Long Kiếm Truy Hồn

Chương 1: Chương 1: Lời tựa - Quận chúa Quy Phụng




Núi cao chót vót, xuyên thủng mây xanh.

Rừng bát ngát xum xuê.

Tuyết phủ khắp vòm cãy đỉnh núi, phóng mắt nhìn quanh chỉ thấy một màu trắng xóa.

Trời rét, đất lạnh, chim thú tuyệt tích, yên ắng không một tiếng động, nơi đây chính là Thiên Sơn.

Nhưng Thiên Sơn không phải là không có một bóng người. Một già, một trẻ đứng đối diện nhau, cách nhau ba thước. Người già là một lão nhân râu tóc bạc phơ, mặt như táo chín, đôi mắt sáng quắc nhưng sắt lạnh, không có vẻ hiền từ như những người già khác.

Người trẻ là một thiếu niên mười bảy, mười tám mày thanh mục tú hệt như Kim Đồng.

Lúc này hai người đang từ biệt nhau, chỉ nghe lão nhân nói rằng :

- Lân nhi! Sư phụ xưa nay giết người vô số, ngươi là đệ tử của ta, sư phụ cũng không khuyên ngươi tu nhân tích đức, nhưng kẻ bị giết phải thực sự có tội lớn mới được. Thanh Bạch Long kiếm và món ám khí Thanh Bình sư phụ đã có được sau khi quy ẩn, ngươi hãy cậy vào hai món vật ấy mà báo ân phục thù xông xáo thiên hạ.

Thiếu niên cười ngây thơ :

- Sư phụ, đồ nhi đâu có ân thù gì với người đời.

Lão nhân cười cười :

- Có chứ, ngươi từng chịu ơn cứu mạng của người khác và mang một mối thù rất to tát.

Thiếu niên ngạc nhiên trố mắt :

- Vậy cứu mạng đồ nhi không phải là sư phụ sao?

Lão nhân lắc đầu :

- Không, người đã nuôi dưỡng ngươi là sư đệ kết bái của phụ thân ngươi và cũng là thúc thúc của ngươi.

Đoạn chậm rãi từ trong lòng lấy ra một mảnh lụa trắng đã ố vàng, trao cho thiếu niên và nói tiếp :

- Sư phụ đã cứu ngươi trong lúc cả nhà thúc thúc ngươi ngộ nạn, mảnh lụa máu này chính là do thẩm mẫu (thím) ngưoi đã cắn vỡ đầu ngón tay viết vào, khi ấy sư phụ tình cờ đi ngang qua, bởi chướng mắt nên đã cứu ngươi mang đi, nhưng sư phụ không hề giết một người nào bởi muốn để lại cho ngươi sau này tự tay báo phục thân thù.

Thiếu niên bàng hoàng :

- Sư phụ, kẻ thù của đồ nhi là ai vậy?

- Cầm đầu là Vạn Tượng cung, nơi đã giữ địa vị Minh chủ võ lâm trong hơn trăm năm qua, còn những kẻ khác sư phụ không nhớ rõ có bao nhiêu. Nhưng đó là một sự kiện trọng đại nhất trong hai mươi năm qua, sau khi ngươi hạ sơn, chẳng khó tìm ra manh mối.

- Thân thế đồ nhi ra sao?

- Chỉ cần xem mảnh lụa máu này là sẽ rõ ngay.

Thiếu niên cúi xuống xem một hồi, mặt dần lộ vẻ bi phẫn và đau xót, lẩm bẩm :

- Thì ra mình là một cô nhi.

Lão nhân lắc đầu thở dài :

- Đâu phải, ngươi có phụ thân ở Quy Phụng quốc miền Đại Mạc, vì việc của Quy Phụng quốc mà hai sư huynh đệ một người toàn gia táng mạng và một người thề quyết không bao giờ rời khỏi Đại Mạc trở về Trung Nguyên khi chưa cứu được Công chúa, sao ngươi bảo là cô nhi được.

Thiếu niên giọng đau xót :

- Nhưng đồ nhi đã sống nhờ ở nơi thúc thúc ngay từ thuở bé, phụ thân chẳng những không cần đến đồ nhi mà còn bỏ mặc mẫu thân chẳng màng đến.

Lão nhân ánh mắt cũng vút qua một tia sắc lạnh, bỗng lại buông tiếng thở dài nói :

- Lân nhi, đành rằng như vậy, nhưng ngươi nên hiểu trên cõi đời không bao giờ có bậc cha mẹ không phải, ngươi phải giải cứu cho phụ thân mới đúng, mặc dù sau đó ngươi có thể không nhìn ông ấy.

Thiếu niên buồn bã gật đầu giọng kiên quyết :

- Sư phụ nói rất phải, đồ nhi xin bái biệt, Mai Dao Lân mà không chết ắt sẽ trở về Thiên Sơn, còn như chắng may chết đi, hồn phách cũng vượt quan sơn về gặp sư phụ.

Dứt lời liền quỳ sụp xuống, dập đầu vái chín lạy, đoạn đứng lên sải bước xuống núi

Lão nhân gật đấu cười to :

- Tốt lắm ngươi không nên nói vậy, chỉ cần nhớ đến sư phụ là đủ rồi, thôi đi đi!

Tuy miệng cười nhưng mặt vẫn không che dấu được nỗi buồn.

Một tháng sau trong võ lâm đã xuất hiện Bạch Long kiếm và Thanh Bình (Lục bình xanh), mọi người chỉ biết ai nhận được Thanh Bình chắc chắn chết, nhưng rất hiếm người được trông thấy chủ nhân của món ám khí bá đạo ấy, mãi cho đến khi...

Trời mưa vốn đã âm u, huống hồ là đêm khuya ở chốn hoang sơn yên ắng này. Nơi đây là núi Võ Đang, vùng thánh địa đạo giáo bao đời nay. Những ngọn cổ tùng cao to thét gào trong mưa gió, chẳng những không xua tan được bầu không khí dị thường mà trái lại còn tăng thêm vẻ kinh khiếp ghê rợn. Những ngôi đạo quán nối tiếp nhau hệt như một con thú khổng lồ trong mưa gió, và gian đại điện sáng choang là mắt của quái thú.

Lúc này đã là canh ba, vậy mà đại điện vẫn sáng rực ánh đèn. Hôm nay chẳng phải ngày lễ gì của phái Võ Đang nhưng lạ thay trong đại điện lại tụ tập ba người trong Võ Đang tứ lão.

Ba người ngồi quanh một chiếc bàn, còn chiếc ghế đối diện với cổng thì bỏ trống, cái ghế đó dường như không phải để ngồi mà là sợ che cản tầm nhìn của họ, bởi mắt ba người đều không chớp nhìn ra cổng. Ba người tuy tướng mạo khác nhau, nhưng thần thái lúc này hoàn toàn giống nhau, thờ thẫn nhưng nghiêm nghị, và trong vẻ nghiêm nghị có phần lo sợ bồn chồn. Ba người không một ai lên tiếng, hệt như ba pho tượng đã có từ thời khai thiên lập địa.

Đột nhiên một tia chớp lóe lên, theo sau là một tiếng sấm rền, khiến ba người giật mình, cơ hồ đứng bật dậy, có lẽ do tiếng sấm quá đột ngột. Tuy nhiên dẫu sao họ cũng là nhân vật lừng danh trong võ lâm, chả lẽ lại khiếp sợ tiếng sấm thật ư? Vả lại tiếng sấm cũng chẳng to lắm. Nhưng dù thế nào đi nữa, sau tiếng sấm ấy đã khiến họ hồi phục sinh khí.

Lão đạo sĩ mặt đỏ có năm chòm râu dài và mái tóc bạc phơ ngồi đối diện với cửa cổng trước, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng với giọng nặng nề nói :

- Đã canh ba, lẽ ra đại ca đã phải về đến rồi!

Lão đạo râu xồm và mặt xám trắng ngồi bên trái với giọng trách móc tiếp lời :

- Đại ca xưa nay lời ra như núi, sao lần này y lại thất tín thế nhỉ? Nếu không về thì phải báo trước với chúng ta chứ! Để chúng ta lo lắng chờ đợi thế này đến bao giờ?

Lão đạo sĩ mũi ó mắt diều hâu ngồi đối diện lão đạo sĩ râu xồm khẽ thở dài :

- Tứ đệ, sự thể có lẽ không đơn giản...

Lão đạo râu xồm đanh mặt ngắt lời :

- Có gì không đơn giản chứ? Hừ thử hỏi trong giang hồ hiện nay có mấy ai dám trêu vào Võ Đang tứ lão chúng ta, đệ không tin có người như vậy!

Tiếng nói mỗi lúc càng to hơn, nhưng không hề có chút lòng tin, rõ ràng là muốn củng cố lòng can đảm cho mình. Lão đạo mặt đỏ lắc đầu :

- Mọi sự hãy đợi đại ca về sẽ rõ, bây giờ cũng khó có thể khẳng định.

Lão đạo râu xồm thấy không ai phụ họa ý kiến của mình, bực tức nói :

- Sao? Nhị ca cũng tin là tên tặc nhân kia dám chĩa mũi dao vào chúng ta ư?

Lão đạo mặt đỏ chau mày :

- Tứ đệ, chúng ta là kẻ xuất gia, không nên nóng nảy như vậy!

- Ai nóng nảy chứ? Chúng ta đâu có thể đề cao chí khí của người mà triệt hạ oai phong của mình được.

Lão đạo mặt đỏ trầm giọng :

- Tam đệ, tứ đệ! Sự thể đã đến mức này, chúng ta cũng không nên mang tiếng tăm ra mà dọa thiên hạ, hãy bình tâm tĩnh khí mà suy nghĩ cho kỹ, hầu bàn kế hoạch ứng phó là hơn.

Lão đạo mắt diều hầu gật đầu :

- Nhị ca nói rất phải.

Lão đạo râu xồm vẫn chưa phục, hậm hực nói :

- Cần gì phải bàn nữa, đệ chẳng tin là tên súc sanh đó cả gan dám vuốt râu hùm.

Lão đạo mặt đỏ sầm mặt :

- Tứ đệ, bây giờ nên nghe ngươi hay nghe ta đây?

Lão đạo râu xồm vậy mới chịu im miệng, xong mặt vẫn có vẻ bất bình.

Lão đạo mắt diều hâu đưa mắt nhìn ra ngoài nói :

- Theo ý nhị ca thì sao?

Lão đạo mặt đỏ ngẫm nghĩ một hồi :

- Không phải mãnh long không qua sông, người ấy đã dám buông tha cho Nhị công tử Âm Sơn Kỳ Môn rồi ba hôm sau lại bắt giết đi, tha cho đệ tử của Quân Sơn tam hữu trở về núi rồi mới ra tay hạ sát, chuyên nhắm đệ tử của các danh nhân trên giang hồ mà hạ thủ, nếu không có bản lĩnh, sao dám cả gan đến vậy?

Lão đạo mắt diều hâu lấy làm lạ :

- Trên chốn giang hồ xưa nay, phàm người có võ công cao vẫn hay gửi vật biểu trưng và cho biết trước ba ngày sau sẽ lấy mạng thì chưa từng nghe nói bao giờ, vì sao người ấy lại làm như vậy?

Lão đạo mặt đỏ lắc đầu :

- Ta cũng không hiểu, có lẽ y muốn mượn vào miệng nạn nhân giúp y dương danh võ lâm, khiến mọi người kinh hoàng lo âu, nhằm mục đích khủng bố tinh thần cũng nên.

Lão đạo râu xồm từ nãy giờ im lặng, bỗng xen lời :

- Nhị ca, vậy thì y có dụng ý gì?

Lão đạo mắt diều hâu đáp thay :

- Có lẽ y chỉ cậy vào võ công hiếp người thôi!

Lão đạo mặt đỏ lắc đầu :

- E chẳng đơn giản vậy đâu! Hai người có nhận thấy những kẻ bị giết trong mấy ngày qua thảy đều có liên quan đến sự kiện về Vạn Phương Kiếm Phương Thiên Long, người đã hộ vệ cho tiểu công chúa Quy Phụng quốc ở Quân Sơn khi xưa hay sao?

Hai lão đạo kia giật mình sửng sốt :

- Phương Thiên Long cả nhà mười tám người thảy đều bị sát hại, sao lại có người báo thù cho họ chứ?

- Có lẽ là cao thủ do Quy Phụng quốc phái đi tìm tiểu công chúa của họ cũng nên!

Lão đạo mắt diều hâu lắc đầu :

- Không thể như vậy được, tiểu công chúa khi còn trong tả ấp đã bị giam cầm tại Trung Nguyên, nay đã trải qua mười tám năm dài, mỗi năm Quy Phụng quốc đều tiến cống cho các môn phái trong võ lâm Trung Nguyên chính là để giữ gìn tính mạng của tiểu công chúa, đâu còn dám dùng đến sức mạnh nữa.

Lão đạo mặt đỏ gật đầu thở dài :

- Tam đệ nói vậy cũng đúng! Ôi Quốc vương Quy Phụng cũng thật chung tình, vì vợ con mà bỏ mặc cả giang san và không hề cưới vợ khác.

Lão đạo râu xồm giọng lạnh lùng :

- Một hai năm nữa, khi nào Vạn Tượng công tử đã đủ sức thống trị toàn quốc, lúc ấy Quốc vương Quy Phụng sẽ có thể đoàn tụ với vợ con trong cổ động mãi mãi rồi.

Lão đạo mặt đỏ giọng cảm thán :

- E rằng chúng ta không thể trông thấy được cảnh tượng ấy nữa rồi.

Hai người kia cùng tái mặt, vội hỏi :

- Nhị ca nói vậy là sao?

Lão đạo mặt đỏ trầm giọng :

- Đừng quên là sự kiện Quân Sơn khi xưa, chúng ta cũng thuộc phần tử cầm đầu.

Lão đạo mắt diều hâu cười khảy :

- Nhị ca tin thật những người kia đều chỉ vì sự kiện đó ư?

Ngay khi ấy bỗng thấy bóng người nhấp nhoáng, ba lão đạo cùng đứng phắt dậy, phản ứng quả là nhanh lẹ. Chỉ nghe một giọng nặng nề nói :

- Hãy khoan, ta đây.

Khi nhìn rõ người vừa xuất hiện, ba lão đạo cùng sửng sốt kêu lên :

- Ồ, đại ca!

Người ấy chính là lão đại trong Võ Đang tứ lão, chỉ thấy y lưng giắt cổ kiếm, râu tóc bạc phơ, đôi mắt sâu hoắm ngập vẻ sợ hãi và mỏi mệt. Lão hướng về ba người gật đầu thay cho câu trả lời, với bước chân trĩu nặng đi đến ngồi xuống bên bàn, ngước mắt nhìn pho tượng thần lớn, thờ thẫn xuất thần.

Ba người kia lần lượt ngồi xuống, cùng đưa mắt nhìn vào lão đại, nhất thời không biết nên nói thế nào. Sự yên lặng ngột ngạt kéo dài, khiến bầu không khí trong đại điện càng thêm ghê rợn hơn. Sau cùng, lão đạo râu xồm không nén được nữa với giọng như sấm rền nói :

- Đại ca ra đi trong năm ngày qua có dò la được gì không?

Lão đạo mắt sâu chầm chậm thu ánh mắt về, chầm chậm quét nhìn ba người, chầm chậm xòe bàn tay phải đặt trên bàn ra, nhưng không nói một lời.

Ánh mắt của ba người cũng chầm chậm di chuyển từ trên mặt bàn xuống bàn tay của lão đạo mắt sâu, bỗng cùng sửng sốt kêu lên :

- Ồ! Thanh Bình...

Một cánh lục bình bằng ngọc xanh bé cỡ đồng tiền nằm trong lòng bàn tay thoáng run rẩy của lão đạo mắt sâu, chùm rễ là những chiếc móc bạc li ti rất tinh xảo. Trong điện lại trở nên chết lặng, nhưng lần này càng thêm ghê rợn hơn. Bỗng lão đạo mắt đỏ trầm giọng nói :

- Đại ca, vậy là chúng ta đã đoán đúng rồi.

Lão đạo mắt sâu giọng trĩu nặng :

- Có lẽ!

Lão đạo mắt diều hâu kinh hãi :

- Sao? Đại ca chưa gặp người ấy ư?

Lão đạo mắt sâu lắc đầu, cười tự mỉa :

- Phải, ngu huynh chưa gặp người ấy bao giờ, nhưng cánh Lục bình xanh này đã ở trên tóc ngu huynh cả ngày trời, đến khi chải tóc trong khách điếm mới phát hiện ra. Trên đường ngu huynh luôn chú ý kẻ theo dõi, nhưng chẳng thấy gì cả, vì vậy bây giờ mới về đến.

Lão đạo râu xồm vẻ không phục :

- Ngay cả có người để vật lại trên đầu mà đại ca cũng không biết hay sao?

Lão đạo mắt sâu cười chua chát :

- Vậy cũng chẳng có gì lạ, Quân Sơn tam hữu mắt mở chòng chọc canh chừng đệ tử của mình, vậy mà vẫn không cứu được họ.

Lão đạo mặt đỏ như sực nhớ, hơ hải nói :

- Đại ca, Lục bình xanh này đã ở trong tay đại ca bao lâu rồi?

Lão đạo mắt sâu giọng trĩu nặng :

- Hôm nay là ngày thứ ba!

“Choang” một tiếng, ba đạo sĩ đã rút trường kiếm trên lưng xuống, rời khỏi chỗ ngồi chia ra canh giữ ba nơi cửa đại điện, ra chiều căng thẳng tột độ.

Lão đạo mắt sâu lắc đầu, trầm giọng nói :

- Khỏi phải như vậy, người ấy không ám toán đâu.

Ba người sững sờ, ra chiều không dám tin. Lão đạo mắt sâu bỏ Lục bình xanh lên bàn giọng kiên định nói :

- Quân Sơn tam hữu mà y còn không xem vào đâu, đã ung dung sát hại đệ tử của họ trước mắt họ, danh vọng của Võ Đang tứ lão chúng ta cũng đâu có cao hơn Quân Sơn tam hữu là bao.

Lão đạo mặt đỏ chầm chậm giắt trường kiếm trở vào lưng, quay vào nói :

- Quân Sơn tam hữu có trông thấy người đó không?

- Y đâu có biết thuật ẩn thân, đương nhiên là phải trông thấy rồi!

Lão đạo râu xồm và lão đạo mắt diều hâu cũng đã trở vào đến, nghe vậy đồng thanh hỏi :

- Chừng bao nhiêu tuổi?

- Theo lời Quân Sơn tam hữu thì chỉ chừng mười bảy, mười tám.

Ba người kia sững sờ đưa mắt nhìn nhau, họ đều như nghi ngờ vào tai mình, nhưng qua vẻ mặt giống như nhau họ biết mình đã không nghe lầm.

Một hồi thật lâu, ba người đồng thanh hỏi :

- Sao chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi ư?

Lão đạo mắt sâu lắc đầu thở dài :

- Phải, một người trẻ tuổi!

Lão đạo râu xồm ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nói :

- Có lẽ Quân Sơn tam hữu không hề trông thấy rõ mặt thật của người ấy, vì sợ võ lâm chê cười nên mới nói là chỉ 17, 18 tuổi để chứng tỏ người ấy đã luyện được dị học nên họ mới không được cự nổi hầu khỏa lấp sự thất bại của họ.

Lập luận ấy chẳng phải không có lý, bởi luận về võ công, nếu đúng đường lối thì luyện tập chẳng khó, còn như không am tường mà luyện bừa, rất khó có được thành tụ to lớn, thế cho nên môn phái khác nhau, thành tụ của đệ tử cũng cao thấp khác nhau. Ba người kia đều nhận thấy có lý, tuy nhiên cũng chẳng thể không phòng vạn nhất. Lão đạo mắt sâu cũng trở nên phấn chí hơn, đảo mắt nhìn quanh nói :

- Giờ đã gần canh tư, nếu canh năm mà y không đến thì tín dự của y kể như tiêu tan, có lẽ y đã sắp đến rồi.

Y vừa dứt lời, bỗng nghe một giọng nói đầy mai mỉa từ ngoài cổng vọng vào :

- Thiên Huyền Tử, tại hạ đã đến lâu rồi, dường như tôn giá cũng vừa về đến phải không.

Tiếng nói tuy không lạnh lùng, song gây cảm giác ghê rợn.

Bốn người đều giật mình kinh hãi, họ không ngờ với võ công của mình mà đối phương đã đến trước cửa đại điện lại không hề hay biết. Bốn người cùng quay phắt lại, và trong khoảnh khắc ấy, bốn người đã cầm trong tay thanh trường kiếm sáng loáng. Chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn tuyệt luân, lưng đeo thanh trường kiếm bao chạm hình bạch long, với chiếc áo nho sinh trắng trên mình đủng đỉnh bước vào.

Chàng nhếch môi cười lạnh lùng và khinh miệt, đôi mày kiếm động đậy toát ra một vẻ uy nghi khiếp người, hệt như một vị đế vương duy ngã độc tôn. Thiếu niên bước vào cổng, dừng lại cách Võ Đang tứ lão chừng một trượng, với giọng bình thản và lạnh lùng nói :

- Bốn vị bất tất căng thẳng như vậy, khi tại hạ muốn lấy mạng người nào, bao giờ cũng thông báo trước.

Võ Đang tứ lão đều đỏ mặt. Lão đạo râu xồm tức giận gầm to :

- Tiểu tử báo danh đi!

Thiếu niên thản nhiên cười :

- Huyền Linh Tử, tôn giá la hét gì vậy hả? Thiếu gia đã đến đây bái sơn, chả lẽ ngay cả danh tánh cũng không báo hay sao? Tuy nhiên trước khi bao ra danh tánh, tại hạ muốn hỏi bốn vị một điều, chẳng hay có thể cho biết chăng.

Lão đạo mặt đỏ giọng lạnh lùng :

- Các hạ có vẻ đe dọa...

Thiếu niên bỗng đanh giọng ngắt lời :

- Hãy trả lời câu hỏi!

Lão đạo mặt đỏ buột miệng :

- Các hạ nói gì?

Thiếu niên hé môi cười :

- Chiếc chìa khóa vàng đã xích giữ Hoàng hậu và Công chúa Quy Phụng quốc ở tại quý quán phải không?

Tứ Lão biến sắc mặt, lão đại Thiên Huyền Tử cười khảy nói :

- Không sai, các hạ hỏi chi vậy?

Thiếu niên áo trắng chính là Mai Dao Lân từ trong lòng lấy ra một chìa khóa vàng giơ lên nói :

- Phải chiếc này không?

Võ Đang tứ lão đều tái mặt, vung kiếm hộ thân bao vây Mai Dao Lân vào giữa đại điện, ra chiều căng thẳng tột độ. Mai Dao Lân quét mắt nhìn bốn người, ung dung bỏ chìa khóa trở vào trong lòng, vẫn giọng bình thản nói :

- Bây giờ tới lượt tại hạ trả lời ba vị, tại hạ là Mai Dao Lân.

Thiên Huyền Tử giọng sắc lạnh :

- Mai Dao Lân, hãy để lại chiếc chìa khoa vàng, không thì núi Võ Đang sẽ là nơi táng thân của ngươi.

Mai Dao Lân lắc đầu thản nhiên cười, bước đến bên chiếc bàn Bát Tiên, cầm lấy Lục bình xanh bỏ vào lòng, đoạn quay sang Thiên Huyền Tử nói :

- Thiên Huyền Tử, Thanh Bình tại hạ đã thu hồi, chỉ còn sinh mạng của tôn giá là chưa, bây giờ hãy trao cho tại hạ.

Lão đạo râu xồm cười hắc hắc :

- Mai Dao Lân, ngươi dám cả gan lấy trộm chiếc chìa khóa do bổn phái cất giữ là đã có tội muôn thác rồi, lại còn dám buông lời cao ngạo thế kia. Hừ núi Võ Đang e rằng lên thì dễ nhưng xuống thì rất khó.

Mai Dao Lân mỉm cười :

- Huyền Linh Tử, chữ trộm tại hạ không bao giờ dùng đến, nói là cướp thì có phần đúng hơn. Còn đối với núi Võ Đang, tại hạ đến hay đi cũng sẽ không có gì rắc rối cả. Bây giờ đã là canh tư, tại hạ ra tay đây.

Đoạn chầm chậm đi về phía Thiên Huyền Tử, thái độ hết sức ung dung, nhưng ngập đầy sát khí ghê rợn. Bỗng Võ Đang tứ lão cùng buông tiếng quát vang, kiếm khí sắc lạnh lập tức từ bốn phương tám hướng ập đến, hệt như thiên la địa võng. Mai Dao Lân mặt hiện vụt sát cơ, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, chàng đã mất dạng.

Võ Đang tứ lão đều là người giàu kinh nghiệm chiến đấu, thấy vậy biết ngay đã gặp cao thủ tuyệt thế, cơ hồ chưa kịp suy nghĩ, bốn thanh trường kiếm đã cùng thi triển chiêu Đảo Hoành Kim Chung quét ngược ra sau, mỗi người chỉ cầu mong có thể tự bảo là đủ rồi.

Ngay khi bốn thanh trường kiếm quét ngược ra sau. Tứ lão chưa kịp quay người, chợt thấy bóng người nhấp nhoáng, Mai Dao Lân đã xuất hiện trở lại, những thấy chàng tay phải vung lên, một luồng sáng xanh biếc bay thẳng về phía Huyền Linh Tử, Địa Huyền Tử và Huyền Huyền Tử, đồng thời người lại nhanh như quỷ mị lao về phía Thiên Huyền Tử.

Một tiếng rú thảm khốc, ba tiếng hự khô khan, kiếm khí loang loáng liền tức tan biến. Trong đại điện lại trở nên tĩnh lặng.

Diễn biến nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, Thiên Huyền Tử đã nằm ngửa trên mặt đất, thất khiếu máu tuôn xối xả, trên đỉnh đầu in rõ bốn dấu ngón tay như hình cánh mai, hiển nhiên đã tắt thở tuyệt mạng rồi.

Ba người kia trên ngực đều có một đóa Lục bình xanh, chùm rễ móc câu cắm vào huyệt Kiên Tĩnh, khiến họ chỉ có thể nhìn chứ không thể động đậy.

Mai Dao Lân cười mai mỉa nói :

- Cuộc chiến tại Quân Sơn khi xưa các vị đã toàn thắng, nhưng là ám toán. Cuộc chiến này các vị đã toàn bại, nhưng rất là công bằng đúng chăng? Mai mỗ chẳng phải không muốn giết quí vị, mà là căm thù tác phong thiếu quang minh chính đại, không cho kẻ khác có thời gian chuẩn bị chẳng khác nào ám toán. Sau nửa giờ huyệt đạo của ba vị sẽ tự giải khai. Ba hôm sau chúng ta sẽ gặp lại nhau, lúc ấy Mai mỗ sẽ đợi ba vị ở Quân Sơn.

Dứt lời liền cất bước bỏ đi. Địa Huyền Tử lạnh lùng nói :

- Ngươi đừng quên là trong giới võ lâm còn rất nhiều người võ công cao hơn Võ Đang tứ lão này!

Mai Dao Lân cười :

- Mai mỗ rất mong là quí vị có thể đi tìm họ đến gặp Mai mỗ.

Huyền Huyền Tử bỗng gắt giọng hỏi :

- Mai Dao Lân ngươi quan hệ thế nào với họ Phương ở Quân Sơn?

- Mối quan hệ các vị đều biết cả, nhưng chẳng qua các vị không muốn nhọc công mà nghĩ đến một kẻ lâm nạn đó thôi. Tuy nhiên trong vòng ba hôm chắc chắn các vị sẽ biết rõ, ha ha...

Tiếng cười chưa dứt thì người đã mất dạng ngoài đại điện. Trong điện chỉ còn lại bốn đạo sĩ, ba đứng một nằm với sắc mặt khác hẳn nhau. Tiếng cười của Mai Dao Lân cao vút tận mây xanh, mặc dù gió núi thét gào, tiếng cười vẫn lan khắp núi Võ Đang, nên khi chàng vừa phi thân ra khỏi đại điện đã thấy vô số đạo sĩ từ bốn phía lao đến.

Mai Dao Lân buông tiếng cười khinh miệt, tung mình hóa thành một làn khói nhạt, biến mất trong bóng đêm tối mịt.

Rẽ qua mấy khúc quanh núi, đã đến Giải Kiếm Nhai, Mai Dao Lân liếc mắt nhìn ra sau, tung mình đến khoảng sân trống bên phải Giải Kiếm Nhai và cách chừng năm trượng, đứng cười lạnh lùng nói :

- Các hạ dừng bước được rồi, đã tiễn chân xa thế này, tại hạ thật là áy náy.

Mai Dao Lân vừa dứt lời, trong khu rừng trước mặt liền vang lên một chuỗi cười to :

- Ha ha... thính lực khá lắm, lão ăn mày này cách tôn giá đến hai mươi trượng và lại gió to thế này, vậy mà cũng không thoát khỏi thính giác của tôn giá, lão ăn mày này thấy hết sức bội phục, giá như...

Bỗng ngưng lời bỏ dở câu nói. Mai Dao Lân đưa mắt nhìn, chỉ thấy một lão khất cái tóc bạc lồng bồng, mặt tròn như trăng rằm, mày ngắn mắt to, áo quần vá chằng vá đụp và tay cầm Tử Ngọc trượng đang đứng cách một trượng. Mai Dao Lân thầm cười khảy, nhủ :

- Hừ, thì ra la Hải Thiên Nhất Cái Viên Thế Dật, thảo nào có thể bám sát mình thế này.

Nghĩ đoạn, Mai Dao Lân thản nhiên cười nói :

- Thì ra là Hải Thiên Nhất Cái Viên tiền bối, tiền bối muốn nói giá như tại hạ không trông thấy tiền bối chứ gì?

Hải Thiên Nhất Cái Viên Thế Dật thấy đối phương biết rõ danh hiệu mình mà vẫn thản nhiên thế này, bất giác thầm nhủ :

- Chàng trai này còn trẻ mà hành sự lại lão luyện và tàn bạo đến kinh người, hôm nay e rằng mình đã gặp phải đối đầu tuyệt thế rồi.

Hải Thiên Nhất Cái là người từng trải giang hồ và giàu kinh nghiệm xử thế, tuy trong lòng kinh hãi, song ngoài mặt vẫn thản nhiên cười nói :

- Mai thiếu gia quả thật là cao minh!

Mai Dao Lân cười :

- Tại hạ có thể trông thấy tiền bối ở ngoài hai mươi trượng, điều này thì có lẽ tiền bối cũng khó thể tin được.

Hải Thiên Nhất Cái giật mình, trố mắt nhìn Mai Dao Lân cười to nói :

- Lão ăn mày này hôm nay quả thật không đánh mà tự khai rồi!

- Khi nãy tiền bối sao không vào trang viện?

- Vì đã quá muộn.

- Tiền bối trước đó vốn có ý định vào phải không?

- Phải, nhưng vì một cuộc giao dịch cần thương lượng với công tử, nên đành phải đuổi theo...

Mai Dao Lân lắc đầu :

- Không phải vậy, mà là tiền bối không dám vào.

- Không dám vào ư? Ha ha... công tử xem thường lão ăn mày này quá!

- Bởi tiền bối mà vào, lúc ấy đệ tử Võ Đang cũng vừa đến, trước khi Tam lão ngăn cản, e rằng tiền bối bắt buộc phải ra tay, mà hễ động thủ là khó tránh khỏi thương vong, như vậy sẽ tổn thương hòa khí đôi bên, đúng không nào?

Hải Thiên Nhất Cái nghe vậy, vẻ cười cợt trên mặt liền tan biến, hai mắt chằm chặm nhìn vào mặt Mai Dao Lân, hồi lâu không nói một lời. Mai Dao Lân cười nói :

- Vì tại hạ muốn nói chuyện với tiền bối, nên mới cười to như vậy.

Hải Thiên Nhất Cái lại giật mình kinh hãi lắc đầu nói :

- Mai công tử tuổi trẻ mà lại hành sự luôn khiến người phải kinh tâm động phách, chả lẽ vừa sinh ra công tử đã có thiên tài như vậy hay sao?

Mai Dao Lân nhếch môi cười theo thói quen :

- Theo lời đồn đại trên giang hồ, tiền bối là người khinh đời miệt thế, sao đối với tại hạ lại khác biệt thế này?

- Vì công tử khiến người kinh tâm, khiến người căm thù, khiến người...

Mai Dao Lân mắt bỗng rực lên sắc lạnh ngắt lời :

- Tiền bối hãy về ghi hết tất cả cái khiến người đó lên trên giấy, sau đó phái người mang đến cho tại hạ. Bây giờ tại hạ phải nói chuyện nghiêm túc với tiền bối.

Hải Thiên Nhất Cái ngớ người, bỗng cười nói :

- Có lý, sự bắt đầu giữa chúng ta kể như là từ đêm nay đi.

Mai Dao Lân gọng sắc lạnh :

- Nếu tiền bối tự tin là Cái bang có đủ khả năng đối địch với tại hạ, tại hạ sẵn sàng hầu tiếp. Nghĩ xưa kia Cái bang không có người tham dự cuộc thảm sát ở Quân Sơn nên tại hạ cần phải báo trước với tiền bối là không nên đối địch với tại hạ.

Hải Thiên Nhất Cái ngẫm nghĩ một hồi :

- Đó chính là điều công tử định nói ư?

- Đúng vậy!

Hải Thiên Nhất Cái là người đứng đầu bang phái, tuy biết rõ Mai Dao Lân võ công cao khủng khiếp, song cũng chẳng thể chùn bước bởi lời đe dọa của đối phương, huống hồ mình lại có hậu thuẫn, bèn cười khảy nói :

- Mai công tử, điều ấy e rằng lão ăn mày này chẳng thể thực hiện được, bởi vì cuộc giao dịch mà lão ô định thương lượng với công tử có giá trị không thấp kém hơn lời khuyến cáo của công tử.

Mai Dao Lân mắt loé sát cơ, cười khảy nói :

- Tại hạ lắng tai nghe đây.

- Hai cái đầu người.

- Của Hoàng hậu với Công chúa Quy Phụng quốc phải không?

Hải Thiên Nhất Cái gật đầu :

- Lão ô sớm biết lai lịch của công tử rồi.

- Tại hạ vừa bắt đầu hành động là đã biết trên cõi đời hẳn phải có một người thông minh cái thế như vậy rồi.

Hải Thiên Nhất Cái tảng lờ trước những lời mai mỉa của Mai Dao Lân, cười nhạt nói :

- Nhưng công tử không phủ nhận là vì việc ấy!

- Không sai, tại hạ quả đúng là vì hai người ấy.

- Vậy là cuộc giao dịch này đã thỏa thuận xong phải không?

Mai Dao Lân nhún vai :

- Không mà còn trái ngược lại!

Hải Thiên Nhất Cái sửng sốt, bỗng như chợt hiểu ra, cười to nói :

- Lão ô quên mất là công tử vốn là người đầy mưu trí. Thế nhưng lão ô vẫn tự tin có hy vọng thành công.

Mai Dao Lân cười khảy :

- Tính mạng hai người ấy hiện đã nằm trong tay Mai Dao Lân này, Viên Thế Dật tôn giá đã muộn mất rồi.

Hải Thiên Nhất Cái lắc đầu :

- Chưa muộn đâu! Hai người mà Mai công tử đã phái đến canh giữ cửa động. Về võ công quả rất cao, có thể duy trì đến lúc công tử có mặt, nhưng vấn đề là công tử có đến nơi đúng lúc hay không?

Mai Dao Lân cười lạnh lùng :

- Trong đời Mai mỗ không hề biết đến hai chữ nhân đạo.

- Nhưng theo lão ô biết, có những người trước mặt bảo công tử giết, công tử cũng không dám.

Mai Dao Lân nhướng mày :

- Không dám ư?

- Đúng vậy!

- Những người nào?

- Con gái của Hữu thừa tướng Quy Phụng quốc!

Mai Dao Lân biến sắc mặt, một chút ưu sầu lại hiện lên trong đáy mắt, ánh mắt căm thù quét nhìn Hải Thiên Nhất Cái, gằn giọng nói :

- Viên Thế Dật, giới Trung Nguyên võ lâm quả là hiểm độc, lại dùng người mình bảo đảm cho người bị mình giam giữ, thật là độc đáo.

- Hẳn là công tử đã không ngờ đến!

Mai Dao Lân mắt rực sát cơ, giọng kiên quyết :

- Viên Thế Dật, cuộc giao dịch này miễn bàn, tại hạ vẫn phải đến đó thử xem!

- E rằng công tử sẽ hoài công thôi!

- Trong đời tại hạ không bao giờ thay đổi ý định.

Hải Thiên Nhất Cái cười :

- Công tử muốn tìm nàng e rằng chẳng dễ, nhưng lão ô có hẹn với nàng nơi gặp gỡ.

Mai Dao Lân lúc này rất rối rắm, không muốn nói nhiều, cười lạnh lùng nói :

- Chúng ta đi nào!

- Đi!

Hải Thiên Nhất Cái trong tiếng quát đã tung mình phóng đi xuống núi, thân pháp nhanh như tia chớp.

Mai Dao Lân phi thân theo sau, cách nhau chỉ chừng ba thước.

Lúc này đã hết canh năm, trời vẫn còn lất phất mưa.

Hải Thiên Nhất Cái không rõ công lực của Mai Dao Lân cao thâm đến mức độ nào, muốn thử chàng một phen, chân dần tăng kình, phóng đi mỗi lúc một nhanh hơn, thoáng chốc đã vượt qua mười mấy dặm đường.

Mai Dao Lân bởi lòng đầy phiền não, không ngờ Hải Thiên Nhất Cái lại vậy, khi ngẩng lên nhìn, vừa lúc Hải Thiên Nhất Cái quay đầu lại nhìn chàng cách ngoài năm mươi trượng.

Mai Dao Lân tức giận, trong tiếng cười khảy đã tung mình lên cao bảy tám trượng, lao vút đi như tên bắn, chớp mắt đã vượt qua ba mươi trượng. Hải Thiên Nhất Cái thấy vậy thầm kinh hãi, vội vận hết toàn lực phóng đi, quyết không để Mai Dao Lân rút ngắn khoảng cách. Chỉ thấy hai bóng người một trước một sau lướt đi như sao xẹt, đến khi trời hừng sáng thì hai người đã vượt qua hơn năm mươi dặm đường. Mai Dao Lân chỉ còn cách Hải Thiên Nhất Cái chừng ba thước, mặc cho Hải Thiên Nhất Cái đã giở hết công lực bình sanh mà vẫn không sao bỏ xa hơn thêm bước nào nữa.

Lúc này hai người đã đến một ngọn núi đầy những tảng đá bừa bộn, Hải Thiên Nhất Cái ngước lên nhìn, thấy đã sắp đến nơi, bất giác nhẹ người. Ngay khi ấy bỗng ở trước mặt có tiếng quát vang :

- Hai người kia đứng lại!

Liền sau đó hai lão nhân áo xám từ sau một tảng đá to phóng ra, người bên trái mặt đen râu đen, người bên phải mặt vàng râu trắng. Hải Thiên Nhất Cái sửng sốt, vội chững bước dừng lại, thần thái ra chiều rất lo lắng.

Mai Dao Lân tiến tới hai bước giọng chế nhạo hỏi :

- Đồng Thiết nhị tẩu chẳng hay giữ vai trò gì trong Quy Phụng quốc vậy?

Hải Thiên Nhất Cái biết trước thế nào Mai Dao Lân cũng hiểu lầm là do lão mai phục, song lão cũng không muốn dùng lời giải thích, bèn cười khảy nói :

- Vai trò rất là trọng yếu!

Đoạn quay sang Đồng Thiết nhị tẩu nói tiếp :

- Hai vị đã đợi ở đây bao lâu rồi?

Đồng Thiết nhị tẩu là người rất nham hiểm, nghe vậy cười nói :

- Viên huynh, chúng ta chẳng đã hẹn gặp nhau tại đây sao?

Hải Thiên Nhất Cái thoáng chau mày, cười to nói :

- Viên mỗ trí nhớ rất kém, hai vị lượng thứ cho, bây giờ đã không nhớ rõ nữa.

Thiết Tẩu liếc nhìn Mai Dao Lân, thấy chàng chớ hề bận tâm đến cuộc đối thoại của ba người, bất giác thầm nhủ :

- Qua khinh công của hai người vừa rồi, võ công của thiếu niên này còn cao hơn Hải Thiên Nhất Cái, có lẽ y chính là Mai Dao Lân, mình không nên bỏ qua công trạng này.

Bèn cười ha hả nói :

- Viên huynh tài tình thật, công tử bọn này đã phái xuất rất nhiều người mà cũng vẫn chưa gặp được Mai công tử...

Hải Thiên Nhất Cái ngắt ngang :

- Viên mỗ và Mai công tử đang bận việc, không có thời gian hàn huyên với hai vị.

Đồng Tẩu sửng sốt như không ngờ Hải Thiên Nhất Cái lại dám không màng đến hai vị hộ pháp dưới trướng Vạn Tượng công tử bèn cười khảy nói :

- Chả lẽ Viên huynh đã quên mối quan hoài của công tử bọn này rồi ư?

Hải Thiên Nhất Cái chau mày dịu giọng :

- Viên mỗ cũng là lo nghĩ cho toàn thể võ lâm.

Thiết Tẩu cười :

- Vậy thì Viên huynh hãy sang đây!

Mai Dao Lân cười nhạt :

- Chỉ ba vị thôi ư?

Đồng Tẩu nhướng mày cười nham hiểm :

- Mai công tử chê ít phải không?

- Phải quá ít.

Đồng Tẩu cười vang :

- Giới võ lâm Trung Nguyên không để cho Mai công tử phải thất vọng đâu. Mọi người hãy ra hết đây đi! Ha ha... Mai công tử hãy nhìn quanh xem đã đủ chưa?

Lúc này xung quanh đã xuất hiện bảy tám mươi đại hán áo đen, người nào cũng côn đao lăm lăm trong tay như lâm đại địch. Mai Dao Lân chẳng thèm nhìn, cười lạt nói :

- Nếu như bọn họ thảy đều giống như hai vị, vậy thì đủ.

Thiết Tẩu thấy đối phương quá khinh khi mình, tức giận gầm to :

- Hãy tiếp đại gia một chiêu trước rồi hẳn khoác lác.

Dứt lời song chưởng đã vung lên, với chiêu Hàn Đàm Ấn Nguyệt tống thẳng vào ngực Mai Dao Lân, chưởng kình như cuồng phong bão táp. Mai Dao Lân đứng yên, sát cơ trong mắt càng thêm dầy đậm.

Thốt nhiên, Hải Thiên Nhất Cái quát to :

- Để xem ai nhường ai cho biết.

Dứt lời đã với chiêu Thiết Chưởng Xuyên Vân đẩy nhanh ra, chỉ thấy bóng đen lấp loáng hệt như là đôi bàn tay sắt.

Hải Thiên Nhất Cái sớm đã nghe nói về võ công của Đông Thiết nhị tẩu, biết lúc này đối phương đã dốc hết công lực bình sanh, song chưởng rắn như sắt thép, không thể ngạnh tiếp, chỉ lách người tránh và xuất chưởng du đấu.

Hai người vừa xuất thủ đã như long tranh hổ đấu, thoáng chốc đã qua hai mươi mấy chiêu. Thiết Tẩu thấy Hải Thiên Nhất Cái không dám chính diện nghênh kích, lòng càng thêm đắc ý, phóng tay ráo riết tấn công.

Đồng Tẩu khoái trá đưa mắt nhìn Thiết Tẩu đoạn lại liếc nhìn Mai Dao Lân, theo ý nghĩ hẳn là Mai Dao Lân hết sức kinh hãi, nào ngờ lại trái ngược, chỉ thấy chàng nhếch môi cười, thái độ hết sức bình thản.

Đồng Tẩu bất giác tức giận, cười lạnh lùng nói :

- Mai Dao Lân lão phu cùng ngươi trao đổi vài chiêu, thế nào?

Mai Dao Lân cười khảy :

- Tại hạ nhận thấy tôn giá chưa đủ trình độ.

- Sao?

Mai Dao Lân mắt nhìn vào cuộc chiến :

- Tôn giá chưa đủ trình độ.

Đồng Tẩu vốn tính cuồng ngạo, nghe đối phương khinh miệt mình đến vậy, tức giận gầm to :

- Ngươi tiếp lão phu một chưởng thử xem!

Vừa dứt lời tay phải đã vung lên, với chiêu Thôi Sơn Điền Hải, chỉ thấy màu chưởng như đồng cổ, kình lực như vũ bão hết sức khiếp người. Mai Dao Lân có ý làm nhục hai người, buông tiếng cười khảy, chẳng tránh né và tay phải phất nhẹ, lạnh lùng nói :

- Lui ra!

Chỉ thấy Đồng Tẩu tay trái ôm lấy tay phải sắc mặt trắng bệch, trong lòng bàn tay phải đã có một đóa Lục bình xanh rất tinh xảo. Mai Dao Lân cười lạnh nhạt nói :

- Đồng Tẩu, tính mạng của tôn giá kể như đã thuộc về Mai mỗ rồi.

Đồng Tẩu cảm thấy nơi lòng bàn tay tê dại, kinh hãi quát :

- Mai Dao Lân, thì ra ngươi là phường bại hoại giang hồ, lại sử dụng ám khí tẩm độc.

- Chất độc này ba hôm sau sẽ phát tác không có thuốc chữa. Tuy nhiên có lẽ Vạn Tượng công tử chữa được, nhưng nếu y mà không đến gặp Mai mỗ, từ nay e rằng y sẽ phải đổi sang nghề y đấy.

Đồng Tẩu vẻ mặt đã bớt căng thẳng hơn, tay phải giơ lên khoát và nói :

- Các ngươi hãy chuẩn bị!

Bọn đại hán áo đen vây quanh bởi thấy Mai Dao Lân bề ngoài yếu đuối, vốn có ý xem thường và từ nãy giờ đã háo hức muốn xáp vào, nghe vậy liền đổ xô ùa tới. Đồng Tẩu lạnh lùng nhìn Mai Dao Lân gằn giọng nói :

- Mai Dao Lân theo lão phu thì không cần làm phiền đến Vạn Tượng công tử.

Mai Dao Lân khinh miệt quét mắt nhìn quanh, cười to nói :

- Theo Mai mỗ thì bắt buộc phải làm phiền tới y thôi!

Đồng Tẩu biết không dọa nổi chàng, bèn thầm nhủ :

- Đằng nào những mạng người này cũng chẳng phải của mình, sao không thử xem.

Nghĩ đoạn bỗng quát to :

- Hãy giết tên tiểu tử này đi, trừ hại cho võ lâm!

Liền tức bọn đại hán áo đen cùng buông tiếng gầm vang, từ bốn phương tám hướng lao đến, côn thương đao kiếm hệt như thiên la địa võng giáng xuống.

Mai Dao Lân tuy ngoài mặt tỏ ra xem thường bọn đại hán áo đen, nhưng trong lòng sớm đã phòng bị, bởi những người này không cùng một môn phái, các môn các phái đều có, họ đã được Vạn Tượng công tử chọn phái đến đây đối phó với chàng, võ công hẳn chẳng phải tầm thường.

Trong chớp mắt binh khí của đối phương đã ập đến, Mai Dao Lân không dám chậm trễ, buông tiếng quát vang :

- Các ngươi muốn chết!

Chỉ thấy một luồng sáng bạc như tia chớp quét ra tứ phía.

Bọn người áo đen biết trước là Mai Dao Lân sẽ đột vây, nên chiêu thức công ra tuy hung hiểm, song vẫn thế thủ là chính. Thế nhưng họ đâu ngờ võ công của Mai Dao Lân khủng khiếp đến vậy, chỉ nghe tiếng binh khí chạm nhau chát chúa và tiếng rú thảm liên hồi, kèm theo là máu tươi bắn tung tóe.

Liền tức bóng đao ánh kiếm vụt tắt, bọn người áo đen đã như làn sóng lui ra xa. Mai Dao Lân quét mắt nhìn bảy tám tử thi nằm quanh trên mặt đất, thần sắc vẫn bình thản như chẳng có việc gì xảy ra cả.

Bỗng có người kinh hãi hét to :

- Ô! Bạch Long kiếm!

- Bạch Long kiếm...

Đồng Tẩu giật nẩy mình, vội đưa mắt nhìn, chỉ thất thanh trường kiếm trong tay Mai Dao Lân thoáng màu hồng nhạt, thân kiếm có chạm một con rồng trắng, miệng rồng nằm ở phần mũi. Lưỡi rồng thè ra là mũi kiếm, theo độ sáng yếu mạnh khiến cho rồng trắng khi ẩn khi hiện, vô cùng sinh động.

Đồng Tẩu kinh hoàng lẩm bẩm :

- Nếu Mai Dao Lân này mà được hết chân truyền của người ấy thì trong giới võ lâm chẳng còn mấy ai là địch thủ nữa.

Mai Dao Lân vừa nghe đối phương nhận ra được Bạch Long kiếm trong tay, sát cơ trong lòng lại bừng dậy, buông tiếng cười dài nói :

- Chư vị đã nhận ra đây là Bạch Long kiếm, vậy thì hẳn cũng phải biết luật lệ của nó, ha ha...

Trong tiếng cười dài, người đã hóa thành một luồng sáng trắng, lăng không lao vào bọn người áo đen.

Trong tiếng la hét kinh hoàng và tiếng quát tháo giận dữ, các loại binh khí khác nhau đã vung lên nghênh đón, phản ứng nhanh còn hơn cả ý thức. Tiếng binh khí gãy vang lên liên hồi, kèm theo những tiếng rú thảm khốc và tiếng la hét hãi hùng, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Rồi thì tất cả lại trở nên yên lặng, nhưng trên mặt đất đã có thêm mười mấy thi thể nữa. Bọn người áo đen đã lần lượt biến mất sau những tảng đá bừa bộn.

Mai Dao Lân thần sắc vẫn bình thản, chàng ơ hờ quét mắt nhìn quanh, dừng lại trên mặt Đồng Tẩu, cười nói :

- Đồng Tẩu, tôn giá cũng nên cút đi rồi đấy!

Đồng Tẩu biến sắc mặt liên hồi, cố nén nỗi kinh khiếp trong lòng, lạnh lùng nói :

- Mai Dao Lân, chắc chắn có một ngày nào ngươi sẽ hối hận!

Mai Dao Lân thản nhiên cười :

- Không, tại hạ không bao giờ hối hận!

Ngay khi ấy, bỗng nghe Hải Thiên Nhất Cái quát to :

- Hãy xem đây!

Rồi thì hai tiếng “soạt, bình” vang lên. Đồng Tẩu ngoảnh lại nhìn, thấy hai người đã tách ra. Thì ra Thiết Tẩu bởi nghe tiếng gào thét của bọn người áo đen nên tâm thần phân tán, bị Hải Thiên Nhất Cái đánh trúng một chưởng vào vai trái, may nhờ nội công thâm hậu, không thì táng mạng đương trường rồi. Chỉ thấy y môi rỉ máu tươi, sắc mặt trắng bệch, chứng tỏ thọ thương chẳng nhẹ.

Còn Hải Thiên Nhất Cái thì bị chưởng lực của Thiết Tẩu rạch toác một đường nơi ngực, dài năm tấc và sâu đến mấy phân, thọ thương cũng khá nặng.

Mai Dao Lân không ngoảnh lại, chỉ ơ hờ nói :

- Đồng Thiết nhị tẩu xưa nay không bao giờ rời xa nhau, bây giờ tại hạ bỗng muốn nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt của hai vị vào ba hôm sau, thôi hai vị đi đi.

Thiết Tẩu tuy chưa chứng kiến võ công của Mai Dao Lân, nhưng qua sắc mặt của Đồng Tẩu, cùng với những tử thi trên mặt đất, y biết cục diện hôm nay mình bại chắc rồi.

Đồng Tẩu lạnh lùng quét mắt nhìn Mai Dao Lân nói :

- Mai Dao Lân, hôm nay huynh đệ lão phu nhận thua, nhưng nhất định sẽ có ngày ngươi trả lại hận này, hãy chờ mà xem.

Mai Dao Lân thản nhiên cười :

- Tốt hơn là ba hôm sau hãy tới Quân Sơn gặp Mai mỗ, bằng không tôn giá sẽ ân hận suốt đời và không nhìn thấy tại hạ phân thây.

Đồng Tẩu buông tiếng cười khảy, quay sang Hải Thiên Nhất Cái nói :

- Viên huynh, trước mặt Vạn Tượng công tử, huynh đệ bọn này nhất định sẽ nói tốt cho Viên huynh.

Hải Thiên Nhất Cái biến sắc mặt cười nói :

- Viên mỗ sẽ tự bẩm rõ với Vạn Tượng công tử định đoạt, không cần hai vị nhọc tâm, xin đa tạ thịnh tình của hai vị.

Mai Dao Lân thoáng nghe, lòng rúng động, thầm nhủ :

- Xem ra Vạn Tượng công tử quả đã trở thành Minh chủ võ lâm Trung Nguyên rồi, ngay như Cái bang mà còn tuân mạng thì cũng đủ rõ các môn phái khác ra sao, vậy thì Mai Dao Lân này, quả là kẻ địch khắp thiên hạ rồi!

Đồng Tẩu nháy mắt với Thiết Tẩu, trong tiếng cười lạnh lùng hai người đã biến mất trong đá núi ngổn ngang.

Hải Thiên Nhất Cái băng bó vết thương xong, quét mắt nhìn những tử thi trên mặt đất, cười to nói :

- Mai công tử thủ đoạn khá thật.

Lời lẽ ra chiều hết sức bất mãn.

Mai Dao Lân cười nhạt :

- Tôn giá quá khen, nhưng tại hạ cũng còn cảm thấy ra tay quá nhẹ!

Hải Thiên Nhất Cái cười khảy :

- Nên biết là họ không cùng một môn phái.

Mai Dao Lân cười vang :

- Tại hạ đang muốn xem thử môn phái có những kỳ nhân dị sĩ nào lại có quyền bắt giữ vợ con người ta để ngồi hưởng cống phụng, những đại hiệp tự hạ mình nghe theo sự sai khiến của kẻ khác.

Hải Thiên Nhất Cái tái mặt, khích động cười vang :

- Mai công tử mắng không sai, nhưng khẳng định lúc này e còn quá sớm, hãy đợi đến khi nào công tử thật sự có thể không nghe theo sự sai khiến của người đó rồi hãy mắng cũng không muộn.

Mai Dao Lân ngước mắt nhìn trời cười nói :

- Tại hạ mong là tôn giá đừng chết, chờ xem cái ngày ấy!

- Lão ăn mày này nghèo xơ xác, mười tám tầng địa ngục cũng không chịu thu nhận, công tử khỏi lo.

- Vậy thì tốt!

Mai Dao Lân bỗng ánh mắt lại rực lên, trầm giọng nói :

- Tôn giá quả thật không có mai phục tại đây?

Hải Thiên Nhất Cái tức giận thầm nhủ :

- Để chứng minh lòng này, mình đã thọ thương mà còn đắc tội với hai hộ vệ của Vạn Tượng công tử, vậy mà chỉ đổi lại một câu nói lạnh nhạt thế này. Hừ, ngươi thật hiếm lời tốt đẹp.

Nghĩ đoạn cười khảy nói :

- Công tử tin được lão ô thật là điều đáng mừng!

Mai Dao Lân đổi giọng nghiêm túc :

- Uy tín của tôn giá khiến Mai mỗ hết sức bội phục, chúng ta đi thôi!

- Hãy đi theo lão ô!

Hải Thiên Nhất Cái dứt lời liền dẫn trước phi thân lên đồi.

Mai Dao Lân tra kiếm vào bao tung mình theo sau. Phen này Hải Thiên Nhất Cái không dám tỉ thí khinh công với Mai Dao Lân nữa. Vượt qua đồi, phía trước là một sơn cốc cỏ non xanh mượt, từ trên nhìn xuống, chỉ thấy sơn cốc này rộng chừng trăm trượng, cây đá rải rác, kỳ hoa dị thảo mọc đầy sơn cốc. Trong cốc có một con sông nhỏ chảy qua, nước sông trong vắt, chia đôi sơn cốc.

Bên trái có rất nhiều nhà lá, chỉ thấy toàn những khiếu hóa áo quần rách rưới đi lại. Bên phải là những túp lều dựng theo hình tròn, những người qua lại toàn mặc áo vàng, hết sức tề chỉnh.

Hải Thiên Nhất Cái dừng lại trên đỉnh đồi, trỏ tay về phía trái nói :

- Đó là sào huyệt tạm thời của lão ô!

Mai Dao Lân chỉ tay về phía phải nói :

- Kia là đại bản doanh của Quy Phụng quốc phải không?

Hải Thiên Nhất Cái lắc đầu :

- Không phải, đại bản doanh ở ngoài Phong Lôi động trên Ma Thiên Lãnh, đây chỉ là doanh trại tạm thời đã dựng vì công tử, chúng ta xuống đi.

Dứt lời đã tung mình phóng xuống. Mai Dao Lân mặt bỗng lướt qua vẻ đau khổ, lẩm bẩm :

- Mai Dao Lân này oai phong thật!

Giọng điệu đầy mai mỉa, dứt lời cũng tung mình theo sau.

Hai người vừa chạm chân xuống đất, bỗng từ sau lùm cây bên phải phóng ra một khiếu hóa tuổi trạc tứ tuần, mũi ó mắt chồn cản đường, hướng về Hải Thiên Nhất Cái khom mình thi lễ nói :

- Nghênh tiếp đại giá Bang chủ, còn người này là ai?

Hải Thiên Nhất Cái mắt thoáng lộ vẻ giận dữ song tan biến ngay, cười ha hả nói :

- Mai Dao Lân!

Khiếu hóa mắt chồn giật mình lùi ra sau ba bước, cười khảy nói :

- Sao Bang chủ lại đưa tiểu cẩu này đến đây?

Mai Dao Lân mặt lộ sát cơ, lạnh lùng cười nói :

- Huynh đài năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Khiếu hóa mặt chồn ngớ người, buột miệng đáp :

- Bốn mươi lăm!

Mai Dao Lân gật đầu :

- Sống dai quá!

Hải Thiên Nhất Cái cả kinh :

- Mai công tử lão ô...

Mai Dao Lân cười sắc lạnh :

- Tôn giá hãy để lại danh tánh!

- Ngươi muốn gì?

Mai Dao Lân nhếch môi cười, phi thân lướt qua và nói :

- Tặng cho tôn giá một món vật!

Khiếu hóa mắt chồn chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, chợt cảm thấy trên trán đau nhói, vội đưa tay lên chộp, lấy xuống một đóa Lục bình xanh dính cả thịt máu, sắc mặt tái ngắt. Mai Dao Lân lạnh lùng cười nói :

- Lẽ ra ngươi chưa xứng đáng, nhưng sơn cốc này dường như không có đất chôn ngươi, hãy đi tìm Vạn Tượng công tử mau!

Hải Thiên Nhất Cái tiếp lời :

- Chỉ Vạn Tượng công tử mới giải được chất độc Lục bình xanh này thôi.

Khiếu hóa mắt chồn kinh hoàng đến thốt chẳng nên lời, vội phóng nhanh ra ngoài sơn cốc. Hải Thiên Nhất Cái cười nặng nề nói :

- Mai công tử thật tinh mắt!

- Xem ra Vạn Tượng công tử đặt niềm tin rất ít đối với quí bang, nên đâu đâu cũng có người của y. Thế nhưng theo tại hạ thì đó là phúc đức cho quí bang.

- Là phúc thì không phải là họa đúng không?

- Có thể tại hạ nói trong lúc này quá sớm, ta đi thôi!

Hai người đi đến bên bờ sông, Hải Thiên Nhất Cái cao giọng nói :

- Có người cần gặp Quận chúa!

Hồi lâu từ trong túp lều chính giữa mới có một lão bà tóc bạc đi ra nói :

- Ai vậy?

Hải Thiên Nhất Cái tay chỉ Mai Dao Lân nói :

- Chính người này.

- Y là ai? Báo ra danh tánh!

Mai Dao Lân cười nhạt đáp :

- Tại hạ là Mai Dao Lân.

Lão bà tóc bạc giật mình kinh hãi, liền cao giọng nói :

- Mai Dao Lân cần gặp Quận chúa!

Hiển nhiên là bà ta báo cho người bên trong chuẩn bị, đoạn lại lạnh lùng nói :

- Sang đây!

Hải Thiên Nhất Cái cười :

- Công tử sẽ được tiếp đãi tử tế đấy.

Mai Dao Lân mắt thoáng qua một chút lo âu hiếm có, giọng nhạt nhẽo nói :

- Mong là Mai Dao Lân này chịu đựng nổi.

Đoạn cùng Hải Thiên Nhất Cái phi thân qua mặt sông rộng chừng một trượng, cất bước đi về phía lều.

Khi đến gần cửa lều, bỗng bóng người nhấp nhoáng, hai lưỡi kiếm sắc đã gí vào tử huyệt sau tim Mai Dao Lân. Mai Dao Lân không ngoảnh lại, chỉ cười nhạt :

- Phiền hai vị đã phải chờ quá lâu.

Chỉ thấy mười mấy lão bà đứng quanh, người nào mặt cũng lạnh như băng sương, mắt rực tinh quang ghê rợn, hiển nhiên đã vận hết công lực sẵn sàng ứng biến.

Sau một chiếc bàn vuông giữa lều là một thiếu nữ đẹp tuyệt trần đang ngồi ngay ngắn, đứng sau lưng là hai lão bà tóc bạc. Mai Dao Lân trịnh trọng khom mình thi lễ nói :

- Mai Dao Lân tham kiến Quận chúa.

Quận chúa mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, như không ngờ Mai Dao Lân lại cung kính với mình thế này, ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt anh tuấn của Mai Dao Lân, vội cụp mắt xuống, lạnh lùng nói :

- Mai Dao Lân các hạ đã lấy trộm chiếc chìa khóa vàng ở núi Võ Đương phải không?

Mai Dao Lân trầm giọng :

- Cướp chứ không phải trộm!

Lão bà tóc bạc bên phải sau lưng Quận chúa cất giọng sắc lạnh :

- Trao ra đây!

Mai Dao Lân cười khảy :

- Bà đâu phải người của Quy Phụng quốc.

Quận chúa biến sắc mặt :

- Đó là ý của bổn Quận chúa.

- Nếu tại hạ cự tuyệt thì sao?

Bỗng tiếng “choang choang” vang lên liên tiếp, mười mấy lão bà đứng quanh đều tuốt binh khí cầm tay. Lão bà áo đen đứng bên trái buông tiếng cười sắc lạnh :

- Mai Dao Lân giới võ lâm dồn đại ngươi rất lợi hại và xảo quyệt, nghe danh táng đởm, thật không ngờ ngươi lại vô dụng thế này ha ha...

Mai Dao Lân thản nhiên cười :

- Nơi đây dường như hoàn toàn là do hai vị chủ trì đại cục.

Quận chúa đỏ mặt cười gằn :

- Mai Dao Lân các hạ chớ lôi thôi, hãy trao chiếc chìa khóa vàng ra để khỏi chuốc họa vào thân.

Mai Dao Lân ơ hờ quét mắt nhìn quanh :

- Quận chúa bảo vệ cho Hoàng hậu và Công chúa hay là giam giữ họ vậy?

- Đương nhiên là bảo vệ!

- Vậy thì để Mai mỗ giải cứu cho rồi trao cho Quận chúa bảo vệ được chăng?

Quận chúa kinh ngạc :

- Các hạ là ai? Vì sao lại muốn cứu họ.

Mai Dao Lân nghiêm giọng :

- Quận chúa không cần hỏi những điều ấy, khi nào tại hạ giải cứu được họ hẳn sẽ cho Quận chúa biết rõ mọi sự. Bây giờ yêu cầu duy nhất của tại hạ là Quận chúa hãy chủ trì đại cuộc không cho người của Quy Phụng quốc ngăn cản. Mai Dao Lân này tự tin có thể cứu thoát được họ.

Quận chúa thoáng vẻ do dự, nàng không dám tiếp xúc với ánh mắt của Mai Dao Lân, bởi ánh mắt ấy khiến nàng không sao nhẫn tâm được. Hai lão bà đứng sau lưng nàng nghe vậy hết sức lo lắng, lão bà bên phải cười khảy nói :

- Toàn là những lời láo xược! Quận chúa đừng tin hắn. Người này một là lai lịch bất minh, hai nữa những hành vi tàn bạo trên giang hồ trong thời gian qua, đủ thấy hắn nhất định là có mưu đồ bất chính.

Mai Dao Lân chau mày, mặt thoáng lộ vẻ sát cơ, cười sắc lạnh nói :

- Bà quả quyết như vậy ư?

Quận chúa khẽ cười khảy :

- Mai Dao Lân, nếu các hạ chịu nói ra lai lịch, hoặc giả bổn Quận chúa có thể suy nghĩ lại.

Mai Dao Lân đảo mắt nhìn quanh, lắc đầu :

- Quận chúa nếu muốn biết lai lịch tại hạ, sao không tìm một nơi nào khác!

Lão bà áo đen bên trái vội nói :

- Quận chúa đừng để mắc lừa hắn.

Quận chúa chậm rãi đứng lên :

- Bổn quận chúa cũng muốn nghe thử y nói những gì?

Dứt lời liền cất bước toan đi.

Lão bà áo đen bên phải với giọng sắc lạnh như ra lệnh nói :

- Quận chúa, vì sự an toàn của Hoàng hậu và Công chúa, lão thân nghĩ là Quận chúa nên bảo trọng là hơn!

Quận chúa nghe vậy bất giác rợn người, mặt thoáng qua vẻ lo âu, lạnh lùng nói :

- Hai vị sao cũng quan tâm đến sự an nguy của Hoàng hậu và Công chúa thế này?

Lão bà bên phải cười :

- Đó là vì lợi ích chung của võ lâm Trung Nguyên mà!

Mai Dao Lân cười mai mỉa :

- Hai vị lòng dạ quảng đại quá nhỉ!

Lão bà áo đen bên phải cười khảy :

- Mai Dao Lân lẽ ra ngươi không nên nhắm vào Hoàng hậu với Công chúa, bằng vào thân thủ của ngươi, muốn phát tài thành danh đâu có gì là khó, hà tất nhất định nhắm vào họ chứ?

- Hai vị tự tin là không nghĩ sai ư?

- Mục Nữ song vệ rất ít khi suy nghĩ sai lầm.

- Nhưng lần này thì hai vị đã nghĩ sai lầm, nếu không tin thì hãy đi hỏi vị chúa tể biết hết mọi sự thử xem.

Hai lão bà áo đen ngớ người, buột miệng hỏi :

- Đó là ai?

Mai Dao Lân mắt rực sát cơ, cười sắc lạnh nói :

- Diêm Vương!

Liền tức, tiếng quát giận dữ vang lên quanh khắp, vô số đao kiếm cùng lúc bổ vào Mai Dao Lân, đồng thời hai lưỡi kiếm dí vào tử huyệt sau tim Mai Dao Lân cũng cùng lúc đâm tới.

Mai Dao Lân sớm đã ngờ trước có vậy, vừa dứt lời đã nhào tới trước, tay phải tuốt kiếm nhanh như chớp, “choang” một tiếng, một luồng trắng bạc bay quanh, tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, nhưng không có tiếng rú thảm, rồi thì bốn bề lại trở nên tĩnh lặng.

Hải Thiên Nhất Cái thấy vậy cảm khái than thầm :

- Quả đúng là núi này cao còn có núi khác cao hơn, võ công của mình thật kém xa chàng thiếu niên này. Ôi mình đã già rồi!

Quận chúa quét mắt nhìn quanh, vẻ căng thẳng trên mặt lập tức trở thành kinh ngạc, ngơ ngẩn nhìn những binh khí gãy dưới đất, đoạn lại đưa mắt nhìn mười mấy lão bà đang kinh hãi đứng thừ ra.

Sau cùng mới nhìn vào mặt Mai Dao Lân nói :

- Bạch Long kiếm! Mai Dao Lân võ công của các hạ thật đáng khâm phục.

Mai Dao Lân không nhìn nàng, ánh mắt sắc lạnh nhìn chốt vào hai lão bà áo đen đứng sau lưng Quận chúa nói :

- Hai vị đã chuẩn bị xong chưa?

Quận chúa kinh hãi, tay phải vung lên, một ngọn Kim Cốt nhuyễn tiên đã cầm trong tay, lạnh lùng nói :

- Mai Dao Lân, Diêu Đài Mục Nữ này xin tiếp các hạ vài chiêu!

Hai lão bà áo đen vừa thấy Diêu Đài Mục Nữ tuốt binh khí, liền cảm thấy vững dạ, cùng cười khảy nói :

- Mai Dao Lân, hôm nay kẻ xuống Âm tào e rằng chính là ngươi!

Mai Dao Lân chầm chậm đưa trường kiếm lên, nhìn Diêu Đài Mục Nữ nói :

- Quận chúa đã buộc tại hạ phải ra tay!

Dứt lời trường kiếm đã phóng ra, với chiêu Trường Hồng Quán Nhật nhanh như chớp đâm vào yết hầu Diêu Đài Mục Nữ. Hai lão bà áo đen thấy vậy vội tách sang hai bên, tránh đường cho Diêu Đài Mục Nữ thoái lui.

Mai Dao Lân thấy vậy mừng rỡ thầm nhủ :

- Mai mỗ chính là muốn hai người như thế!

Ngay khi ấy, Diêu Đài Mục Nữ thấy trường tiên không thi triển được, vội trở tay với chiêu Phản Khấu Sơn Môn dùng trường kiếm nơi cán đâm vào ngực Mai Dao Lân. Mai Dao Lân bỗng rụt kiếm về, nghiêng người sang trái như không sao đón đỡ được, toan lách sang trái.

Lão bà áo đen bên phải thầm cười khảy nhủ :

- Bản lĩnh của ngươi thế này...

Chưa nghĩ dứt, bỗng thấy trường kiếm thu về của Mai Dao Lân nhanh như chớp đâm tới ngực mình, trường kiếm trong tay vội thi triển chiêu Cự Khách Thiên Lý tạo thành một bức tường kiếm bảo vệ toàn thân. Song đã muộn, chỉ nghe “keng” một tiếng giòn giã, tiếp theo là một tiếng rú thảm. Diêu Đài Mục Nữ một chiêu đẩy lùi Mai Dao Lân, không hề dừng tay, ngay khi lão bà áo đen bên phải thảm tử, chiêu Mục Nữ Độ Hình đã công tới.

Mai Dao Lân một chiêu đắc thủ, liền với thế Ngọa Long Phiên Vân tung mình lên cao rồi lộn ngược trên không, vừa vặn tránh khỏi thế công của Diêu Đài Mục Nữ. Người đang lơ lửng trên không, Mai Dao Lân trường kiếm trong tay đã thi triển chiêu Bạch Long Hận Thiên chớp nhoáng công vê phía lão bà áo đen bên trái.

Một tiếng rú thảm khốc đã khiến lão bà áo đen bên trái hồn phi phách tán, trong khi chưa hoàn hồn chợt thấy ánh kiếm bay vút tới, khiến bà ta chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó đã rú lên thảm khốc, một thi thể không đầu với máu phun xối xả bay ra xa hơn năm thước, va mạnh vào vách lều rồi ngã xuống đất.

Mai Dao Lân một kiếm hạ sát lão bà bên trái, liền tức tung người ngược ra sau, tay phải chộp ra đã nắm chặt cổ tay phải Diêu Đài Mục Nữ vừa quay người định tấn công Mai Dao Lân cười nhạt nói :

- Quận chúa dừng tay đi thôi!

Mọi diễn biến chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, sau khi mọi người định thần lại thì Quận chúa đã bị Mai Dao Lân khống chế. Diêu Đài Mục Nữ lần đầu tiên xuất thủ bị đàn ông chế ngự, đỏ mặt tức giận quát :

- Buông tay ra mau!

Mai Dao Lân quét mắt nhìn quanh lạnh lùng nói :

- Người nào dám xông vào!

Trong khi nói, bàn tay phải đã giơ lên đỉnh đầu Diêu Đài Mục Nữ. Mười mấy lão bà chỉ còn biết trừng mắt giận dữ nhìn, không một ai dám vọng động.

Diêu Đài Mục Nữ hậm hực nói :

- Ngươi hãy giết ta đi!

Mai Dao Lân lắc đầu :

- Tại hạ không bao giờ dám mạo phạm đến Quận chúa, chẳng qua vì hoàn cảnh bắt buộc phải như vậy, vạn mong Quận chúa lượng thứ cho!

Xung quanh có người quát :

- Mai Dao Lân, chỉ cần ngươi thả Quận chúa ra, việc hôm nay kẻ như bỏ qua hết, bọn ta buông tha cho ngươi một con đường sống.

Mai Dao Lân lắc đầu thản nhiên cười :

- Tại hạ mang theo Quận chúa để làm vật hộ thân giải cứu Hoàng hậu và Công chúa.

- Mai Dao Lân ngươi dám!

- Mai Dao Lân này rất ghét hứa hẹn nhưng lần này Mai mỗ xin cam đoan với các vị, chỉ cần tại hạ không chết, quyết không để cho bất kỳ ai động đến một sợi tóc của Quận chúa.

Diêu Đài Mục Nữ nghe lòng vui sướng lạ, song tức giận nói :

- Mai Dao Lân, các hạ dám bắt giữ bổn Quận chúa hả?

- Xin Quận chúa lượng thứ cho, tại hạ quả không muốn như vậy.

Mai Dao Lân dứt lời, bỗng vung chỉ điểm vào huyệt Nhuyễn Ma của Diêu Đài Mục Nữ, đoạn lại cười to nói :

- Tại hạ xin cáo từ!

Dứt lời đã tung mình ra khỏi lều. Hải Thiên Nhất Cái buông tiếng hét vang, liên tiếp tung ra mười hai chưởng và quát :

- Mai Dao Lân thả Quận chúa ra ngay!

Dứt lời đã đứng chắn ngang trước cửa lều. Chỉ nghe bên trong hỗn loạn và có tiếng quát :

- Lão ăn mày sao lại cản đường người mình thế này!

Hải Thiên Nhất Cái cười thầm, vội tránh ra nói :

- Ô! Ô! Đi xa rồi!

Khi người trong lều đuổi ra đến thì chẳng còn thấy bóng dáng Mai Dao Lân đâu nữa. Hải Thiên Nhất Cái lắc đầu nói :

- Mọi người hãy lo thu xếp ngay, chúng ta đành phải đến Quân Sơn tìm y thôi!

Mọi người chẳng còn cách nào hơn, đành đi vào thu xếp.

* * * * *

Đèn đóm đã tắt, vầng trăng treo cao trong bầy trời xanh, đã đến lúc mọi người yên nghỉ. Bên bờ hồ Động Đình, trong một gian phòng của Nghinh Tân quán quay mặt ra hồ, lúc này vẫn còn ánh sáng đèn.

Trên một chiếc giường trang nhã trong phòng, một thiếu nữ nằm nghiêng quay mặt vào trong, và một thiếu niên anh tuấn đang chăm chú xem sách bên đèn. Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến ngọn lửa đèn trên bàn lay động suýt tắt.

Thiếu niên giật mình, chầm chậm đứng lên, đến đóng cửa sổ lại. Khi quay người, bỗng thấy thiếu nữ trên giường nằm co ro, hiển nhiên nàng rất lạnh. Thiếu niên trầm ngâm một hồi, sau cùng đi đến bên giường, nhè nhẹ mở chăn ra, thận trọng đắp lên mình thiếu nữ.

Khi thiếu niên cúi người kéo chăn, đôi mắt nhắm nghiền của thiếu nữ bỗng hé mở, mãi đến khi nhìn rõ hành động của thiếu niên nàng mới nhắm mắt trở lại. Nàng nghe lòng vô cùng ấm áp, dần dần nhớ lại mọi sự đã xảy ra trong ba ngày qua, nàng mơ màng thầm nhủ :

- Trong ba ngày qua, ban ngày y khuyên mình ăn uống, ban đêm đắp chăn cho mình, ngoại trừ không chịu thả mình ra, việc gì y cũng chiều chuộng mình, vì sao vậy? Chả lẽ y đã...

- Không không thể vậy được! Trong mắt y...

(Thiếu 2 trang)

Nàng quét mắt nhìn thiếu niên nói :

- Mai Dao Lân, các hạ định đi đâu?

- Quân Sơn!

Diêu Đài Mục Nữ giật mình, buột miệng nói :

- Các hạ không sợ bổn Quận chúa bỏ trốn ư?

Mai Dao Lân nhún vai thản nhiên cười nói :

- Trong ba ngày qua quả thật có ý định đưa Quận chúa theo cùng đến Phong Lôi động ở Ma Thiên Lãnh, nhưng bây giờ đã trở thành quá khứ rồi!

- Vì trên Quân Sơn đã có mặt nhân vật mà các hạ khiếp sợ phải không?

Mai Dao Lân cười :

- Có lẽ vậy!

- Trên cõi đời cũng có người khiến các hạ khiếp sợ sao?

- Tùy Quận chúa nói sao cũng được, tại hạ không bận tâm, kể từ bây giờ, Quận chúa hoàn toàn tự do.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.