Chuyển kiếp chỉ với
phân nửa phần hồn phách, nên kể từ khi sinh ra, Tề Hiếu Phàm đã là một
đứa trẻ thể chất yếu kém, bệnh tật liên miên.
Có điều hắn may mắn xuất thân hoàng thất, từ trong bụng mẹ đã được định sẵn là thế tử thừa
tự của Định vương phủ, nhỏ đến lớn luôn có kẻ hầu người hạ túc trực bên
cạnh. Cộng thêm, vương phi rất mực yêu thương chăm sóc, thay hắn điều
dưỡng thân thể cẩn thận, thúc ép hắn uống dược liệu trân quý nhiều không kể xiết, do vậy, hắn mới có thể sống nhăn răng được đến ngày hôm nay.
Trái ngược lại, ở kiếp trước, hắn đường đường là Ma Quân độc bá Ma tộc, đánh trận lớn nhỏ chưa từng nếm trải mùi vị thua cuộc, toàn thân lúc nào
cũng tràn đầy vẻ lãnh khốc, kiêu ngạo.
Đối với một kẻ tâm cao
khí ngạo ngút trời như hắn, rõ ràng xưa nay chưa từng coi trọng ai, làm
sao chịu nổi đả kích thất bại trong tay Dao Di được?
Cũng vì
vậy, Đôn Đình Ngạn mới có suy nghĩ, dù có phải tự chuốc lấy cái danh
“chơi xấu”, hắn vẫn quyết tâm muốn kéo theo Dao Di xuống lục đạo luân
hồi cùng với hắn.
Hắn từ lộc lừa dối trá, đến gian manh thủ
đoạn, không ngại làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của bản thân.
Sở dĩ hắn tự mình phân tách hồn phách làm hai, là bởi vì hắn không muốn
sau khi uống canh Mạnh Bà, bước chân qua cầu Nại Hà đến nhân giới chuyển kiếp đầu thai, quên hết nhục hận, mà hắn luôn thiết nghĩ phải tính toán song phẳng với Dao Di.
Thiên mệnh đã có an bài của thiên mệnh. Oan nghiệt cho hắn, khi số kiếp lần này lại an bài cho hắn đầu thai
thành biểu đệ của Dao Di - kẻ thù bất động đáy thiên của hắn.
Mà Đôn Đình Ngạn, dù đã làm Ma Quân vạn vạn năm, vẫn không hiểu được thế
nào là chân tâm, chân tình. Giờ đây, khi chỉ là người trần mắt thịt, hắn mới hiểu ra rằng, thế nào mới chính là ái tình chân chính.
Trước đây, hắn cứ ngỡ, ngoại trừ một mình Mẫn Xuyên, sẽ không còn một ai khác có thể khiến hắn bận tâm nặng lòng thêm nữa. Ấy vậy mà, khi nhớ
lại cuộc gặp gỡ định mệnh tại chốn rừng hoa rẻ quạt diễn ra năm đó, Đôn Đình Ngạn đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.
Hắn nhận ra rồi. Hóa
ra tình cảm bao lâu nay hắn đối với Mẫn Xuyên vốn chỉ là một loại bản
năng che chở, một loại thói quen được duy trì từ thuở Mẫn Xuyên còn bé
tí.
Mãi đến lúc hắn gặp được A Nguyên, rung động trong tâm trí hắn khi đó mới thực sự ái tình chân thực nhất.
A Nguyên, nàng biết không? Chỉ có nàng mới là người cùng hắn trải qua
khoảng thời gian tươi đẹp nhất, cũng như những câu chuyện đau buồn
nhất…
Chỉ có A Nguyên, mới là người chấp nhận sống như
thiêu thân lao vào ngọn lửa. Bất chấp mọi đau đớn, tổn thương nhận hết
về mình, hi sinh cho hắn có được một kiếp người hạnh phúc toàn vẹn.
Tại sao giây phút nàng bạc mệnh, thân xác hóa thành muôn ngàn cánh hoa, mới là lúc thiên mệnh sắp đặt cho hắn nhớ lại tất cả? Có phải chăng, thiên
mệnh đang cố tình trừng phạt hắn, giày vò hắn, bằng cách khiến hắn sống
trong ăn năn và hối hận?
Vậy thì, thiên mệnh đạt được ý nguyện rồi, hắn thật lòng thật dạ hối hận rồi…
Bởi…
Nếu một chiêu một thức cuối cùng hắn sử dụng để kết thúc trận chiến với
Ngọc Dao, không phải là chiêu thức tàn độc lấy mạng nàng ấy. Thì có lẽ, A Nguyên đã không liều mình bất chấp đỡ lấy cho Ngọc Dao, khiến hồn phách của A Nguyên tan thành tro bụi, mãi mãi không thể tiến vào luân hồi
siêu thoát.
Trong cõi nhân sinh muôn trùng này, hắn biết phải tìm nàng ở đâu đây?
**
Giao tranh giữa Đại Tề quốc và Kiên quốc cuối cùng cũng chính thức kết thúc.
Kết quả, quân tướng Đại Tề không những giành được chiến thắng oanh liệt, mà còn tạo lập được tiếng tăm vang chấn thiên hạ. Theo đó, các nước lâng
bang, ngoại quốc nuôi dã tâm lăm le Đại Tề đều nhìn vào Kiên quốc để làm gương, không dám có động thái nào quá phận.
Tin thắng trận
lần này, quả thực đã lập được đại công, giúp tân đế không ít việc trong
công cuộc củng cố ngai vàng của ngài ấy. Thế nên, tân đế liền ban lệnh
mở tiệc chiêu đãi chúc tụng quân sĩ linh đình, kéo dài ba ngày ba đêm
không dứt, đã vậy còn không ngại ngần ban thưởng thêm vô số bổng lộc
chức tước khác.
Ngoài dân gian, từ nam phụ đến lão ấu, từ đầu làng đến cuối ngõ, thì được dịp bàn tán cả tháng trời không hết chuyện.
Còn Ngọc Dao, sau khi âm thầm thu xếp mọi sự ổn thỏa, không một lời từ
biệt, cứ thế, nàng lặng lẽ rời khỏi quân doanh Đại Tề vào một buổi chiều xuân.
Quanh đi quẩn lại, nàng vẫn trở về với đỉnh Bạch Vân.
Cảnh cũ vẫn vậy, nhưng người xưa đã không còn một ai, bỗng dưng Ngọc Dao lại có cảm giác bồi hồi khó tả.
Không cho phép bản thân trở nên bi lụy, yếu đuối, rất nhanh, Ngọc Dao đã tự
giác xốc lại tinh thần, cầm lấy cây chổi xề, bắt đầu quét dọn Phong
Tuyết sơn trang.
Nàng miệt mài dọn dẹp cho đến khi lưng áo ướt
đẫm mồ hôi, quên luôn cả thời gian bên ngoài mặt trời đã xuống núi tối
om. Lúc này, Ngọc Dao mới chợt nhớ ra là chưa có gì bỏ bụng.
Phong Tuyết sơn trang bị bỏ hoang đã lâu, đừng nói một quả trứng ung, ngay cả một hạt gạo, cọng hành cũng không còn.
Lục lọi lại trong túi hành lý, phát hiện còn sót hai cái màn thầu. Ngậm
ngùi nhìn hai cái màn thầu khô khốc, Ngọc Dao vừa ăn vừa mãi suy nghĩ
mông lung, không cẩn thận lại bị mắc nghẹn đến trợn mắt há miệng.
Trong lúc túng quẩn quờ quạn tìm nước, bỗng có một bàn tay quan tâm rót sẵn
nước đưa đến trước mặt nàng. Ngọc Dao không kịp nghi ngờ gì cả, há miệng tu ừng ực hai hơi.
Đến khi nàng hoàng hồn nhận ra, đã thấy Cảnh Niệm thần quân hai tay chấp sau lưng nhìn Ngọc Dao chăm chú không chớp mắt.