Mộc Nhất Hạo thân là võ giả nội kình Thất Trọng Thiên, ở Mộc gia thực lực như vậy chỉ có thể coi là trung đẳng.
Nhưng Mộc Nhất Hạo lại hay xem thường đối phương, thực lực bản thân vốn không cao, lại thêm tính chủ quan, có thể nói là đi nhanh, trở lại cũng càng nhanh hơn.
Bị Long Ngạo trực tiếp đánh một chưởng bay đi, thân thể Mộc Nhất Hạo thật giống như một con diều đứt dây, ngã xuống đất, nếu không phải Long Ngạo hạ thủ lưu tình, chỉ cần là một chưởng này cũng đủ để lấy tính mạng của Mộc Nhất Hạo.
“Ngươi muốn chết à.”
Mộc Nhất Hàng nhìn thấy đệ đệ mình bị đánh, căn bản không quan tâm gì nữa xông lên như một mũi tên, chưởng ra thiên nhật vũ kỹ, tuy nhiên kết cục Mộc Nhất Hàng và Mộc Nhất Hạo giống nhau như đúc, thậm chí đến cơ hội phản ứng lại cũng không có, cũng bị một chưởng của Long Ngạo đập bay đi.
Lần này tất cả mọi người hoàn toàn bị kinh ngạc đến ngây người, cứ cho là Mộc Nhất Hạo là vì chủ quan mà bị đập bay, vậy còn Mộc Nhất Hàng thì sao?
Ai cũng biết rằng Mộc Nhất Hàng chính là một võ giả nội kình Cửu Trọng Thiên thực thụ, vậy mà đối phương chỉ cần một chưởng duy nhất có thể đập bay đi, có lẽ là võ giả nội kình Thập Trọng Thiên?
Giờ khắc này ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Long Ngạo đều thay đổi, tên mập kia cũng không phải ngoại lệ.
“Một tháng sau ta sẽ quay lại.”
Ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống hai người đang nằm dưới đất không dậy nổi, giọng Long Ngạo lạnh như băng nói:
“Nhục nhân giả nhân tất chi nhục.”(*)
Nói xong, Long Ngạo hung hăng dùng một cước đá Mộc Nhất Hạo và Mộc Nhất Hàng văng ra khỏi đan minh, quát to một tiếng dọa những người khác của Mộc gia, khiến bọn chúng phải vội vàng nối nhau chạy ra ngoài, đến lúc mấy người Long Ngạo đi ra thì phát hiện đám người Mộc gia đã biến mất không còn tung tích.
“Dám trêu chọc người của Mộc gia, bọn hắn lần này chết chắc rồi.”
“Tuổi trẻ nông nổi, thiên phú như thế nếu như bị giết thật sự có chút đáng tiếc.”
Căn bản không nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, mấy người Long Ngạo rời đi thật nhanh, tới một tửu lầu(*) không lớn không nhỏ, mấy nàng Vương Vũ Âm đã ngồi chờ ở đó.
Long An liền đem chuyện vừa xảy ra kể cho đám người Vương Vũ Âm nghe, sắc mặt cũng có chút khựng lại, nói:
“Trêu chọc Mộc gia, chúng ta sẽ gặp rất nhiều phiền toái đó.”
“Yên tâm, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.”(*)
“Long Ngạo, chi bằng chúng ta rời khỏi Lôi Vân thành trước đi, chuyện này hãy để cho bá phụ đi giải quyết.” - Vũ Âm nói ra.
Long Ngạo hiểu ý của Vũ Âm, nàng là lo sợ hắn gặp rắc rối với Mộc gia. Nhưng mình bỏ đi, đến lúc Mộc gia đến trả thù thì cha mẹ phải làm sao? Long gia phải làm sao? Mình gây ra chuyện sao dám để người khác gánh chịu thay?
“Việc này dừng ở đây, các ngươi mau ăn, trong khoảng thời gian này các ngươi đừng tùy tiện rời khỏi gia tộc.”
“Biết rồi, Thất ca.”
Vương Vũ Âm lại muốn nói, bởi vì nàng hiểu rất rõ tính cách của Long Ngạo, phàm là đã quyết định chuyện gì thì bất kể tình huống nào căn bản sẽ không thay đổi.
“Long Ngạo, huynh và đan minh ước định trong vòng một tháng, huynh định làm như thế nào đây?”
“Ta sẽ chuyên tâm nghiên cứu luyện đan chi đạo, ta không tin ta không thể luyện chế ra Tụ Linh đan.”
Long Ngạo như thế cũng không phải là nhất thời xúc động. Lần này coi như là thay Long gia ra mặt một lần đi. Dù sao sự ảnh hưởng của Đan Minh vẫn còn đó, nếu như trong vòng một tháng có thể tự mình luyện ra Tụ Linh Đan, nói không chừng Long gia sẽ lập tức nổi danh.
Nếu như không làm ra được đan dược, hắn sẽ làm cho gia tộc của mình bị người đời khinh bỉ chế nhạo, khi cần đến đan dược sẽ phải phụ thuộc sắc mặt của người khác.
Le lưỡi, Long Thiến Thiến vẻ mặt kính nể nói ra:
“Thất ca, huynh thật lợi hại.”
“Các ngươi ăn trước đi, ta đi mua một ít sách vở về thuật luyện đan.” - Long Ngạo nói với mọi người một tiếng rồi đứng dậy rời đi thật nhanh.
Sách vở về luyện đan chi đạo rất nhiều, bởi muốn trở thành một gã luyện đan sư đúng quy chuẩn, thì thiên phú phải chiếm chín mươi chín phần trăm, cho nên sách vở luyện đan đều là công khai, chỉ trừ sách về luyện chế đan dược cực mạnh thì số lượng mới hạn chế.
Theo như đồn đãi, luyện đan sư chia làm chín cấp, từ luyện đan sư cấp một đến luyện đan sư cấp chín. Tốn hao một vạn kim tệ, Long Ngạo đã mua xong sách vở luyện đan, ngoài thuật luyện đan cơ bản còn có các loại hạng mục công việc cần chú ý, trong đó có cả phương pháp luyện chế Tụ Linh đan.
Mua sách vở luyện đan xong, Long Ngạo tiến thẳng về tiệm bán thuốc, chuẩn bị luyện chế Tụ Linh đan chỉ cần mua được một số đan dược và thảo dược thông dụng là xem như đầy đủ hết rồi.
Vừa bước vào tiệm bán thuốc, Long Ngạo liền nhìn thấy người quen, không biết là vận khí tốt hay xấu lại gặp được người mà hắn từng cứu, là đại tiểu thư Liễu Cơ cùng nha hoàn của Phủ thành chủ.
Hắn nhìn thấy hai người họ, hai người họ cũng đồng thời nhìn thấy hắn.
“Tiểu thư, là phế vật kia kìa.”
Phế vật?
Nghe được lời của nha hoàn nói, Long Ngạo sắc mặt lạnh lùng, giọng cũng lạnh lùng nói:
“Nếu như không phải tên phế vật này ra tay cứu ngươi, bây giờ ngươi đã bị Đại Địa Bạo Hùng(*) nuốt sống rồi đấy.”
Nghe được chuyện đó, nha hoàn sắc mặt lập tức âm lãnh dần, giọng càng khinh bỉ nói:
“Phế vật chính là phế vật, trừ ăn to nói lớn ngươi còn biết cái gì nữa hả?”
“Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.”
Bỏ qua chuyện bực tức với hai người họ, Long Ngạo vào tìm ông chủ, nói dược liệu cần thiết ra một lần. Ngay lúc này Liễu Cơ bỗng nhiên nói ra:
“Ta nghe nói ngươi và đan minh ước định như vậy, muốn dựa vào việc tự học để luyện chế ra Tụ Linh đan, ta chỉ có thể cho ngươi bốn chữ: Si tâm vọng tưởng(*).”
“Liễu cơ, trong lòng ta có một chuyện buồn bực, hi vọng ngươi có thể giúp ta giải đáp.”
“Chuyện gì?” - Hình như có chút nghi hoặc, Liễu Cơ ra miệng hỏi.
“Lẽ nào người của phủ thành chủ không có ai được dạy bảo hay sao?”
“Ngươi nói cái gì? Có bản lĩnh ngươi lặp lại lần nữa xem?”
“Một tiểu nha hoàn cỏn con chỉ dựa vào quyền thế của phủ thành chủ thì đã diễu võ dương oai, ta xin khuyên hai vị một câu, làm người đừng có quát người khác, nếu không sớm muộn gì sẽ gặp báo ứng thôi, ta còn có việc, cáo từ trước.”
Mặc kệ ánh mắt như muốn giết người của hai người họ, Long Ngạo mang theo số dược liệu mua được rời đi rất nhanh.
“Tiểu thư, người này coi rẻ phủ thành chủ như thế, chúng ta có nên trở về bẩm báo thành chủ đại nhân hay không?”
“Không cần, ta không muốn cho cha biết việc này, hừ hừ, nếu như ta dùng chiêu mượn đao giết người, không biết hắn có thể chống đỡ được hay không.”
Khóe miệng Liễu Cơ hiện lên một nụ cười lạnh tàn nhẫn, mắt nhìn về phía xa xăm.
Trở về Long gia.
“Ngạo nhi, nghe nói con và người của Mộc gia xảy ra xung đột? Hơn nữa lại cùng Đan minh ước định trong một tháng luyện chế ra Tụ Linh đan phải không?”
Vừa mới trở về, Long Ngạo đã bị Long Nghị và Mộc Lâm kéo đi thẩm vấn. Bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ hai người đều biết rõ, chuyện của Mộc gia sẽ dính tới Mộc Lâm, tin rằng Mộc gia sẽ không làm quá lên, nhưng đối với Đan minh lại là chuyện khác.
“Phụ thân, mẫu thân, chuyện này con sẽ tự xử lý, có điều con sẽ nghiên cứu luyện đan chi thuật, con không tin là con không thể luyện chế ra Tụ Linh đan.”
Nhìn nhi tử bảo bối của mình cầm sách vở luyện đan trong tay, Long Nghị và Mộc Lâm nhìn nhau cười khổ, luyện chế Tụ Linh đan nào có dễ dàng như vậy, nếu ai cũng có thể luyện chế ra Tụ Linh đan, như vậy luyện đan sư cũng không cao cao tại thượng như vậy, đan dược cũng sẽ không đắt đỏ như thế.
“Đại thiếu gia, đại thiếu nãi nãi, Mộc gia vừa mới phái người đưa thiếp mời tới, nói là mời đại thiếu gia và đại thiếu nãi nãi, mang theo Long Ngạo thiếu gia cùng đến Mộc gia làm khách.”
***
(*) Nhục nhân giả nhân tất chi nhục: Nhục mạ người khác hẳn là điều nhục nhã.
(*) Tửu lầu: Quán rượu.
(*) Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn: Ý nói chuyện gì đến rồi cũng có cách giải quyết.
(*) Đại Địa Bạo Hùng: Con gấu to lớn, hung dữ.
(*) Si tâm vọng tưởng: Hoang tưởng, hoang đường.