp theo, sẽ là như thế nào.

"Sau nhập ma, khí tức của Phượng Vũ Thiên hình như mạnh mẽ hơn không ít a"

Điểm này, mọi người nơi này, đa phần đều có thể nhìn ra được.

Sở Vân Dao cũng không ngoại lệ, vốn là nàng nghĩ trực tiếp lấy Thái Thanh kiếm, nhưng mà phát hiện, Phượng Vũ Thiên con ngươi âm lãnh đang nhìn thắng đến nàng.

"Tên này đã trúng Thực Tâm Ma, vô cùng khó đối phó, ta nếu như cùng hắn liều chết choảng nhau, nhất định cuối cùng sẽ tiện nghi cho người khác, thế nhưng, nếu là ta trước tiên thối lui, hắn sẽ hướng người khác động thủ, cũng không có quan hệ đến ta, bây giờ hắn đã nhập ma, cũng sẽ không cần Thái Thanh kiếm, nên căn bản ta không cần lo lắng …"

Nghĩ tới đây, Sở Vân Dao thức thời, giả vờ thành bộ dạng vô hại cả người lẫn vật, chầm chậm thối lui khỏi Thực Tâm ma thú.

Ánh mắt Phượng Vũ Thiên lúc này mới không nhìn nàng nữa, mà là nhìn về Thực Tâm ma thú đang nằm trên mặt đất.

Sau khi thấy thảm trạng Thực Tâm ma thú, trong đôi mắt Phượng Vũ Thiên hắc khí càng lúc càng thêm nặng, tựa như người bị thương chính là bản thân hắn vậy, hắn liền phát ra một tiếng gào thét, vào giờ khắc này, hắn tựa như hóa thành Thực Tâm ma thú, gầm thét, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn về phía mọi người.

"Thần thông của Thực Tâm ma thú, vẫn còn có ảnh hưởng đến phương diện linh hồn, Phượng Vũ Thiên bây giờ, trong tiềm thức, hắn chính là một con Thực Tâm ma thú, mà hiện tại, nó nhìn thấy được một con Thực Tâm ma thú khác đang bị thương, cho nên nó rất tức giận"

Thấy Phượng Vũ Thiên lúc này dùng ánh mắt dữ tợn nhìn về bốn phía, Linh Hi le lưỡi nói.

"Không trách được cô nàng kia nhìn thấy Phượng Vũ Thiên nhìn nàng, liền nhanh chóng rời khỏi Thực Tâm ma thú, cái người gọi là Sở Vân Dao kia, mặc dù lớn lên trở thành cấp bậc họa thủy, hiển nhiên thế nhưng tâm cơ có điểm sâu nặng"

Long Thần cũng không thích lắm nữ tử giống như vậy, mà là giống như Dương Linh Thanh, cứng cỏi thuần khiết một chút, hoặc là giống như Linh Hi, đơn thuần khả ái một tí xíu.

Lúc này, thấy Phượng Vũ Thiên đi loanh quanh ở bên cạnh Thực Tâm ma thú, còn phát ra từng tiếng gầm rống, những người khác đều có chút câm như hến, ngay cả Sở Vân Dao cũng thối lui về phía sau, những người khác càng là không dám động trước.

"Không bằng mọi người cùng nhau động thủ, trước chế phục Phượng Vũ Thiên cái đã?"

Lúc này có người đề nghị.

"Không ổn, chúng ta cứ như vậy, nói không chừng sẽ bị giết chết sạch, Phượng Vũ Thiên lúc này là bảo bối Thanh Dương đường, chúng ta ai đi lên giết chết hắn, đều có chút không biết nên ăn nói như thế nào"

Đây chính là những cao thủ Nhân Đan cảnh đại thành, trong lòng rối rắm.

Lúc này, Sở Vân Dao hẳn là nên lên tiếng, nhưng lại không có động tĩnh gì, nàng dùng đôi mắt đẹp lạnh như băng nhìn Phượng Vũ Thiên, trong lòng thì thầm: "Phượng Vũ Thiên này, các ngươi đối phó thì đối phó đi, nếu các ngươi không đối phó, chờ cho hắn vượt qua thời gian nhập ma, hôn mê bất tỉnh, vậy thì Thái Thanh kiếm kia là của ta"

Đánh chủ ý như vậy, Sở Vân Dao dẫn đoàn người Thanh Hoàng đường, hướng phía sau lui lại, xa xa mà nhìn, nhưng không có rời đi nơi này.

Lúc này, Phượng Vũ Thiên cuối cùng đem ánh mắt tràn đầy sát ý, quăng đến những người khác.

"Lùi lại!"

Mấy người dẫn đầu đường mình, thấy được ngay cả Sở Vân Dao cũng lui về phía sau, vội vàng dẫn đội ngũ của mình lui về phía sau, để tránh Phượng Vũ Thiên liên lụy đến.

Duy nhất không lui lại chính là đám người Thanh Dương đường, bọn họ không có đầu lĩnh là Phượng Vũ Thiên, mà Liễu Linh chết sống không chịu rời đi, một mực khóc rống nhìn Phượng Vũ Thiên, khiến cho những người khác quấn quýt giống như kiến bò trên chảo nóng.

"Linh nhi tiểu thư, chúng ta nhanh chóng lui lại thôi, đợi Vũ Thiên huynh đệ qua thời gian nhập ma, tự nhiên hắn sẽ khôi phục lại như cũ!"

Nhưng mà, nói gì thì nói, Liễu Linh cũng không chịu rời đi, nàng lúc này ánh mắt ướt át nhìn Phượng Vũ Thiên, một phương diện nàng đau lòng, một phương diện khác, nhưng không biết tại sao, vì cái gì trước kia tại trong suy nghĩ của mình, nam tử như thần kia, sẽ có một ngày chật vật như vậy.

"Tại sao phải như vậy chứ … Đúng rồi, là xú nữ nhân kia làm hại!"

Nhớ tới Sở Vân Dao, trong mắt Liễu Linh liền bộc phát ra sát ý lạnh như băng.

Lúc này, người ở chỗ này, ngoại trừ người Thanh Dương đường, đều vội vàng lui lại phía sau, cho nên tại Phượng Vũ Thiên xem ra, mấy người này, thoạt nhìn xấu mặt vô cùng, điều này làm cho hắc khí tại trong ánh mắt kia, chỉ trong nháy mắt liền bắn thẳng vào đám người kia.

"Rống!"

Chỉ trong nháy mắt, hắn liền bộc phát xuất ra tốc độ siêu nhanh, giống như mũi tên rời cung, hướng những người Thanh Dương đường giết qua.

Thấy trong mắt Phượng Vũ Thiên hiện đầy sát ý, những người khác bị dọa sợ bắn lên, người giết được Phượng Vũ Thiên, chỉ có một người Nhân Đan cảnh đại thành, lúc này đã vọt ra.

"Các ngươi mau mang Liễu Linh rời đi!"

Liễu Linh dù nói thế nào cũng là nữ nhi nguyên lão Thanh Dương đường - Liễu Nguyên, buộc phải bảo vệ nàng, cũng là chuyện mà bọn họ phải làm.

Khi võ giả Nhân Đan cảnh đại thành kia nói xong những lời này, hắn liền nghênh đón Phượng Vũ Thiên.

"Phượng Vũ Thiên, mau tỉnh lại cho ta!"

Ầm ầm một quyền, giáng tới Phượng Vũ Thiên! Nhất thời, một cỗ khí lãng khổng lồ hướng Phượng Vũ Thiên thổi quét qua.

Thấy người này lại dám hướng mình động thủ, Phượng Vũ Thiên liền phát ra một tiếng gầm thét, hỏa diễm hình cánh hư ảo màu đỏ lửa, xuất hiện tại phía sau hắn lần nữa, chỉ vẫy một cái, tốc độ Phượng Vũ Thiên liền tăng thêm mấy lần.

Lúc này, một con thần điểu hỏa diễm liền xuất hiện ở trong tay Phượng Vũ Thiên, nhất thời một cỗ khí thế khổng lồ bộc phát ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.