Long Mặc

Chương 2: Chương 2




Mùng chín tháng tư, là sinh nhật của Diên Tương Thái tử. Người này trước kia là Lục hoàng tử, vừa được sắc phong làm Thái tử hồi đầu năm. Nói đến có chút đột ngột, nếu phải bàn về nguyên nhân gây ra, là do cuối năm trước Minh Đế có nói với quần thần: Trong đêm mộng thấy Thần Long bẩm báo, Lục hoàng tử Diên Tương chính là thiên mệnh sở quy, cho nên triệu người phác thảo ý chỉ. Nhưng nói về câu chuyện trong mộng của Minh Đế chung quy nghĩ lại có chút kỳ quặc, người tin điều này cũng không nhiều. Bất đắc dĩ, người của hoàng thất đều là thiên tử, Minh Đế đã mở miệng, những người phía dưới là thần tử tự nhiên cũng không dám nghịch ý. Mấy vị hoàng tử khác cũng không có chỗ dựa thế lực. Rất nhanh, Diên Tương đường đường vững vàng ngồi trên Thái tử vị.

Kỷ Tiêu đối với vị Thái tử mới phong này cũng không quen thuộc. Ngoại trừ Tuấn Nghi là quen biết từ nhỏ, còn lại thì y cũng cực kì ít có liên hệ với nhóm hoàng thân quốc thích. Huống chi gần hai năm nay vị Thái tử điện hạ này lại một mực tuần tra đốc chiến tại biên quan cho nên hai người bọn họ cơ hồ ngay cả bản mặt của nhau cũng chưa gặp qua.

Ai ngờ một ngày trước Thái tử lại cố ý sai người đưa thiệp mời cho Kỷ Tiêu, nói là nghe đâu Kỷ Học sĩ dạo gần đây có được một đĩnh mực tốt, nhất định phải mang đến để cho hắn xem thử. Chỉ cần thoáng tưởng tượng thôi cũng có thể minh bạch, đích thị là cái tên Tuấn Nghi kia miệng hở đem việc này nói cho Thái tử điện hạ. Mặc dù Kỷ Tiêu không thích khoe khoang đồ trong nhà trước mặt mọi người, nhưng cũng không dám đem lời nhắc nhở của Thái tử gia xem như gió thoảng bên tai, đành phải đem chiếc hộp có chứa Long Mặc cẩn thận bỏ vào trong tay áo. Kỷ Tiêu cầm hạ lễ trên tay, là một quyển trục tranh chữ, theo chân tên hạ nhân đi ra ngoài cửa.

Yến tiệc còn hơn nửa canh giờ nữa mới kết thúc, trước cửa cung đã sớm chật ních xe ngựa của văn võ bá quan. Kỷ Tiêu thấp giọng phân phó tên hạ nhân vài câu rồi vội vàng đi đến Khai Minh Điện. Trước cửa điện, nội tiền thái giám nghênh lễ nhìn thấy Kỷ Tiêu khá lạ mặt, mà cũng do từ nãy giờ trong mắt toàn là những lễ vật cao quý như san hô, bình phong bạch ngọc, bảy trân tam bảo kim như ý,…nên khi nhìn thấy hạ lễ trông giống một cuốn họa trục này, tự nhiên cả hai mí mắt đều lười giơ lên, giương giọng nói: “Thỉnh đại nhân vào trong.”

Nhưng khi đưa bàn tay tới cầm lấy họa trục, phía sau bỗng nhiên bị một bàn tay khác tiếp được, ngay sau đó lại không một chút khách khí mở họa ra. Kỷ Tiêu cả kinh, giương mắt nhìn sang, chỉ thấy người nọ cúi đầu xem họa, còn cười một tiếng. Thái giám nghe xong tiếng cười kia, đột nhiên mở to mí mắt đang cúi, quay người quỳ xuống rung rung giọng, nói: “Điện hạ.”

Kỷ Tiêu cũng vội vàng theo đó quỳ xuống hành lễ: “Vi thần Kỷ Tiêu, tham kiến Thái tử điện hạ, cung kính Chúc điện hạ phúc thọ…”

Lời chúc mừng y còn chưa nói ra miệng, đã bị Diên Tương cắt đứt: “Nghe qua Kỷ Học sĩ tranh chữ song tuyệt, quả thật danh bất hư truyền.”

“Điện hạ… Quá khen rồi…” Hô hấp Kỷ Tiêu có chút bất ổn, lặng lẽ giương mắt dò xét. Thấy trước mặt là một thân cẩm bào vàng nhẹ như trời thu hương sắc, vạt áo thêu long văn, lại hướng lên đối diện, bên trên con mắt của Diên Tương, giữa lông mày rất có chút khí phách trương dương, ý tứ hàm xúc, nhưng niên kỷ còn rất trẻ.

Diên Tương hướng y gật đầu nhẹ: “Kỷ đại nhân xin đứng lên.”

Kỷ Tiêu chậm rãi đứng lên, lại nghe Thái tử nói: “Không biết Kỷ đại nhân có mang theo phương mực cổ quý hiếm kia đến không? Thật tốt, để cho tiểu vương mở mang kiến thức một chút.”

Kỷ Tiêu vội nói: “Chỉ là cổ mực tầm thường mà thôi, không tính là hiếm quý, thỉnh điện hạ xem qua.” Một mặt nói một mặt đem hộp trong tay áo lấy ra, nhưng có chút không muốn, cứ như vậy đưa tới.

Tùy tùng tả hữu gần đó lập tức bước lên, đem cái hộp kia mở ra, rồi sau đó nâng đến trước mặt Thái tử. Mắt Diên Tương lập tức rũ xuống nhìn vào trong hộp, khóe môi hiện ra một nụ cười khó hiểu:”Gần đây long thể của Phụ hoàng ôm bệnh nhẹ, không thể xuất hiện ở Khai Minh Điện cùng chư vị đại nhân trò chuyện. Ta lấy phương mực này vào nội cung cho phụ hoàng thưởng ngoạn một lát.” Điện hạ nói xong, liền xoay người dặn tùy tùng “Người tới, đưa Kỷ đại nhân vào vị trí ngồi.”

Ánh mắt Kỷ Tiêu đuổi theo bóng lưng rời đi của Thái tử, ngay cả khi di chuyển cũng không yên tâm. Thành ra đi chưa được mấy bước liền đụng người đằng trước một cái, là cái tên phò mã đã uống rượu đến say mèm, Tuấn Nghi.

“Ngọc Nghiễn huynh?” Tuấn Nghi thấy rõ người đụng mình là Kỷ Tiêu, lập tức nở nụ cười, “Hôm nay nhìn ngươi vậy mà kiếm đủ mặt mũi rồi đấy nhỉ. Thái tử gia tự mình đi ra cửa đón ngươi, còn khen ngươi tranh chữ song tuyệt, thật sự là làm chúng ta ao ước đó.”

“Tuấn Nghi.” Kỷ Tiêu nhíu mày nhìn hắn, “Ta cùng đám quý nhân bọn họ trước giờ không quen biết. Theo ý kiến của ngươi, nếu Thái tử điện hạ thấy vừa ý phương mực kia, có thể nào lại đi đoạt đồ tốt của người ta hay không?”

Tuấn Nghi nhìn mặt y đầy vẻ buồn rầu, cũng không vui đùa nữa, suy nghĩ một chút nói: “Nếu Điện hạ thực ưa thích nó thì tặng người đi, ngày khác ta lại tìm cho ngươi cái khác cũng tốt như vậy.” Thanh âm hắn thấp xuống thì thầm nói, “Hiện nay Hoàng thượng không khỏe, nếu thật sự có chuyện không hay, mà Thái tử thì chỉ có… Tóm lại nịnh nọt hắn một chút cũng không có chỗ xấu.”

Kỷ Tiêu trong lòng căng thẳng:”Cái này… Ta có thể dùng cái tàng mực khác đổi cho Thái tử gia, lấy Long Mặc về không? Cái kia, cái tàng mực kia…”

Sắc mặt Tuấn Nghi thu lại, lập tức nói: “Thanh Lan, ngươi ngàn vạn đừng có phát sinh cái ý nghĩ như vậy. Nếu thật sự cùng Thái tử gia nổi lên tranh chấp, sau này muốn hóa giải bộ đơn giản sao? Một thỏi mực mà thôi, thật không đáng vì nó mà đắc tội vị quý nhân này. Trước mắt, bản án thuỷ vận vẫn còn trong tay Thái tử, cả triều văn võ ai không sợ bị quét xuống ngựa vì việc này, ngươi còn muốn đi lên đụng vết đao sao?”

Kỷ Tiêu mở to hai mắt: “Mặc dù án thuỷ vận tham ô liên quan rất rộng, nhưng có quan hệ gì với ta? Ta làm quan ba năm, chưa bao giờ làm những việc sai trái, tất nhiên là không thẹn với thiên hạ, có gì sợ hãi.”

“Ai..” Biết rõ tính tình y không để tâm vào những chuyện vụn vặt, Tuấn Nghi chỉ thở dài, khuyên nhủ, “Là ta nói nhiều rồi, ngươi cũng đừng nghĩ như vậy, ngồi bên kia uống rượu đi. Trong nội cung kỳ trân dị bảo cái gì không có, Thái tử chưa chắc sẽ vừa ý tàng mực cũ của ngươi đâu.”

Kỷ Tiêu do dự đi vào bên trong nội điện. Đối ẩm, uống rượu, vui đùa đều không hào hứng nổi, chỉ là ngước mặt lên nhìn vào hành lang trống rỗng sau điện. Đã qua cả buổi, thân ảnh thu hương kia (là cái người mặc đồ màu vàng như lá thu đó đó) cuối cùng mới xuất hiện trên điện, tùy tùng đi phía sau vẫn còn bưng lấy cái hộp nhỏ giống y chang như trước. Kỷ Tiêu vừa muốn thở ra một hơi, lại phát giác Diên Tương không bảo tùy tùng trả lại Long Mặc, trái lại lại hạ lệnh để cho nhóm cận thần bên người lần lượt đến thường thức đĩnh mực.

Mực đen lại hơi tím, trên có vân Kim Long, chính là Long Mặc của y bị lấy ra khỏi hộp, soi trên ngọn đèn lưu ly, trong ánh sáng lại hiện quang, giống như là vật sống lưu chuyển. Chúng thần tử vô luận hiểu mực hay là không hiểu mực đều moi ruột gan ra mà bắt đầu tán thưởng, lần lượt vuốt ve cái thân mực lạnh như băng kia. Kỷ Tiêu chỉ có thể xa xa đứng ở đó, cắn chặt môi dưới, nhìn xem những cái ngón tay dính mồ hôi vết rượu kia, từng cái từng cái mơn trớn trên Long Mặc, đau lòng mà cơ hồ sắp ngất đi.

Cung yến năm nay tất nhiên là rượu ngon say lòng người, thêm Minh Đế không đi dự họp, mọi người càng không câu nệ. Cung yến vừa qua được một nửa, đồng liêu bên cạnh Kỷ Tiêu lại say hơn phân nửa. Y cũng không uống nhiều, bụng đầy suy nghĩ như thế nào mở miệng đòi lại Long Mặc. Ngẫu nhiên vừa nhấc mắt, đã thấy Diên Tương trên ghế cũng đã có cảm giác say say sưa sưa, đang bị vài tên nội thị dắt díu, tựa hồ muốn ra khỏi điện.

Nội tâm Kỷ Tiêu quýnh lên, nhắc vạt áo bỏ lại yến tiệc đuổi theo. Đi được một nửa, một lão thái giám mặt đầy vui vẻ mà ngăn cản y: “Kỷ đại nhân đây là muốn đi đâu?”

“Ta… Ta có việc muốn tìm Thái tử điện hạ.”

“Ơ, cái này thật không khéo, điện hạ có chút say, đang muốn hồi cung nghỉ ngơi. Kỷ đại nhân có việc ngày mai rồi nói sau.”

Kỷ Tiêu dừng chân một chút, mắt thấy đám người kia đã vào hậu điện, cũng không thể tại thọ yến Thái tử trách móc kêu lên, chỉ đành phải hậm hực thối hậu hai bước, hướng thái giám kia nói: “Làm phiền công công hướng Đông cung bẩm báo một tiếng, nếu điện hạ đã giám định và thưởng thức thanh Long Mặc kia xong, lấy người thông tri hạ quan là được, hạ quan sẽ tới lấy.”

Lão thái giám vẫn như trước mặt đầy vui vẻ, nếp nhăn trên mặt khi cười giống như cứng tại khóe mắt, không chút sứt mẻ: “Đại nhân yên tâm, chúng ta sẽ để ý tới.”

Từ khi Tuấn Nghi đưa Long Mặc cho y, giường Kỷ Tiêu hàng đêm đều bị nam nhân chiếm, mà ngay cả thời điểm Kỷ Tiêu bận rộn công văn, hắn cũng thư thái ỷ ở một bên chọc người, phủ viện to như vậy, đúng là không chỗ nào không có bóng hắn. Đêm nay, Kỷ Tiêu một mình hồi phủ, thật yên tĩnh, không nghe thấy nửa điểm tiếng động, tăng thêm gió đêm hơi lạnh, tăng thêm tịch liêu. Tắt ánh nến, nằm chết dí trên giường, bên tai thiếu đi những lời trêu chọc nhẹ nhàng vụn vặt, nhất thời không thể chìm vào giấc ngủ. Kỷ Tiêu sống 23 năm, lần đầu đã biết cái gì gọi là gối đầu một mình khó ngủ.

Mấy ngày kế tiếp vẫn như trước, ở bên trong Hàn Lâm viện có hằng hà quyển sách biên tu làm bạn, còn bên Thái tử một mẩu tin tức lẫn mực đều không có. Kỷ Tiêu đã từng muốn dứt khoát, bất cứ giá nào cũng phải đến thăm hỏi đòi lại, nhưng lại bị Tuấn Nghi giáo huấn một trận. Nói là hiện nay bao nhiêu người muốn tặng lễ cho Thái tử còn không có cửa, ngươi còn muốn tiến đến lấy đồ, thật quá không lưu mặt mũi cho điện hạ rồi. Còn nói năm đó dù mất chút ít trân tàng nhưng ngươi cũng không có keo kiệt như thế, hôm nay sao lại để ý như vậy? Chẳng lẽ thanh mực kia lại có cái gì đặc biệt sao?

Đối với câu hỏi này, Kỷ Tiêu cũng đành phải cười khổ nói quanh co, chính mình thầm nghĩ, Long Mặc kia cũng chỉ quá đáng là quấn quít lấy người ta ẩu tả mà thôi, quả thực không có có ích. Còn nói Thái tử sau khi đến Đông cung, chính thức mở rộng tầm mắt, nói không chừng có lẽ là tìm được đồ chơi mới lạ, đã sớm quên tên Hàn Lâm nho nhỏ mình rồi.

Tuấn Nghi ngược lại rất thủ tín, rất nhanh tìm được mà đưa ra đĩnh mực không sai tỉ lệ. Kỷ Tiêu lại hoàn toàn không có hào hứng bình phẩm. Buổi chiều ngồi ở trước bàn xem xét mực mới, trong nội tâm bồi hồi không yên nghĩ về cái tên mặt trắng như tuyết, trên trán có Kim Long vân nhàn nhạt kia.

Ngay tại thời điểm y ngẩn người, ánh nến bỗng nhiên bị gió thổi chớp động một hồi, lại giương mắt, trước bàn sách đã xuất hiện nhân ảnh.

“Ngươi…” Kỷ Tiêu mở to hai mắt nhìn, nhất thời nói không ra lời.

“Ngọc Nghiễn không nghĩ tới ta sẽ trở về?” Khẩu khí Long Mặc có chút lãnh ý, tựa hồ rất không cao hứng, “Xem ra, Ngọc Nghiễn thật sự chán ghét ta, mới đem ta tặng người khác rồi.”

“Không… Không phải.” Kỷ Tiêu vội vã đứng lên, muốn giải thích, “Là Thái tử, hắn không trả ngươi về.”

Long Mặc lúc này mới giương mắt lên, sắc mặt lại càng thêm lúng túng: “Như vậy, là ngươi e ngại quyền thế của Thái tử, nên mới đem ta đưa ra ngoài sao?” Khẩu khí hắn than thở thật dài, “Ta còn tưởng rằng, ngươi là thật tâm yêu thích ta, không nghĩ tới nhân gian cũng là vô tình vô nghĩa như thế.”

Hắn nói xong mí mắt liền thả xuống, mặt đầy ảm đạm, tựa hồ nghĩ tới chuyện cũ thương tâm. Kỷ Tiêu càng thêm tự trách, vội vàng đi đến trước mặt hắn, có chút không nghĩ mà ôm lấy bờ vai của hắn: “Ta không muốn đem ngươi đưa ra ngoài, chỉ là… Ta cho rằng chỗ đó của Thái tử càng thêm xa hoa, nói không chừng ngươi sẽ thích…”

“Ưa thích?” Long Mặc cười lạnh một tiếng, “Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu khi bọn hắn hào hứng muốn nhìn màu mực, lại mài không ra mực, sẽ không như ngươi mà để ý như vậy, nói không chừng dưới sự giận dữ sẽ đem mực đập tan.”

Kỷ Tiêu cả kinh, nắm cánh tay của hắn ôm thật chặt, không ngừng nói: “Xin lỗi, ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, ta… Ta sẽ không đem ngươi đưa ra ngoài nữa.”

Long Mặc đưa mắt nhìn y nửa ngày, trong hốc mắt bỗng nhiên có chút ẩm ướt, lẩm bẩm nói: “Ngọc Nghiễn, sao ngươi có thể đối với ta như vậy.”

“Ta…” Kỷ Tiêu thấy hắn như thế, cơ hồ muốn khóc lên, “Là ta sai rồi, ta thực không biết nên bồi tội với ngươi như thế nào mới tốt.”

Long Mặc nghe vậy khẽ giật mình, lập tức nâng cằm y lên, con mắt sáng rực, phảng phất suy nghĩ, vừa rồi người thương tâm khổ sở có lẽ căn bản không phải là hắn, sau đó hắn lại có chút hưng phấn nói: “Thế Ngọc Nghiễn muốn thành tâm bồi tội sao?”

Kỷ Tiêu bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, tự nhiên cảm nhận được ý của hắn, trên mặt cực kỳ lúng túng, muốn thối lui: “Ta…”

“Ngọc Nghiễn…” Long Mặc hơi tăng khí lực trên cánh tay, nghiêng thân để sát vào người y một chút:”Ta có thể chờ ngươi bồi tội ở đây này.”

Hắn nói xong, liền nhẹ nhàng đóng mí mắt, trong ánh nến cánh môi đơn bạc ngạo nghễ ưỡn lên một đường cong cực đẹp. Kỷ Tiêu nhìn hắn, chỉ cảm thấy mồ hôi đều từ thái dương chảy xuống, ý thức cũng hỗn độn. Y tựa như bị đầu độc tiến về phía trước một bước, gần gũi hắn, hơi thở như giao hòa lẫn nhau, trong mũi lại mơ hồ ngửi thấy mùi hương của mực, làm thân thể cả người nóng lên, phát nhiệt. Y cảm giác mình ước chừng là điên rồi, đối với một người nam nhân… Không, thậm chí chưa tính là người, là một tên yêu quái, lại sinh ra một sự mong mỏi khó hiểu như vậy.

Cơ hồ muốn được chạm vào bờ môi kia, trước khi… Y ôm bả vai nam nhân, cánh tay không tự giác câu lên cổ của hắn. Thân thể nam nhân lập tức chấn động, con mắt giật mạnh mở ra, hai đồng tử ở bên trong lộ vẻ huyết hồng sát khí, dọa Kỷ Tiêu hô nhỏ một tiếng, lập tức ngã trên mặt đất.

Long Mặc giật mình chốc lát, bỗng nhiên che mặt lại. Một lúc sau đó, khuôn mặt trở lại như trước, tuấn nhã trắng nõn như thường ngày. Hắn lo Kỷ Tiêu hoảng sợ không yên, rất có chút áy náy mà cười khổ nói: “… Xin lỗi, làm sợ ngươi rồi…”

Bờ môi Kỷ Tiêu run rẩy cả buổi nói không ra lời. Qua thật lâu, mới có thể rung giọng nói: “Ngươi vừa mới… Là xảy ra chuyện gì…”

Long Mặc giơ tay muốn kéo y, Kỷ Tiêu vừa bị kinh hồn định đẩy ra, hắn đành phải ngồi xổm xuống, thấp giọng hướng y nói: “Ta chỉ là… không thích có người chạm vào cổ của ta, không phải cố ý dọa ngươi.”

Kỷ Tiêu trì hoãn một chút, mới lắc đầu nói: “Là ta sờ vào kiêng kị của ngươi, ta nên xin lỗi ngươi mới phải.” Y chớp mắt một cái trong lòng tỉnh táo lại, lúc này mới thoáng nhận thức được Long Mặc cũng không phải người, trong nội tâm nhất thời có chút rối bời.

Bỗng nhiên Long Mặc vương tay ra sờ lên tóc y, Kỷ Tiêu muốn tránh ra, lại bị ôm chặt lấy. Sau đó hôn lên y hệt như cắn xé môi, y giãy dụa nhưng đã bị hắn ôm lên bàn sách.

“Ngọc Nghiễn… Ngươi không được chê ta.” Long Mặc đột ngột nói những lời này, chậm rãi tựa đầu trên vai y, “Đừng lại đem ta đưa cho người khác, cũng đừng đem ta khóa trong rương… được không?”

Bị nói như thế, Kỷ Tiêu thực cảm thấy có lỗi với hắn, lấy tay vỗ vỗ lưng của hắn nói: “Ừm, bất quá… Ngươi đừng có lại làm những cái… chuyện hoang đường kia nữa.”

“Hoang đường?” Long Mặc dùng thái dương nhẹ nhàng cọ lấy cái cằm của y, “Chúng ta đều yêu thương lẫn nhau, hoan hảo không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Tại sao lại nói hoang đường?” (ý là chuyện hiển nhiên đó, yêu là mình cứ xxoo thôi @>.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.