Long Nữ Đế

Chương 34: Chương 34




Ngọc Dao lặng lẽ nhìn Yên Tử La, mặc dù không thích nàng ta lắm, nhưng ngoài tính cách hay diễn trò bạch liên hoa, thì Yên Tử La cũng chưa từng làm điều gì xấu xa. Có điều hôn thiếp trên tay của nàng ta đưa ra lúc này là thật hay giả, Ngọc Dao vẫn có điểm nghi ngờ của riêng mình.

Yên Tử La vốn là Hoa chủ tam giới, mọi ngôn hành cử chỉ đều cố tỏ ra bản thân thanh tao nhã nhặn hết mực, mục đích là muốn gây ấn tượng với người khác về tôn vị cao quý của mình. Lúc này, dẫu nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Ngọc Dao, Yên Tử La cũng không vội vàng mặt nặng mày nhẹ, còn giả vờ quan tâm: “Ngọc Dao muội muội, sao thế? Sao lại thất thần như vậy?”

Ngọc Dao lắc đầu, mỉm cười nhận lấy hôn thiếp từ trên tay Yên Tử La, tiêu sái mở ra xem. Quả thực, hôn thiếp có lần lượt đề rõ tên tân lang là thượng thần Uy Viễn và tân nương là Hoa thần Yên Tử La, ngày cử hành sẽ là mười ngày sau, địa điểm tổ chức là núi Thiệu Quang.

Nàng gấp thiếp lại không xem nữa, tiện tay gửi trả lại Yên Tử La, không cười nữa, giọng nghiêm túc: “Đa tạ ý tốt của Hoa thần, nhưng hiện tại Ngọc Dao vẫn đang vướn bận chiến sự. Một thân nhuốm đầy phong trần sát khí, e rằng không tiện tham dự tiệc mừng hoa lệ của Hoa thần được rồi. Trời cũng sắp sáng, ta có việc phải đi, thất lễ không tiễn!”, nói xong liền không ngần ngại lướt qua Yên Tử La đi thẳng.

Yên Tử La sững người, dường như không ngờ tới Ngọc Dao xem xong hôn thiếp lại không hề nể mặt, thẳng thừng từ chối đến thế, trong lòng ngược lại không cảm thấy hả hê, mà trở thành phẫn giận: “Ngọc Dao, cô quá coi thường ta rồi!”

Ngọc Dao dừng lại bước chân, quay lại hướng Yên Tử La, nhếch miệng đáp: “Hoa thần, có lời quá khen!”

Yên Tử La không đạt được dụng ý công kích Ngọc Dao, tức giận đằng vân bỏ đi đã lâu, nhưng Ngọc Dao vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Gió xuyên qua núi mỗi lúc một lớn, xua cả ánh mai, bầu trời càng âm u. Miệng nàng thở ra từng làn khói trắng, chợt thấy tâm mình lúc này đây, còn lạnh lẽo hơn cả cảnh vật xung quanh.

Nàng thông tỏ lẽ đời, có thể giả vờ trưng ra bộ dạng an ổn trước mặt tất cả mọi người, nhưng chỉ khi một mình đối diện với chính mình, nàng một chút cũng không thể tự dối lừa bản thân mình được.

Tâm nàng loạn.

Hôn thiếp kia là thật, nàng vỡ lẽ, hiểu ra thái độ khác thường của Uy Viễn khi đến gặp nàng đêm qua. Chàng đã quyết định thành thân với Yên Tử La, mà vẫn còn có thể đến đây lấy lòng nàng, nói lời đường mật với nàng ư? Là chàng có điều khổ tâm khó nói, hay trong mắt chàng, nàng là loại nữ tử dễ dàng qua mặt?

Đúng rồi, thì ra trước giờ, chỉ có mỗi Uy Viễn là không mất nhiều công sức, đoán được tâm tư của nàng, còn nàng đã bao giờ thật sự hiểu hết chàng đâu. Nghĩ kỹ lại cũng do nàng thôi, tự làm tự chịu, khờ dại chủ động tặng đi tâm này, bây giờ làm sao lấy lại được.

Tại sao khi hiểu ra rồi, lòng nàng còn buồn hơn nữa, ái tình vốn là như vậy sao, càng cố suy đoán lại càng bế tắc. Nàng nhắm mắt, đưa tay chạm nhẹ môi mình, cảm giác hơi ấm của chàng vẫn còn vương vấn đâu đây, khi mở ra đã thấy trước mắt là cành lê trắng nhạt nhòa trong sương.

***

Hôm sau, Ngọc Dao cưỡi ngựa lang thang trong thành Lý Bắc, cách quân doanh khoảng nửa ngày đường. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không thể hóa giải nổi khuất mắc luẩn quẩn trong lòng, cho dù, đã tự nhủ ép bản thân phải ưu tiên tập trung xử lý chiến sự bao nhiêu lần đi nữa, cũng đều là thất bại. Nên nàng quyết định đi đến nơi này, tìm một tửu lầu uống rượu giải thiên sầu.

Hơn cả tháng nhốt mình trong quân doanh, Ngọc Dao vốn cũng muốn quên luôn cuộc sống trong nhân gian là như thế nào rồi. Để tránh đụng độ gặp người quen trong quân doanh, nàng vẫn như cũ giữ nguyên thân nam trang đi lại trên phố. Nàng chọn một tửu quán gọi là Túy Vong Lầu, bao trọn một phòng, một mình độc ẩm quên cả ngày đêm.

Uống rượu thỏa thuê xong, Ngọc Dao dựa vào lan can, từ trong tay áo lấy ra một túi đậu đỏ, đổ ra bàn miệt mài đếm từng hạt. Sau đó nàng rời Túy Vong Lầu, đến một bờ sông ở ngay trong thành Lý Bắc.

Một ngàn linh tám hạt đậu đỏ…

Một ngàn linh tám ngày nàng quen biết Uy Viễn…

Nàng đem chúng vóc xuống sông, cũng là đem tương tư của nàng dìm xuống đáy sông…

Không phải nàng muốn vĩnh viễn quên chàng đi, nhưng nếu cứ mãi trầm luân trong chuyện tình cảm của cá nhân, nàng sẽ không thể nào toàn tâm toàn ý tập trung vào công tác chiến sự đang hồi nguy cấp ngoài kia. Hơn nữa, vì sự trợ giúp của chuyển kiếp Ma Quân Đôn Đình Ngạn, đại quân Kiên quốc đã trở nên lợi hại hơn gấp mấy lần. Vận mệnh quốc gia, an nguy bá tánh trăm họ Đại Tề, lúc này đây đều dựa vào sự quyết định của nàng, một chút sơ suất nhỏ thôi, sẽ khiến nàng ân hận cả đời.

Ngọc Dao đứng trên bờ, im lặng nhìn những hạt đậu đỏ còn sót lại nổi trên mặt nước, đang từ từ bị dòng nước vô tình cuốn trôi đi, bất giác nước mắt trong nội tâm kìm nén bao lâu nay tuôn rơi đầy mặt…

***

Trên đường dắt ngựa rời khỏi thành Lý Bắc, Ngọc Dao tình cờ bắt gặp một thân áo vàng chói lòa, nổi bật giữa đám đông. Phóng tầm mắt nhìn kỹ hơn, nàng phát hiện, khuôn mặt ngơ ngác, ngây ngô vạn năm không đổi ấy, không phải là A Nguyên thì còn là ai.

Ngọc Dao không chừng chừ tiến đến, chen chúc qua đám đông cất lên tiếng gọi: “A Nguyên muội muội!”

A Nguyên ngoái đầu, mất một lúc kinh ngạc, mới nhận ra người trước mặt mình bấy giờ chính là Ngọc Dao: “Ngọc Dao tỷ tỷ, sao tỷ lại ăn mặc như vậy?”

Thấy xung quanh đông người chú ý, Ngọc Dao liền kéo tay A Nguyên vào một hẻm vắng, cẩn thận nhìn trước ngó sau, chắc chắn là không có ai, mới nói tiếp: “Chuyện này dài lắm, để ta giải thích sau. Còn muội, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”

A Nguyên bẽn lẽn cúi đầu, thành thật đáp: “Muội... muội… lâu lắm rồi … không có gặp Phàm ca ca…”

Ngọc Dao ngẩng mặt vỗ tay lên trán, trong tận đáy lòng thầm than, sao nàng nhất thời lại có thể quên được, tiểu muội này vốn cũng là một trong những kẻ si tình bậc nhất thế gian.

Trông thấy bộ dạng mười phần ngán ngẩm của Ngọc Dao, A Nguyên càng thêm phần xấu hổ, khẩn cấp giải thích: “Muội… chỉ muốn len lén nhìn Phàm ca ca từ xa thôi, không có ý gì khác đâu ..”

Ánh mắt Ngọc Dao lập tức nghiêm túc trở lại, trầm ngâm một lát, hai tay của nàng đặt trên bả vai A Nguyên, mặt đối mặt nói: “A Nguyên, có chuyện này tỷ phải nói với muội…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.