Long Ngạo Chiến Thần

Chương 119: Chương 119: Dung hợp đỉnh phong




Vọng Nguyệt tháp.

Vọng Nguyệt tháp là danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất Lôi Đình thành, hàng năm có rất nhiều người đến đây để được ngắm nhìn vẻ đẹp của Vọng Nguyệt tháp.

Long Ngạo đi vào Vọng Nguyệt tháp, nhìn vào tòa tháp cao có tầm chín tầng, cho tới giờ phút này Long Ngạo vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là ai hẹn gặp mình ở nơi này.

Là Tam hoàng tử Triệu Hạo sao?

Trên đường đi tới Long Ngạo vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, phát hiện dường như là một chuyện không thể nào.

Thử hỏi, nếu thật sự là Tam hoàng tử Triệu Hạo vì sao phải nhờ tới tiểu cô nương?

Chín tầng Vọng Nguyệt tháp.

Tới nơi, Long Ngạo cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, cuối cùng bước vào, một tầng rồi lại một tầng, trôi qua mấy phút, rốt cục hắn cũng lên tới đỉnh của Vọng Nguyệt tháp.

Giờ phút này Long Ngạo rốt cục phát hiện ra chuyện không thích hợp, bởi vì là danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất Lôi Đình thành, nếu là bình thường Vọng Nguyệt tháp có thể nói là người đông nghìn nghịt, thậm chí có chút chen chúc.

Nhưng hiện tại thì sao?

Toàn bộ Vọng Nguyệt tháp, từ tầng một đến tầng chín không có một ai, thử hỏi trong toàn bộ Lôi Đình thành có thể làm như vậy chỉ có hai người, một vị là Hoàng Đế hoàng thất Lôi Đình Triệu Mãng, một vị khác lại là đường chủ Lôi Đình Hộ quốc đường Cổ Bách.

“Các hạ mời ta tới đây, vì sao lại không xuất hiện?”

Không có người trả lời.

“Nếu các hạ không xuất hiện thì ta đành rời đi trước.”

Long Ngạo quay người chuẩn bị rời đi, chiêu lấy lui làm tiến này rất có tác dụng.

“Phụt.”

Một cười tiếng, theo tiếng cười Ngạo Tuyết đang che miệng từ từ đi ra.

Long Ngạo nhìn thấy Ngạo Tuyết, đầu tiên là sững sờ, tiếp theo cũng cười lên, lúc này nhìn thấy Ngạo Tuyết thực sự là một chuyện tốt giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Huống hồ Ngạo Tuyết vẫn là nữ nhân đầu tiên của hắn, chỉ cần điểm này, nàng đã khiến cả đời hắn cũng không cách nào quên được.

“Long Ngạo, chẳng lẽ vừa mới nhìn thấy ta huynh lại muốn đi?”

“Làm sao ta biết là nàng.”

Đi tới bên cạnh Ngạo tuyết, Long Ngạo tò mò hỏi:

“Ngạo Tuyết, nàng đã làm thế nào vậy?”

Đương nhiên Ngạo Tuyết hiểu ý tứ trong lời nói của Long ngạo, nàng cười thần bí, nói:

“Yên tâm, mặc dù Lôi Đình đế quốc có Lôi Đình tông làm chỗ dựa, nhưng vẫn phải cho Quỷ Vương tông ta mặt mũi, ta chỉ tạm dùng Vọng Nguyệt tháp một ngày mà thôi, hoàng thất Lôi Đình sẽ không từ chối.”

Đây chính là thế lực, đây chính là nội tình.

Trong lòng Long Ngạo hiểu rõ, nếu chỉ có Ngạo Tuyết thì căn bản không thể nào làm được chuyện này, tất cả là vì Quỷ Vương tông phía sau nàng.

Long Ngạo như muốn nói điều gì, Ngạo Tuyết lại xuỵt xuỵt, tiếp đó hai người cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng ở tầng thứ chín Vọng Nguyệt tháp nhìn mặt trời ngả về phía tây xa xa.

Mặt trời ngả về phía tây để lại ánh sáng đỏ mờ mờ trên đường chân trời chiếu xuống mặt đất, để lại trên mặt đất những ánh sáng rực rỡ.

Một trận gió thổi qua, để lại tầng tầng gợn sóng như đang nhảy trên mặt đất, như có vô số đôi mắt vàng đang nháy, thật là xinh đẹp!

Rốt cục hoàng hôn cũng biến mất, bóng tối dần dần buông xuống.

Ngạo Tuyết mạnh bạo duỗi cái lưng đầy mệt mỏi, cảm thán nói:

“Hoàng hôn là đẹp nhất, Long Ngạo, nghe nói huynh muốn tham gia Tranh Bá chiến giữa hai nước?”

Long Ngạo không chút che giấu với Ngạo Tuyết, hắn gật đầu, nói:

“Đúng thế.”

“Hãy nghe ta, lập tức rút khỏi Tranh Bá chiến giữa hai nước, chuyện này đối với huynh không có chút chỗ tốt nào.”

Long Ngạo đầy tò mò nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngạo Tuyết, nghi ngờ hỏi:

“Ngạo Tuyết, tại sao lại vậy?”

“Long Ngạo, có việc huynh không biết, phía sau Hỏa Diễm đế quốc và Lôi Đình đế quốc đều có tông môn chống đỡ, Tranh Bá chiến giữa hai nước thật ra là chiến đấu giữa Hỏa Diễm tông và Lôi Đình tông, nếu huynh thua sẽ nguy hiểm tính mạng, một khi huynh thắng thì không chỉ đắc tội với Hỏa Diễm đế quốc mà càng đắc tội Hỏa Diễm tông, đây không phải chuyện người bên trong hay bên ngoài, vì sao huynh phải làm vậy.”

Thì ra là thế.

Long Ngạo ngẫm nghĩ lại lời Ngạo Tuyết nói, hắn cảm giác việc này đúng là rất phiền phức, dù sao Tranh Bá chiến giữa Hỏa Diễm đế quốc và Lôi Đình đế quốc liên quan đến mặt mũi của hai đại tông môn, mặc kệ mình thắng hay thua đều là một chuyện phiền phức.

Trước đó Long Ngạo hoàn toàn không nghĩ qua vấn đề này, nếu biết việc này phiền phức như vậy thì mặc kệ có chuyện gì hắn cũng không nhận lời.

Nhưng trong lòng Long Ngạo lại hiểu rõ, nếu như bản thân đã nhận lời thì phải làm đến cùng, làm người phải có chữ tín.

Vì vậy Long Ngạo mới nói:

“Ngạo Tuyết, việc này ý ta đã quyết, cho dù thế nào mười ngày sau ta cũng phải tham gia Tranh Bá chiến giữa hai nước.”

Ngạo Tuyết hiểu rõ tính cách của Long Ngạo, trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng, nhưng ngoài miệng lại nói:

“Long Ngạo, huynh phải nhớ kỹ không được làm chuyện liều lĩnh, nếu không muốn can thiệp vào thì cố gắng ẩn nấp, hiểu chưa?”

Đương nhiên Long Ngạo biết Ngạo Tuyết là vì tốt cho mình, hắn gật đầu đồng ý nói:

“Yên tâm, ta sẽ giữ được tính mạng.”

Cứ như vậy, Ngạo Tuyết và Long Ngạo rời khỏi Vọng Nguyệt tháp, một phút sau, vốn là không có một ai Vọng Nguyệt tháp, lần nữa người đông nghìn nghịt, trong đó tám mươi phần trăm là người hùng hùng hổ hổ, nhưng đều là giận mà không dám nói gì, dù sao phong tỏa Vọng Nguyệt tháp là do hoàng thất Lôi Đình.

Đối với việc Ngạo Tuyết đột nhiên xuất hiện, Long Ngạo rất ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn vẫn là ấm áp.

Trở về nhà trọ.

Long Ngạo không tiếp tục đi dạo lung tung, mà lẳng lặng trở lại nhà trọ tu luyện, trong nháy mắt hai ngày đã qua.

Hoàng hôn ngày thứ ba.

Long Phúc đã thành công đem trăm viên Đằng Long đan và Huyết Linh Chi vạn năm luyện hóa thành một nguồn năng lượng mạnh mẽ, liên tục không ngừng tiến vào trong cơ thể của Long Ngạo và Long Cường.

Lực lượng điên cuồng tràn vào làm cho Long Ngạo và Long Cường không dám có chút lơ là, cả hai đều hiểu rõ, lần này đối với hai người bọn họ chính là cơ hội ngàn năm một thuở.

Long Ngạo và Long Cường đều là Hoang Vu Thánh Thể, lực lượng cần thiết chắc chắn là một con số khủng khiếp. Lực lượng luyện hóa từ trăm viên Đằng Long đan và Huyết Linh Chi vạn năm chính là phi thường khổng lồ, đủ cho Long Ngạo và Long Cường hấp thu.

Nhưng Long Ngạo và Long Cường không phải kẻ ngốc, đương nhiên họ rằng biết không thể hấp thu toàn bộ, nếu như vậy lực lượng liên tục không ngừng chảy vào cơ thể, không chỉ không có chút chỗ tốt, ngược lại hại sẽ rất lớn.Vì vậy Long Ngạo và Long Cường chỉ hấp thu một phần ba, mỗi người tu luyện để chuẩn bị đột phá.

Qua thời gian năm ngày ngắn ngủi, tu vi của Long Ngạo và Long Cường toàn bộ đột phá cảnh giới Dung Hợp đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa có thể chính thức đột phá cảnh giới Quy Nhất, nhưng thời gian lại không cho phép, dù sao ngày mai sẽ là Tranh Bá chiến giữa hai nước, hôm nay sứ giả Hỏa Diễm đế quốc đã tiến vào nội thành Lôi Đình.

Ngày thứ chín, thời gian tới Tranh Bá chiến giữa hai nước chỉ còn lại có một ngày.

Long Ngạo làm sứ giả Lôi Đình đế quốc, bị hoàng thất Lôi Đình cho gọi vào hoàng cung. Trong đại điện, Triệu Mãng ngồi trên long ỷ, Cổ Bách ngồi bên cạnh, phía dưới ngoại trừ mấy vị hoàng tử ra thì chính là hai mươi thành viên tham gia Tranh Bá chiến giữa hai nước lần này, Long Ngạo đứng ở cuối cùng, nhìn lên mười chín người trước mặt cũng coi là có chút hiểu biết.

Mười chín người, mười vị đến từ hoàng thất Lôi Đình, còn lại chín người phân biệt đến từ tam đại gia tộc, cộng thêm bản thân, tổng cộng hai mươi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.