Long Ngạo Chiến Thần

Chương 1: Chương 1: Mười Năm Kiên Trì




Xích Hỏa trấn, Long gia.

Phủ đệ rất lớn nhưng lại bị phân chia thành nhiều khu, tất cả cũng là do sự bất đồng, đến địa vị cũng bất đồng.

Trong một tiểu độc viện (*) rách nát, ở góc Tây Nam.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang lên, cánh cửa bị một cước đá văng ra, vỡ vụn.

Bốn thiếu niên gồm ba nam một nữ, cùng chen nhau mà vào, khuôn mặt đầy giận dữ, đằng đằng sát khí. Người chưa tới nhưng tiếng hô đầy phẫn nộ đã truyền đến: “Long Ngạo, mẹ nhà ngươi, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”

Trong tiểu độc viện, một chàng trai dáng người cao ngất, ngũ quan cương nghị, ánh mắt sắc bén đang luyện quyền. Một quyền đánh ra, như hổ sinh uy, ẩn chứa sức nặng ngàn cân.

Nghe được tiếng hô, Long Ngạo nhướng mày, trên mặt đầy vẻ chán ghét. Hắn thu quyền, hít thở thật sâu, cố gắng làm cho bản thân hoàn toàn khôi phục.

“A, lão Thất, phế vật nhà chúng ta sao đột nhiên lại chịu khó thế, thật đúng là làm cho người ta kính nể.”

“Phi, Cửu ca, ngươi có thể đừng làm ta cảm thấy buồn nôn như vậy được không? Phế vật chính là phế vật, các ngươi có ai từng thấy có người đã mười tám tuổi mà chưa ngưng luyện được nội kình không?”

“Chưa từng thấy.”

“Này không được, không được, mặt mũi Long gia chúng ta, đều bị hắn làm cho mất hết rồi. Nếu không phải do nể mặt đại bá, thì loại phế vật như vậy đã sớm bị đuổi ra khỏi gia tộc.”

Ba nam một nữ không kiêng nể gì mà chế nhạo Long Ngạo, trên mặt bốn người tràn ngập sự trêu chọc, khinh bỉ nhưng bộ dạng thì tỏ ra cao cao tại thượng.

Bốn người này chính là đệ tử Long gia, phân biệt là Long An, Long Chính, Long Phương, Long Thiến Thiến, phụ thân của bốn người là Long Kiên và Long Lâm. Thật ra phụ thân của Long Ngạo với Long Kiên là hai anh em ruột, quan hệ của năm người này không cần nói ra cũng hiểu.

Long Ngạo không nói gì, ánh mắt phẫn nộ, trong lòng đầy lửa giận nhưng vì Long Ngạo trong lòng biết rõ, cho dù bản thân có phẫn nộ như thế nào, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu nói ra chỉ nhận lấy một trận đòn.

“Này, các người mau nhìn xem, lão Thất tức giận kìa, làm ta sợ muốn chết. Lão Thất ngươi đừng tức giận, ta làm rất sợ hãi đó.” - Long Phương vỗ ngực, tỏ vẻ lo lắng, sợ hãi.

“Long Ngạo, từ nay về sau, ngươi không được luyện Bá Long Quyết của Long gia nữa.”

“Dựa vào cái gì? Gia gia đã từng nói qua, chỉ cần là đệ tử Long gia, đều có thể tu luyện Bá Long Quyết.” - Lần này Long Ngạo rốt cuộc cũng mở miệng. Bởi vì Bá Long Quyết là hy vọng của chính hắn, một khi không thể tu luyện, cũng chính là chặt đứt hết tất cả mọi thứ của hắn.

Trên mặt Long An càng thêm vài phần khinh bỉ, nói với giọng khinh thường: “Ông nội chính xác là đã từng nói như thế, nhưng phải tùy người. Chứ thứ phế vật ngay cả nội kình cũng không thể ngưng luyện ra thì ta nói cho ngươi biết, ngươi tu luyện Bá Long Quyết, ngoại trừ việc vứt hết mặt mũi của Long gia, ngươi có thể làm gì chứ?”

Long Ngạo bị đối phương hỏi đến á khẩu, không trả lời được, bởi vì sự thật chính xác là như vậy. Suốt mười năm qua, hắn không thể ngưng luyện ra nội kình, vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới hậu kỳ thiên tam trọng.

“Như thế nào? Không nói được à? Nhiều lời với phế vật như ngươi đối với ta là sỉ nhục lớn nhất đó. Hãy bớt nói nhảm đi, lần này chúng ta tìm ngươi chủ yếu là để tính sổ.”

“Tính sổ cái gì?”

“Ngươi muốn giả bộ hồ đồ với bọn ta à? Lão Thất, thật sự không ngờ ngươi không chỉ là tên phế vật, còn là một tên tiểu nhân âm hiểm. Ngày hôm qua ta kêu ngươi quét dọn từ đường, ngươi nhìn xem, ngươi quét dọn cái kiểu gì vậy, làm hại chúng ta bị Nhị thúc hung hăng trách phạt. Nói đi, món nợ này nên tính như thế nào đây?”

“Lỗi là của các ngươi. Quét dọn từ đường vốn là chuyện của các ngươi, vì sao ta phải quét dọn? Nếu ta giúp các ngươi quét dọn, vì sao các ngươi lại còn muốn kén cá chọn canh? Nếu chê ta quét dọn không sạch sẽ, tại sao các ngươi không tự mình đi quét dọn đi?”

Phẫn nộ trong hắn lòng giống như ngọn núi lửa phun trào, trực tiếp trút ra hết.

Bốn người bị Long Ngạo hỏi ngược lại, cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, lập tức sắc mặt của bốn người trở nên giận dữ, Long An cười lạnh nói: “Thật sự ngươi nói rất hay, xem ra hôm nay lão Thất cảm thấy cơ thể ngứa ngáy rồi.”

Bốn người cười tà ác, từng bước một đi đến Long Ngạo.

“Các ngươi...”

Không chờ Long Ngạo nói hết lời, bốn người họ đã chen nhau mà lên, ngươi một đá, ta một đấm, thi nhau đánh vào người Long Ngạo, ước chừng một phút sau bọn họ mới dừng tay.

Nhìn thấy sự kiên quyết của Long Ngạo vẫn như cũ, sắc mặt bốn người dường như có thay đổi, nhưng phần nhiều vẫn là trào phúng và khinh bỉ.

“Lão Thất đừng có trách ta không có tình người, sáng mai, nếu như để chúng ta nhìn thấy từ đường không được quét dọn sạch sẽ, sẽ không đơn giản là đánh một chút như vậy đâu. Đến lúc đó đừng nói Bá Long Quyết cho dù là bí quyết võ công khác ngươi cũng đừng mơ tưởng tu luyện nữa.”

Sau khi bốn người hung hăng liếc mắt, nhìn khinh bỉ một cái, thì mới chịu rời đi, bóng dáng bốn người dần dần biến mất, chỉ còn có thể nghe được loáng thoáng tiếng cười nói của bốn người họ truyền đến.

Long Ngạo kiên cường đứng lên, toàn thân, quần áo rách nát, vết máu loang lổ.

Giờ khắc này, Long Ngạo sớm đã quên những đau đớn thể xác trên người, bởi vì sự phẫn nộ và không cam lòng ở trong tâm mới chính là sự đau đớn nhất.

Hai tay nắm chặt lại, mười ngón tay thậm chí đâm vào da thịt đều không hề hay biết, ở trong lòng Long Ngạo không ngừng hỏi chính mình, đây rốt cuộc là vì cái gì?

Long Ngạo biết, bản thân không ngừng bị sỉ nhục, bị đánh đập mà không dám đánh trả, tất cả đều là bởi vì thực lực của chính mình không đủ, nếu mình cô đọng ra nội kình, hơn nữa đạt tới mức tuần hoàn không ngừng, đối phương có còn dám làm như thế sao?

Thực lực, thực lực, vẫn là thực lực. Long Ngạo biết rất rõ, chính mình phải có thực lực, chỉ có như vậy mới có thể không bị bất kì kẻ nào sỉ nhục. Hai tay nắm chặt, Long Ngạo nói với chính mình, mặc kệ phải nỗ lực bao nhiêu, hắn phải có được thực lực.

Thiên võ đại lục, lấy võ vi tôn.

Mười năm trước, Long Ngạo từng là thiên tài có thiên phú nhất của Long gia, chính thức bước vào cảnh giới nội kình lục trọng thiên.

Mười năm trước, Long Ngạo chỉ mới tám tuổi.

Tám tuổi đạt nội kình trọng thiên lục trọng, đừng nói ở Long gia, cho dù so với cả Xích Hỏa trấn, đều khó có người là đối thủ với thiên tài có thiên phú như vậy. Long Ngạo đã bị vô số người ghen tị thù hận, được mọi người gán cho bốn chữ “kinh tài tuyệt diễm”.

Tốc độ tu luyện cực nhanh, thiên phú cao, khắp cả Xích Hỏa trấn, không ai sánh bằng.

Nhưng trời không thuận theo ý người.

Trong lúc Long Ngạo từ cảnh giới nội kình lục trọng thiên đột phá lên nội kình thất trọng thiên, nội kình trong cơ thể căn bản không thể ngưng tụ được, cứ đứng yên không chuyển động. Cuối cùng thậm chí xuống dốc không phanh, không chỉ không đột phá được, ngược lại một lần nữa thụt lùi về sau cảnh giới tam trọng thiên.

Nguyên nhân nằm ở đâu không người nào biết, kể cả bản thân Long Ngạo cũng không biết rốt cuộc cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Sau đó Long gia đã nghĩ ra tất cả các loại biện pháp, muốn cứu vãn thiên tài của ngày xưa nhưng kết quả cuối cùng vẫn thất vọng, thất vọng, vẫn là thất vọng.

Mỗi người đều tự lựa cho mình một thời điểm để buông bỏ, nhưng bản thân Long Ngạo vẫn không buông bỏ, tu luyện cả ngày lẫn đêm, so với người khác khắc khổ vạn lần, nhưng mọi cố gắng cuối cùng vẫn hóa thành bọt biển.

Thật sự phải buông bỏ sao?

Long Ngạo không ngừng hỏi chính mình, nhưng để đến được đáp án cuối cùng thì chỉ có một, phải kiên trì.

Đỉnh cao võ đạo, Long Ngạo cho tới nay mơ ước tha thiết muốn theo đuổi thứ đó, bởi vì hắn biết, muốn sống tốt về sau thì phải càng phải mạnh mẽ. Nếu không như vậy, hắn cũng không thể kiên trì mười năm, cố chấp suốt mười năm, không phải ai cũng làm được.

Cứ như vậy, Long Ngạo vẫn kiên trì, nỗ lực, mười năm như một ngày, nhưng vận mệnh vô tình, biến Long Ngạo trở thành một câu truyện cười lớn nhất, mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, kiên trì như thế nào, từ đầu đến cuối vẫn không thể ngưng luyện được nội kình.

Dần dần, danh hiệu thiên tài ngày xưa bị phế bỏ. Có thể do lúc trước nhiều kẻ hâm mộ ghen tị, dẫn đến bây giờ, đệ tử Long gia thỉnh thoảng sẽ kiếm Long Ngạo gây sự, không chỉ chế nhạo trong lời nói, mà còn trêu chọc, tung quyền đấm cước đá.

Cố gắng mười năm, kiên trì mười năm, cuối cùng chỉ đổi lấy hai chữ “phế vật”, không chỉ làm cho bản thân không ngóc đầu lên nổi, mà còn làm cho phụ thân hổ thẹn.

***

(*) Tiểu độc viện: Căn tiểu viện nằm một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.