Tòa thành thị này cũng như baothành thị khác, vẫn tấp nập và
náo nhiệt. Du Vân đi vào một cái cửa hàng tốn mấy vạn linh
thạch mua một tấm bản đồ.
"Ở đây là Tây Hải? Là chỗ nào vậy ta?"
Du Vân nhìn lên tấm bản đồ có ghi mấy dòng iới thiệu nhưng
không biết đây là nơi nào hỏi người bán tấm bản đồ thì được
biết người ta đã gọi nơi đây là Tây Hải không biết bao lâu rồi,
còn cái gì là Nam Việt quốc hay Thái Dương quốc thì mờ mịt.
"Haizz... Ta bị truyền tống đi đâu vậy? Nơi đây toàn biển là biển..."
Du Vân đau đầu không thôi nhưng cũng không biết làm sao. Hắn bước
vào một cái khách sạn rồi đặt một cái phòng sau đó gọi món
ăn lên mà ăn.
"Thức ăn ở đây cũng được chứ nhỉ. Vị lạ quá!"
Du Vân vừa thưởng thức thức ăn vừa nghe tu sĩ ở đây nói chuyện.
"Ba ngày sau đã là đấu giá hội rồi không biết có thứ gì tốt không?"
Một tên Trúc Cơ tu sĩ vừa ăn vừa nói với mấy người ngồi cùng.
"Hắc, thứ tốt cũng bị mấy vị tiền bối Kết Đan mua đi thôi."
Một tên đồng bạn vừa nghe thế thì hắc một tiếng rồi nói.
"Nghe nói lần đấu giá hội này có cả Nguyên Anh kỳ tiền bối
nữa. Chậc chậc, ta từ trước giờ chưa được chứng kiến Nguyên Anh kỳ ah..."
"Thật sao? Lần đấu giá hội này có thứ gì mà Nguyên Anh tiền bối phải đích thân đến chứ?"
"Việc này ai mà biết được, đến lúc đó sẽ biết thôi, chúng ta ăn đi thôi!"
Du Vân nghe mấy người này nói mà làm lạ, trước giờ hắn có nghe qua cái từ Đấu Giá Hội đâu.
"Ahm đấu giá hội không phải là bỏ tiền mua đồ đấy chứ? Mà
thôi, bây giờ lo tu luyện chưởng pháp, hơi đâu mà đi tới mấy chỗ này!"
Du Vân cũng không để ý nhiều mà lo ăn thức ăn của mình rồi quay trở về phòng.
Nhưng Du Vân vừa bước vào pòng thì ngẩn ngơ. Trong phòng chỗ
bàn uốn trà ngồi một cô gái khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mặt
mày xinh đẹp, thân hình lồi lõm nóng bỏng đang bưng chén trà
lên mà nhấp, thấy Du Vân vào thì bỏ chén trà xuống mà nói:
"Ngươi giết đệ tử của ta?"
Du Vân nghe câu hỏi này thì sắc mặt biến đổi, từ lúc đến đây
hắn chỉ giết ba người, chẳng lẽ cái tên nói chuyện ngốc x kia
là đệ tử của người này...
"Ah haha, vãn bối đi vào nhầm phòng, tiền bối thứ tội, ta sẽ đi ra ngay!"
Nhưng rất nhanh Du Vân giả vờ cười ngượng ngùng sau đó chuẩn bị quay đầu bước ra thì cô gái này nói tiếp:
"Ta đã để lại trên người đệ tử của ta ấn ký, dù ngươi có chạy đi đâu cũng thế."
Du Vân sững sờ sau đó tiếp tục giả ngy mà hỏi:
"Tiền bối nói đùa... Ta đâu có giết ai đâu?"
"Hừ, đừng ngụy biện nữa, nói đi! Vì sao lại giết hắn?"
"Ah, lúc trước thật ra vãn bối cũng giết ba người nhưng vãn bối đâu biết trong đó có đệ tử của tiền bối đâu?"
"Hừ, việc này ta cũng không truy cứu gì, tên kia từ khi được ta
chuẩn bị thu làm đệ tử thì tự cao tự đại, đắc tội với nhiều người nên ta cũng không muốn thu hắn làm đệ tử, ta chỉ đến xem kẻ giết hắn bộ dạng như thế nào mà thôi."
"Cảm ơn tiền bối đã không truy cứu nữa!"
"Nhưng mà việc ngươi đã giết đệ tử dưới mắt của ta nên phải
làm cho ta một việc, đó là vào đấu giá hội mua cho ta một
thứ!"
Du Vân nghe đến đó thì sững sờ sau đó nhanh chóng hỏi:
"Không biết tiền bối định mua thứ gì? Nếu được, vãn bối sẽ cố gắng hết sức."
"Ngươi đi vào trong đó mua..."