"Huyết Quỷ Tông các ngươi đang âm mưu cái gì?"
"Ha ha, chính ta cũng không biết tông môn của ta đang làm cái gì nữa..."
"Không biết??? Vậy những thi thể tu sĩ và yêu thú biến mất là chuyện gì?"
"Ta cái gì cũng không biết, cô nương đừng hỏi ta, vô dụng thôi!"
"Nếu không có chuyện gì nữa, chúm ta tạm biệt."
Du Vân nói xong thì quay đầu đi nhanh, Âm Cơ cũng không ra tay mà nhìn theo bóng lưng của Du Vân nhíu mày.
"Đây là người thứ ba rồi, nếu bọn họ cố ý dấu giếm thì không phải rồi, cũng có lẽ những người này đều là quân cờ..."
Du Vân vừa đi trên đường vừa luyện tập Đằng Long Vân , tuy nhiên
đây chỉ là một pháp thuật pihi hành nhưng đối với người mới
bắt đầu tiếp xúc pháp thuật như Du Vân thì đây là một việc
khá khó, miệng niệm chú ngữ, tay kết ấn, linh khí bốn phía
tiến đến trước mặt hội tụ thành một con rồng nhỏ màu trắng
giống như thực chất, nhưng mà không biết vì sao chỉ mấy giây sau con rồng nhỏ này lại tán loạn mất, Du Vân không biết làm sao
để duy trì con rồng này. Xem kỹ lại phép thuật này thì có
thấy khúc sau nói là phải truyền pháp lực này để duy trì, Du
Vân thấy vậy thì làm thêm một lần nữa, linh khí hội tụ rồi
tạo ra con rồng nhỏ màu trắng nhưng lại không có sinh động, Du
Vân đặt hai bàn tay lên con rồng, chạm vào như chạm vào đám bông gòn, rất là mềm mại nhẹ nhàng, pháp lực từ hai bàn tay
truyền ra tiến vào con rồi, pháp lực như là một nguồn sinh
mệnh làm cho mắt con rồng bắt đầu chớp chớp, thân thể bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng, Du Vân thấy vậy mừng rỡ, thân thể nhảy lên, pháp lực thông qua đôi chân truyền xuống con rồng, dùng tinh thần lực điều khiển con rồng đi về phía trước, nhưng mà trên
đường đi thì vẹo trái vẹo phải chứ không theo ý mình, Du Vân
bắt đầu luyện tập, càng ngày càng thành thạo.
Năm ngày sau, trong một dãy núi, một người thanh niên đứng trên
một con rồng màu trắng giống như mây mà bay, lâu lâu lại né
tránh một cái khe hở không gian, thấy con yêu thú nào thì một
ngọn lửa nhỏ từ trên tay bay ra đập thẳng vào con yêu thú đó,
Du Vân bây giờ rất là sung sướng, cảm giác vừa được phi hành
vừa sử dụng pháp thuật rất là tuyệt, lâu lâu lại dùng tinh
thần lực quét về phía trước để dò đường thuận tiện. Đang phi
hành bỗng nhiên nghe được các phương hướng khác nhau truyền đến
các tiếng xé gió. Du Vân lấy làm lạ, tại sao lại có người
cùng tiến đến phương hướng này, từ trong túi trữ vật lấy ra
tấm bản đồ nhìn lại mới biết, phương hướng của mình đi thình
lình đúng là phế tích môn phái trong không gian này, chẳng
trách lại có nhiều người đến như vậy. Du Vân cũng tăng tốc
tiến về nơi phế tích. Đi thêm nửa tiếng nữa thì chứng kiến
nhiều ngôi nhà sụp đổ, tu sĩ bay loạn khắp nơi mong được tìm
kiếm thứ gì còn sót lại thứ gì không nhưng cũng âm thầm đề
phòng các tu sĩ khác, ai biết khi nào họ sẽ ra tay với mình.
Du Vân tiến đến những người khác cũng không bất ngờ gì, mà đa
số những người ở đây đều là Trúc Cơ kỳ không thấy một tên nào là Luyện Khí kỳ cả, chắc chắc những tên Luyện Khí kỳ chưa
đến được đây hoặc là bị chém giết hết.
Du Vân cũng không muốn chiến đấu với những người này, đi vòng
qua mà tiến về phía trước. Bỗng nhiên một tiếng nổ mạnh ở sâu trong phế tích hấp dẫn những người khác, mọi người nhao nhao
chạy về hướng có tiếng nổ mạnh đó.