[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] Vũ Hóa Thành Điền

Chương 17: Chương 17: Trò Hay Sắp Trình Diễn




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 17: TRÒ HAY SẮP TRÌNH DIỄN

“Gia, thuộc hạ cầu kiến.”

Thanh Long cách cánh cửa gọi một tiếng, hắn dùng biện pháp truyền âm ngàn dặm, không sợ Hoàng thượng không nghe thấy lại không cần lo lắng bị kẻ không liên quan nghe được.

Stefan ngâm mình ở trong nước nghe được tiếng động, ra hiệu bảo Tiểu Đức Tử ra mở cửa.

Trong phòng được ngăn ra bởi một bình phong đơn giản, là cố ý yêu cầu từ chỗ chưởng quầy của khách ***. Thanh Long đứng ở trước tấm bình phong, bẩm báo cho Stefan:

“Ở dưới là đám người Tây Xưởng.”

Vành tai Stefan giật nhẹ.

“Vũ Hóa Điền cũng đến đây?”

“Vẫn chưa, theo thám tử hồi báo, Vũ Đô đốc hẳn là ở trạm dừng cách đây năm mươi dặm.”

Tiếp đó, Thanh Long miêu tả lại đơn giản những chuyện vừa mới xảy ra một lần.

“Đã biết, kêu đám người Tây Xưởng ngậm miệng lại, chuyện không nên nói thì đừng nói.”

“Vâng.”

……

“Ngươi hãy nghe cho kỹ, trong vòng nửa tháng này không được nhận thêm khách, gian khách *** này chúng ta bao hết.”

Người trong khách *** rất có khả năng là người đứng đầu của bọn họ, người Tây Xưởng cũng không dám quá hống hách, nhưng bọn họ vẫn là cầm bạc ném cho chưởng quầy, muốn bao hết khách ***.

“Việc này không thể được đâu khách quan, nơi này sắp có bão cát lớn quét qua, chúng ta cũng muốn nhanh chóng chạy đến trạm dừng ở bên kia tránh gió, ở lại khách *** chính là cửu tử nhất sinh, sẽ không còn mạng.”

Chưởng quầy cầm bạc, vẻ mặt do dự, bạc ai mà không thích, nhưng vẫn phải còn mạng mà kiếm nữa.

“Có bão cát lớn như vậy?”

Triệu Thông không tin, vẻ mặt thờ ơ.

“Bão cát đen ở Long Môn rất đáng sợ.”

Vẻ mặt chưởng quầy nghiêm túc, sợ hắn không tin.

“Trong phạm vi một trăm dặm quanh đây đều sẽ bị cát chôn vùi, đến lúc đó khách *** ra sao cũng không ai biết được?”

“Phải không? Tiền, ngươi cầm lấy, có đi hay không để ta tính.”

Đàm Lỗ Tử đang đứng ở bên cầu thang xem xét địa thế trong khách *** nghe vậy, quay đầu trầm giọng nói, trong ngữ khí tràn ngập sự nguy hiểm.

Chưởng quầy tiêu sái đi đến phía sau Đàm Lỗ Tử, muốn thuyết phục hắn.

“Cái đó không được đâu, mấy khách nhân vừa đến từ ngoài biên ải, ta không dám đắc tội bọn họ đâu.”

“Vậy ngươi không sợ đắc tội chúng ta?”

Triệu Thông tiến lên, gương mặt có một cái bớt lớn thoạt nhìn càng dữ tợn hơn.

“Nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?”

“Khách quan, số bạc này ta không dám nhận đâu, ngài bao hết khách ***, bọn họ lại không đi, ta thật không dám kêu người ta mà!”

Chưởng quầy đuổi theo Đàm Lỗ Tử đi lên tầng, muốn nói thêm gì đó, lão thật sự chưa nhìn ra trong việc này ai sẽ là người quyết định.

“Chuyện này không cần ngươi nhọc lòng, nếu bão cát dữ dội như vậy, bọn họ không đi chính là không muốn sống, ta sẽ cho chúng đi sớm hơn một chút.”

Triệu Thông đi theo Đàm Lỗ Tử lên tầng quay đầu nói với Chưởng quầy.

Ngoài khách ***, hai bóng người mảnh khảnh lóe lên, tiểu nhị quét dọn ở đại đường xoa xoa mắt, không phát hiện ra bên ngoài có người, chỉ nghĩ rằng vừa rồi mình nhình nhầm, lại không biết nữ nhân mà Tây Xưởng đuổi theo đang ở ngay bên ngoài, đang đi về phía nhà bếp của bọn họ, định trộm một cái đùi dê lấp đầy bụng.

Người của Tây Xưởng lên tầng hai, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thủ vệ ở cuối hành lang, trong đó còn có Thanh Long đang dựa vào ván cửa ngủ gật cùng hai vị thủ lĩnh khác của Cẩm Y Vệ, Bạch Hổ và Huyền Vũ.

Việc này khiến tất cả mọi người đều có thể xác định được người trong phòng kia là ai, trong thiên hạ là ai có thể khiến cho ba vị đại thống lĩnh của Cẩm Y Vệ cùng ra ngoài làm thủ vệ của người đó chứ?

Đàm Lỗ Tử ngẫm nghĩ, không biết có nên báo cho Đốc chủ hay không.

Nhìn thấy bọn họ đi lên, Thanh Long khôn hề mở mắt ra, Bạch Hổ nhìn lướt qua bọn họ rồi không để ý nữa, ngược lại Huyền Vũ trẻ tuổi nhất trong mấy người cười dựng thẳng ngón trỏ đặt ở bên miệng nhẹ ‘xuỵt’ một tiếng.

Trong lòng Đàm Lỗ Tử khẽ động, đó là muốn kêu bọn họ câm miệng lại.

Chắp tay xoay người thở dài, Đàm Lỗ Tử dẫn người đi về phía phòng ở hành lang bên kia.

Stefan tắm xong rồi, được Tiểu Đức Tử hầu hạ thay quần áo, ngồi xuống để nó dùng khăn bông sạch sẽ lau khô tóc cho mình.

Tiểu Đức Tử lau thật sự cẩn thận, chỉ lo lắng sẽ làm hắn đau, trong lòng Tiểu Đức Tử còn đang ấm ức thay Hoàng thượng, ngày thường Hoàng thượng ở trong đại nội đều là dùng lụa là cao cấp nhất để lau khô tóc, mỗi một miếng thấm ướt sẽ đổi một miếng khác, làm sao phải dùng một miếng khăn bông như vậy lau qua lau lại chứ? Đáng tiếc nơi này ngay cả nước cũng là hiếm hoi, càng đừng nói là có dụng cụ gì tốt.

Đợi tóc của Stefan khô rồi, Tiểu Đức Tử thấy sắc mặt hắn vẫn tốt, liền lớn gan hỏi:

“Gia, ban ngày ngài vẫn chưa dùng bữa, có cần lệnh cho bọn họ chuẩn bị chút rượu và đồ ăn mang lên không?”

Bởi vì ra khỏi cung, không thể bại lộ danh tính, từ sáng sớm Stefan đã lệnh cho mọi người ngậm miệng lại.

Vốn Tiểu Đức Tử không dám hỏi như vậy, ngay từ đầu đã bị sư phụ Trương Mẫn ngàn dặn vạn dò nhưng nó vẫn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ hầu hạ không tốt, sẽ bị trách phạt, dọc một đường đi này nó cũng từng bởi vì lo lắng mà phạm không ít lỗi, nhưng mỗi lần Stefan cũng chỉ nói hai câu chứ không hề phạt nó, cho nên từ từ, Tiểu Đức Tử không còn sợ hãi như trước, hầu hạ Stefan cũng dần càng trở nên thuận buồm xuôi gió.

“Không cần, ta muốn ngủ một lát trước đã, đợi đến giờ cơm chiều thì ngươi lại gọi ta. Ngươi kêu đám người ngoài cửa cũng thay phiên nhau nghỉ ngơi đi, ta ở đây tạm thời không có chuyện gì.”

Stefan xoa xoa mắt, hắn là ma cà rồng, còn thứ gì khiến cho ma cà rồng chán ghét hơn ngoài ánh nắng mặt trời? Tuy rằng ánh nắng mặt trời không tổn thương đến hắn, nhưng loại địa phương như sa mạc ngày ngày có ánh nắng mãnh liệt đến mức có thể phơi người thành thịt khô này, sự chán ghét ánh nắng mặt trời ở trong máu Stefan hoàn toàn bộc phát, hắn hiện tại tuyệt đối không muốn nhìn thấy ánh sáng, ma cà rồng quả nhiên vẫn thích hợp ngày ngủ đêm thức hơn.

“Vâng.”

Tiểu Đức Tử nghe xong, tay chân nhanh nhẹn lấy chăn nệm sạch sẽ từ trong hành lý ra thay cho bộ chăn nệm bẩn cũ còn dính vết bẩn ở trên giường, sau khi hầu hạ Hoàng thượng nằm xuống rồi, buông màn, lại kiểm tra cửa sổ một lần, xác định đã đóng kín, lúc này mới hành lễ rời khỏi phòng.

Đóng cửa lại, Tiểu Đức Tử cung kính khom người với mấy người đứng ở cửa.

“Các vị đại ca, gia nói cho mọi người thay phiên đi nghỉ ngơi, nơi này không cần nhiều người đến canh giữ như thế.”

Vốn Tiểu Đức Tử không dám xưng hô với mấy vị thống lĩnh Cẩm Y Vệ như vậy, nhưng từ sáng sớm Stefan đã ra lệnh không được phép để lộ hành tung, để tránh bị dị tộc phát hiện ra dấu vết để lại, cho nên nó cũng chỉ có thể xưng hô như vậy.

“Làm phiền rồi.”

Thanh Long gật gật đầu, sau đó thấp giọng sắp xếp cho người đi nghỉ ngơi.

Sa mạc ngày rất dài lại rất nóng, nhưng đêm tối vẫn có lúc phải đến, mà khi màn đêm buông xuống thì, cái nóng gay gắt ban ngày liền biến mất, nhiệt độ đột ngột hạ xuống giống như đột ngột di chuyển từ xích đạo về Bắc Cực trong nháy mắt vậy.

Stefan mở mắt ra, độ sáng của ban đêm khiến hắn vừa lòng, nỗi buồn bực ban ngày hóa thành hư không, hắn xốc chăn lên đứng dậy xuống giường.

Tiểu Đức Tử vào phòng gọi hắn thức dậy hầu hạ hắn thay một bộ thường phục màu đen viền bạc, lại múc nước cho hắn rửa mặt.

“Giờ nào rồi?”

“Hồi gia, vừa qua giờ Dậu.”

Tiểu Đức Tử trả lời, dừng lại một chút lại tiếp tục nói.

“Gia, chưởng quầy ở tầng dưới nói nơi này sắp có bão cát đen gì đó quét qua, kêu chúng ta đến khách *** cách đây năm mươi dặm tránh bão, tiểu nhân cũng đã nhìn trời, đen thui nặng nề cực kỳ đáng sợ, người xem chúng ta có nên đi không?”

Trong lúc Stefan nghỉ ngơi, Tiểu Đức Tử đã đi dạo một vòng qua phòng bếp, chưởng quầy kia và tiểu nhị kéo nó đến khuyên can nửa ngày, Tiểu Đức Tử lá gan không quá lớn lại trung thành không nhịn được bắt đầu lo lắng cho Hoàng thượng và chính mình.

Stefan rửa mặt, tỉnh táo không ít.

“Khi nào thì đến?”

“Nghe chưởng quầy nói, chậm nhất là tối ngày mai đến.”

“Lúc này đến trạm dừng, nơi đó nhất định là đã kín người hết chỗ, nào có nơi cho chúng ta? Nhìn lại đi, người trong khách *** dám đứng ở nơi này tự nhiên là có nơi nào đó có thể tránh né.”

Stefan vốn là định nghỉ ngơi ở đây hồi phục một ngày, ngày mai sẽ đến trạm dừng tìm Vũ Hóa Điền, nhưng hiện tại hắn đã phát hiện ra người của Tây Xưởng ở trong này, vậy nói rõ bọn họ nhất định là có kế hoạch gì đó, Stefan muốn ở ngay tại đây xem diễn, thuận tiện đợi người nọ tự đưa chính mình lên cửa.

Dù sao bão cát đen cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến hắn, cho dù bị chôn cũng không sao, ai bảo hắn không cần hít thở đây? Hơn nữa được nhìn cảnh kỳ thú hiếm hoi này cũng là một thú vui không tệ.

Về phần những người còn lại này, với thính lực của Stefan tự nhiên là có thể phát hiện bên dưới khách *** này còn có một huyệt động cực lớn, bên trong còn có một con suối nhỏ chảy ra, đến lúc cần thiết vẫn có thể xuống đó tránh thoát.

Tiểu Đức Tử nghe xong lời Stefan nói, cảm thấy quả thực rất có lý, lại nghĩ đến chưởng quầy và tiểu nhị của khách ***, đám người Tây Xưởng, còn có đám tộc Thát Đát mọi rợ kia, người người đều không có ý định muốn đi, trong lòng lập tức yên ổn.

“Vẫn là gia hiểu biết.”

“Ít nịnh nọt thôi, bữa tối chuẩn bị ra sao rồi? Nhưng đừng có bưng lên ‘thịt luộc’ (thịt người) gì đó như sáng nay nữa, thật là khiến người ta mất khẩu vị.”

Vừa nghĩ lại thịt người đó, Stefan liền nhíu mày, mùi chua kia thật sự rất kích thích ma cà rồng, mặc dù hắn hút máu người, lại không thích ăn thịt người.

“Đã chuẩn bị rốt rồi, tiểu nhân đã cẩn thận nhìn người ở phòng bếp giết dê làm cơm, tuyệt sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.”

Tiểu Đức Tử cũng nhớ đến buổi sáng bọn họ vừa bước vào khách ***, chưởng quầy liền đặc biệt đưa thịt lên, vốn nó đã đói bụng rất lâu nên nhìn thấy thịt tự nhiên là có chút tham, nhưng nghe Chỉ huy sứ Thanh Long nói đó là thịt người, mặt liền lập tức trắng bệch, thiếu chút nữa là nôn ra, ngay cả hiện tại nó nghe thấy vẫn là không thoải mái, loại hắc *** này, đã sớm nên bị quan phủ niêm phong.

“Gia muốn đi xuống dùng bữa hay là mang lên phòng dùng?”

Là nô tài quyết không thể tự cho mình thông minh quyết định thay cho chủ tử, bất cứ việc gì cũng phải hỏi qua ý kiến của Hoàng thượng, đây là chuyện đầu tiên sư phụ dặn dò nó.

“Người khác đã dùng chưa?”

“Gia chưa dùng, bọn họ nào dám dùng.”

“Vậy thì dùng ở tầng dưới đi, để mọi người cùng ăn, cũng đỡ phiền phức.”

Stefan nói xong lý do đường hoàng, trong lòng lại nghĩ rằng xuống bên dưới có lẽ còn có thể gặp được chuyện thú vị gì đó, coi như giết thời gian. Thật sự là đêm dài đằng đẵng không muốn ngủ mà.

Tiểu Đức Tử không biết suy nghĩ của hắn, chỉ nghĩ rằng Hoàng thượng đây là quan tâm bọn họ, lúc này cảm động đến mức suýt rơi nước mắt, trong lòng thề về sau càng phải chăm chỉ học tập sư phụ, hầu hạ Hoàng thượng thật tốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.