[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] Vũ Hóa Thành Điền

Chương 2: Chương 2: Vạn Quý Phi




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 2: VẠN QUÝ PHI

Trời còn chưa sáng, Vũ Hóa Điền liền bởi vì hơi thở xa lạ bên cạnh mà bất chợt bừng tỉnh.

Ý thức không tỉnh táo trong khoảng một khắc, khi nhận ra bên cạnh có người thì, y nâng tay dùng tốc độ giống như tia chớp tấn công người nọ.

Vốn nghĩ rằng một kích sẽ trúng, nhưng y không ngờ rằng đối phương lại tiếp được một kích này.

Bàn tay trắng nõn xinh đẹp bị nắm lấy, còn không đợi y kịp phản ứng lại, người nọ nghiêng người, trực tiếp đè lên người y.

“Trời còn chưa sáng đâu, sao không ngủ thêm một lát?”

Stefan nắm lấy cổ tay trần trụi nhét vào trong chăn, sau đó bàn tay to vươn ra, ôm eo y ngủ tiếp, trước đó ồn ào đến quá muộn, hắn mới ngủ khoảng một canh giờ, đây dù sao cũng không phải thân thể của mình, sao có thể chống đỡ được sức ép như thế, lúc này là đúng lúc hắn buồn ngủ, nếu không phải Vũ Hóa Điền đột ngột tấn công hắn, nói không chừng hắn sẽ ngủ đến lúc trời sáng rõ cũng sẽ không tỉnh lại.

Vũ Hóa Điền lúc đầu còn có chút sững sờ, sau đó mới chú ý tới bản thân mình hiện tại là đang ở trên long sàng, mà người bên cạnh này, đúng là Hoàng thượng.

Vì thế trí nhớ lúc trước giống như thủy triều tràn tới, khiến cho toàn thân y cứng đờ.

Stefan cảm thấy được Vũ Hóa Điền cứng ngắc, cũng không lo lắng gì, năng lực của ma cà rồng vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng hiện tại không phải thân thể ban đầu của hắn, nhưng lúc cắn người hút máu có thể khiến cho con mồi mơ hồ không nhớ rõ ký ức về lúc ấy cũng không phải là việc gì khó, cho nên hắn hoàn toàn không lo lắng Vũ Hóa Điền sẽ phát hiện ra chỗ khác thường của hắn.

Huống chi mỹ nhân cũng là lần đầu tiên ‘gặp hắn trực tiếp’, độ quen thuộc với chủ nhân ban đầu thiếu hụt, hắn lại càng không cần phải lo lắng.

Vũ Hóa Điền cũng thật sự không phải bởi vì phát hiện Stefan đã là người ‘mượn xác hoàn hồn’, y cứng ngắc là vì nhớ đến chuyện tình sự tiêu hồn lúc trước.

Thuở nhỏ đã ở trong cung nên y đã quen nhìn những cung nữ thái giám trong cung này bởi vì cô đơn mà kết làm đối thực, tự nhiên hiểu việc hoan ái của nam nữ, cũng biết việc này không chỉ nam nữ có thể làm, nam nam cũng có thể.

Khi y còn bé võ công chưa thành nên trước đây cũng suýt nữa bị thái giám lớn tuổi hơn bắt nạt, dù chưa bị thành chuyện tốt, nhưng dù sao cũng phải chịu không ít thua thiệt, cảm giác ghê tởm lúc ấy đến giờ vẫn còn mới mẻ ở trong ký ức của y, sau này càng hạ quyết tâm mới luyện được thành một thân bản lĩnh này.

Mấy ngày trước Vạn Quý phi đột nhiên muốn y đến ‘hầu hạ’ Hoàng thượng, Vũ Hóa Điền tự nhiên là hiểu được ý của nàng, đã nhiều ngày nay y lo lắng không thôi, cuối cùng cũng vì có được sự tin tưởng của Hoàng thượng, có được càng nhiều quyền lợi hơn, cuối cùng mới hạ quyết tâm, lên long sàng minh hoàng.

Nhưng chuyện tiếp sau đó y cũng là không chuẩn bị kịp.

Có lẽ lúc đầu là cảm thấy ghê tởm, hận không thể giết chết người đang rong ruổi trên người y, nhưng khi người nọ bất chợt dừng lại, sau đó y gọi một tiếng ‘Hoàng thượng’, mọi chuyện đều thay đổi.

Thân thể giống như bị lửa thiêu đốt, tiếp theo đừng đợt sóng nhiệt khiến cho thần trí y choáng váng mơ hồ, loại tư vị cực kỳ tuyệt vời lại nguy hiểm cực độ này khiến cho y muốn ngừng mà không được, vốn là gặp dịp thì chơi trong khoảnh khắc liền biến thành chân tình thực lòng, một khắc ấy, y cực yêu cảm giác này.

Cho nên, cùng với việc có được sủng ái của Hoàng thượng, hưởng thụ cảm giác này một chút, cũng không phải là không thể chấp nhận không phải sao? Vũ Hóa Điền trong khoảng thời gian cực ngắn suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, sau đó thân mình mềm mại, ngoan ngoãn để mặc người bên cạnh ôm lấy mình, nhắm mắt nghỉ ngơi, hiện tại toàn thân y đều vô cùng bủn rủn.

Dù sao vị Hoàng thượng này cũng không hay vào triều sớm, sẽ không có người nào không biết điều mà đến phá rối mộng đẹp của y.

“Nương nương, Tiểu Trần Tử của Càn Thanh cung báo lại, nói là Hoàng thượng đã quá trưa vẫn chưa thức giấc, ngay cả Vũ Đốc chủ cũng đang nghỉ ngơi ở bên đó.”

Trong Khôn Ninh cung, tiểu thái giám nơm nớp lo sợ báo cáo lên cho Vạn Quý phi, liền lo lắng lỡ như Vạn Quý mất hứng, mạng nhỏ của nó sẽ không còn.

Trong hoàng cung này, ngoại trừ Hoàng thượng ai chẳng biết Vạn Quý phi nương nương là một chủ nhân tâm địa cay độc, không nói đám người hầu hạ như bọn họ này, cho dù là những chủ tử đoan chính cũng bởi vì một câu của nàng mà không còn mạng, giống như Bách Hiền phi sinh hạ Hoàng Thái tử không phải cũng là bị nàng hạ độc hại chết sao?

Lớn hơn Hoàng thượng mười bảy tuổi, lại khiến cho Hoàng thượng từ khi còn là Thái tử đã đặc biệt sủng nàng, Vạn Quý phi như vậy, trong cung này còn ai mà không e ngại nàng chứ?

Vạn Quý phi nằm nghiêng trên tháp phượng, ôm cún yêu của mình vuốt ve từng chút từng chút một. Mấy cung nữ đang vây quanh nàng hết bóp vai lại đấm chân, nghe thấy thái giám bẩm báo, nàng cũng chỉ lười biếng nói một câu ‘Đã biết’ liền không hề mở miệng nữa, để mặc tiểu thái giám kia quỳ tiếp.

Tiểu thái giám không được mệnh lệnh của nàng cũng không dám đứng lên, chỉ có thể tiếp tục quỳ.

Một lúc lâu sau, Vạn Quý phi mới nói:

“Sau khi đến Càn Thanh cung, đợi Hoàng thượng thức dậy rồi, kêu Vũ Đốc chủ đến Khôn Ninh cung, nói bản cung muốn gặp.”

“Vâng.”

Tiểu thái giám chịu đựng hai chân cứng ngắc, nơm nớp lo sợ rút lui ra ngoài, đợi rời khỏi Khôn Ninh cung rồi, mới dám xoa xoa đầu gối đáng thương của mình khập khiễng đi về phía Càn Thanh cung.

Đều nói người ở Khôn Ninh cung bọn họ địa vị cao lợi lộc nhiều, nhưng những cung khác nếu không tốt cũng không cần phải mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, chỉ sợ một khi Quý phi nương nương không vui sẽ muốn mạng nhỏ của bọn họ.

Tiểu thái giám đợi ở bên ngoài Càn Thanh cung một hồi lâu, chờ cho đến tận canh ba giờ Mùi, một thân ảnh minh hoàng mới đi từ trong Càn Thanh cung ra.

Stefan vừa tỉnh giấc liền chú ý tới mỹ nhân ở bên cạnh, nhưng hắn cũng không đánh thức y dậy, chỉ sai người không cho quấy rầy, cẩn thận hầu hạ liền ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi nội điện, hắn vừa mới tiếp nhận thân thể này, cần thích ứng cho tốt một chút.

Nhưng ánh sáng rực rỡ bên ngoài điện vẫn khiến cho hắn rất không thoải mái, cho dù ánh mặt trời không có lực sát thương với hắn, nhưng ma cà rồng trước giờ vẫn chán ghét thứ này.

Thấy Stefan đưa tay chặn ánh mặt trời trên đỉnh, đại thái giám đi theo bên cạnh hắn nháy mắt, lập tức có người mang đến lọng che đến khom người đứng ở phía sau Stefan che nắng cho hắn.

Stefan nâng chân, đi về phía Ngự thư phòng.

“Hôm nay tâm tình trẫm rất tốt, ngươi đi cho người đem tấu chương đến Ngự thư phòng, trẫm muốn xem cẩn thận.”

“Vâng.”

Đại thái giám Trương Mẫn tuy rằng nghi hoặc giờ này xem tấu chương cũng không phải thói quen ngày thường của Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng có lệnh hắn chỉ cần tuân theo là được.

Dựa vào trí nhớ của thân thể, Stefan rất dễ dàng đi đến được Ngự thư phòng, tấu chương gì đó đã có người mang đến từ lâu, được xếp đặt chỉnh tề trên ngự án, một chồng thật dày vô cùng đáng nhìn.

Stefan sau khi ngồi xuống, tùy tiện rút một quyển ở trên cùng ra, bắt đầu lật xem.

Trước không nói hắn có trí nhớ của thân thể này, xem tấu chương gì đó cũng không có gì khó khăn, cho dù không có cái này, với sinh mệnh gần như dài bằng lịch sử nhân loại của một ma cà rồng đời thứ hai như hắn, có thứ nào mà hắn vì quá nhàm chán muốn giết thời gian mà chưa từng học qua?

Không nói Stefan bên này vội vàng làm quen với việc làm một Hoàng đế như thế nào, bên kia hắn vừa đi, Vũ Hóa Điền đã thức dậy.

Vũ Hóa Điền chịu đựng thân thể không khỏe mặc y phục chỉnh tề, tỏ ra không có chuyện gì tiêu sái rời khỏi Càn Thanh cung.

“Vũ Đốc chủ.”

Tiểu thái giám thấy Vũ Hóa Điền đi ra, vội vàng nghênh đón.

“Chuyện gì?”

Vũ Hóa Điền dừng lại, y nhận ra tiểu thái giám này là của Khôn Ninh cung.

“Quý phi nương nương mời Đốc chủ đi qua một chuyến.”

Tiểu thái giám khom người nói.

“Đã biết.”

Vũ Hóa Điền nhíu mày, xoay người đi về phía Khôn Ninh cung.

Khôn Ninh cung ở ngay phía sau Càn Thanh cung, khoảng cách giữa hai cung chỉ được ngăn bởi một cung điện, chút khoảng cách ấy bình thường không là gì với Vũ Hóa Điền, nhưng hôm nay y cảm thấy khó khăn khác thường, mỗi một bước đi đều động đến nơi sưng đỏ nào đó của y, cực kỳ khó chịu.

“Bảo bối tâm can đáng yêu của ta, ngươi đã đến rồi.”

Vạn Quý phi buông thú cưng của mình ra, nhìn nó chạy về phía Vũ Hóa Điền.

Vũ Hóa Điền ôm ấy chó sư tử lông xù mềm mại, bắt lấy nó giao cho cung nữ bên cạnh, ngồi xuống bên người Vạn Quý phi.

“Nương nương gọi nô tài đến có chuyện gì?”

“Sao vậy? Không rảnh thì bản cung không thể tìm ngươi đến đây?”

Vạn Quý phi nâng người dậy, mềm mại giống như không xương tựa lên người Vũ Hóa Điền.

“Bảo bối tâm can đáng yêu, tư vị của long sàng được không?”

Ánh mắt nàng nhìn Vũ Hóa Điền vừa say mê vừa đố kỵ, vạn phần phức tạp.

Tướng mạo của Vũ Hóa Điền ở trong hậu cung ba ngàn giai lệ này cũng không có ai bì kịp, lúc trước nàng chính là coi trọng vẻ tuấn mỹ của y, mới cho y tuổi còn trẻ đã được đảm nhận chức vị thái giám cai quản Ngự Mã Giám, kiêm quản lý tất cả những việc lớn nhỏ ở trong Khôn Ninh cung của nàng.

Mà chọn y đi hầu hạ Hoàng thượng, cũng là bởi vì y không những là tâm phúc của mình, gương mặt như ngọc kia còn là loại hình yêu thích của Hoàng thượng.

Nhưng cứ đưa người lên long sàng như vậy, trong lòng Vạn Quý phi cũng rất khổ sở, một bên là Hoàng thượng của nàng, một bên là bảo bối tâm can đáng yêu của nàng, hai bên đều là người trong lòng lại quấn quít lấy nhau, sao có thể bảo nàng không ghen tị?

“Tư vị trên long sàng này, nương nương không phải là rõ ràng nhất sao?”

Khóe miệng Vũ Hóa Điền mang theo ý cười, đuôi lông mày mang theo chút tà mị, nhìn Vạn Quý phi.

“Trên đời này, ngoại trừ nương nương người còn có ai có được tâm của Hoàng thượng chứ?”

Toàn bộ cung nữ thái giám trong phòng lập tức cùng cúi đầu hạ mắt, không dám liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái.

“Miệng ngươi đúng là biết nói chuyện.”

Vạn Quý phi che miệng mà cười, vô cùng vui vẻ.

“Nô tài chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, nương nương.”

Vũ Hóa Điền tiếp tục lời ngon tiếng ngọt, y nâng chân Vạn Quý phi lên đặt trên đầu gối, xốc váy hoa lên rút chiếc tất hoa ra, lấy cành hoa đào cắm trên điểm tâm ở bên cạnh quét lên chân ngọc trắng nõn.

“A a…… Bản cung thích lời ngay nói thật này của ngươi…… Ha……”

Vạn Quý phi cảm thấy nhột nhạt, nhịn không được đã muốn rút chân về.

Vũ Hóa Điền vẫn nắm chặt chân của nàng như trước, không cho nàng rời đi.

“Nương nương thích, nô tài sẽ nói tiếp.”

Vũ Hóa Điền rũ mi cười, che lại hung ác sắc bén nơi đáy mắt.

Tác giả: Bất kể là trên lịch sử hay trong phim điện ảnh, Vạn Quý phi vẫn là một người rất kinh khủng, độc hại phi tần với nàng mà nói là việc rất nhỏ, Hoàng đế Chu Kiến Thâm này không có con cũng là bởi vì đều bị nàng ta giết chết hết, hơn nữa còn trắng trợn đến mức toàn bộ hoàng cung ngoại trừ Hoàng đế thì không có ai là không biết = =

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.