Long Ngạo Chiến Thần

Chương 71: Chương 71: Trò đùa dai




Một quyền đầy uy lực từ trên không nện xuống, thân thể Long Ngạo bay đi lần nữa.

“Long Ngạo hiền huynh, đủ rồi.”

Nghe được lời Âu Dương Phong, trong nội tâm Long Ngạo cho dù có vạn lần không cam lòng, cuối cùng vẫn miễn cưỡng dừng lại, nói như thế nào thì ở đây rốt cuộc cũng là nơi của hoàng thất Tinh Vân.

“Khi nhân giả nhân tất khi chi(*), sau này tốt nhất đừng tới trêu chọc ta nữa, nếu không bất kể là ai, đều không thể bảo vệ cho ngươi được đâu.”

Tại Vĩ bị một quyền mạnh mẽ đánh bay đi, không thể tiếp tục công kích, hắn ngây ngốc sững sờ ngay tại chỗ, vẻ mặt tỏ vẻ không thể tin.

“Ha ha ha, Long huynh đệ, ngươi đi theo ta.”

Nhìn thấy Long Ngạo đánh bại Tại Vĩ, Đường Lâm cười lớn như nhặt được bảo vật, căn bản mặc kệ ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người ở bốn phía, một tay kéo Long Ngạo đi vào Hộ quốc đường.

“Tại huynh, thất bại chính là chuyện thường của binh gia, đừng để tâm quá!”

Mao Phong cũng bị làm cho vô cùng khiếp sợ, không thể ngờ đối phương có thể chiến thắng vẻ vang như vậy.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết hắn cũng sẽ không tin, một vị võ giả Nhất Tuyến Thiên lại có thể đánh bại một vị võ giả Diễn Hoá, hơn nữa lại chỉ với một quyền nện xuống, việc này là thực sao?

“Mao Phong, thù này ta nhất định sẽ báo.”

Đường Lâm dẫn theo Long Ngạo cùng các thành viên khác tiến vào đại điện Hộ quốc đường, đồng thời cả hoàng đế của vương quốc cũng đi theo vào trong.

“Long huynh đệ, thật không ngờ thực lực ngươi lại có thể đánh bại người anh em đó, dựa theo thiên phú và tiềm lực của ngươi, nếu không mất mười năm kia thì ngươi nhất định đã trở thành cường giả Quy Nhất.”

Nghe được chuyện đó, Âu Dương Phong hình như có chút kinh ngạc, bởi vì hắn cũng chắc chắn không ngờ, Đường Lâm lại đánh giá cao tên này như thế. Mười năm, khoảng thời gian mười năm đối với võ giả mà nói là chuyện xảy ra như cái chớp mắt.

Bất đắc dĩ cười cười, Long Ngạo cũng không nói gì thêm, lần này một quyền có thể nện trúng đối phương, nói cho cùng là vận vận may cũng góp một phần rất quan trọng.

Sở dĩ vừa nãy chiến thắng được đối phương, là do Long Ngạo đã âm thầm đem trấn hồn ấn dung nhập vào bên trong hai đấm. Do Tại Vĩ khinh thường hắn, khi bị trấn hồn ấn đánh trúng, linh hồn Tại Vĩ bị áp chế cho nên bị đánh một quyền đã thua ngay.

Trong nội tâm Long Ngạo rất rõ ràng, nếu là trong tình huống bình thường, hắn muốn đánh bại võ giả Diễn Hoá cũng không phải một chuyện dễ dàng, nhất là muốn đánh bại võ giả cường đại Diễn Hoá, lại càng thêm vô cùng khó khăn.

Trấn hồn ấn, chính là cái gọi là Hủy Diệt Ấn quyết, thật đúng là một vũ kỹ vô cùng nghịch thiên, dù sao nếu không có Hủy Diệt Ấn quyết, muốn đánh bại võ giả Diễn Hoá, cho dù là may mắn đi chăng nữa cũng là một chuyện không có khả năng, vận khí rất quan trọng, vũ kỹ và thực lực càng quan trọng hơn.

“Long huynh đệ, bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng trở thành một thành viên của Hộ quốc đường hay không?”

“Ta đồng ý.”

Trên mặt Đường Lâm tràn ngập tán thưởng, gật gật đầu, nói ra:

“Đã như vậy, từ giờ trở đi ngươi chính thức trở thành một thành viên trong Hộ quốc đường.”

“Ha ha ha, Long Ngạo hiền huynh, sau này nếu như có chuyện gì cứ việc tới tìm ta.”

Nhìn thấy thái độ của Đường Lâm và Âu Dương Phong đối với Long Ngạo, tất cả mọi người có chút bất đắc dĩ, bởi vì ai cũng biết hai vị lớn nhất của vương quốc Tinh Vân đối đãi người này như vậy có thể nói là coi trọng cực kỳ.

Kế tiếp, Đường Lâm dẫn Long Ngạo đi giới thiệu, để cho hắn bắt đầu làm quen với Hộ quốc đường. Theo như ý tứ của Đường Lâm và Âu Dương Phong thì có thể thấy họ hi vọng Long Ngạo có thể ở lại hoàng thất Tinh Vân, nhưng lại bị Long Ngạo cự tuyệt thẳng thừng.

Rời khỏi hoàng thất Tinh Vân, Long Ngạo không xem những chuyện xảy ra vừa rồi là chuyện vui vẻ gì, cho dù đánh bại Long Minh và Tại Vĩ tu vi đạt tới cảnh giới Diễn Hoá thì sao chứ?

Trong nội tâm Long Ngạo biết rõ rằng, trừ phi là tu vi mình chính thức đột phá cảnh giới Diễn Hoá thì mới có thể nhẹ nhàng đánh bại võ giả Diễn Hoá, nói không chừng nếu bây giờ gặp được một võ giả Diễn Hoá khác, cũng không thể lại tiếp tục gặp may mà đánh bại đối phương như vậy.

“Huynh chính là Long Ngạo phải không?”

Nhìn thấy một tiểu hài tử xuất hiện trước mặt, Long Ngạo rất hiếu kỳ, gật gật đầu, hỏi:

“Tiểu gia hỏa(*), ta chính là Long Ngạo, ngươi tìm ta có việc gì?”

“Đúng vậy, vừa mới có người đưa cho ta lá thư, kêu ta giao cho huynh.”

Chuyện này càng làm Long Ngạo thêm hiếu kỳ, nhận lấy lá thư trong tay tiểu gia hỏa, thuận tay cho hắn một mai kim tệ.

Long Ngạo mở thư ra, chỉ mới đại khái liếc sơ qua một vòng, sắc mặt hắn đột biến, lập tức cuồng nộ, bởi vì theo như ý tứ đại khái trên thư, chính là bọn chúng đã bắt đi Long Nghị và Mộc Lâm, nếu trong vòng ba ngày mà hắn không quay về Lôi Vân thành, thì Long Nghị và Mộc Lâm sẽ biến thành hai cái xác chết.

“Không có kí tên, rốt cuộc là ai?”

Long Ngạo miến cưỡng áp chế lửa giận trong lòng, trong đầu đã xuất hiện vài gia tộc, Long gia ngũ giai? Miêu gia ở Tinh Vân thành? Long gia ở Lôi Vân thành?

Long Ngạo biết rõ, mặc kệ đối phương rốt cuộc là người phương nào, hắn cũng không thể để cho cha mẹ mình gặp chuyện không may. Chính vì thế, vừa mới rời khỏi hoàng thất Tinh Vân, Long Ngạo lập tức thu xếp trở về Xích Hoả trấn.

Hai ngày sau.

Trong đại điện của Long gia Xích Hoả trấn.

“Thất ca? Huynh trở lại rồi? Thất ca trở lại, Thất ca trở lại!”

Long Ngạo vừa bước vào gia tộc, chợt nghe Long An vui mừng cao giọng la lên không ngớt, chỉ trong chốc lát tất cả mọi người cao thấp trong Long gia đã đi đến, trong đó Long Hạo Thạch, Long Nghị và Mộc Lâm cũng ở trong đó.

Nhìn thấy cha mẹ đi tới, Long Ngạo không khỏi kinh ngạc mất một lúc, hắn nhanh chóng bước tới, đi thẳng vào vấn đề hỏi:

“Cha, mẹ, hai người không sao chứ?”

“Ngạo nhi, sao vậy?”

Bất kể là Long Nghị hay là Mộc Lâm, dường như đều có chút nghi hoặc, hiếu kỳ hỏi.

Long Ngạo cầm lá thư trong tay trực tiếp đưa ra, mấy người Long Hạo Thạch sau khi xem xong thì rất hiếu kỳ, Long Hạo Thạch nói ra:

“Rõ ràng việc này cho thấy người này muốn nhằm vào con, Ngạo nhi, con ngẫm lại xem, rốt cuộc đây là người phương nào?”

Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Long Ngạo nói ra:

“Gia gia, con cũng không biết là người phương nào, nhưng bất kể là như thế nào, từ nay về sau mọi người ra ngoài nhất định phải coi chừng, việc này con muốn suy nghĩ kĩ càng một lát.”

Long Ngạo đã biết rõ, người gửi mình lá thư này chính là một trò đùa dai, nhưng cũng một mặt tự nói với mình, cân nhắc chuyện của gia tộc bây giờ chính là việc cấp bách.

Trước đó Long Ngạo thậm chí chỉ nghĩ cho chuyện của mình, chưa từng có chút lo nghĩ gì cho gia tộc, cho tới giờ khắc này hắn nghĩ lại mà có chút sợ hãi, một khi gia tộc xảy ra chuyện gì thì mình ngày sau đến hối hận cũng không có cơ hội.

“Ngạo nhi, bây giờ ta hỏi con, có phải con đã trở thành thành viên Hộ quốc sư vương quốc Tinh Vân hay không?”

Long Ngạo gật gật đầu, nói ra:

“Gia gia, khi vừa mới trở về con đã phát hiện Xích Hoả trấn hình như có chút khác xưa, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Long Ngạo rất hiếu kỳ, bởi vì lần này trở lại phát hiện Xích Hỏa trấn thay đổi rất nhiều, so với Xích Hỏa trấn trước kia đã hoàn toàn khác xa. Nói cách khác, giờ khắc này Xích Hỏa trấn phồn vinh gấp mấy chục lần, thậm chí đã vượt qua cả Lôi Vân thành, chính vì như thế Long Ngạo không biết chuyện gì xảy ra.

Đối với sự thay đổi của Xích Hỏa trấn, mấy người Long Hạo Thạch hình như cũng không có bất kỳ ngạc nhiên, nói ra:

“Ngạo nhi, cái này tất cả đều là vì con, bởi vì một tháng trước hoàng thất Tinh Vân đã cho tu sửa lại Xích Hỏa trấn, hơn nữa đã chiêu cáo thiên hạ, sau này Long gia ta sẽ là chủ nhân của Xích Hỏa trấn.”

***

(*) Khi nhân giả nhân tất khi chi: Ức hiếp người khác, người khác tất nhiên sẽ ức hiếp lại.

(*) Tiểu gia hỏa: Nhóc con, cách gọi những người trẻ tuổi hoặc nhỏ tuổi hơn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.