Lư Đả Cổn, món quà vặt nổi tiếng nhất của thành Lôi Đình.
Toàn bộ thành Lôi Đình chỉ có một nhà giữ độc quyền về loại bánh Lư Đả Cổn, người đông tấp nập, muốn ăn một phần Lư Đả Cổn, có khi phải đứng xếp hàng một canh giờ.
Âu Dương Phi đã sắp xếp trước, hắn phái người đến xếp hàng thật sớm, khi hai người đến cũng đều bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Vừa ngồi xuống, tiểu nhị của cửa hàng đưa ra hai dĩa Lư Đả Cổn, vừa mới cắn một miếng, Âu Dương Phi liền không nhịn được nói:
“Mùi vị thật ngon.”
Long Ngạo cũng tán đồng gật đầu, phải thừa nhận món Lư Đả Cổn của thành Lôi Đình chính xác rất thơm ngon, thảo nào có người không tiếc thời gian công sức xếp hàng hơn một canh giờ để mua được một dĩa Lư Đả Cổn.
“Hai người các ngươi cút ngay, thiếu gia nhà chúng ta phải ở ngồi chỗ này ăn.”
Lúc này, một đám cơ bắp lực lưỡng bước vào, không phân tốt xấu bắt đầu la lối, ra vẻ như hung thần xua đuổi những vị khách trong quán, lúc đầu mọi người căm lắm, sau nhác thấy những tên đô con sau lưng hai thiếu niên nọ bèn nuốt giận vào bụng, không dám nói gì, từng người một dù chẳng cam lòng cũng đành ra đi.
“Đoan Mộc huynh, ta biết huynh thích ăn nhất Lư Đả Cổn, cho nên ta sai chủ quán làm Lư Đả Cổn hoàn toàn mới, huynh nếm thử xem.”
Đoan Mộc Lân cười hài lòng, lấy tư cách thiếu gia của gia tộc Đoan Mộc, ở thành Lôi Đình, Đoan Mộc Lân mặc kệ đi tới chỗ nào cũng là dạng ngồi chiếu trên.
Long Nhất Lực là một tên đệ tử ăn chơi trác táng của Long gia tứ giai của thành Lôi Đình, ỷ thế gia tộc của mình mạnh nên vẫn thường làm xằng làm bậy, cùng với Đoan Mộc Lân được xưng là Tứ hại của thành Lôi Đình(*).
Lần này, Long Nhất Lực để ý tới một nha hoàn bên cạnh Đoan Mộc Lân, thứ càng không chiếm được càng muốn có, chính vì thế, Long Nhất Lực mới tìm mọi cách lấy lòng Đoan Mộc Lân.
“Hai con chó kia, rốt cuộc có nghe thấy hay không.”
Toàn bộ những người trong quán nhỏ gần như trốn sạch, chỉ còn lại có đám người Long Ngạo cùng Âu Dương Phi. Lạnh lùng nhìn thoáng qua gã lực lưỡng kia, Long Ngạo bèn hỏi:
“Chó đang sủa người nào?”
“Chó đang sủa ngươi.”
Tên cao to vừa nói xong, liền phát hiện không thích hợp, nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng hướng hai người đánh mạnh tới, nhưng lao đến đã nhanh, văng trở về còn nhanh hơn, hắn kêu thảm một tiếng, cả người ngã xuống đất không dậy nổi, cứ vậy mà ngất đi.
Thấy đối phương bỗng nhiên xuất thủ, Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân sắc mặt lạnh lẽo, thấy Âu Dương Phi, Long Nhất Lực cười lạnh nói:
“Thì ra là thái tử điện hạ của vương quốc Tinh Vân, Đoan Mộc huynh, huynh biết chưa hả?”
“Thái tử vương quốc Tinh Vân? Cặn bã mà thôi.”
“Đoan Mộc Lân, ngươi nói lại lần nữa xem?”
Bị đối phương sỉ nhục như thế, Âu Dương Phi sắc mặt giận dữ, từ từ đứng lên, thân là thái tử điện hạ của hoàng thất Tinh Vân, đối phương sỉ nhục hắn tương đương với sỉ nhục vương quốc Tinh Vân.
Hừ lạnh một tiếng, Đoan Mộc Lân cười lạnh nói:
“Mấy phế vật đến từ một phế quốc mà cũng dám ở chỗ này làm càn, sứ giả, bắt lại cho ta.”
Đoan Mộc Lân vừa mới nói xong, phía sau hai người đã xuất hiện sáu bảy tên lực lưỡng lao vọt tới phía Long Ngạo cùng Âu Dương Phi, nhưng thị vệ hoàng thất Tinh Vân đi theo cũng nhanh chóng xuất thủ, trong nháy mắt, đôi bên đã đánh nhau to.
“Có dũng khí, cũng dám phản kháng, giết không tha.”
Thấy đối phương rõ ràng phản kháng, Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân thất kinh, hai người gần như giận dữ hét lên, dựa theo địa vị của Long gia cùng Đoan Mộc gia ở thành Lôi Đình, thử hỏi ai dám động thổ trên đầu Thái Tuế(*), nhổ răng trong miệng cọp kia chứ.
Âu Dương Phi lấy tư cách thái tử điện hạ của hoàng thất Tinh Vân, bản thân cũng là một vị võ giả Nhất Tuyến Thiên, cho dù hắn không ra tay, chỉ bằng vào khí tức Tiên Thiên trên người phóng ra, trực tiếp ùn ùn kéo đến cũng đủ gây áp lực, đem tất cả mọi người chặn sạch.
Võ giả Tiên Thiên?
Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân thất kinh, hình như có chút khó có thể tin, hai người đồng thời xoay người ù té bỏ chạy, ra vẻ muốn chật vật bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Âu Dương đại ca, ngươi làm sao vậy?”
Nhìn Âu Dương Phi mang vẻ mặt nghiêm trọng, Long Ngạo trong lòng rất kinh ngạc.
“Long huynh đệ, ngươi có chỗ không biết, vừa nãy hai người chật vật đào tẩu kia đúng là người Long gia cùng Đoan Mộc gia thành Lôi Đình, hai người được ca ngợi là Tứ hại của thành Lôi Đình, lần này bị ta sỉ nhục như thế, tin tưởng hai người tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Thân là thái tử hoàng thất Tinh Vân, Âu Dương Phi đương nhiên biết chuyện này không đơn giản như vậy, Long gia cùng Đoan Mộc gia mặc dù chỉ là hai gia tộc thành Lôi Đình, nhưng thực lực so với hoàng thất Tinh Vân lại chênh lệch không bao nhiêu, đây là nội tình cùng thực lực các đại gia tộc đế quốc Lôi Đình.
Long Ngạo cũng không nói thêm gì, bởi vì đối với chuyện giữa gia tộc và quốc gia, hắn căn bản lười hỏi nhiều quản nhiều, chỉ cần có thể tìm được Lôi Đình quả ngàn năm là được, tận lực bồi tiếp tham gia Lôi Đình chiến.
Âu Dương Phi cùng Long Ngạo không tiếp tục ăn Lư Đả Cổn nữa, hai người định đứng dậy chuẩn bị rời khỏi thì bên ngoài đã đứng đầy người, Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân cũng ở đó, trên hai gương mặt tràn ngập lạnh lùng cùng sát khí.
Long Nhất Lực chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng giận dữ hét lên:
“Phế vật bên trong lăn ra đây cho bản thiếu gia, đại gia ngươi, lại dám ở chỗ này làm càn, đâm mù mắt chó các ngươi bây giờ.”
“Long huynh đệ, ngươi ngó mà xem ta có nói sai đâu, người cặn bã như vậy nếu không phải là ỷ vào gia tộc phía sau, sợ rằng ngay cả ba ngày cũng sợ sống không nổi.”
Long Ngạo cũng cười, nói ra:
“Binh lai tương đáng thủy lai thổ yểm(*), ta cũng vô cùng muốn gặp một lần xem hai người tìm giúp đỡ tới có thật sự lợi hại không.”
Gật đầu, Long Ngạo cùng Âu Dương Phi mang theo thủ hạ rời khỏi quán nhỏ, nhìn bên ngoài mấy chục người, hai người đều cười, bởi vì cảm ứng một lần khí tức mọi người thì phát hiện, những kẻ mà Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân tìm tới giúp đỡ chỉ có hai gã võ giả Tiên Thiên, thậm chí chỉ là võ giả Bách Tán Thiên.
Võ giả Bách Tán Thiên?
“Hai tên chó má các ngươi, cũng không hỏi chúng ta là ai sao mà dám ở chỗ này làm càn?”
“Hai người các ngươi nếu như bây giờ quỳ xuống gọi ba tiếng gia gia, ta cũng là đại nhân có đại lượng, chỉ cắt ngang một cái chân chó các ngươi, bằng không thì...”
“Bằng không thế nào?”
Long Ngạo ra vẻ hứng thú hỏi vặn lại, đệ tử hoàn khố(*) của đại gia tộc, trừ lăn lộn no say chờ chết, chỉ sợ cũng chỉ có ỷ thế hiếp người. Nói cho cùng, Long Ngạo vốn khinh thường những thành viên ăn chơi trác táng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng thế này, nếu không phải vì thân phận của đối phương, hắn và Âu Dương Phi thậm chí còn chả buồn nói đôi câu.
“Thứ không biết sống chết, Đoan Mộc huynh, nói nhiều lời vô ích với người cặn bã quả thực chính là lãng phí miệng lưỡi của chúng ta.”
Gật đầu, Đoan Mộc Lân sắc mặt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí nói ra:
“Giết.”
Đoan Mộc Lân ra lệnh một tiếng, từ phía sau có hai tên đô con lao ra, đúng là lần này hỗ trợ cho hai người là hai vị võ giả Bách Tán Thiên, ỷ vào thế lực phía sau gia tộc, hai người trực tiếp hạ tử thủ, vừa nhìn liền muốn đưa Long Ngạo cùng Âu Dương Phi vào chỗ chết.
Ở trong mắt Long gia cùng Đoan Mộc gia, một hoàng thất Tinh Vân nho nhỏ không đáng kể chút nào.
“Muốn chết.”
Âu Dương Phi hai mắt lạnh lẽo, mặc kệ nói như thế nào hắn cũng là thái tử điện hạ của hoàng thất Tinh Vân, đại diện cho hoàng thất Tinh Vân, nếu như bị đối phương lặp đi lặp lại nhiều lần sỉ nhục mà không dám ra tay, thứ mất đi không phải chỉ người của hắn mà là cả người của hoàng thất Tinh Vân.
Là một tên võ giả Nhất Tuyến Thiên, lúc Âu Dương Phi cả người xông ra, khí thế cường đại đã che phủ hai vị võ giả Bách Tán Thiên, ngay trong ánh mắt khiếp đảm của tất cả mọi người, song chưởng của Âu Dương Phi đã giáng xuống thật mạnh.
***
(*) Tứ hại: Bốn tên gây hại cho thành Lôi Đình.
(*) Thái tuế chính là sao Mộc trên trời. Về Phong thủy: Năm Thái tuế nằm ở phương nào thì chớ động thổ phương đó, động thổ như thế gọi là “Động thổ trên đầu Thái tuế”. Cho nên câu tục ngữ này có ý nghĩa là chỉ sự thiếu hiểu biết, làm ẩu sẽ dẫn đến hậu quả không tốt.
(*) Binh lai tương đáng thủy lai thổ yểm: Căn cứ vào tình huống cụ thể mà tìm biện pháp thích hợp.
(*) Hoàn khố: Ăn chơi trác táng.