Edit: Ren
----
Giống như đa số các nghệ sĩ được ưa thích trong nghề khác, EQ và IQ của Thẩm Nguyên Xu đều xuất sắc khỏi bàn. Anh nín thinh không nhắc đến chuyện của Nhạc Thầm, gặp phải ánh mắt dò xét cũng mỉm cười cho qua. Trợ lý của anh tặng hộp trái cây cho người trong đoàn. Bản thân anh luôn tràn đầy niềm vui, ôn hòa tươi rói với đồng nghiệp, lễ phép đúng chỗ, lại có thể vui đùa đúng chỗ, nhanh chóng hòa nhập với tất cả mọi người.
Trên thực tế, dù không chu toàn như vậy, chỉ cần anh cười với người khác một cái, nói chuyện mấy câu cũng khó có người không thích anh.
Có ai ghét một người đàn ông cao lớn xinh đẹp, nhiệt tình cởi mở lại còn nho nhã lễ phép chứ.
Sau khi bắt đầu quay đổi người, người không vui nhất là đạo diễn, vì điều này có nghĩa là tất cả cảnh quay trước đều vứt. Mà chuyện đã vậy cũng chỉ có thể điều chỉnh kế hoạch làm lại.
Trước đó An Tuyền bị thay đổi là vì Nhạc Thầm. Giá trị nhan sắc của Nhạc Thầm không che nổi An Tuyền, nhưng Thẩm Nguyên Xu không có vấn đề này. Lúc anh và An Tuyền đóng cùng trong khung ảnh có thể xem là đẹp mắt. Đạo diễn hài lòng với diễn xuất của An Tuyền, bây giờ vẫn đề trước đó không còn nữa, với lại Thẩm Nguyên Xu cũng lộ ra vẻ hài lòng với An Tuyền từ trong ra ngoài, nên chuyện đổi người cũng mặc kệ.
Khoảng thời gian này An Tuyền không có nhiều thoại, chủ yếu là làm nền, ngày ngày cúi đầu theo sau Thẩm Nguyên Xu. Người nổi tiếng trong đoàn không ít, ai cũng có lịch trình. Thẩm Nguyên Xu vừa đến đã làm loạn tiến độ vốn có, nhiều người chỉ có thể dành thời gian diễn bổ sung lại với anh.
Cường độ công việc cũng nâng lên.
Thời gian rảnh giữa hai cảnh diễn, An Tuyền cầm kịch bản, dựa vào cột gỗ mệt rã rời. Đột nhiên có một ly cà phê nóng hổi đưa đến trước mặt, Cậu chợt tỉnh táo lại, trước mắt là gương mặt đang mỉm cười của Thẩm Nguyên Xu.
An Tuyền nhận lấy cà phê rồi nói cảm ơn, nhưng vẫn chưa uống. Cậu đưa mắt nhìn một vòng, phát hiện trợ lý của Thẩm Nguyên Xu đang ôm thùng xốp trong đêm, đi xung quanh chia cà phê cho mọi người.
Thẩm Nguyên Xu để ý đến tầm mắt cậu, cơ thể hơi cúi xuống phía cậu, khẽ cười, nói: “Tôi không có bỏ độc.” Nói xong, tự mình ngồi xuống cạnh An Tuyền.
Dường như anh rất quen với việc hơi nghiêng người về phía đối phương khi đang nói chuyện, sau đó lại trở về khoảng cách tương đối an toàn trước khi đối phương phát hiện. Nói tóm lại là quen thói trêu ghẹo người ta, biểu hiện đặc biệt rõ ràng với mấy đồng nghiệp trẻ tuổi. Không cần biết đối phương có biết mấy cái này không, chỉ cần tiếp xúc với anh thì dường như không ai chịu nổi anh.
Có người như chim công, sinh ra là vậy, đi đến đâu cũng vô tình cố ý vẫy lông đuôi. Đa số người nhẹ nhàng như vậy đều được trời ưu ái, người người yêu mến họ, cũng sẵn sàng hưởng trình ngả ngớn như thế này.
Đại khái thì cậy đẹp hành hung là vậy.
Nhưng tiếc là chiêu này không có tác dụng với An Tuyền: “Cảm ơn. Muốn khớp kịch bản sao?”
Thẩm Nguyên Xu không nói gì, chỉ nhìn cậu. An Tuyền im lặng đợi một lúc không thấy anh nói gì bèn cúi đầu uống một ngụm cà phê.
“Tôi đắc tội với cậu sao?” Cuối cùng Thẩm Nguyên Xu lên tiếng.
An Tuyền ngẩng đầu, nghi ngờ nói: “Không có, sao anh hỏi vậy?”
Ngón tay Thẩm Nguyên Xu cọ một góc kịch bản, cười như không cười: “Vậy sao cậu là trưng ra cái dáng vẻ không muốn nói chuyện với tôi vậy? Hai ngày diễn cùng cậu, tôi chưa thấy cậu cười lần nào.”
An Tuyền áy náy, nói: “Không có không có, anh hiểu lầm rồi. Bản thân tôi tương đối ít nói chuyện, với lại... cũng không biết nên nói gì với anh. Mấy hôm nay vẫn luôn trong trạng thái làm việc, có lẽ bị ảnh hưởng phần nào của vai diễn.” Cậu ngẩng đầu lên, giọng ôn hòa: “Xin lỗi vì đã khiến anh hiểu lầm.”
Thẩm Nguyên Xu gập một gối, tự nhiên tựa vào một bên khác của cột: “Tôi còn tưởng vì tôi diễn kém quá làm cậu đau đầu.”
Câu này vừa là câu nói đùa, cũng là câu thăm dò.
An Tuyền không quen anh, nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Vốn dĩ Thẩm Nguyên Xu là ca sĩ debut từ chương trình Talent, vì độ phủ sóng cao vút nên bị kéo vào giới điện ảnh và truyền hình. Ngành ca nhạc dần sa sút, anh quyết chuyển thành diễn viên. Độ phủ sóng vốn có, cộng thêm được các nhà đầu tư xem trọng, làm anh nhảy vụt lên trở thành nhân vật lưu lượng cực kỳ nổi trong giới. Công bằng mà nói, so với ngôi sao nửa đường bẻ lái sang làm diễn viên khác thì kỹ năng diễn xuất của Thẩm Nguyên Xu cũng được lắm. Diễn viên tệ hại rất nhiều, anh tuyệt đối không phải một trong số đó. Thẩm Nguyên Xu có đủ thiên phú, thật sự có thể cầm vững được bát cơm nghề diễn viên này. Nhưng nếu dựa vào tiêu chuẩn diễn viên chính quy để xem xét thì chút kỹ năng cơ bản này của anh lại không đạt yêu cầu lắm.
Với lại vì lớp lớp nguyên nhân, trong các vai anh nhận diễn, không phải là tổng tài bá đạo thì là cậu ấm nhà giàu, chung quy đã quen lối mòn rồi.
Gương mặt trẻ thì cứ sóng sau xô sóng trước, Thẩm Nguyên Xu hai mươi tám tuổi đối mặt với vấn đề giống với rất nhiều nghệ sĩ khác... đó là đổi tạo hình. Đây chính là nguyên nhân anh liều mình bỏ tiền túi ra gánh tiếng xấu tranh vai diễn cũng phải vào đoàn làm phim [Tranh giành] này.
An Tuyền thấy rất rõ. Cậu suy tư một chốc, đắn đo nói: “Thật ra khí chất bản thân tương đồng với vai diễn là đã thành công một nửa rồi. Anh và Việt Vương rất giống nhau, hợp hơn những người khác nhiều lắm.” Cậu thoáng trầm mặc: “Có điều tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, cũng không có ý kiến gì nhiều về diễn xuất. Nhưng đạo diễn rất hài lòng anh, nên...”
Thẩm Nguyên Xu cười không rõ ý: “Phải không?” Anh hơi nghiêng đầu: “Cậu mới biết tôi hai ngày.” Anh đánh giá An Tuyền, đột nhiên nói: “Tôi vẫn luôn có cảm giác từng thấy cậu ở đâu rồi.”
Đây là câu bắt chuyện kinh điển, An Tuyền từng nghe không ít. Cậu cũng không phản ứng gì, tùy tiện nói: “Trước đây tôi... cũng từng diễn vài phim.”
Thẩm Nguyên Xu lắc đầu, nói rất chắc chắn: “Không phải trong phim.”
An Tuyền lựa lời: “Không phải đâu nhỉ.”
Thư ký trường quay bắt đầu gọi người, ngắt ngang cuộc trò chuyện không mặn không nhạt.
Cảnh quay này là cảnh Việt Vương đấu với chủ quản Quan Dao, cũng là cảnh gặp đầu của Minh Tê và Việt Vương. Vì Minh Tê ở Quan Dao bị oan trong chuyện hoa văn gốm sứ có lỗi, sau khi bị đánh dã man phải bị tống vào nhà giam. Việt Vương thấy sáng tỏ, nhanh chóng hóa giải, tuy không minh oan thay hắn, nhưng lại lật ngược trắng đen chuyện hoa văn có lỗi, giải thích chuyện phạm thượng thành may mắn. Tuy Minh tê bị đuổi khỏi Quan Dao, may mà tránh được tội chết.
Lời kịch toàn cảnh diễn rất nhiều, khoảng thời gian lại dài, chi phí quay chụp rất cao.
Lời thoại của Minh Tê vẫn không nhiều, Việt Vương mới là phần quan trọng trong cảnh này. Người trẻ tuổi thông minh tùy cơ ứng biến, suy nghĩ sâu rộng, trời sinh đã có sự ngạo mạn, tỉnh bơ như không của người bề trên. Từng bước từng bước ngầm đấu đá với trọng thần của phe phái huynh trưởng và quản sự. Cảm xúc của diễn viên cũng phải thay đổi mấy lần, khi căng khi chùng vừa phải, còn phải nhớ vị trí tới lui đường đi của ống kính máy quay, độ khó rất cao.
Độ khó phần diễn của Việt Vương trước đó không lớn. Nhưng lần này nặng hơn, Thẩm Nguyên Xu vốn quen diễn theo lối mòn không chống đỡ nổi, lập tức xuất hiện vấn đề. Anh diễn tới diễn lui năm lần vẫn không thể khiến đạo diễn hài lòng. Bầu không khí ở hiện trường dần trở nên bị đè nén. Quay tới quay lui, tất cả nhân viên chạy mệt gần chết. Đương nhiên mọi người sẽ không nói gì ra khỏi miệng, nhưng vẻ mệt mỏi và bất đắc dĩ đều hiện rõ trên mặt.
Đạo diễn không thể nổi giận với anh, thế là trút tất cả lửa giận lên người nhân viên. Quay phim bị mắng thẳng: “Làm được thì làm, không làm được thì đi.”
Ai cũng biết thật ra là đang mắng Thẩm Nguyên Xu.
Không nhìn ra được cảm xúc của Thẩm Nguyên Xu, từ đầu đến cuối giọng vẫn ổn định, vẫn luôn nói chuyện với đạo diễn. Đạo diễn nói: “Cảnh này nhất định phải có khí chất thiếu niên! Khí chất thiếu niên hiểu không! Phải nhạy bé, cũng phải hăng hái, trong vẻ kiềm chế vẫn có thẳng thừng. Nghĩ thử xem lúc cậu mười mấy tuổi là dáng vẻ thế nào?”
Thẩm Nguyên Xu sa vào im lặng.
Đạo diễn lắc đầu nói: “Trước tiên cậu cứ suy nghĩ một chút để tìm cảm giác.”
Vì Thẩm Nguyên Xu NG* lặp đi lặp lại, An Tuyền bị đánh bốn trận. Đương nhiên cảnh diễn không thật, nhưng vì yêu cầu chân thực, đám diễn thuộc hạ cũng thêm chút sức. An Tuyền ngồi trên đất, nhẹ nhàng xoa cẳng chân. Vết thương cũ nhiều năm trước đã ổn rồi, nhưng dẫu sao từng bị thương và chưa từng bị thương cũng khác nhau mà.
(*NG: là cảnh quay hỏng phải làm lại)
Một trợ lý của Thẩm Nguyên Xu đang quanh quẩn cách người kia không xa. Thẩm Nguyên Xu nói gì đó với trợ lý rồi đứng dậy rời đi. Lúc qua cạnh An Tuyền, anh khẽ nói: “Xin lỗi, tôi bảo trợ lý lấy dầu xoa bóp cho cậu rồi.”
Thái độ của vai chính đối với vai phụ hay vai tôm tép hơi tốt chút xíu cũng chỉ là khách sáo mà thôi. Có thể quan tâm chăm sóc đến người khác như Thẩm Nguyên Xu thật sự không nhiều lắm. An Tuyền nhìn anh đi về phía người quay phim nói vài ba câu, người kia cũng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, vẫn giơ tay vỗ vỗ anh.
Nói chung, một diễn viên chính đi cả vòng sân, nói mấy câu đơn giản với mọi người. Khi đến cạnh diễn viên đối thủ vô cùng lâu. Diễn viên lớn tuổi có kinh nghiệm phong phú, thấy anh hỏi cũng sẵn lòng gợi ý cho anh. Nhưng An Tuyền thấy anh quay đầu thì mày vẫn cau chặt.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, đạo diễn đã quay lại, mọi người ai về chỗ nấy.
Bắt đầu lần nữa.
Lúc Minh Tê bị đánh trên đất, vốn nên ôm đầu tránh đi. Lúc này Việt Vương bước vào ống kính, nhìn người trên đất nói vài câu thoại. Thật sự trên kịch bản không có yêu cầu cụ thể đối với diễn xuất của Minh Tê, chỉ xem diễn viên lý giải thế nào, tính toán thế nào.
Lần này, lúc An Tuyền nghe thấy tiếng bước chân, thả lỏng tay ôm đầu, cố gắng vùng vẫy nhìn người đến. Mồ hôi lạnh của cậu chảy bụi đất trên thái dương, đôi môi trắng bệch khẽ run. Ngẩng đầu bất thình lình thế này, diễn viên quần chúng không phản ứng kịp, theo thoi quen giơ chân đá, vừa lúc đá trúng ngực An Tuyền. An Tuyền lại co quắp trên đất, đau đớn họ khù khụ.
Không biết ánh mắt chạm phải điều gì, Thẩm Nguyên Xu hơi sững sờ, ngay sau đó lại nghiêm nghị hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Giọng anh không cao lắm nhưng trường quay chợt im lặng đến đáng sợ.
Một lúc sau, diễn viên đối thủ mới tiếp lời thoại.
Lần này quay rất lưu loát. Minh Tê và Việt Vương có mấy câu đối đáp, Minh Tê thấp kém, Việt Vương kiêu ngạo. Việt Vương kiêu ngạo với Minh tê, càng kiêu ngạo với những người bên cạnh hơn. Từ tận xương tủy hắn đã không để mấy người này trong mắt. Bị người không coi trọng gây phiền phức, đầu tiên hắn tức giận, sau đó lại buồn cười. Tuy khinh thường người nhưng lại rõ ràng sự việc. Đương nhiên, lúc giải quyết phiền phức cứ ung dung thoải mái nhưng vẫn xen chút đắc ý của người trẻ tuổi trong đó.
Cuối cùng đạo diễn hô “CUT!”
Hình như cảm xúc của Thẩm Nguyên Xu vẫn trong cảnh quay. Trợ lý đưa nước cho anh, anh tự nhiên nhận lấy uống một ngụm. Uống nước xong lại quay đầu nhìn An Tuyền đang vỗ vỗ phủi bụi trên trang phục, lộ ra vẻ trầm tư.
Đạo diễn nhìn đồng hồ, nói với mọi người: “Được rồi, chuẩn bị cảnh kế.”
Cảnh sau chính là cảnh An Tuyền đã thử vai.
Minh Tê quỳ xuống dưới chân Việt Vương, xin hắn thu nhận mình.
An Tuyền từ xa xa đối diện với ánh mắt của Thẩm Nguyên Xu, trong lòng dâng lên cảm xúc kháng cự nho nhỏ. Cậu vô cùng rõ ràng, cảm xúc trong diễn xuất khác với cảm xúc thực. Cảm xúc trong kịch vì thực mới có sức cảm hóa.
Nhưng dẫu sao thì diễn xuất chỉ là diễn xuất, cảm xúc có nhiều cũng chỉ là công việc mà thôi.