Long Ngạo Chiến Thần

Chương 19: Chương 19: Trêu chọc




“Diệp đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hai người Liễu Cơ nói chung vẫn là nữ hài tử, từ trước tới nay chưa từng gặp qua những việc như thế này, thi thể linh thú nằm đầy đất, nhìn kinh khủng dị thường.

Diệp Cô Thành lắc đầu, sắc mặt hắn cũng có chút trầm xuống, nói: “Việc này không giống bình thường, chúng ta vẫn là nhanh chóng mang những thi thể linh thú này rời đi.”

Ba người họ đều không phải người ngu, đương nhiên biết những thi thể linh thú nằm trên đất này có ý nghĩa thế nào. Một khi mang những thi thể linh thú này rời đi, có thể bán đi được một khoản tiền không tệ.

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên bốn phía truyền đến một cỗ sát khí huyết tinh kinh khủng, trong nháy mắt bao phủ lấy ba người. Ngay cả sắc mặt Diệp Cô Thành cũng thay đổi, âm thanh có chút run rẩy nói: “Là do ba người chúng ta vô ý mạo phạm tiền bối, mong xin tiền bối đại nhân đại lượng, không so đo với chúng ta.”

“Vô ý mạo phạm? Ngươi nói như vậy không biết xấu hổ sao, ngươi vừa mới nói muốn lấy đi hết những thi thể trên mặt đất, cái này cũng gọi là vô ý mạo phạm sao?”

Long Ngạo núp ở phía sau cây đại thụ, trên khóe miệng nở ra nụ cười đầy trêu chọc. Mặc dù thực lực của hắn còn chưa phải là đối thủ của Diệp Cô Thành, nhưng Huyết Ẩm Cuồng Đao tỏa ra sát khí huyết tinh lại đủ để làm cho đối phương khiếp sợ.

Huống chi, có giá trị không nhỏ, cứ như vậy mà làm lợi cho ba người Diệp Cô Thành khiến trong lòng của hắn rất khó chịu.

“Tiền bối, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm, những thi thể linh thú trên mặt đất này ta cũng không có muốn động vào, ta là đệ tử Lưu Vân Tông.”

Lưu Vân Tông?

Long Ngạo nghe được Diệp Cô Thành tự giới thiệu cũng có chút kinh ngạc, bởi vì các tông môn trên Thiên Vũ Đại Lục hình thành nên thế chân vạc, mà Lưu Vân tông tại Thiên Châu cũng được coi là một cái tông môn không lớn không nhỏ, ít nhất áp đảo phía trên Lôi Vân Thành.

Khó trách Diệp Cô Thành chỉ mới trẻ tuổi như vậy đã có tên trên Thiên Châu Bách Chiến Bảng, thì ra phía sau có Lưu Vân Tông làm chỗ dựa.

“Ngươi muốn dùng Lưu Vân Tông để đe dọa ta?”

“Tiền bối, ta không dám, chỉ là chuyện lần này thực sự có hiểu lầm. Chúng ta cũng chỉ là vô ý mạo phạm, ta nghĩ tiền bối là tuyệt thế cao nhân chắc sẽ không so đo tính toán với chúng ta.”

Thật đúng là một nhân tài vuốt mông ngựa(*), Long Ngạo rõ ràng thực lực của mình, dù cho có được Huyết Ẩm Cuồng Đao cũng không có khả năng chiến thắng đối phương. Dựa vào chút huyết tinh sát khí do Huyết Ẩm Cuồng Đao tỏa ra cũng chỉ có thể hù dọa đối phương một chút mà thôi.

“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”

Ba người Diệp Cô Thành Nghe được lời này sắc mặt liền lần nữa thay đổi.

“Tiểu tử, muốn lão phu thả các ngươi đi cũng có thể nhưng ngươi phải ăn sống một trong nhưng thi thể linh thú ở đây.”

“A?” - Hai người Liễu Cơ bị hù cho mặt mày tái nhợt, chỉ cần vừa nghĩ tới Diệp Cô Thành ăn sống thi thể linh thú, thì hai người đã có loại cảm giác buồn nôn.

Sắc mặt Diệp Cô Thành rất khó coi, hắn không phải người ngu, đương nhiên biết đối phương cố ý trêu chọc mình. Nhưng hắn lại bất lực, ai bảo thực lực của hắn không bằng đối phương. Người ta còn chưa hề lộ diện, chỉ mới phóng thích khí tức, đã để cho hắn có cảm giác không thể nào chống lại.

Hai tay Diệp Cô Thành nắm thật chặt, khuôn mặt đầy tức giận đã thể hiện tâm tình bây giờ của hắn, giống như núi lửa sắp bộc phát nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

“Hi vọng tiền bối nói lời giữ lời.”

“Diệp đại ca, ngươi...”

Diệp Cô Thành phất tay, lạnh lùng hướng về phía có nhiều thi thể linh thú đi đến. Trên mặt đất, thi thể linh thú nằm ngổn ngang, Diệp Cô Thành không phải người ngu đương nhiên hắn sẽ chọn cái thi thể linh thú nhỏ nhất trong đó. Nhưng cho dù là như thế thì thi thể linh thú này cũng cao hơn nửa người.

“Ọe!”

Diệp Cô Thành chỉ mới cắn một miếng nhỏ thì thiếu chút nữa đã phun ra, nhưng hắn vẫn cố nén buồn nôn trong lòng, bắt đầu cắn từng ngụm. Ròng rã suốt ba canh giờ, rốt cục hắn cũng ăn hết một cái thi thể linh thú.

Cuối cùng Diệp Cô Thành cũng ăn xong, thậm chí ngay cả bước đi của hắn cũng lung la lung lay. Hắn chỉ nói một câu “Chúng ta đi”, rồi liền được hai người Liễu Cơ dìu lấy, từ từ rời đi.

“Hôm nay ta để ngươi ăn thi thể linh thú, một năm sau, ta sẽ dùng thực lực của mình để đánh bại ngươi.”

Long Ngạo nhìn những thi thể trên mặt đất này, dường như có chút buồn rầu, dù sao thể tích của những thi thể này cũng thực sự quá lớn, không thể nào khiêng đi được.

“Long Phúc, ta có thể đem những thi thể này để vào không gian của Long Ấn được không?”

“Không có vấn đề thưa chủ nhân.”

Trong lòng Long Ngạo vui vẻ, liền đem tất cả thi thể trên đất để vào không gian của Long ấn, thuận tiện đem Huyết Ẩm Cuồng Đao cũng để vào. Lần này tiến vào Lôi Vân sâm lâm, vận khí coi như cũng không tệ, không chỉ tu vi đã thuận lợi đột phá cảnh giới nội kình cửu trọng thiên đỉnh phong, mà còn chiếm được Huyết Ẩm Cuồng Đao.

Vốn là Long Ngạo dự định tiếp tục ở lại Lôi Vân sâm lâm tu luyện, nhưng sau khi hắn đạt được những thi thể này liền muốn trở về gia tộc, bởi vì hắn biết, chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi này gia tộc vì muốn chuẩn bị xong đan dược đột phá cho mình mà đã bỏ ra rất nhiều kim tệ. Mặc dù những người khác không nói gì nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được rõ ràng là gia tộc đã cố gắng hết sức, đồng thời đã vượt ra khỏi khả năng của mình.

Nếu mang những thi thể linh thú vừa mới lấy được này đem đi bán, có thể được một cái giá tốt, coi như cũng là hết mình vì gia tộc.

Long gia, Xích Hỏa trấn.

Trong luyện võ tràng, truyền đến tiếng của Long Lực dường như có chút khó tin, hỏi: “Ngạo nhi, đây đều là chiến lợi phẩm của ngươi khi tiến vào Lôi Vân sâm lâm sao?”

Nhìn thấy gia gia cùng Nhị thúc vui vẻ như thế, Long Ngạo rất vui vẻ, gật gật đầu, nói: “Cũng có thể nói như vậy.”

Trên mặt Long Hạo Thạch đầy vẻ tự hào cùng kích động. Dù sao có được đứa cháu như vậy cũng là chuyện mà hắn tự hào nhất.

“Gia gia, Nhị thúc, ta biết trong khoảng thời gian này gia tộc đã vì ta mà tiêu tốn rất nhiều đồng vàng...”

Còn không đợi Long Ngạo nói hết, Long Hạo Thạch đã nói: “Ngạo nhi, gia tộc sẽ cố gắng hết sức để trợ giúp trong trận chiến của ngươi với Long Ngọc Lang một năm về sau. Có những thi thể linh thú này, sẽ đủ đồng vàng để mua Tụ Linh Đan, ta sẽ thông báo cho phụ thân ngươi mau chóng mua Tụ Linh Đan.”

Tụ Linh Đan đối với vũ giả nội kình thập trọng thiên không khác nào bảo bối. Cũng không phải nội kình thập trọng thiên có Tụ Linh Đan sẽ đạt được cảnh giới Tiên Thiên, mà khi vũ giả sử dụng Tụ Linh Đan sẽ làm tăng tỷ lệ đột phá cảnh giới Tiên Thiên.

Tụ Linh Đan rất quý giá, nên giá cả cũng không phải thấp. Cho dù lấy thực lực của Long gia, muốn mua một khỏa Tụ Linh Đan cũng là lực bất tòng tâm.

“Phụ thân, lần này ta nghĩ sẽ mang theo Ngạo nhi cùng với tên đệ tử trong gia tộc đi tới Lôi Vân Thành, giúp chúng thấy chút việc đời, ý của ngươi như nào?”

“Ừ, ngươi hãy đi sắp xếp một chút. Mười ngày sau các ngươi sẽ tiến về Lôi Vân Thành. Nhớ kỹ, đừng gây chuyện thị phi, nhất là khi thấy người Long gia của Lôi Vân Thành thì có thể trốn xa chừng nào tốt chừng đó.”

“Phụ thân, ngươi yên tâm, ta biết cái gì nên làm.”

Nghe được Nhị thúc muốn dẫn mình tới Lôi Vân Thành, Long Ngạo cũng có chút vui vẻ, bởi vì ngoài việc cha mẹ hắn tọa trấn ở Lôi Vân Thành, thì hắn cũng muốn trải nghiệm chút sự đời.

***

(*) Vuốt mông ngựa: có nghĩa là nịnh hót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.