- Nhưng càng ngày càng nhiều thế gia, còn có Man tộc chúng ta âm thầm nhận được thần dụ, nói Thiên Phù Đại Đế đã bị Thiên Đạo vứt bỏ, phải chuẩn bị sẵn sàng, bằng không Man tộc sẽ không chuẩn bị tiến công quan nội.
Nghĩa Minh nói.
- Không phải nói người được dân tâm thì được thiên hạ sao?
Cổ Trần Sa cảm thấy thường thức của mình bị phá hủy.
- Hiện tại thiên hạ ai không nói Hoàng Đế tốt? Vì sao Thiên Đạo nói hắn làm không tốt?
- Thiên ý khó dò, không phải chúng ta có thể biết được.
Nghĩa Minh nói:
- Nếu chúng ta có thể biết tư duy của Thiên Đạo, vậy thì vô địch thiên hạ rồi, ngay cả Thần Linh cũng không biết Thiên Đạo là gì.
- Nghĩa Minh ngươi cảm thấy hiện tại dân chúng sinh hoạt như thế nào.
Cổ Trần Sa hỏi.
- Thiên hạ hiện tại khác hẳn tất cả Vương Triều trước kia, rất nhiều quy tắc bị phá vỡ, tiếp qua mấy trăm năm, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ sẽ cải biến.
Nghĩa Minh tinh tế suy nghĩ:
- Nếu ta là dân chúng của Đại Vĩnh Vương Triều, ta sẽ rất cao hứng, bởi vì ta đã có hi vọng với tương lai.
- Rất nhiều người cũng nghĩ như vậy, hoàng thượng ở dân gian rất được dân tâm.
Cổ Trần Sa đứng lên, nhìn thương nhân lui tới trong đất phong của mình, trên mặt mỗi người vui sướng, ngay cả xa phu, nô tài ti tiện nhất, bọn hắn cũng có hi vọng phấn đấu:
- Cuộc sống này, ta tuyệt đối không cho phép người đến phá hư, cho dù là thiên cũng không được. Bất quá vì sao Tế Thiên Phù Chiếu lại rơi xuống trên người ta, mấu chốt trong đó đáng giá cân nhắc, kỳ thật vì người trong thiên hạ, ta nguyện dâng Tế Thiên Phù Chiếu lên, nhưng hiện tại phù chiếu đã dung nhập trong óc ta, muốn cầm cũng cầm không ra. Nếu thiên hạ thật xuất hiện dị biến, ta nên làm thế nào cho phải?
- Chủ nhân, hiện tại ta tùy thời có thể đột phá Đạo cảnh cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân, đại trận của Lôi gia tích súc 60 năm tinh hoa đều rót vào người ta, giảm đi ta khổ tu bốn mươi năm.
Nghĩa Minh nói:
- Hi vọng chủ nhân giúp ta một bước cuối cùng?
- A? Muốn ta giúp ngươi như thế nào?
Cổ Trần Sa thu hồi tâm tư.
- Trong cơ thể ta tích súc tinh hoa lôi đình khổng lồ, đã gần như no đủ.
Nghĩa Minh nói.
- Tam Muội Chân Hỏa trong ngoài thiêu đốt, không có gì đáng ngại, nhưng cửa ải cuối cùng, thiêu đốt lên não, hơi không cẩn thận sẽ tổn thương đại não, tẩu hỏa nhập ma, biến thành ngu ngốc. Bất quá ta dùng Thất Thánh Luyện Tâm Đan, tinh thần vi diệu, đối với một bước này không có gì sợ hãi, cũng có chút nắm chắc, nhưng vì không sơ hở tý nào, vẫn phải nhờ chủ nhân vẽ phù lục ở trên đầu ta, tinh huyết của chủ nhân chính là chí bảo hiếm thấy giữa thiên địa. Còn có một điều là, thời điểm ta tấn chức, sẽ để cho chủ nhân cảm thụ càng sâu, đồng thời sẽ phản hồi đến lột xác tinh nguyên, khiến cho tu vi của chủ nhân đột nhiên gia tăng, nói không chừng sẽ đột phá Đạo cảnh nhị biến.
- A? Cái này giống như ta ấp trứng trứng Huyền Vũ?
Cổ Trần Sa nghe rõ.
Nghĩa Minh ngồi ngay ngắn, bắt đầu điều tức tiên thiên cương khí trong cơ thể, toàn thân như liệt hỏa thiêu đốt, nóng bỏng vô cùng.
Cổ Trần Sa bức ra máu tươi, ngón tay như long xà, ở trên đầu của hắn vẽ ra rất nhiều phù văn.
Quần áo của Nghĩa Minh bốc cháy, sau đó toàn thân toát ra hỏa diễm, huyết nhục thiêu đốt từng khúc, từ trong ra ngoài, giống như tảng đá hoá thành lưu ly, dần dần tỏa ra sáng bóng, không phải thân thể, mà là một bảo bối tinh mỹ.
Cổ Trần Sa âm thầm kinh hãi, mới biết vì cái gì gọi là Lưu Ly Ngọc Thân, cái này thực đúng là nung khô lưu ly, chỉ cần đột phá cửa ải này, thân thể sẽ đến một cảnh giới hoàn toàn mới, vượt xa Đồng Bì Thiết Cốt.
Cuối cùng ngọn lửa kia bay đến phần cổ, lại hướng lên là đại não, không thể có chút sai lầm.
Cổ Trần Sa điểm đến mi tâm của Nghĩa Minh, lập tức phát giác huyết dịch trong cơ thể mình bị hấp thu, nhưng hắn biết đây là Nghĩa Minh mượn Nhật Nguyệt Long Huyết của hắn đến bảo hộ đại não.
Mà ở trong ý niệm của hắn, lộ tuyến Nghĩa Minh vận động, các loại tiên thiên cương khí biến hóa… toàn bộ đều phản ánh ở trong đầu, tương đương với chính hắn trải qua lột xác.
Sắc mặt hắn tái nhợt, trong cơ thể cơ hồ có một nửa máu tươi bị Nghĩa Minh hút đi, chỉ có thể lấy Thiên Lộ uống, tinh nguyên trong cơ thể cuồn cuộn sinh ra.
Máu tươi bị hút đi trải qua chân hỏa nung khô, càng thêm thuần túy, đây là cảnh giới hắn căn bản không thể đạt tới.
Răng rắc!
Tóc của Nghĩa Minh bị chân hỏa thiêu đốt toàn bộ, biến thành cái đầu trụi lủi, hỏa diễm từ trên đỉnh đầu lao lên, cao chừng ba thước.
Mà trong chớp mắt, một nửa máu tươi bị Nghĩa Minh hút đi toàn bộ tuôn trở lại, những máu bị Tam Muội Chân Hỏa nung khô kia tràn vào trong cơ thể, khiến cho hắn tiến hành một lần thay máu chính thức.
Hắn nhịn không được thét dài, âm thanh chấn động cửu thiên, từ trong lỗ chân lông cũng phun ra từng khúc hỏa diễm, trong cơ thể tích súc nguyên khí khổng lồ nhét đầy mỗi tấc da thịt.
Toàn thân nóng hừng hực, khí huyết chạy một đại chu thiên, không còn trở ngại.
Chỉ cần hắn thúc dục ý niệm, từ trong hư không sẽ tràn xuống vô số linh khí.
Nguyên lai hắn hô hấp thổ nạp, linh khí chỉ vận dụng ở trong kinh mạch, hội hợp cùng huyết dịch, tràn đầy tẩm bổ thân thể, mà bây giờ thì linh khí trực tiếp tiến vào màng da, xương cốt, cốt tủy… cái này là Đạo cảnh nhị biến Cửu Ngưu Nhị Hổ.
Đương nhiên, lực lượng của hắn xa xa không chỉ như thế, chỉ sợ có gấp hai ba lần Cửu Ngưu Nhị Hổ.