Nhìn một đối thủ như vậy, máu Long Thần đang sôi trào lên. Đây là một đối thủ ngang sức nhất, cũng là đối thủ khiến hắn hưng phấn nhấn. Cái Trò Chơi Cực Hạn này hẳn là đột phá giới hạn của bản thân, giết chết một chính mình, rồi hai cái, thậm chí là ba.
Mà Tô Chân thì đã già, lão chưa chắc đã làm tốt hơn Long Thần...
Long Thần quay đầu lại thì đã thấy Tô Chân tỏ ra rất tự tin, có thể thấy lão ta rất nắm chắc phần thắng của bản thân trong trận đối chiến này, đoán chừng là có thủ đoạn ngầm nào đó. Dù sao theo vẻ mặt của lão, Tô Chân gần như chắc chắn rằng mình thắng rồi...
”Lão dựa vào cái gì mà tự tin như vậy nhỉ.” Long Thần thầm nghĩ.
”Bắt đầu đi, hai tên nhóc may mắn kia.” Diệp Vô Thương bình tĩnh nói.
Nghĩ tới cái dáng vẻ lão quỷ của Tô Chân mà lại bị gọi là tên nhóc, Long Thần suýt nữa thì ói ra.
Đúng lúc này Diệp Vô Thương nhẹ nhàng phất tay áo, Long Thần lập tức cảm thấy mình bị nhốt trong một thế giới đỏ rực ngăn cách với bên ngoài. Thế giới này là một không gian rộng chừng hơn trăm mét, đủ cho Long Thần đối chiến, mà lại còn hoàn toàn khép kín. Ở trước mặt Long Thần chỉ có bản sao của chính hắn, đứng với tư thế giống hệt.
Hai người đều biến mất trước mặt Diệp Vô Thương khi Diệp Vô Thương vung tay. Hai đám mây màu đỏ như máu giáng xuống từ trên trời, bao lấy bọn họ.
”Tên tiểu tử này có thể cảm giác được Thiên Hoang, thậm chí nhận ra sinh môn và tử môn đều đưa tới một nơi, tuy đã biết cách che giấu hơi thở của mình nhưng hắn chắc chắn là Long võ giả... Long võ giả trong truyền thuyết có rất nhiều khiếu huyệt trong cơ thể, ngay cả ta cũng không đếm được. So với một kẻ vô dụng như ta, hắn phù hợp với Xích Huyết Thiên Hoang hơn nhiều, còn có loại chiến kỹ kia nữa...”
Nhớ tới uy lực của chiến kỹ và Xích Huyết Thiên Hoang, ngay cả bản thân Diệp Vô Thương cũng cảm thấy không rét mà run.
”Đây mới là bảo vật quan trọng thật sự của Diệp Vô Thương ta. Nhưng dù ngươi là Long võ giả thì cũng phải xem ngươi có mạng để lấy đồ của ta đi không...”
Trong đầu Long Thần có không ít nghi hoặc: “Trong thần quốc, chủ nhân của nó hệt như một vị thần, hắn có thể sáng tạo ra bất cứ thứ gì. Ví dụ như hoa cỏ nơi này đều do bản thân hắn tạo ra. Nhưng cho dù là chủ nhân thần quốc thì cũng có nhiều chuyện không thể làm được, ví dụ như những việc vượt qua thực lực của hắn, chuyện có thể với tới.” Đây là lời mà Tiểu Miêu nói với Long Thần. Nghe cái là Long Thần hiểu rõ.
”Nhưng mà phải chiến đấu với bản thân làm người ta thật hưng phấn, cho dù có mở Chân Vũ đế phách cũng vô dụng.” Long Thần cảm thấy máu trong người mình đang sôi trào, thần nguyên ầm ầm chuyển động, Long Thần cũng lấy thần kiếm Phiêu Huyết ra, phóng tới bản sao của mình.
”Ta hiểu ngươi, định lấy chiêu này ra à.” Bản sao của hắn khẽ cười, biểu cảm và trí tuệ quả thực không khác gì Long Thần.
”Nhất Kiếm Phiêu Huyết!”
”Nhất Kiếm Phiêu Huyết!”
Hai thanh kiếm giao nhau. Lực của đối phương quả thật giống mình như đúc, Long Thần hoàn toàn không thể đả thương được hắn. Nhưng lúc này hắn một tay cầm kiếm, tay kia đánh ra một quyền.
”Phá Toái Hư Không.”
”Phá Toái Hư Không.”
Điều khiến Long Thần buồn bực là đối phương cũng thi triển Phá Toái Hư Không. Nếu cứ theo cái đà này, cho dù mình sử dụng cái gì thì đối phương cũng đều phát hiện mà thi triển thứ công kích tương tự.
”Ngươi cho rằng ta sẽ bắt chước ngươi à.” Đối phương bỗng nở nụ cười, cái vẻ mặt này y hệt Long Thần lúc này. Nắm đấm của hai người đụng nhau, rồi cả hai cùng lùi ra sau. Đúng lúc này, tốc độ của đối phương đột nhiên tăng lên, thậm chí còn xuất hiện cả tia chớp màu vàng trên người hắn.
”Thậm chí còn phục chế được cả Tiểu Kim.” Long Thần khá kinh ngạc, vì điểm này nên tốc độ của đối phương không thua kém mình là bao, Phiêu Huyết trong tay được vung vẫy điên cuồng.
”Trảm Long.”
Một chiêu đánh xuống, tức thì một thứ ánh sáng đỏ như máu ầm ầm đánh tới Long Thần. Kiếm quang sắc bén kia hệt như một thác nước chém tới đầu Long Thần.
Trong kiếm quang ấy, Long Thần không nhìn thấy bóng rồng.
”Nói cách khác, hắn không có gì về tổ long cả. Thân thể hắn cường hãn như vậy không phải nhờ có long huyết, mà là tại một lĩnh vực nào đó Diệp Vô Thương đã bổ khuyết thân thể cho hắn, còn cả lĩnh ngộ kiếm đạo nữa, nhưng chẳng có gì liên quan tới tổ long.”
Tuy thân thể hai người mạnh như nhau, nhưng nếu Long Thần bị chém trúng, long lân sẽ hiện ra trên cơ thể hắn để chống cự. Đối phương tuy cũng mạnh như vậy, nhưng sẽ không có long lân.
Để đối chiến một chiêu kia, Long Thần cũng dùng tốc độ tia chớp màu vàng để né tránh.
”Đây là một bản sao mô phỏng chính mình, tuy không giống ta lắm, nhưng đối chiến với nó còn kích thích hơn cả đánh nhau với ai khác.”
Nếu như là một bản thân khác, Long Thần có thủ đoạn để thắng rất nhanh, nhưng hắn không muốn lập tức thắng được, mà dùng từng chiêu một để đối chiến với một bản thân khác. Đối phương cũng đánh điên cuồng, hai người khó mà phân thắng bại.
”Kiếm Loạn Thần Ma.”
”Kiếm Loạn Thần Ma.”
Lốc xoáy kiếm khí đỏ như máu chạm vào nhau, vang lên tiếng cọ xát thật lớn, đó là tiếng binh khí đang mài vào nhau rất là chói tai.
Hai bóng người màu đỏ như máu nhanh chóng tách ra, rồi hoá thành hai luồng máu tươi lại điên cuồng lao vào nhau, hoàn toàn không thể thấy rõ người nào.
Có khi Long Thần sẽ bị thương, nhưng hắn phát hiện đòn tấn công của bản sao tạo ra thương tổn rất hữu hạn với thân thể cường hãn này của mình. Đánh nhau với một chính mình khác hơn nửa canh giờ, Long Thần đã kiệt sức, sau khi thoả thích xong, hắn rốt cuộc phải hạ sát thủ.
” Huyết Giới Thôn Phệ.”
Người kia tuy được tạo thành từ đế linh khí, nhưng vẫn có da thịt. Chỉ cần có máu, hắn sẽ bị trói buộc bởi Thôn Phệ Huyết Giới của Long Thần.
Gặp Huyết Giới Thôn Phệ, bản sao kia ngẩn ra. Cùng lúc bị trấn áp thực lực, hắn phát hiện mình không có kỹ năng tương tự. Diệp Vô Thương có thể dùng cường độ thân thể hắn để tạo ra một thân thể tương đương, nhưng lại không phát hiện được kỹ năng loại trấn áp mà Long Thần có như Huyết Giới Thôn Phệ này.
Trong lúc này, Long Thần mất thời gian vài cái hô hấp là giải quyết được đối phương.
Khi hắn giải quyết xong đối phương, không gian đỏ như máu xung quanh biến mất, hắn phát hiện mình vẫn đang đứng tại chỗ cũ. Dù thở hồng hộc nhưng trên người hắn chẳng có mấy vết thương nào. Mà bên cạnh hắn, Tô Chân quả nhiên lợi hại, phỏng chừng cũng chiến thắng đối thủ của mình. Nhưng sắc mặt lão tái nhợt, khoé miệng có vết máu, phỏng chừng trận vừa rồi khiến lão bị thương không nhẹ.
”Lão này hẳn là cũng có một hai thứ giống dạng Diệp Vô Thương phục chế, mà thần quốc của hắn cũng có hạn, lại không biết vật kia có thể giúp hắn giết được bao nhiêu đối thủ.
Diệp Vô Thương đang vỗ tay.
”Tốt tốt, các ngươi đều không tồi, nhưng lúc này Tô Chân mất thời gian chỉ bằng một nửa ngươi, Long Thần phải nỗ lực đấy.”
Diệp Vô Thương đứng thẳng dậy, hắn quan sát hai người một lúc rồi cười nói: “Xem ra các ngươi cũng đã sắp tới giới hạn của mình rồi, trò chơi tiếp theo sẽ vô cùng quan trọng. Các ngươi sẽ chọn bao nhiêu đối thủ đây, Tô Chân, ngươi nói trước đi.”
Tô Chân đã nghĩ từ trước, nhưng phải chọn trước thế này đúng là chịu thiệt. Hiển nhiên là hắn nhận ra Diệp Vô Thương thiên vị Long Thần, nhưng trước mặt thực lực, tất cả thiên vị đều vô dụng, cho nên lão nói thẳng: “Ta có thể khiếu chiến ba.”
Đương nhiên lão nắm chắc nhất vẫn là khiêu chiến hai bản thân, ba người thì quá khó. Nhưng Tô Chân có thể cố gắng một lần. Nếu Long Thần lựa chọn hai đối thủ, hai người đều chiến thắng thì thật ra là Tô Chân thắng. Nếu Long Thần cũng lựa chọn ba, cũng phải xem thời gian đối chiến. Mà từ trận đấu đầu tiên thì Long Thần không bằng mình...
”Ba cái, có dũng khí đó! Vậy Long Thần thì sao, ngươi lựa chọn mấy đối thủ?” Diệp Vô Thương đi vòng qua bên cạnh Long Thần.
Tô Chân cũng rất tò mò.
Long Thần mỉm cười nhìn Tô Chân, nói với vẻ khiêu khích: “Tám.”
Tô Chân và Diệp Vô Thương đều ngẩn ra.
”Tám... Tám.” Diệp Vô Thương lắc đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Không phải vì điều gì khác mà vì tạo ra tám Long Thần phỏng chừng cũng lấy luôn cái mạng già của hắn...
Dù sao trên người Long Thần có rất nhiều thứ khó mà lý giải được, chỉ có thể dùng một lượng lớn đế linh khí để bù đắp, ví dụ như thân thể Long Thần.
”Tám cơ à, đúng là không biết sống chết. Ngươi cho rằng tám là có thể chắc chắn thắng lợi à?” Tô Chân cười to. Nếu Long Thần chọn bốn, lão còn hiểu, nhưng lại chọn tám, đây đúng là nói nhảm. Đây vốn là trò cười cho thiên hạ.
Đối mặt với nghi ngờ của bọn họ, Long Thần không nói câu gì, kiên định với sự lựa chọn của mình.
”Nếu đã như vậy, trận chiến quan trọng nhất sắp bắt đầu, rốt cuộc ai có thể thắng đây, thật là mỏi mắt chờ mong...” Diệp Vô Thương vung tay lên, hai người lại tiến vào không gian đỏ như máu kia.
”Tám, đúng là muốn chết.” Tô Chân nắm chắc thắng lợi trong tay, chỉ cần đánh bại ba đối thủ là lão sẽ thắng, đây là giới hạn cuối của lão rồi.
Sở dĩ Long Thần lựa chọn tám là muốn cho Tô Chân một mục tiêu xa xôi. Nếu Tô Chân thắng ba người, mà Long Thần thắng được tám đối thủ, như vậy Tô Chân vẫn có thể tiếp tục khiêu chiến. Nhưng Tô Chân chắc chắn phải thắng được chín người thì mới giành được thắng lợi cuối cùng.
”Ta sẽ để ngươi tuyệt vọng.” Long Thần nhìn chằm chằm tám người giống mình như đúc phía trước. Tám cũng là con số cực hạn của hắn. Dưới giới hạn của Huyết Giới Thôn Phệ, mỗi một cái giống hệt hắn sẽ bị áp chế việc sử dụng thần nguyên dưới ba phần tư, điểm chênh lệch này chính là lỗ hổng để Long Thần giành phần thắng.
Huyết Giới Thôn Phệ vừa được mở ra, tám người đều bị bao phủ vào trong. Long Thần rút Phiêu Huyết ra.
Keng keng keng keng...
Tám thanh Phiêu Huyết đồng loạt xuất hiện trước mặt Long Thần, mỗi một thanh đều tràn ngập sức mạnh và độ sắc bén.
Ánh sáng lạnh lẽo kia cũng không thể không làm cho Long Thần xốc hết tinh thần.
”Liều mạng thôi.”
Hoá thành một đạo máu tươi, Long Thần như sói vào bầy dê. Thu tay đao hạ, một đám bản sao của bản thân bị hắn chém giết, máu tươi trào ra.
Nếu không có Huyết Giới Thôn Phệ, hắn chắc chắn không làm được điều này.