- Không sai, bố trí trận pháp, ngoại trừ thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm thấy, ví dụ như thần cốt, long thân… thì lấy ngọc thạch là tốt nhất, ngọc thạch tập trung thiên địa linh tú, ba động thuần túy, còn có công năng chứa đựng linh khí, nếu ngọc thạch tốt, người chết ngậm trong miệng, thậm chí thân thể sẽ không mục nát.
Nghĩa Minh gật đầu:
- Hiện tại chủ nhân biết Bảo Ngọc Quốc trọng yếu cỡ nào rồi chứ, đừng nói Đại hoàng tử, rất nhiều thế gia ngàn năm, tiên đạo đại tông, đều thèm Bảo Ngọc Quốc nhỏ dãi, sau này chủ nhân bố trí phủ đệ, nếu có thể được các loại ngọc thạch, như vậy trận pháp sẽ càng mạnh. Nghe đồn hoàng thất của Bảo Ngọc Quốc có một trận pháp, tên Chu Thiên Vạn Tượng Ngọc Thần Trận, có đủ loại diệu dụng, hài tử sinh ra ở trong trận ngay có thể lập tức mở miệng nói chuyện, hơn nữa lực lớn thông tuệ.
- Khó trách tu vi của Thất công chúa Ngọc Hàn Lộ mạnh mẽ như vậy, nếu ta từ nhỏ có thể được bồi dưỡng như vậy, cũng sẽ không thua người này.
Cổ Trần Sa ngẫm lại, những thế gia ngàn năm kia, trong phủ có trận pháp to lớn, đời đời thế thế có thể nuôi dưỡng ra bao nhiêu nhân tài?
Ngay cả thổ hào nông thôn cũng sẽ chọn nơi phong thuỷ bảo địa, trong nhà đời đời thế thế xuất hiện anh tài, huống chi là những thế gia kia.
- Kỳ thực bây giờ thể phách của chủ nhân cũng rất mạnh, nhưng càng mạnh thì càng phải cẩn thận, giống như người cầm tú hoa châm, rất dễ dàng làm ra các loại chiêu thức, nhưng cầm thiết chùy to lớn múa động, lại dễ đập thương mình. Thân thể của chủ nhân bây giờ so với Tông Sư bình thường, khác biệt giống như tú hoa châm và đại thiết chùy.
Nghĩa Minh tay phất, ngọc thạch trên bàn tán loạn, cảm giác tươi mát tiêu thất, con chim sẻ kia cũng bay đi.
Trận pháp phá, không còn tụ tập linh khí.
- Đáng tiếc.
Cổ Trần Sa lắc đầu:
- Hà tất như vậy, để cho con chim sẻ kia ở lâu một chút.
- Chủ nhân từ từ tu dưỡng ra lòng thương hại với chúng sinh, khí chất chuyển hóa, thật đáng mừng.
Nghĩa Minh khen ngợi.
Cổ Trần Sa lại lấy ngọc thạch, bố trí thành Tụ Linh Trận, lần này trận pháp lại có bất đồng rất nhỏ:
- Thiên địa thời thời khắc khắc đang thay đổi, Tụ Linh Trận cũng phải tùy thời cải biến, trận pháp của những đại thế gia kia cũng cần cao thủ mỗi ngày mỗi tháng sửa chữa trông coi, bằng không sẽ mất đi hiệu quả.
- Có thể lĩnh ngộ được điểm này, đạo cơ của chủ nhân đã thâm hậu hơn.
Nghĩa Minh nói:
- Đúng là như thế, phong thuỷ địa mạch cũng có thời điểm dời đi, chậm thì vài chục năm, nhiều thì mấy trăm năm, phong thuỷ bảo địa cũng có khả năng bị phế. Trên đời nào có đồ vật đã hình thành thì không thay đổi.
- Tụ Linh Trận thật là đồ tốt, ngay cả đao kiếm cũng có thể tôi luyện.
Bố trí xong Tụ Linh Trận, Cổ Trần Sa lấy một cái chủy thủ thả vào trong trận, điều chỉnh kết cấu trận pháp, linh khí lại xuất hiện ở trong trận, chủy thủ rơi rung nhẹ, như được linh khí tư nhuận.
- Sinh linh máu thịt, thảo mộc, kim thiết… được linh khí tư nhuận, lâu ngày sẽ diễn sinh trí tuệ, sau cùng thành Tinh thành Yêu. Chẳng qua sinh linh máu thịt mấy năm có thể thành Tinh, thảo mộc thì phải trăm năm, kim thiết là mấy nghìn năm, thậm chí vạn năm.
Nghĩa Minh chỉ vào chủy thủ:
- Cái chủy thủ này chỉ là sắt thường, nhưng ở trong Tụ Linh Trận vài chục năm, cũng có thể biến đổi thành lợi khí, nếu dùng linh dịch ngâm dưỡng, thì chỉ cần mấy năm. Chủ nhân dùng Thiên Lộ nhỏ lên một giọt, nó sẽ lập tức biến thành bảo bối chém sắt như chém bùn, cắt ngọc như đậu hủ. Sau này chủ nhân quyết không thể lãng phí Thiên Lộ, đó là vật cực kỳ trân quý, nghe đồn là Thiên Đạo ban thưởng người có công đức. Một giọt Thiên Lộ, có thể bằng người ở trong Tụ Linh Trận tu luyện 60 năm, chớ nói chi là Thiên Lộ còn có hiệu quả diệt tâm ma, trừ vạn độc, luyện linh đan, tăng linh tính, gia trì các loại pháp bảo...
- Đúng là như vậy.
Cổ Trần Sa nghĩ thầm, nếu không phải mình dùng Thiên Lộ tăng cường lực lượng của Vô Tín Đoạt Tâm Phù, nói không chừng phù kia còn không khống chế được Nghĩa Minh.
- Đáng tiếc, Thiên Phù Đại Đế không có Tế Thiên Phù Chiếu, bằng không lấy công đức xây Vạn Lý Trường Thành, mở kênh đào, suất lĩnh quần thần tế tự trời cao, có lẽ sẽ nhận được vô số Thiên Lộ.
Nghĩa Minh nói.
Cổ Trần Sa đọc qua cổ tịch, biết Cổ Thiên Tử ngoại trừ chém giết Tà Ma tế tự thu được Thiên Lộ, thì nếu như có công ích lớn, duy trì trật tự thiên địa, sau đó tế tự, để cho Thiên Đạo biết được, cũng có thể thu được Thiên Lộ.
Đêm đó, hắn một bên viết tấu chương, thỉnh cầu triều đình cho phép Bảo Ngọc Quốc quy thuận, một bên nghiên cứu trận pháp tụ linh, đồng thời khổ đọc các loại điển tịch. Nhất tâm tam dụng, lại có thể thành thạo.
Đạo cảnh thập biến gọi là Nhất Tâm Thiên Dụng, cực kỳ thần diệu, có thể đồng thời minh tưởng hơn nghìn loại công pháp và suy tính sự tình tuyệt đối không xung đột, đây là linh hồn cường đại đến cực hạn mới có thể.
Mà Cổ Trần Sa tu luyện Nhật Nguyệt Luyện, Nhật Nguyệt Biến, tối đa chỉ có thể nhất tâm tam tứ dụng. Cảnh giới Tông Sư bình thường, ngay cả nhất tâm nhị dụng cũng rất khó làm được.
Mới đầu hắn dùng ngọc thạch bày Tụ Linh Trận, sau đó dùng tảng đá phổ thông, cuối cùng dùng sách, đao kiếm, thậm chí bàn ghế trong phòng, lại đều bố trí thành công.
Ở trong luyện tập, hắn đối với mỗi vật đều có nhận thức hoàn toàn mới.
Tay sờ bất kỳ vật thể nào, cho dù là một tảng đá, một quyển sách, dùng tâm cảm thụ đều sẽ phát hiện ba động của chúng, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc mạnh hoặc yếu, thế giới trong mắt hắn đến đây bất đồng, cho dù là bụi bặm thật nhỏ cũng có linh sóng.
- Người, có lẽ chính là do vô số vi hạt thật nhỏ tạo thành, xảo đoạt thiên công, sinh mệnh kỳ lạ như vậy, này là đạo...
Cảm ngộ lưu chuyển ở trong lòng hắn, trí tuệ lần nữa nở rộ quang hoa.
Hắn thả ra cơ thể và đầu óc, tự nhiên cảm thụ hư không, khí lưu, liền cảm thấy bản thân thiên địa hư không cũng có ba động, từng tầng một, rất kỳ diệu, huyết dịch và vận kình trong thân thể hắn cũng dựa theo phương thức chấn động của thiên địa vận hành.
Trong hốt hoảng, hắn tựa hồ cảm giác, ở trong một tầng hư không rất cạn, có hải dương linh khí cuồn cuộn, đó là tầng linh khí mênh mông vô bờ, chỉ cần mình hơi dùng sức, là có thể hút những linh khí kia xuống.
Hắn biết, đây mới thực là chạm tới biên giới Đạo cảnh, khi người khác cảm nhận được cảnh giới này, sẽ mãnh liệt dùng sức, nhất cỗ tác khí, nhưng hắn lại biết càng ở bước ngoặt, thì càng phải cẩn thận, không thể vội vàng xao động.
Hắn cẩn thận hô hấp thổ nạp, vận dụng thần niệm va chạm, một lần hai lần ba lần... tiến hành hơn trăm lần, ngàn lần, vẫn không thể đột phá, cuối cùng hắn chậm rãi điều thần quy nhất, lần nữa mở hai mắt ra.
Lần này tu hành, dù chưa đột phá Đạo cảnh, nhưng đạo cơ càng hùng hồn, đền bù thiếu hụt vì từ nhỏ không được bồi dưỡng chân chính. Hoàng tử khác cái nào không phải từ khi sinh ra đã được mẫu tộc duy trì, dùng lão sư tốt nhất, dược vật tốt nhất, tri thức tốt nhất, huấn luyện nghiêm khắc nhất đến đặt đạo cơ, mà hắn tự mình chăm học khổ luyện, chênh lệch lại càng kéo càng xa.
Mấy ngày nay chém giết, dùng Thiên Lộ, Nghĩa Minh chỉ điểm… kinh nghiệm thực chiến có rồi, linh dược có rồi, danh sư cũng có, hắn và hoàng tử khác đã không còn chênh lệch.
Ngày mới đã đến, hắn cũng không cần cơm sáng, dùng một giọt Thiên Lộ, liền cảm thấy tinh lực no đủ, sau đó cầm sách nhìn xem.