(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 8: CỐNG PHẨM
Sau khi Cổ Tinh Trung bị bắt giam, Hoàng thượng hạ chỉ tra rõ án này, bởi vì thái độ của hắn, hướng gió trong triều đình bắt đầu có thay đổi.
Các vị trung thần vốn có ý chê trách kín đáo việc Hoàng thượng tin sủng đám gian nịnh nay bỏ ra mười hai vạn phần nhiệt tình bắt đầu dâng sớ trên triều đình, tố cáo Cổ Tinh Trung, bên trong mỗi cái đều viết rõ ràng rành mạch từng tội trạng, ngay cả việc lão đi những đâu, bán chức quan gì cho những ai, cũng không trốn thoát khỏi mắt thần của những người này.
Nhưng tuy rằng rất bất mãn với việc đám gian nịnh cầm quyền, những vị đại thần này vẫn rất có lý trí không khiến việc này liên lụy đến hai Xưởng.
Đợi vụ án của Cổ Tinh Trung được Hình Bộ tra xét rõ ràng, sau khi chứng thực chứng cứ trong tấu sớ của các đại thần là thật, Stefan vung tuyệt bút, đầy lòng từ bi phán Cổ Tinh Trung giờ Ngọ bị xử trảm.
Cổ Tinh Trung rơi đài rồi, thế lực phía sau lão cùng rất nhiều quan viên mua chức bị nhổ cỏ tận gốc, rất nhiều chức vị xuất hiện chỗ trống.
Chỗ trống rất nhiều, quan viên liền không đủ dùng. Cũng may Cổ Tinh Trung cũng không dám trắng trợn mua bán những chức quan cấp cao, những nơi có chỗ trống lớn nhất cũng chỉ từ chức quan ngũ phẩm trở xuống.
Stefan từ danh sách các đại thần tiến cử lựa chọn người thích hợp bổ sung vào những chức quan tương đối quan trọng, còn lại, tuyệt bút của hắn lại vung lên, tuyên bố năm nay mở thêm một khoa thi, dùng để bổ sung quan viên.
Hoàng bảng vừa ra, thiên hạ rung động, toàn bộ học trò có tư cách bất kể già trẻ đều dồn hết sức lực tinh thần đọc sách, thề phải vinh quang lên bảng để báo đáp hoàng ân.
Năm Thành Hóa thứ chín, Lưu Đại và Hạng Trung đề nghị bãi bỏ Tây Dương, Stefan không đồng ý, ngược lại không để ý đến sự phản đối của đại thần, mở rộng thành viên và thuyền bè của Tây Dương, hơn nữa còn sắp xếp thủy sư đi hộ tống.
Đùa sao, hắn còn hy vọng mấy con thuyền Tây Dương này mang thêm nhiều đặc sản về một chút đâu, sao có thể đồng ý việc bãi bỏ.
Các đại thần trên triều náo loạn một trận, thấy thái độ Hoàng thượng kiên quyết, nay thuyền bè đã được phái ra ngoài, cũng đành từ bỏ tâm tư khuyên can.
Nhưng bởi vì phải điều động nhân lực, chuyện kiểm tra thủy sư Long Giang cũng bị dời lại sang năm sau, Đô đốc Đông Xưởng Vạn Dụ Lâu bởi vì chuyện của Cổ Tinh Trung, cũng không dám ầm ĩ quá mức, chỉ có thể vụng trộm tìm cách chặn những tấu sớ từ phía dưới dâng lên tố cáo lão, dự định tìm cơ hội khác diệt cỏ tận gốc.
Stefan biết việc này, cũng biết kẻ địch của Đông Xưởng là Tây Xưởng rất thích ý trong việc ngáng chân Vạn Dụ Lâu, cho nên hắn chiếm được tin tức trực tiếp, nhưng tạm thời hắn cũng không muốn động đến Đông Xưởng, vừa mới giải quyết một Cổ Tinh Trung đã khiến cho triều đình thiếu chút nữa vì không đủ nhân lực mà không thể hoạt động, nếu lúc này diệt trừ khối nhọt ác tính Đông Xưởng, chỉ sợ triều đình sẽ không còn được một nửa, cho nên hắn dự định đợi đến sau thì thi có đủ nhân tài dự trữ, mới tiếp tục giải quyết mối phiền toái này.
Đây cũng là năm Ha Mi, Lưu Cầu, Xiêm La tiến cống.
Phái Hồng Lư Khanh sắp xếp việc sứ giả các nước đến tiến cống, Stefan sai người nâng cống phẩm đến cho hắn xem qua, chọn lựa một ít trân bảo ban đến các cung, trong đó lấy nhiều thứ trân quý đưa đến Khôn Ninh cung nhất, sau đó lại chia đều các loại hoa quả tiến cống ra ban phát hết xuống, ngoại trừ phi tần trong hậu cung, không ít vương công đại thần cũng có được một ít. Lại có đủ các loài chim quý thú lạ đủ màu sắc được đưa đến các phòng chăn nuôi cẩn thận.
Mà những thứ thực sự đắt giá còn lại, đều bị Stefan bỏ vào trong kho riêng của mình.
“Hoàng thượng, những thứ này có muốn mang vào trong kho luôn không?”
Trương Mẫn nghe theo lời dặn dò của Stefan nâng cống phẩm đi, lại nhìn về phía đồ được Stefan chọn ra, đặt thành một đống ở trên bàn.
Đống đồ đó rất quý, có Long tiên hương, gỗ mun, bảo thạch đủ màu sắc cùng với các loại da đủ kiểu loại…… Một đống linh tinh hỗn loại xếp lại với nhau.
Mắt thẩm mỹ của Stefan được thời gian tôi luyện tự nhiên là vô cùng tốt, hắn cầm một nhánh gỗ mun được điêu khắc thành một cây trâm trên bàn lên, toàn thể chiếc trâm màu đen mượt mà có khắc văn vân ở bên ngoài, đơn giản phóng khoáng, vừa thấy đã biết là loại dùng cho nam tử.
Cúi đầu ngẫm nghĩ, Stefan cầm khối ngọc bội vẫn đeo bên hông kéo xuống, đặt ở bên cạnh đống đồ kia.
“Đưa đến cho Vũ Hóa Điền đi, không cần tuyên chỉ.”
Trên mặt Trương Mẫn dao động, lên tiếng đáp vâng, tự mình tiến lên sửa soạn lại mấy thứ kia một chút rồi cho lại vào trong rương, khi cầm lấy ngọc bội thì, tay hắn đều run lên, ngọc bội này là khi Hoàng thượng được phong làm Thái tử, Tiên hoàng đã tặng cho Hoàng thượng, vẫn luôn được Hoàng thượng mang theo không bao giờ rời khỏi người, lúc này lại muốn đưa cho người khác, có thể thấy được Vũ Đô đốc kia quả thực là có được thánh tâm.
Nhớ đến khoảng thời gian này, Hoàng thượng vẫn luôn ngủ ở cung Càn Thanh, vốn không hề bước vào hậu cung một bước, tuy rằng mọi người trong hậu cung đều nói hắn đây là thấy thân mình Vạn Quý phi không tốt, không muốn nàng đau lòng, nhưng người trong cung Càn Thanh này đều biết, mỗi khi màn đêm buông xuống, một gương mặt tuấn mỹ nào đó, cũng bóng dáng khuynh thành kia sẽ xuất hiện ở trong tẩm cung.
Đối với chuyện này, tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng, một chút phong thanh cũng dám để lộ ra bên ngoài, có một vết xe đổ làm tấm gương, từ sau khi cọc ngầm trong cung Càn Thanh bị nhổ ra, lại giao cho Tây Xưởng xử lý, cuối cùng cũng không ai dám lộ ra bên ngoài chút lời không nên nói nào, hình phạt của Đại Minh quá mức khắc nghiệt và tàn nhẫn, không có ai muốn nếm thử cảm giác ấy.
Trương Mẫn dẫn theo người đi về phía cửa Tây Hoa, một rương cống phẩm lớn rất nặng, hai tiểu thái giám nâng rương ở phía sau thoáng chốc đã thở hổn hển.
Chỗ cửa Tây Hoa, thủ lĩnh thị vệ nhìn thấy người tâm phúc của Hoàng thượng đi đến trước mắt, lập tức đi đến, nịnh nọt:
“Trương công công đây là muốn đi đến chỗ nào vậy? Xem hai vị tiểu huynh đệ này mệt như thế, cần ta phái người giúp các ngài một đoạn đường không?”
“Không phiền đến Tần thị vệ, mấy thứ này là cống phẩm hôm nay ngoại bang đưa đến, Hoàng thượng lệnh ta mang đến gian Thượng Thiện, ngài chờ được hưởng thức ăn ngon đi.”
Trương Mẫn lạnh lùng nghiêm mặt, nói năng thận trọng.
Tần thị vệ kia thấy hắn không có ý định mở rương ra cho mình kiểm tra, cũng không dám nói thẳng, chỉ gật đầu nói ‘Trương công công vất vả rồi’ linh tinh gì đó, liền để cho bọn họ đi qua.
Đợi Trương Mẫn đi xa rồi, nụ cười trên mặt Tần thị vệ liền biến mất, chỉ nhìn theo phương hướng hắn rời đi mà trầm tư.
“Thủ lĩnh, cái thùng kia vừa nhìn đã biết là không phải chứa đồ ăn. Sao không bắt họ mở thùng ra cho chúng ta xem?”
Thị vệ mới nhậm chức đi đến trước mặt Tần thị vệ, khó hiểu hỏi.
Tần thị vệ sau khi thu hồi ánh mắt liền liếc xéo tên kia một cái.
“Ngươi thì biết cái gì, Hoàng thượng nói được là được, về sau vị Trương công công này đến đây liền mở một mắt nhắm một mắt, biết chưa?”
Nếu thị vệ mới này không phải là thân thích của hắn, hắn cũng lười nói mấy cái này.
Ra ngoài cửa Tây Hoa này quả thật là phương hướng đến gian Thượng Thiện, nhưng ở đằng đó cũng có Tây Xưởng thống lĩnh nội cung hiện tại. Bất kể điều Trương Mẫn nói có phải thật sự hay không, kia cũng không phải vị chủ tử mà hắn có thể đắc tội.
“Đốc chủ, Trương Mẫn công công của cung Càn Thanh đến đây.”
Thị vệ đi vào thư phòng của Vũ Hóa Điền, hành lễ rồi báo cáo.
Vũ Hóa Điền cũng không ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ có công văn trước mắt.
“Ngoại trừ hắn thì còn ai?”
Hiện tại cũng chỉ mới qua trưa, trước đây mỗi lần tuyên triệu đều là sau giờ Dậu, cho nên Trương Mẫn này đến hẳn là không phải muốn y tiến cung.
“Hắn còn mang theo hai tiểu thái giám, nâng một cái rương lớn.”
Vũ Hóa Điền gác bút, đứng dậy.
“Hiện tại hắn đang ở đâu?”
“Đang chờ ở ngoại viện.”
Vũ Hóa Điền đi ra đón, chưa đi được bao lâu liền nhìn thấy Trương Mẫn.
“Không biết Trương công công đến đây, không tiếp đón từ xa.”
Vũ Hóa Điền ôm quyền thở dài.
“Nào có Vũ Đô đốc khách sáo rồi.”
Trương Mẫn cũng đáp lễ, chỉ chỉ vào chiếc rương ở phía sau.
“Hoàng thượng lệnh cho ta đem vài thứ lại đây cho Vũ Đô đốc, Vũ Đô đốc ngài xem mấy thứ này có được không?”
“Đây là?”
Vũ Hóa Điền nhìn về phía cái thùng.
Trương Mẫn thấy ở đây không có người ngoài, cũng không giấu diếm.
“Đều là cống phẩm từ ngoại bang, Hoàng thượng lệnh cho ta đưa đến.”
Vũ Hóa Điền cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
“Trước đó Hoàng thượng không phải đã sớm ban thưởng hết rồi, sao lại còn đây?”
Sáng nay Hoàng thượng cho đưa cống phẩm đến chỗ vương công đại thần, Tây Xưởng này của y cũng được không ít, Vũ Hóa Điền không ngờ là hiện tại còn đưa đến tiếp.
“Vũ Đốc chủ, ngài xem nơi này cũng không phải là chỗ nói chuyện.”
Trương Mẫn khó xử.
Vũ Hóa Điền nhớ ra đây là ngoài cửa viện của y, đón khách ở ngay đây quả thực có chút thất lễ, liền mời Trương Mẫn vào viện, ngồi ở chính đường.
Trương Mẫn uống một ngụm trà, lệnh hai tiểu thái giám đi ra ngoài, tự mình mở rương ra.
“Những thứ ở đây là đồ tốt Hoàng thượng tự mình chọn ra, Đô đốc nhìn xem có thích không.”
Hắn lấy ngọc bội và cây trâm bằng gỗ mun từ trong rương ra, đưa cho Vũ Hóa Điền.
Vũ Hóa Điền liếc mắt nhìn quét đồ vật đủ màu sắc trong rương một lần, quả thực là đồ tốt nhất trong cống phẩm ngoại bang đưa đến lần này, thu mắt, tiếp nhận ngọc bội và cây trâm gỗ mun Trương Mẫn đưa đến, chỉ cảm thấy ngọc bội này nhìn có chút quen mắt, không khỏi nhìn về phía Trương Mẫn, hy vọng hắn có thể giải thích nghi hoặc này.
Trương Mẫn cười nhẹ, chất giọng của hắn vốn hơi nhọn nhưng cũng không khó nghe, nhưng hắn cố ý đè thấp giọng nói, nghe vào có chút kỳ lạ.
“Cây trâm này ta thấy Hoàng thượng nhìn rất lâu, chắc là cực kỳ thích, về phần ngọc bội kia, đó chính là khi Hoàng thượng được phong làm Thái tử, Tiên hoàng đã tặng cho người, Hoàng thượng đến giờ vẫn luôn mang theo người, lúc này lại tặng Đô đốc, có thể thấy được trong lòng Hoàng thượng đối với Đô đốc vô cùng tốt.”
Trương Mẫn cũng biết là mặc dù hàng đêm Vũ Hóa Điền đều ngủ ở cung Càn Thanh, Hoàng thượng lại chưa từng tỏ vẻ gì, đừng nói ban thưởng, cho dù là ban ngày nhìn thấy, cũng không liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái, điều này khiến không ít kẻ không rõ chân tướng cười thầm Vũ Hóa Điền tự đưa mình lên lại không được báo đáp, thật sự là tiền mất tật mang.
Chỉ sợ là trong lòng Vũ Hóa Điền cũng không được thoải mái – không thấy mấy tên nói lếu láo đều bị y bắt bí rồi xử lý sao – nhưng Hoàng thượng bắt giữ bí mật, có ai dám nói thêm gì nữa?
Vũ Hóa Điền vuốt ve ngọc bội trong tay, ngọc bội này là ngọc Hòa Điền tốt nhất, toàn bộ màu tuyết trắng, không có một chút tạp sắc, nhưng thợ khắc ngọc bội không tính là quá khéo, mặt ngoài dùng văn vân và cánh dơi tạo thành ‘Lưu vân bách phúc’, văn vân như ý, kéo dài không ngừng, ý là lâu dài, ‘biên bức’ ý là ‘biến phúc’, tượng trưng cho hạnh phúc, là như ý hoặc hạnh phúc kéo dài vô tận. Có thể thấy được tặng vật này là mang theo tâm ý của người tặng.
Bề ngoài ngọc bội này bóng loáng, đó là cảm xúc mềm nhẵn do hằng năm ngắm nghía vuốt ve tạo thành, có thể thấy được là chủ nhân rất thích ngọc bội này.
“Nghe nói, khối ngọc bội này là do Tiên hoàng tự mình khắc nên mà.”
Trương Mẫn thấy y không nói lời nào, liền bồi thêm một câu.
Vũ Hóa Điền ngây người một lát, rồi mới nói với Trương Mẫn.
“Làm phiền Trương công công vất vả một chuyến này, thỉnh mang theo lời cảm ơn của ta chuyển đến Hoàng thượng.”
Nói xong liền lấy mấy viên bảo thạch trong rương ra, đặt vào trong tay Trương Mẫn.
Trương Mẫn nói mấy câu khách sáo, mang theo người rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});