Bảo Minh Nhi bay ra thái ấp, đứng ở trên bầu trời nhìn Huyền Vũ Xuất Hải Cục, Chu Tước Diệu Dương Cục phía dưới, thần sắc ngưng trọng, sau đó lại bay đi, trọn vẹn phi hành mấy ngàn dặm, lúc này mới dừng lại ở trên một ngọn núi, bóp nát phù lục.
Chờ cả buổi, bầu trời xa xa xuất hiện mấy điểm đen, bay đến trên ngọn núi, lại là mấy kỵ sĩ.
Bọn hắn cưỡi quái vật đầu sư tử thân, thứu, hung mãnh dữ tợn, khí tức cường đại, đã là Yêu vật.
Mấy kỵ sĩ nhảy xuống, quỳ hành lễ:
- Long Chủ cát tường.
- Truyền trống môn bên kia thế nào?
Bảo Minh Nhi hỏi.
- Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ bệ hạ xuất quan.
Kỵ sĩ cầm đầu vội vàng nói.
- Đại Uy Vương Triều ta cách Thần Châu quá xa, nhất định phải thành lập Truyền Tống Trận, mới có thể đến nơi này.
Bảo Minh Nhi nhìn xa xa, trường thành như ẩn như hiện:
- Mảnh đại địa này, từ xưa đến nay đã được thiên quyến, xưng là Thần Châu, không phải chỗ chúng ta có khả năng so sánh.
- Long Chủ, trước đó không lâu Cốc Thân Vương và Man tộc hợp tác thất bại, còn làm mất Thiên Long Tụ Linh Kỳ, xử trí người này như thế nào.
Kỵ sĩ kia bẩm báo.
- Phế vật Cốc Thân Vương này, làm việc không có chút mưu lược, tu hành lâu như vậy, không biết lãng phí bao nhiêu tài nguyên, cũng mới là Đạo cảnh tam biến.
Bảo Minh Nhi phân phó:
- Bất quá hắn dù sao cũng là hậu duệ quý tộc của Thiên Hoàng, mặc dù Thân Vương vị ở dưới ta, nhưng vẫn phải đợi Huyền Hoàng Long Đế xuất quan hạ chỉ mới xử trí hắn được.
- Tước vị Thân Vương xa xa không bằng tước vị Long Chủ, kỳ thật Long Chủ có thể xử trí hắn. Hắn muốn tấn thăng làm Long Chủ, còn phải vượt qua Long Huy tước, Long Soái tước, mới đến Long Chủ. Thân Vương vị bất quá chỉ là Nhân tước, hắn còn kém xa lắm.
Kỵ sĩ vội vàng lấy lòng.
- Không nói những thứ này.
Bảo Minh Nhi nói:
- Ngươi trở về bẩm báo, điều cho ta ít nhân thủ tới đây, ta muốn ở trong thái ấp của Thập Cửu hoàng tử thành lập phân viện.
- Long Chủ đã tìm được cửa khẩu đột phá?
Kỵ sĩ mừng rỡ:
- Đây chính là công lớn.
- Cũng không thể xem như cửa khẩu đột phá, bất quá bên người kẻ này không có thế lực cường đại gì chèo chống, khá đơn bạc, dễ dàng thẩm thấu mà thôi. Mấu chốt là trên người hắn có bảo bối ta tìm kiếm nhiều năm, nếu như ta đạt được món bảo bối này, chỉ cần tế luyện mấy năm, thực lực có thể tăng lên gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần, hiện tại bảo vật này ở trong tay hắn, quả thực là người tài giỏi không được trọng dụng, có thể phát huy năng lực chưa đủ một phần ngàn, thật lãng phí.
Bảo Minh Nhi lắc đầu.
- Long Chủ thi triển mưu kế nhất định dễ như trở bàn tay.
Kỵ sĩ không dám nhiều lời:
- Đúng rồi, Đại Diệt Long Soái muốn hỏi Long Chủ, khi nào thi triển kế hoạch ở trong Đa Bảo Huyền Môn.
- Việc này không vội.
Bảo Minh Nhi nói:
- Ta ẩn núp vào Đa Bảo Huyền Môn mười năm, căn cơ hơi vững chắc, vừa mới được mấy lão quái vật coi trọng, nếu như nóng lòng phát động, sợ là sẽ sắp thành lại bại, nhiều năm tâm huyết hủy hoại chỉ trong chốc lát. Bất quá trước mắt Thiên Phù Đại Đế bức bách Huyền Môn, lại sáng tạo cho ta rất nhiều cơ hội. Ngươi bảo Đại Diệt Long Soái đưa chút ít tài liệu tới đây, tổ chức thương đội, ta cần những tài liệu này, bảo hắn vận chuyển tới đây cho ta.
Trong lúc nói chuyện, nàng đưa ra một danh sách.
- Vâng.
Kỵ sĩ trông thấy Bảo Minh Nhi không còn gì phân phó, liền cáo lui rời đi.
Bảo Minh Nhi đứng ở trên đỉnh núi cao, lần nữa nhìn thái ấp của Cổ Trần Sa, còn có Vạn Lý Trường Thành xa xa:
- Thần Châu tốt, nếu bị Đại Uy Vương Triều chiếm, ta có thể đoạt Thần vị, thành tựu bất diệt, nếu không coi như tu luyện tới Bất Tử Chi Thân cũng sẽ mục nát, không phải bất tử chính thức.
Trong thư phòng.
Cổ Trần Sa tiến vào không gian tế đàn.
Hắn hiến tế máu tươi, triệu hoán Nhật Nguyệt Long Hỏa rèn luyện.
Tháp này bị Bảo Minh Nhi đưa tiên thiên cương khí vào, sợ là sẽ có gian lận, hắn không thể không phòng, vốn hắn là người tâm tư tỉ mỉ, tuy tháp này và hắn tâm huyết tương liên, bị người hạ cấm pháp gì gì đó khẳng định sẽ có cảm ứng, nhưng Bảo Minh Nhi là nhân vật bậc nào, tu vi gấp mười lần hắn, hơn nữa là người trong Đa Bảo Huyền Môn, am hiểu luyện bảo, hắn làm sao có thể phát hiện.
Bất quá hắn trốn vào Nhật Nguyệt Tế Đàn, ngăn cách hết thảy, triệu hoán Nhật Nguyệt Long Hỏa luyện chế, thì không sơ hở tý nào, Nhật Nguyệt Long Hỏa chính là hỏa diễm hiến tế, tà khí của Tà Thần cũng có thể khu trừ, huống chi là Bảo Minh Nhi?
Bảo Minh Nhi lợi hại thì lợi hại, nhưng so với Tà Thần lại kém quá xa.
Cho dù là Pháp Vô Tiên, tư chất Thánh Nhân trời sinh, nhưng dù sao cũng không phải Thánh Nhân chân chính, gặp Tà Thần cũng sẽ bị giết chết, không có bất kỳ lực lượng phản kháng.
Nhật Nguyệt Long Hỏa rèn luyện bảo tháp, thẩm thấu vào trong đó.
Quả nhiên, trong bảo tháp phát ra thanh âm đùng đùng.
Ánh mắt của Cổ Trần Sa âm trầm, biết Bảo Minh Nhi động tay chân.
Phanh!
Theo Nhật Nguyệt Long Hỏa thiêu đốt, trong bảo tháp toát ra khói xanh, kết thành phù lục nhàn nhạt, cái phù lục kia tụ mà không tán.
Cổ Trần Sa vội vàng mở ra quang thư tra tìm phù lục này.
Không quá nửa canh giờ, rõ ràng tra được lai lịch của nó.
- Đại Uy Thiên Long Đạo, đạo này quỷ thần khó lường, biến hóa vô tận, chính là bí mật bất truyền của Đại Uy Vương Triều...
Cổ Trần Sa tâm tư trong sáng, hai mắt bắn ra tinh mang:
- Bảo Minh Nhi lại là người của Đại Uy Vương Triều, thẩm thấu vào Tiên đạo huyền môn? Hảo thủ đoạn, thật lợi hại, bất quá như vậy ta cũng có thể lợi dụng, Đại Uy Vương Triều có đầy đủ Thiên Tử chi khí để ta tế tự Thiên Đạo, thu hoạch tuyệt học sau mấy chiêu Nhật Nguyệt Đồng Huy, ta tìm hiểu Chuyết Quyền cũng có chỗ tốt.
Phất tay đánh tan phù lục, hắn lại nuốt bảo tháp vào trong bụng, thầm vận khí huyết, cảm thấy công lực lại tinh thuần vài phần.
Hắn vẫn còn đang suy tư sự tình long khí, rõ ràng còn mạnh hơn Hổ Lang Đan.
Hổ Lang chi tính khẳng định không sánh bằng Long tính.