- Xem ra còn cần vô số linh hồn và huyết nhục.
Lệ Vạn Long nhíu mày nói, ở trong gương đồng cũng nghe được rõ ràng, thể hiện ra kính này bất phàm.
- Kính này có lai lịch gì?
Cổ Trần Sa nói:
- Lại có tác dụng giống như Ngọc Thần Chi Nhãn của Ngọc Hàn Lộ.
- Kính này là thượng cổ kỳ vật, ta từ trong phần mộ của Cổ Thiên Tử Hư khai quật ra, tên Hạo Thiên Kính.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Nó cường đại hơn Ngọc Thần Chi Nhãn rất nhiều, do Cổ Thiên Tử Hư tự mình luyện chế, nghe đồn thúc giục đến cực hạn, có thể xem xét đa trọng không gian, các loại cảnh tượng đều rõ mồn một trước mắt, trừ cái đó ra, kính này có thể phát ra các loại hào quang, phá vỡ hư không, xé rách không gian, còn có thể suy tính võ học, diễn biến đại đạo, huyền diệu vô số, không thể tưởng tượng được.
- Thần kỳ như vậy? Vậy lúc trước ngươi và Lệ Vãng Sinh đối địch, sao không thi triển ra?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Ngươi cho rằng ta không muốn thi triển?
Lâu Bái Nguyệt trừng hắn:
- Tu vi của ta quá thấp, kính này cần thần lực mới có thể thúc giục, tối thiểu phải tu luyện tới Nguyên Thần Xuất Khiếu, dùng lực lượng nguyên thần thúc đẩy Hạo Thiên Kính vận chuyển. Trong kính cũng có không gian, nó là chí bảo thái cổ, muốn thúc giục cần rất nhiều lực lượng nguyên thần, có thể nói coi như cho một ít trưởng lão trong Tiên đạo thúc giục, cũng cực kỳ khó khăn, bây giờ ta chỉ hơi vận chuyển một chút huyền diệu, chiếu rọi ra đồ vật mà thôi, kỳ thật cho tới bây giờ, ta mới vận dụng kính này lần đầu tiên, trước kia tu vi căn bản không đủ.
- Trên người của ngươi có rất nhiều át chủ bài.
Cổ Trần Sa cười:
- Xem ra còn có bảo bối khác nha.
- Bảo bối không cần nhiều, một hai kiện là được.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Đương nhiên, sở dĩ ta đạt được Tố Nữ Thần Trạc, còn có Hạo Thiên Kính, đều là hoàng thượng chỉ điểm. Hoàng thượng nói phần mộ của Cổ Thiên Tử Hư bởi vì thiên địa rúng động mà xuất thế, để ta đến tìm vận may, ta mới tiến đến, lấy được hai kiện pháp bảo này, còn có chút ít Thiên Lộ, mặt khác còn có đan dược và vài bảo bối bình thường, nếu không như thế, Lâu gia ta không cách nào chống lại những đại gia tộc kia.
- Phụ hoàng nói ngươi còn chưa thức tỉnh, ngươi có biết manh mối gì không? Ta cảm giác hiện tại tư chất của ngươi đã là kỳ tài cái thế, tương đương với Long Tại Phi, đây tuyệt đối không phải máu của ta có thể làm được, nhất định là kích hoạt huyết mạch nào đó trên người ngươi, hơn nữa ta cảm giác, huyết mạch của ngươi còn chưa kích hoạt hết, một khi hoàn toàn kích hoạt, chỉ sợ sẽ là Thánh Nhân trời sinh. Nếu không sẽ không được phụ hoàng xem trọng.
Cổ Trần Sa suy đoán.
- Có khả năng, bất quá ta cũng không biết mình đến tột cùng là huyết mạch gì.
Lâu Bái Nguyệt phất tay.
- Bất quá cái này không trọng yếu, chúng ta nghe những người kia muốn làm gì đã.
Cổ Trần Sa lẳng lặng lắng nghe.
- Linh hồn huyết nhục thiếu không phải vấn đề, ta tùy thời có thể để cho mấy chục vạn Man tộc đến hi sinh.
Có Man Hoàng thản nhiên nói.
- Nhưng ta làm sao biết, hiện tại cố gắng hết thảy, có phải làm mai mối cho Vạn Long Sào ngươi hay không?
- Nói gì vậy.
Lệ Vãng Sinh nở nụ cười:
- Trước đó cha ta và Man Thánh Hoăng đại nhân đạt thành hiệp nghị, để cho Yêu Man liên thủ, chúng ta làm sao có thể lừa gạt? Ngược lại là Man tộc các ngươi, tựa hồ từ xưa đến nay không có tín nghĩa gì đáng nói, năm đó rất nhiều vương triều ở Thần Châu cùng Man tộc cầu thân, ý đồ nước giếng không phạm nước sông, thế nhưng các ngươi đảo mắt sẽ ăn sạch công chúa và tỳ nữ, còn lập tức tiến đánh quốc gia, tựa hồ là chúng ta nên sợ các ngươi phản bội mới đúng.
- Những thứ này đều là ý chỉ của Tà Thần.
Có một Man Hoàng nói:
- Những chuyện xưa này không cần nhắc lại, hiện tại địch nhân của chúng ta chính là Thiên Phù Đại Đế.
- Nói rất phải, nơi đây huyết tế tối thiểu còn cần mấy chục vạn sinh linh cường đại, mới có thể ô nhiễm được, mỗi lần Tiên Cung bị ô nhiễm, hiệu quả sẽ yếu bớt, không trấn áp được tà khí, một khi không trấn áp được, tà khí nơi đây bộc phát, vô số yêu ma quỷ quái xuất thế, tràn về phía Đại Vĩnh Vương Triều.
Lệ Vãng Sinh nói:
- Lúc đó sẽ phá hư rất nhiều kế hoạch của Thiên Phù Đại Đế.
- Ngươi cho rằng chúng ta không biết, Tiên Cung này gọi là Bất Chu Cung. Chính là di tích của vị Cổ Thiên Tử cuối cùng Chu, năm đó Chu suất lĩnh rất nhiều Chính Thần và Tà Thần tiến đánh Thiên Ma, đánh cho càn khôn vỡ nát, quần tinh vẫn lạc, đại thiên chìm nổi, cuối cùng ngay cả Bất Chu Cung cũng vỡ nát, trấn áp tà khí ở nơi đây, đừng nhìn Bất Chu Cung này khắp nơi vỡ nát, nhưng chúng ta căn bản không thể động. Trong đó ẩn chứa rất nhiều bảo bối, nếu không phải thiên địa thay đổi, chúng ta còn chưa hẳn có thể tiến vào.
Có một Man Hoàng cười hắc hắc:
- Kỳ thật Vạn Long Sào các ngươi là muốn ô nhiễm Bất Chu Cung, đạt được cung điện này nha.
- Đâu có đâu có, cung điện này là chí bảo có một không hai, Vạn Long Sào chúng ta nguyện ý chia sẻ với Man tộc, bất quá hiện tại vẫn phải cùng nhau thi triển kế hoạch, các đại bộ lạc bên Man tộc kia, phải cùng lúc tiến hành huyết tế mới được.
Lệ Vãng Sinh vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói.
- Sự tình này chúng ta không làm chủ được.
Hai Man Hoàng nói:
- Lần này chúng ta tới, là đến xem Bất Chu Cung đến cùng như thế nào, tuy rách tung toé, nhưng đó là dấu vết Thần Ma đại chiến còn sót lại. Hơn nữa coi như chúng ta liên thủ, chỉ sợ bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau nha, những tông môn tiên đạo kia sẽ từ bỏ ý đồ? Thủ hạ của Thiên Phù Đại Đế cũng có người tài ba. Mấy cự phách trong Ma đạo đã bị hắn hàng phục, những người kia ra tay, chúng ta không phải là đối thủ.