Lâu Bái Nguyệt bấm tay, trong tay áo bay ra một bình ngọc, rơi vào trong tay Diệu Hương:
- Trong bình có mười giọt Thiên Lộ, mỗi người một giọt, cố gắng tu hành, ta chờ mười người các ngươi tu thành Đạo cảnh, thì có thể đi tìm kiếm bảo tàng của Thập Hoàng. Nếu có duyên thu được, vậy thì một bước lên trời.
- Đa tạ quận chúa.
Hai nữ quỳ xuống dập đầu.
Kinh thành, hoàng cung, Thượng Thư Phòng.
Tám đại thần đang xử lý chính sự, tấu chương tới từ các tỉnh như nước chảy được đưa vào, những việc nhỏ bọn hắn có thể làm chủ, nhưng đại sự như nhận đuổi quan viên, giết người xét nhà, điều động binh mã, ban thưởng công thần, cứu tế tai hoạ, khai hoang, sửa đường trị sông, ban giao các nước… vậy thì nhất định phải viết thành sách, trình lên Hoàng Đế quyết đoán.
Thượng Thư Phòng ngoại trừ tám đại thần này ra, còn có hai hoàng tử phụ trợ tham chính, đây là vinh quang lớn lao, đại biểu Hoàng Đế tín nhiệm.
Trong đó một vị tự nhiên là Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa, mà một vị khác là Tứ hoàng tử Cổ Hoa Sa.
Thất hoàng tử là Hoàng Hậu thân sinh, tu vi cao nhất, rất được trọng dụng, dù chưa sắc phong thái tử, đã có thực quyền của thái tử. Tứ hoàng tử mặc dù không màng danh lợi, vạn sự mặc kệ, nhưng sớm tu luyện đến Đạo cảnh, cũng được Thiên Phù Đại Đế đề bạt đến Thượng Thư Phòng tham dự chính sự, nhưng hắn rất ít lên tiếng, chỉ yên lặng làm chút sự tình râu ria.
Hiện tại hắn đang chép chép viết viết, nhìn như tay chân không ngừng, trên thực tế là cho hết thời gian.
Hắn luôn như vậy, đại thần khác cũng mặc kệ hắn.
- Nguyên Quốc Công, phần tấu chương này ngươi nhìn một chút, là Hiến Châu Bá Nam Tỉnh truyền tới, Thập Cửu điện hạ Trần Quốc Công tự tay đánh chết Hắc Sát Biên Bức hoành hành hơn sáu mươi năm, thi thể và Ma Kinh được tra nghiệm, hiện tại đang đưa đến kinh thành, cao thủ của Thiên Công Viện đi qua kiểm nghiệm, là thi thể của Đạo cảnh nhị biến Cửu Ngưu Nhị Hổ, nơi này còn có ghi chép khám nghiệm tử thi.
Có đại thần đưa tấu chương và văn kiện tới.
Vị đại thần này tóc bạc mặt hồng hào, khuôn mặt hiền lành, phong độ trí thức nồng đậm, vừa xem đã biết là đại nho nghiên cứu học vấn cả đời, nói chuyện làm việc đều có quy củ, lễ pháp chừng mực không kém chút nào.
- Chu lão sư, làm phiền.
Tuy trong lòng Lâu Trùng Tiêu chấn kinh, nhưng vẫn bảo trì phong độ, vị đại thần trước mắt tên Chu Hạ, là Nho Lâm Đại học sĩ, lúc trước còn làm lão sư của hắn, ở trong triều môn sinh đệ tử đông đảo, rất được mấy vị hoàng tử tôn kính.
Hắn cẩn thận tiếp nhận quan sát, sau đó giao cho đại thần khác.
Tất cả mọi người xem qua, lại giao cho Cổ Pháp Sa.
- Nghĩ không tới lão Thập Cửu lại lập được công to.
Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa mặt không biểu tình.
- Hắc Sát Biên Bức này làm loạn nhiều năm, không chỉ như thế gần đây còn quy thuận Man tộc, giết chết quan viên bách tính triều ta, thành lập tế đàn Tà Thần. Cho dù là cao thủ khác giết chết hắn, cũng có thể được triều đình ban thưởng tước vị, một cái Bá Tước là chắc như đinh đóng cột. Chư vị, các ngươi nói như thế nào?
- Đây là sự tình luận công ban thưởng, nhất định phải do bệ hạ quyết đoán.
Lại một đại thần nói, đại thần này cũng là lão giả, nhưng là văn tướng:
- Liên lụy đến Thập Cửu điện hạ, chúng ta không thể nói bừa.
- Văn tướng nói phải.
Đại Thần Lương Đào tỏ vẻ tán thành.
Lương Đào là đại biểu của phái thanh lưu, môn sinh không ít, là lão sư của đám hoàng tử, còn từng phạt đứng Cổ Trần Sa, trong lòng hắn cũng thầm giật mình:
- Nửa năm trước Thập Cửu hoàng tử còn giả điên giả dại, nghĩ không ra vừa đi ra ngoài đã hót một tiếng làm kinh người, loại biến hóa này để cho người xem không hiểu. Nếu có thể mượn hơi đến hệ phái thanh lưu chúng ta, cũng có tương lai nha.
Các đại thần ở đây cũng chia làm mấy phe phái, tranh đấu lẫn nhau, ở trong triều cũng minh tranh ám đấu, hệ phái thanh lưu của Lương Đào và hệ phái diều hâu của Lâu Trùng Tiêu có xung đột cực kỳ to lớn.
- Tứ ca, ý của huynh thế nào?
Cổ Pháp Sa hỏi Cổ Hoa Sa đang vùi đầu ghi chép.
- Võ công của lão Thập Cửu lại tiến bộ nhanh như vậy? Chờ hắn hồi kinh ta phải hỏi thăm cặn kẽ nha.
Tứ hoàng tử Cổ Hoa Sa đáp lại lạc đề.
Cổ Pháp Sa cười cười, nhưng không hỏi nữa, hắn biết lão Tứ không thích lo chuyện bao đồng, tính cách cực kỳ thâm trầm, bối cảnh lại thâm hậu, hỏi hắn bất cứ chuyện gì cũng giống như hỏi không.
- Phụ hoàng đang bế quan, việc triều chính do Thượng Thư Phòng chúng ta thương lượng quyết định, nhưng ta kiến nghị chuyện của lão Thập Cửu không cần quá khẩn cấp, tạm thời đè xuống, ghi công lao vào hồ sơ, chờ phụ hoàng xuất quan lại bẩm báo? Ta nghĩ phụ hoàng chắc chắn sẽ ban thưởng.
Cổ Pháp Sa đánh nhịp.
- Nơi này còn có một việc, Thập điện hạ đã mang theo một ngàn gia tướng, giáp sĩ đi Hiến Châu, phát tới tấu chương, nói vũ khí áo giáp của giáp sĩ không đủ, muốn Bộ Binh từ trong Thiên Công Viện phân phối một nghìn bộ Giác Giao Khải, một nghìn thanh Hỏa Phù Thương, mười vạn viên Hỏa Phù Đạn.
Một đại thần cầm tấu chương báo cáo.
Đại thần này không quá ba mươi tuổi, nhưng cương nghị quả đoán, bước đi trầm ổn, tu vi thâm trầm, gặp chuyện như sấm rền gió cuốn.
Đây là Thiên Phù Đại Đế tự mình từ trong khoa thi chọn ra thanh niên tuấn kiệt, cũng là trạng nguyên, tên Phương Lâm, tài hoa nhất lưu, quan trọng hơn là đệ tử hàn gia, gia tộc bình thường, tuổi còn trẻ đã thành đại thần của Thượng Thư Phòng, không biết để cho bao nhiêu người ghen ghét. Nhưng hắn làm việc cẩn thận, xử lý quan hệ cẩn thận chặt chẽ, mấy năm qua không cho người ta bắt được nhược điểm, từ từ đứng vững bước chân ở trong triều.
- Buồn cười! Lão Thập thật càn rở!
Cổ Pháp Sa cầm tấu chương, sau khi xem xong cũng có chút căm tức:
- Hắn coi Giác Giao Khải là rau cải trắng? Một nghìn bộ? Hỏa Phù Thương là Thiên Công Viện mới nghiên cứu chế tạo, ngay cả đội thân vệ của phụ hoàng cũng chưa có, hắn lại dám công phu sư tử ngoạm? Còn nữa, một nghìn giáp sĩ là có ý gì? Hắn chỉ là Quốc Công, dựa theo quy củ, chỉ có thể chiêu mộ năm mươi giáp sĩ, lại chiêu mộ nhiều hơn hai mươi lần? To gan lớn mật?