Long Huyết Chiến Thần

Chương 1125: Chương 1125: Tàn Sát Ma Cung




Ai có thể ngờ kế hoạch vây bắt Long Thần ngày hôm nay lại có kết quả như vậy. Không ai biết rõ Long Thần đã thi triển thứ gì mà đánh cho một Sở Thiên Ca với Thần Vũ cảnh tầng sáu chỉ còn lại mỗi đầu. Mặc dù nói là Vô Thượng Kim Thân, nhưng không phải thật sự bất tử. Cho dù Sở Thiên Ca lúc này chỉ còn một cái đầu, muốn hoàn toàn khôi phục thân thể và rồi đuổi theo Long Thần thì phải mất khá lâu.

Trong khoảng thời gian ấy, Long Thần đã rời khỏi phạm vi thần thức của hắn, đi rất xa rồi.

Không ai nghĩ rằng vị thiên tài siêu cấp đến từ Đông Hoàng Cung, Sở Thiên Ca, một trong những võ giả trên Thiên Tử Bảng, lại bị tên nhóc Long Thần kia ám toán.

Mọi người đều ngây dại mà trơ mắt nhìn Long Thần rời đi, trơ mắt nhìn thân thể Sở Thiên Ca bắt đầu khôi phục từ phần cổ trở xuống với tốc độ mà mắt thường thấy được, rồi tới thân thể, cánh tay, eo và cuối cùng là chân. Khi Sở Thiên Ca hoàn toàn khôi phục, không ai dám tới gần hắn. Bởi vì ngay cả Tô Tiểu Điệp lúc này cũng cảm thấy rằng Sở Thiên Ca đang phát điên rồi.

Hắn từ trước đến nay đều là bậc thiên chi kiêu tử, chưa từng trải qua suy sụp như vậy. Lúc trước hắn vẫn luôn coi Long Thần là hạng tiểu bối, còn có tâm tư ái tài mà đề cử một đồ đệ tốt cho sư tôn của mình là Nguyên Hoàng Tôn giả, không ngờ kết quả lại thành thế này.

Cho nên tất cả mọi người đều không dám quấy rầy Sở Thiên Ca vào lúc này.

Nhưng mọi người không nóng nảy, chỉ cần còn Diệp Huyên trong tay, tên thiếu niên nghịch thiên Long Thần này sẽ trở lại vào một ngày nào đó. Khi đó Sở Thiên Ca chắc chắn sẽ không nhân từ với hắn và cũng không cho hắn hy vọng nữa. Chỉ một chiêu tuyệt sát là Long Thần chắc chắn sẽ chết. Long Thần đã khiến tính nhẫn nại của Sở Thiên Ca hoàn toàn biến mất.

Trước khi Long Thần tới phủ thành của U Minh phủ, ở Vạn Quốc xa xôi cũng xảy ra chuyện tương tự. Nơi đó là quận thành Địa Ma quận, một trong mười tám quận mà Ma Thần đế quốc cai quản. Địa Ma quận là một trong năm quận ở phía đông, là một khối thống nhất. Vì vậy mà quân chủ của Ma Thần đế quốc sẽ phái ra thuộc hạ mà mình tín nhiệm nhất tới cai quản năm quận phía đông. Trấn Đông vương lúc trước là thúc thúc ruột của Bạch Lan, nhưng ông ta tuổi đã cao, tu vi đã dần suy giảm nên Trấn Đông vương hiện tại đã là một người khác.

Đó chính là con gái của Bạch Lan, Bạch Tố Tuyết.

Thiếu nữ tuổi còn trẻ mà đã trở thành nhân vật Trấn Đông vương, đồng thời đã tu luyện tới Thiên Vũ cảnh, một người được thiên tử cưng chiều như vậy phải nói là nổi tiếng xa gần trong khắp Vạn Quốc vực. Sau khi Võ Quang Võ chết ở Thái Cổ phần tràng, Tố Tuyết cố gắng tu luyện, dần trở thành đệ nhất thiên tài tại Vạn Quốc vực.

Quầng sáng ấy xuất hiện trên người một mỹ nữ đã khiến vô số người theo đuổi nàng. Nhưng nàng vốn một lòng theo võ đạo, vì vậy đã khéo léo từ chối tất cả. Về mặt võ đạo và tâm tính, Tố Tuyết tiến bộ cực lớn. Nàng nỗ lực vì tương lai như vậy là để tiếp nhận Ma Thần thánh triều từ Bạch Lan. Ma Thần thánh triều là một trong hai quốc gia mạnh nhất Vạn Quốc vực, nếu không có cường giả phù hợp để kế nghiệp, thánh triều có mạnh đến mấy cũng sẽ sụp đổ.

Ngày đó, Bạch Tố Tuyết ngồi trong đại điện trống trải. Nơi này là Trấn Đông vương phủ nổi tiếng, người bình thường không có tư cách vào, chỉ có người có thân phận ở năm quận phía đông mới có thể bước vào thương nghị chính sự với Trấn Đông vương. Ai cũng biết sau này Bạch Lan sẽ truyền ngôi vị hoàng đế lại cho Bạch Tố Tuyết, mà thân phận Trấn Đông vương này chỉ là để cho Tố Tuyết rèn luyện thêm mà thôi.

Dưới sự cai quản của Tố Tuyết, năm quận phía đông nghiễm nhiên đã trở thành một tiểu vương quốc.

Lúc này trong đại điện của Trấn Đông vương phủ, Tố Tuyết đã xử trí xong các chuyện xảy ra ở năm quận phía đông này. Kinh nghiệm phong phú đã tôi luyện ý chí của nàng, khiến tầm mắt nàng cao hơn không ít. Sau khi xử lý chính sự xong, nàng rất cố gắng, tiếp theo chính là thời gian tu luyện.

Nàng từ tốn trải Thiên Võ quyền phổ ra, cẩn thận hoàn thành từng động tác một. Với tiến độ bây giờ của nàng, trong tương lai việc tiến vào Thiên Vũ cảnh tầng hai, thậm chí là Thiên Vũ cảnh tầng ba đều không thành vấn đề.

Lúc Long Thần mới tiến tới đế vực thì cũng ở tu vi đó.

Thời gian nhanh chóng trôi đi. Nửa đêm đã qua, trời sắp sáng, Tố Tuyết giật giật lỗ tai, một tiếng vang kinh động tới nàng. Nàng vốn đang yên lặng tu luyện bỗng mở mắt ra. Trong tầm nhìn của nàng, một mũi tên nhỏ toàn thân xanh biếc đang bắn tới phía nàng. Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông, Tố Tuyết chỉ có thể né tránh. Mũi tên nhỏ kia sượt qua bên tai nàng, suýt nữa thì chạm vào thân thể nàng.

Kinh nghiệm nhiều năm cho nàng biết mũi tên màu xanh kia chắc chắn có độc.

Có người định giết mình.

Tố Tuyết không khẩn trương mà trái lại nàng rất tỉnh táo, nhìn bốn phía. Quả nhiên có tất cả năm tên hắc y nhân đang xông vào từ bốn phương tám hướng. Vừa đến bọn chúng đã tiến hành vây công Tố Tuyết một cách hung mãnh, chiêu nào cũng như muốn đoạt mạng, hiển nhiên là muốn giết chết Tố Tuyết.

”Các ngươi là người của Đồ Ma cung chứ gì. Mấy con tôm tép nhãi nhép mà cũng dám lật đổ Bạch gia ta, đúng là không biết trời cao đất rộng.” Trong năm người vây công kia có hai người là Thiên Vũ cảnh tầng một. Hai người này tạo nên thế gọng kìm mà tấn công Bạch Tố Tuyết. Tố Tuyết ứng chiến rất gắng sức, nhưng nàng không khẩn trưởng, bởi hai Thiên Vũ cảnh tầng một này còn chưa thể lấy tính mạng nàng.

Có thần kiếm Thanh Liên trong tay, Tố Tuyết như cá gặp nước, ra tay điêu luyện trong sự vây công của năm địch thủ.

”Chỉ bằng mấy tên nhãi các ngươi mà cũng định tới giết ta.” Thần kiếm Thanh Liên liên được múa may. Dưới sự tấn công của Tố Tuyết, ba võ giả Địa Vũ cảnh tầng chín bị Tố Tuyết giết chết, chỉ còn hai tên võ giả Thiên Vũ cảnh kia, rất là khó chơi. Hai kẻ này là võ giả đã không tới Thái Cổ phần tràng lần trước.

Đồ Ma cung là một thế lực mới sinh ra ở Ma Thần đế quốc, nghe tên là biết muốn lật đổ Bạch gia rồi. Kẻ cầm đầu là một võ giả Thiên Vũ cảnh tầng hai, có thực lực bất phàm. Mặt khác hắn còn hai đệ đệ khác, chính là hai kẻ đang giao chiến với Tố Tuyết.

”Không biết tên Trần Tùng kia có đến không? Nếu hắn mà đến, ta coi như xong đời.” Tố Tuyết có cái băn khoăn đó trong lòng. Nếu bọn họ đều đến, như vậy Đồ Ma cung đang dốc toàn bộ lực lượng để giết chết mình trong nôi.

Ngay khi Tố Tuyết vừa nghĩ như vậy, một tiếng cười bỗng vang lên trên nóc điện. Tố Tuyết cuống quít ngẩng đầu, quả nhiên thấy một nam tử cao lớn độc nhãn đứng ở đó, nhìn Tố Tuyết, sắc mặt dữ tợn.

”Thật là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp. Tên Bạch Lan kia đúng là đầu bị nước vào, dám đặt cô con gái xinh đẹp như vậy tới địa bàn của Trần Tùng ta. Lúc trước hắn chọc mù một mắt ta, hôm nay ta phải chọc một lỗ trên người con gái hắn, không chỉ ta và cả các huynh đệ của ta nữa, thế mới không làm Bạch Lan thất vọng, bỗng dưng có nhiều con rể đến vậy.”

Nói xong, Trần Tùng nhìn dáng vóc lả lướt của Tố Tuyết mà cười khặc khặc.

”Ôi cái bộ ngực này, mông này, véo lấy rồi đụng tới hẳn là sung sướng lắm nhỉ. À còn cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn kia nữa chứ, không thể lãng phí được. Lúc nào kêu rên sung sướng thì cũng phải hầu hạ các ca ca cho tốt.”

Nhìn Tố Tuyết, lại nghĩ tới việc mối hận giữa mình và Bạch Lan rốt cuộc đã có chỗ để trút vào, mà Tố Tuyết còn xinh đẹp động lòng người như vậy, dáng người thướt tha mềm mại như thế...

Trần Tùng chậm rãi hạ xuống đất, con mắt đỏ ngầu, bước từng bước tới phía Tố Tuyết. Lĩnh vực của Thiên Vũ cảnh tầng hai được hắn thi triển ra đã tạo nên áp lực rất lớn cho Tố Tuyết, ảnh hưởng tới sức chiến đấu của nàng. Tuy nàng nắm thần kiếm Thanh Liên trong tay, nhưng càng ngày càng không bằng hai người của đối phương.

Cho tới giờ phút này, Tố Tuyết mới thật sự hoảng hốt.

Không ngờ đám người của Đồ Ma cung lại phát rồ như vậy, chạy tới đối phó mình. Nghĩ tới sau khi không chống được lại đối phương rồi sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp như nào, khuôn mặt Tố Tuyết tái nhợt cả đi.

Đùng...

Một võ giả nhìn thấy khoảng trống, bèn tung quyền thụi vào bụng Tố Tuyết. Tố Tuyết phun ra một búng máu, lùi ra sau mấy bước, suýt thì ngã lăn ra đất. Nhưng dù như vậy, nàng cũng mất đi đại bộ phận sức chiến đấu, sợ hãi và bị thương khiến nàng cảm thấy như hai tầng khiếp sợ đang dồn lại.

”Đồ ngu, nặng tay với tiểu mỹ nhân của ta như vậy, cẩn thận lát nữa nàng ta sẽ kẹp đứt ngươi đó.” Trần Tùng tung cước đá vào người võ giả kia, cười mắng. Võ giả kia khúm núm, nói với giọng điệu vô cùng đáng khinh: “Có thể ăn được mỹ nữ như vậy, ta dù có chết cũng không tiếc, huống hồ là kẹp.”

”Nói đúng lắm! Mỹ nữ như vậy, mà lại còn là con gái của Bạch Lan, thậm chí là thiên tài trẻ tuổi nhất của Vạn Quốc vực, hẳn là phải để mỗi một vị huynh đệ của Đồ Ma cung tận hưởng một phen thế mới không làm thất vọng mối thù hận giữa chúng ta và Bạch Lan mấy năm nay. Mọi người nói đúng không?” Trần Tùng cười âm hiểm, đi từng bước tới gần Tố Tuyết.

Tố Tuyết khẽ cắn môi, ánh mắt hiện lên vẻ quyết tuyệt. Nàng đương nhiên không để cho đối phương thực hiện được, vì vậy nàng giơ thần kiếm Thanh Liên lên, từ từ gác vào cần cổ trắng nõn của mình.

”Ô!” Trần Tùng dừng bước lại, chợt cười rồi nói: “Định tự sát trước mặt ta à? Đương nhiên ngươi cứ làm thế đi, nhưng cho dù là thi thể mà tuyệt vời tới mức này ấy, hơn nữa vẫn còn ấm, bọn ta sẽ không để lãng phí đâu. Cho nên ngươi hiểu rồi đó.”

Tố Tuyết không ngờ là đám người này lại biến thái và phát rồ như vậy, làm cho nàng tuyệt vọng. Ở lúc nguy cấp này, nàng chỉ nhớ tới một người.

Nhìn ba kẻ dữ tợn đang tới gần mình, Tố Tuyết gượng cười trong lòng: “Nếu hắn ở đây thì tốt quá. Quả nhiên lòng ta vẫn luôn yếu ớt như vậy.”

Người mà nàng nói tới chính là Long Thần.

Chỉ cần hắn ở đây, không có phiền toái nào mà hắn không giải quyết được. Ở trong mắt hắn, ba kẻ này phỏng chừng là cái loại nhỏ bé không đáng kể.

Mắt nhìn chằm chằm khuôn ngực cao của Tố Tuyết, Trần Tùng lòng đầy lửa nóng, người đã phản ứng cả lên. Hắn không chờ được nữa, lập tức nhào tới Tố Tuyết.

Tố Tuyết đã hạ quyết tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.