- Đây là linh đan thượng thừa của Bách Kiếp Đạo Môn năm đó, là cường giả Đạo cảnh tiêu phí mấy chục năm mới luyện chế ra, cực kỳ khó được. Nhớ năm đó, Bách Kiếp đạo nhân ở trên giang hồ, còn cùng ta liên thủ tiêu diệt Ngũ Quỷ Giáo.
- Hoàng thượng, Bách Kiếp Đạo Môn chống cự triều đình, lại dám ám sát đại thần, Thiên Tử giận dữ, bỏ mình đạo diệt, trừng phạt đúng tội.
Tích Tà Hầu lãnh khốc nói.
- Đây là chuyện cũ, không cần nhắc lại, mấy năm nay trẫm diệt không biết bao nhiêu tông môn đạo thống, chính phái cũng có, tà phái cũng có, đều vì thiên hạ yên tĩnh, những hoàng tử các ngươi phải nhớ kỹ, môn phái giang hồ, tông môn tiên đạo, đều là căn nguyên của tai hoạ. Những người này không giống dư nghiệt Hiến triều, người Hiến triều, suy cho cùng cũng hiểu được đạo trị quốc, nhưng tông môn tiên đạo không biết trật tự lễ nghi là vật gì, không phục triều đình quản hạt.
Giọng nói của Thiên Phù Đại Đế lăng lệ:
- Hiện tại có rất nhiều tông môn bị triều đình tiêu diệt đều chạy trốn ra hải ngoại, thời khắc đều muốn báo thù, ta biết các ngươi khai phủ kiến nha, thu nạp nhân tài, chỉ cần có bản lãnh đều dùng, nói không chừng sẽ có người tông môn lòng dạ gây rối nhờ vào thế lực của hoàng tử tai hoạ triều đình! Sau khi các ngươi trở về, nhất định phải tra, dùng người phải cẩn thận, nếu bị người tố giác ra, trẫm cũng không che chở được các ngươi.
Lời này đã nói rất nặng.
Tất cả hoàng tử quỳ xuống.
- Cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo!
- Thả những Man tộc kia ra!
Thiên Phù Đại Đế vung tay.
Lập tức có binh sĩ tiến lên, dùng xích sắt kéo, trên trăm cái lồng sắt ầm ầm mở ra, Man tộc gào thét rung trời, muốn nhào lên, nhưng thấy những binh sĩ như lang như hổ kia cũng có chút sợ hãi, hiển nhiên dọc theo đường đi bọn hắn chịu không ít khổ sở.
Ngao...o...o ngao...o...o!
Rốt cục có Man tộc xé rách da thú trên người, lộ ra thân thể cường tráng, ngực của hắn in đầu sói dữ tợn, khí tức huyết tinh càng thêm nồng đậm.
Hai cánh tay của hắn nắm lồng sắt, mãnh liệt xé ra, lại có thể xé đứt, nắm một cây thiết côn làm vũ khí, thân thể chạy như bay, lao về phía đại doanh ở trung quân.
Man tộc cũng có trí khôn, Đại Tướng Man tộc này biết Thiên Phù Đại Đế nhất định là thủ lĩnh, lại có thể làm chó cùng rứt giậu, muốn lao lên ám sát.
Thân thể Man tộc này cao lớn, chém giết tới, như thiên quân vạn mã cũng không thể ngăn chặn.
Nhưng vương công đại thần ở đây không ai kinh hoảng, càng không có người hô hộ giá, ngược lại trên mặt xuất hiện vẻ hài hước.
- Hoàng thượng, để thần đến trình bày chút tu vi kém cỏi vụng về.
Lâu Trùng Tiêu khom người.
- Cũng được.
Thiên Phù Đại Đế cho phép.
Lâu Trùng Tiêu vươn tay, đột nhiên rất nhiều Đại Tướng Man tộc chém giết tới kia đều đọng lại, giống như con ruồi bị hổ phách đóng băng, có khối không khí vô hình bao phủ bọn họ, chậm rãi bay đến giữa không trung.
- Đi!
Đại Tướng Man tộc bị bao phủ bay đến giữa không trung, đột nhiên giống như sao băng bị ném vào trong núi rừng, rơi cực kỳ chật vật.
- Không tệ.
Thiên Phù Đại Đế khen ngợi:
- Trùng Tiêu, Thần Tiêu Luyện Ma Cương Khí của ngươi có tiến bộ không nhỏ.
- Tu vi của thần, đều là năm đó dựa vào hoàng thượng chỉ điểm.
Lâu Trùng Tiêu quỳ xuống:
- Tu vi của hoàng thượng mới là kinh thiên vĩ địa, cùng nhật nguyệt đồng huy, thiên địa đồng thọ, vạn kiếp bất diệt, cho dù là Cổ Thiên Tử cũng theo không kịp.
- Ha ha, nhật nguyệt đồng huy, thiên địa đồng thọ, vạn kiếp bất diệt, nơi nào dễ dàng như vậy, dù là Thần cũng khó tránh khỏi ngũ suy, thân tử đạo tiêu.
Thiên Phù Đại Đế nở nụ cười:
- Nhưng ngươi khen tặng phát ra từ thật tâm, lòng ta rất vui.
Ngao...o...o ngao...o...o...
Thời điểm Thiên Phù Đại Đế nói chuyện, những Man tộc kia nhao nhao chạy trốn, không dám lao lên ám sát nữa.
- Các ngươi đi đi.
Thiên Phù Đại Đế phất tay.
- Vâng!
Các hoàng tử đứng dậy, thi triển thân pháp bay vút đi.
- Pháp Sa, vì sao ngươi bất động?
Thiên Phù Đại Đế nhìn Cổ Pháp Sa còn đứng tại chỗ, không khỏi hỏi.
Cổ Pháp Sa quỳ xuống:
- Nhi thần đã tu thành Đạo cảnh, nếu ra tay, chư vị huynh đệ rất khó biểu hiện ở trước mặt phụ hoàng, nên nhi thần không tranh Bách Kiếp Kim Đan.
Cổ Pháp Sa chính là Hoàng Hậu thân sinh, mặc dù không phải thái tử, kỳ thực cũng là thái tử, địa vị cao thượng, ở sâu trong nội tâm tự có cao ngạo, không muốn cùng hoàng tử khác như chó dữ đoạt ăn.
- Cũng được, ngươi đã không muốn, vậy thì thôi.
Thiên Phù Đại Đế làm sao không rõ tâm tư cao ngạo của con trai mình, bất quá cái này cũng hợp tình hợp lí.
- Nhi thần sợ hãi.
Cổ Pháp Sa lui đến một bên đứng thẳng.
- Cao Linh, cho Tiểu Thất cái ghế.
Thiên Phù Đại Đế phân phó, các quý tộc đại thần âm thầm gật đầu, từ hành vi nho nhỏ này có thể phỏng đoán ra, Thất hoàng tử vẫn rất được sủng ái.
- Bái Nguyệt, ngươi cũng đi đi. Để ta xem võ công của ngươi. Không cần sợ, cứ gan lớn, thắng những hoàng tử này không chỉ có Bách Kiếp Kim Đan, ta còn ban thưởng khác.
Thiên Phù Đại Đế nhìn Lâu Bái Nguyệt nói.
- Vâng!
Lâu Bái Nguyệt cũng nhảy lên, như thiên nga đạp tuyết rời đi.