Chiêu thức mạnh nhất cùng tung ra, cũng là va chạm cực mạnh, ai thua ai thắng đều ở một chiêu này.
Băng Phong Phệ Tâm hóa thành đao mang màu máu vô tận, theo Huyết ẩm Cuồng đao sắc bén chém xuống thật mạnh.
Vốn tưởng rằng đối phương căn bản không thể tiếp lấy Long Ngâm Tam Thức của mình, vừa nãy va chạm, sắc mặt Long Phong Tử trong nháy mắt chợt thay đổi, hắn vội vàng lui về phía sau, đồng thời cực lực né tránh đao mang động trời này.
Nhưng Long Phong Tử đã biết, lấy thực lực cùng tốc độ của hắn bây giờ căn bản không thể né tránh, nói cách khác, một chiêu này hắn đã thua.
Thua?
Trong lòng mặc dù có một vạn ý không muốn chịu thua, nhưng Long Phong Tử biết mình cuối cùng vẫn thua, một thức này của đối phương quá mức cường đại, trừ phi là cao thủ Diễn Hóa, bằng không chỉ ở Nhất Tuyến Thiên thì không ai là địch thủ của tên kia.
Không ngoan cố chống trả, Long Phong Tử đã lựa chọn buông xuôi.
“Phong nhi.”
“Long Ngạo, ngươi dám!”
Ngay khi Long Phong Tử cho là mình lần này chết chắc, hắn chợt phát hiện đao mang cũng không bổ vào trên người mình. Hắn rất hiếu kỳ, mở hai mắt ra nhìn thiếu niên cười trước mặt, bèn hỏi:
“Ngươi không giết ta?”
“Long Phong Tử, ta giết em trai ngươi, ân oán giữa chúng ta ngày sau từ từ tính, ta sẽ chờ ngươi, hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa, không nên để họa dính cùng gia tộc.”
Nói xong, Long Ngạo xoay người rời đi, chính vì như thế, tất cả mọi người đều bàn tán hành vi kia quá ngu ngốc, không biết đối phương có phải nhũn não không, cơ hội ngàn năm một thuở như thế lại không hề động tay.
Hai mắt nhìn chằm chằm thiếu niên rời đi, hai nắm tay Long Phong Tử nắm thật chặt, tuy rằng lần này không chết, nhưng hắn đã từ hàng thứ bảy mươi tám trên Bách Chiến bảng rơi xuống đến bảy mươi chín, mà Long Ngạo thì là thay hắn, thăng cấp biến thành nhân vật thứ bảy mươi tám Bách Chiến bảng.
Long Ngạo rời đi, nhưng cũng không vì đánh bại Long Phong Tử mà cảm thấy có chút nào hài lòng, bởi vì hắn biết, võ giả mạnh hơn mình trên đại lục này chỗ nào cũng có.
Nếu như một vị Dung Hợp võ giả hay Hàng Lâm võ giả quá bộ đến, hắn không có cơ hội phản kháng chút nào, chỉ có thể mặc cho người xâu xé.
“Ngươi không sao chứ?”
Long Phong Tử Lắc đầu, thất bại một trận chiến này, Long Phong Tử hình như có chút chịu đả kích, nói ra:
“Thiên phú và tiềm lực của người này chính là người cường đại nhất con từng thấy, cho dù đặt ở đại tông môn cũng thuộc hàng nhất đẳng.”
Hình như có chút kinh ngạc, Long Ngạn Thành đương nhiên biết kiến thức cháu trai còn phong phú hơn cả mình, ngay cả Phong nhi cũng khen người này, xem ra thiên phú và tiềm lực hắn đúng là tốt nhất.
Phế vật?
Giờ khắc này Long Ngạn Thành trong lòng ra sức mắng thằng nào bịa đặt chuyện này, rõ ràng thiên phú mạnh như vậy lại nói người ta là phế vật.
“Phong nhi, người này thực lực rất mạnh, hai chúng ta hợp lực liên thủ chắc có thể chém chết hắn, diệt cỏ phải nhổ tận gốc, kẻo khi gió xuân thổi đến nó lại mọc lên, chúng ta phải vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.”
Vừa nãy tận mắt thực lực cùng thiên phú của thiếu niên, Long Ngạn Thành xem như là hoàn toàn sợ hãi, chính cái gọi là bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất(*), nhỡ ra người này thực sự cường đại lên, gia tộc của mình đến lúc đó nên như thế nào?
Đối với sự lo lắng trong lòng gia gia, Long Phong Tử làm sao không hiểu, nhưng hắn cũng không suy nghĩ như thế.
“Gia gia, võ giả phải có võ đức, Long Ngạo nếu không giết con, con cũng sẽ không sử dụng những biện pháp khác đối phó hắn. Gia gia yên tâm, con sẽ cố gắng tu luyện, một ngày nào đó con sẽ dùng võ đạo đánh bại hắn, đường đường chính chính chém giết hắn.”
Đối với tính cách của cháu mình, Long Ngạn Thành đương nhiên biết rõ ràng, nếu như trước khi đánh với Long Ngạo, hắn trăm phần trăm tin tưởng cháu của mình, nhưng đánh một trận xong, Long Ngạn Thành trong lòng còn tin tưởng Long Phong Tử có thể chiến thắng sao?
“Bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương cháu của ta.”
Long Ngạo rời khỏi Long gia lục giai, trong lòng cũng xem như là thở dài một hơi, bởi vì mới vừa trong quá trình đánh một trận cùng Long Phong Tử, hắn đã giải được Long Phong Tử là người thế nào.
Chính vì như thế, Long Ngạo sau cùng mới lựa chọn không giết Long Phong Tử, vì để mình rời khỏi thành Lôi Vân, sau đó Long gia lục giai không thể ra tay đối phó gia tộc của mình.
Giải quyết xong chuyện gia tộc, Long Ngạo coi như là hoàn toàn yên tâm rời đi, từ đó về sau hắn muốn đi ra ngoài rèn luyện, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất đem thực lực đề thăng tới trình độ cực mạnh, đến lúc đó dù cho Diệp Hạo tìm đến gây phiền toái thì mình cũng sẽ không sợ.
Tại đại lục lấy võ làm đầu, võ giả hoành hành này, thực lực đại biểu cho tất cả.
Chỉ thời gian mấy phút đồng hồ, tin tức Long Ngạo đánh bại Long Phong Tử đã truyền khắp toàn bộ thành Lôi Vân, phàm những ai nghe được cũng quá sợ hãi, bởi vì không ai có thể tin nổi đệ nhất thiên tài Long gia, đệ nhất cường giả thành Lôi Vân, nhân vật tuyệt đỉnh hàng thứ bảy mươi tám trên Bách Chiến bảng, cứ như vậy bị một đệ tử Long gia bát giai đánh bại.
Tuy rằng vô số người cũng đã quen Long Ngạo phản công, nhưng điên cuồng phản công như thế vẫn có chút làm cho không ai có thể tiếp thu.
Nhưng phải biết rằng, Long Phong Tử chính là nhân vật bảy mươi tám trên Bách Chiến bảng, thực lực không cần nói nhiều, mà Long Ngạo thì sao? Dù cho thiên phú lợi hại thế nào, nhưng trước sau cũng chỉ xếp hàng thứ chín mươi lăm Bách Chiến bảng mà thôi.
Việc khiêu chiến giữa các thứ tự trên Bách Chiến bảng thường xuyên phát sinh, nhưng tên chín mươi lăm chiến thắng tên thứ bảy mươi tám, chuyện như vậy gần như chưa từng thấy qua, nếu không phải là tin tức thật sự e rằng cũng chả ma nào tin.
Khi Long Ngạo đánh bại Long Phong Tử, cũng liền có ý nghĩa từ nay về sau thứ tự Bách Chiến bảng lần thứ hai biến động, Long Ngạo từ hàng thứ chín mươi lăm trực tiếp nhảy lên hàng thứ thứ bảy mươi tám, mà Long Phong Tử thì rút xuống một hàng, biến thành hàng thứ bảy mươi chín.
Khi sự khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, tất cả mọi người thành Lôi Vân bắt đầu tiếp thu tin tức này, đồng thời đối với vị thiếu niên mới nổi lên của Long gia Xích Hỏa trấn, trừ một chút hâm mộ thì sự nể trọng càng nhiều hơn.
Cùng Long Ngọc Lang đánh một trận, cùng Diệp Cô Thành đánh một trận, chống lại Long Ngạn Thành, thiếu niên vĩnh viễn không chịu thua, thà đứng chết cũng không quỳ xuống để cầu xin mạng sống, hắn đã lấy được sự kính nể của tất cả mọi người.
Chính vì như thế, tất cả mọi người mau chóng lãng quên đệ nhất thiên tài Long Phong Tử, mà là nhớ kỹ thiên tài Long Ngạo bây giờ, con người chính là như vậy, luôn chỉ nhớ rõ người thắng, mà quên mất sự thất bại.
Thiên Địa Môn cũng nhanh chóng cập nhật thứ tự phía trên Bách Chiến bảng, kể từ đó Long Ngạo không chỉ thăng cấp biến thành nhân vật tuyệt đỉnh hàng thứ bảy mươi tám trên Bách Chiến bảng, mà còn thêm chú thích là đệ nhất cường giả của thành Lôi Vân, kể cả thành chủ đều chưa chắc là địch thủ của hắn.
Đệ nhất cao thủ thành Lôi Vân, tên xếp thứ bảy mươi tám trên Bách Chiến Bảng.
Chỉ cần hai cái danh xưng này cũng đủ để dọa lui bất cứ kẻ nào, cũng vì vậy, Long gia Xích Hỏa trấn dựa vào sự quật khởi của Long Ngạo mà ồ ạt vào ở thành Lôi Vân, bất kể là thế lực nào cũng không dám có chút động thái ngăn cản.
Cho tới lúc này, thái độ của người Mộc gia cũng xảy ra nghịch chuyển, trực tiếp quay ngoắt tới một một trăm tám mươi độ, không chỉ không tiếp tục ngăn cản Long gia vào ở thành Lôi Vân, ngược lại còn hỗ trợ nhiều hơn, có Mộc gia cùng phủ thành chủ lực mạnh hỗ trợ, chỉ trong mấy ngày mà cơ nghiệp Long gia ở thành Lôi Vân liền ước chừng làm lớn ra gấp mười lần.
Long gia bát giai nhờ có quan hệ với Long Ngạo nên cũng hai lần nhảy cấp, biến thành Long gia thất giai, đây là bởi vì nội tình bản thân gia tộc không mạnh, bằng không, bây giờ Long gia Xích Hỏa trấn đã thăng cấp biến thành gia tộc lục giai rồi.
***
(*) Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất: Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.