Người không phạm ta, ta không phạm người.
“Tên phế vật Long Ngạo này muốn khiêu chiến à, thật sự là không biết sống chết mà.”
“Phế vật chính là phế vật, nếu hắn có thể thắng, thì ta sẽ đi chết.”
Nghe bốn phía cười cợt khinh bỉ, Dương Thần cười lạnh một tiếng, trên mặt tràn ngập vẻ xem thường và khinh bỉ, lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi có thể chịu đựng nổi mười chiêu của ta thì ta sẽ xin chịu thua.”
“Mười chiêu à?”
Mặc cho ánh mắt tất cả mọi người dường như không tin nổi, Long Ngạo nhẹ nhàng lắc đầu, đột nhiên nói ra:
“Trong vòng chín chiêu, ta sẽ làm cho ngươi ngã nhào xuống mặt đất.”
“Phốc!”
Nghe Long Ngạo nói, tất cả mọi người xung quanh không ai nhịn được liền bật cười.
“Long Ngạo, ta thực sự muốn xem xem ngươi làm thế nào mà trong chín chiêu có thể đánh bại được ta.”
Bị người khác khinh thường như thế, quả thực thúc thúc có thể nhẫn nhịn nhưng thẩm thẩm không thể nhẫn nhịn được, mật động có thể nhẫn nhịn hay sao?
Tiến lên một bước, sau đó thân thể Dương Thần thoắt biến đi, thân là võ giả nội kình Thập Trọng Thiên, nội kình mạnh mẽ cùng với song chưởng hung hăng bổ ra, người chưa tới kình lực khổng lồ của hắn đã tới trước.
Long Ngạo không dám có chút chủ quan nào, bởi vì trong lòng hắn biết rất rõ nội kình Cửu Trọng Thiên và nội kình Thập Trọng Thiên chênh lệch cũng không là bao, cho nên hắn phải toàn lực ra tay, tốt nhất là phải tốc chiến tốc thắng, một kích tất trúng.
Chính vì thế Long Ngạo liền sử dụng Quỷ khóc lang hào cùng Thiên Huyền Chỉ, chỉ lực mạnh mẽ hung hăng bắn ra. Trong nháy mắt hai người đã vào trận chiến, mỗi một quyền chạm vào nhau, nội kình liền bắn ra bốn phía, giống như hai khối cự thạch chạm vào nhau, tia lửa bắn ra tứ tung.
“Nội kình Cửu Trọng Thiên.”
Nhìn thấy cháu trai giao chiến hai mắt Long Hạo Thạch sáng lên, bởi vì hắn cũng thật không ngờ, thời gian một tháng ngắn ngủi tu vi cháu trai mình lại một lần nữa đột phá, trở thành võ giả nội kình Cửu Trọng Thiên.
“Phụ thân, chúng ta không thể để cho Dương Thần làm tổn thương Ngạo nhi.”
Khoát khoát tay, Long Hạo Thạch nói:
“Ta biết rõ mà.”
Quyền chưởng đụng độ khiến cho hai người Dương Thần và Long Ngạo đều lui về sau ba bước. Nhìn thấy gã trai trẻ như lung lay sắp đổ, Dương Thần hình như có chút ngạc nhiên, nhưng không có vẻ gì muốn nương tay, lần nữa hắn lại lao ra như một mũi tên.
Trong nháy mắt, hai người đã đại chiến ba hiệp bất phân thắng bại. Đám người xung quanh vừa theo dõi vừa bàn tán, bỗng chốc im lặng như tờ, ai nấy đều trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào trận chiến, dường như không muốn bỏ qua bất cứ điều gì ở trên đấy.
Cảnh giới của Long Ngạo do tăng lên sai cách nên thực sự không thể xuất chiêu tốt, nhưng trải qua một tháng tu luyện và liên tục chém giết không ngừng, sức chiến đấu của Long Ngạo rõ ràng tăng lên một bậc, lại phối hợp cùng với Thiên Huyền Chỉ nên có thể khiêu chiến vượt cấp. Nếu so với một vị võ giả nội kình Thập Trọng Thiên thì hẳn là bất phân thắng bại.
Chỉ cần dựa vào điểm này, Long Ngạo cũng đủ để hơn tất cả mọi người ở đây.
“Đã là chiêu thứ năm rồi, có người vừa mới nói trong vòng mười chiêu nhất định có thể đánh bại được Thất ca, không biết chuyện này có thể thành hiện thực không nữa.”
“Nguyện vọng này thực rất xa xôi, nếu không cẩn thận Dương Thần còn có thể bị thua nữa đó, cũng có người vừa mới nói, hắn sẽ đi chết.”
Nghe người trong Long gia khinh bỉ không kiêng nể gì cả, đệ tử Dương gia dường như buồn khổ tới cực điểm, bởi vì không ai nghĩ tới đại gia của bọn hắn rõ ràng ngay cả một phế vật cũng giải quyết không xong, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì đúng là không thể tin được.
Nhìn thấy mỗi một chiêu của Long Ngạo càng lúc càng mãnh liệt tung ra đánh thẳng tới đối phương, Long Hạo Thạch và Long Lực thực sự vô cùng hưng phấn, bởi vì bọn họ biết rõ, cháu trai mình vẫn có thể tiếp tục tu luyện, nói không chừng một năm sau còn có thể đánh bại Long Ngọc Lang. Nếu điều đó thành hiện thực Long gia nhất định sẽ nở mày nở mặt.
Đã qua năm chiêu.
Trận chiến càng lúc càng dữ dội, sắc mặt Dương Thần cũng càng lúc càng khó coi, hắn chắc chắn không thể ngờ thực lực của đối phương đột nhiên lại trở nên mạnh mẽ như thế, có thể tự mình chiến đấu, hơn nữa chưa lúc nào rơi vào thế hạ phong.
“Ta không thể thua, chết cũng không thể thua.”
Trong nội tâm Dương Thần biết rất rõ, nếu trong mười chiêu không thể đánh bại đối phương thì không chỉ thua mà hắn làm gì còn mặt mũi mà tồn tại nữa? Dương gia còn mặt mũi nào mà tồn tại nữa? Chỗ đứng của Dương gia sau này tại Xích Hỏa trấn sẽ ra sao?
“Hừ, là tại ngươi muốn chết mà.”
Dương Thần đã bị bức đến bước đường cùng, hắn biết rõ trong vòng mười chiêu căn bản không thể nào đánh bại đối phương, nhưng vẫn muốn tiếp tục trận chiến, vì chính mình, và cũng coi như là vì gia tộc.
Đột nhiên Dương Thần rút từ bên hông ra một thanh nhuyễn kiện(*), vung tay chém về phía Long Ngạo đang nghiêng người núp ở phía dưới. Một kiếm lập tức xẹt qua, nếu Long Ngạo không kịp thời tránh được thì chắc chắn một nhát kiếm này cũng đủ để lấy đi tính mạng hắn.
“Dương Thần, ngươi thật hèn hạ.” - Long Hạo Thạch thấy vậy không nhịn được quát lên.
“Long Hạo Thạch, đã nói trước là bọn họ đơn đả độc đấu, ngươi nếu ra tay có phải là đã phá bỏ quy củ hay không?”
Thấy Dương Quan Thiên ngăn cản mình, Long Hạo Thạch thực sự phẫn nộ tới cực điểm, quát:
“Rõ ràng nhi tử của ngươi vô sỉ dùng binh khí đánh lén. Dương Quan Thiên, có phải là ngươi không biết xấu hổ hay không.”
Hừ lạnh một tiếng, Dương Quan Thiên giọng lạnh lùng nói:
“Hình như cũng không có quy định không thể dùng binh khí.”
“Ngươi đi chết đi!”
Nhìn cháu trai bảo bối của mình bị đánh lén, Long Hạo Thạch tức giận đến tột cùng, nhưng cuối cùng vẫn chịu nhẫn nhịn, bởi vì đúng như lời Dương Quan Thiên nói, thật sự không có quy định không được sử dụng binh khí trong chiến đấu.
“Hừ hừ, Dương gia thật đúng là quá vô sỉ, không chỉ có lấy lớn hiếp nhỏ còn đột nhiên dùng binh khí đánh lén, ta xem ra Dương Thần về sau không cần gọi là Dương Thần nữa.”
“Ngũ Ca, vậy nên gọi hắn gì?”
“Cứ gọi Dương vô sỉ, hoặc gọi thẳng là Dương hèn hạ tính toán.”
Không chỉ có đệ tử Long gia, hai đại gia tộc khác đang xem là Nam Cung gia tộc và Vương gia nhân cũng ồn ào cười to. Bất kể nói thế nào, Dương Thần đột nhiên đánh lén thật sự hèn hạ vô sỉ không thể nào nói nổi, huống chi Dương Thần chính là đã lấy lớn hiếp nhỏ, mặc kệ trận chiến này ai thua ai thắng, Dương Thần xem như đã tự bôi nhọ thanh danh của chính mình.
Cánh tay trái của Long Ngạo bị nhuyễn kiếm chém thoáng qua một phát, chảy ra một tia máu tươi, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn đối phương, nói:
“Ngươi đánh lén à?”
“Hừ, binh bất yếm trá(*), phế vật, ta nói cho ngươi biết quy tắc, đây chính là người thắng làm vua người thua làm giặc, chỉ cần trong mười chiêu ta có thể đánh bại ngươi thì ta thắng rồi, chắc gia gia của ngươi cũng không còn lời nào để nói. Thế nào hả, chẳng lẽ ngươi không phục?”
Không ngờ Dương Thần lại hèn hạ vô sỉ tới mức như vậy, rõ ràng mình sai trước lại nói như chuyện bình thường.
Nghe Dương Thần nói vậy, trong lòng Long Ngạo phút chốc sát ý hiện lên. Long Ngạo vẫn luôn là như thế, người không phạm ta, ta sẽ không phạm người, người đã phạm ta thì bất kể là phạm việc gì thì phải trả gấp đôi, mặc kệ đối phương là người phương nào, cho dù Thiên Vương lão tử cũng không thèm quan tâm.
“Ha ha ha, phế vật chính là phế vật, tức giận cho đã rồi thì ngươi cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật thôi, Long Ngạo, hôm nay ta muốn phế bỏ đan điền của ngươi.”
“Ngươi thật đáng chết.”
Vừa dứt lời trong tay Long Ngạo đã xuất hiện một thanh đại đao màu đỏ máu, tựa hồ bị máu tươi nhuộm qua, mặc dù không tu luyện bất cứ chiêu thức nào về đao vũ kỹ(*), nhưng Huyết Ẩm Cuồng Đao vốn là do huyết tinh sát khí của bản thân sinh ra, cũng đủ để Dương Thần khiếp sợ.
Trong ánh mắt tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi sẽ xảy ra tình huống như vậy. Long Ngạo cầm trong tay Huyết Ẩm Cuồng Đao nhằm hướng Dương Thần bổ tới, thanh đao đỏ như máu lập tức xé toạc không gian bay đi.
***
(*) Nhuyễn kiện: Thanh kiếm mỏng, nhỏ.
(*) Binh bất yếm trá: Chiến tranh không ngại dối lừa.
(*) Đao vũ kỹ: Kỹ thuật dùng đao.