Long Phù

Chương 248: Chương 248: Cổ Độc Tông (2)




- Rất tốt.

Cổ Trần Sa nhớ tới một tháng trước cùng Thạch Trung Thiện nói, tư chất chia làm ngu phu, hơi có tư chất, tư chất trung đẳng, tư chất thượng đẳng, thiên tài, kỳ tài cái thế, Thánh Nhân trời sinh, Thiên Mệnh chi tử. Long Tại Phi lại là kỳ tài cái thế, thật rất khó được.

Ngẫm lại mình, tu hành mệt mỏi cực khổ, lĩnh ngộ rất nhiều chân lý, ở trong Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu lấy được Hóa Long Dịch, lúc này mới tìm hiểu tới Đạo cảnh.

Mà Long Tại Phi không có chút chướng ngại nào, tầng tầng đột phá.

Cái này là tư chất khác nhau.

Về phần hai nữ tử khác, Long Vũ Hà và Long Vũ Hồng thì kém một ít, nhưng các nàng cũng là Tông Sư, tu vi rất mạnh.

- Điện hạ, những rắn độc, côn trùng, chuột, kiến trong thái ấp rất nhiều, trong thành trì không có, nhưng ở trên chợ lại chạy khắp nơi, chúng ta mua vô số dược vật, giết chết một đám lại lại có một đám từ trong rừng đi ra, nhất là buổi tối, con muỗi trông thấy đèn dầu, quả thực chính là phô thiên cái địa.

Tiểu Nghĩa Tử nói:

- Phải nghĩ biện pháp mới được.

- Đi, chúng ta đi ra ngoài xem thử.

Cổ Trần Sa ra khỏi thành bảo, quả nhiên cách thành trì tầm hơn mười trượng, mặt đất có vô số côn trùng bò qua bò lại, chớ nói chi là trong bụi cỏ, rất nhiều độc xà sắc thái sặc sỡ qua lại, cái gì con nhện, ngô công, bò cạp… nhiều không kể siết, trong chợ phiên cách đó không xa, một ít thương đội đều rời đi, bởi vì rất nhiều người buổi tối ngủ, không chừng khi ngủ dậy đầy giường là xà trùng.

Trên đường có rất nhiều binh sĩ mặc Giác Giao Khải, hắt dược vật, nhưng số lượng độc trùng quá nhiều, không cách nào khu trừ sạch sẽ.

Man Hoang đến mùa hè chính là như vậy, chỉ Man tộc mới có thể cư trú.

Bởi vì Man tộc thờ phụng Tà Thần, mỗi khi đến mùa hè sẽ cử hành tế tự cỡ lớn, giết chết vô số con mồi tế tự Tà Thần, toàn bộ bộ lạc sẽ được lực lượng Tà Thần bao phủ, rắn, côn trùng, chuột, kiến… không dám xâm phạm.

- Thế huynh, ngươi thấy thế nào?

Toàn thân Cổ Trần Sa được Đại Long Khải bao bọc, những người khác cũng kích hoạt Giác Giao Khải, miễn cho độc trùng dính vào thân.

Có độc trùng rất nhỏ, mắt thường nhìn không thấy, chui vào da thịt hút máu, truyền bá độc khí, khiến cho rất nhiều người vô thanh vô tức bệnh chết, cho dù là Tông Sư cũng không ngoại lệ, có chút độc trùng lợi hại, Đạo cảnh tam biến Đồng Bì Thiết Cốt cũng ngăn không nổi, bởi vì sẽ theo thất khiếu tiến vào nội tạng, chỉ có Đạo cảnh tứ biến, mới có thể ở trong rừng bình yên vô sự.

- Man Hoang vô biên vô hạn, nóng ẩm sinh trùng, vừa đến mùa hè, con muỗi phô thiên cái địa, khó có thể sinh tồn, đây cũng là nguyên nhân từ xưa đến nay không có người định cư.

Thạch Trung Thiện nói:

- Muốn triệt để giải quyết phương pháp này, cũng không phải không có, thứ nhất là chặt cây cối xung quanh, san bằng phạm vi trăm dặm, dùng hỏa thiêu đốt cả đất. Nhưng từ quan nội đến chỗ này ít nhất cũng ngàn dặm, tuy con đường tu đã thông, nhưng mùa hè đến, hai bên đường đều là rừng rậm, cũng không có biện pháp san bằng hết, thương đội không cách nào đến nơi đây, sẽ rất phiền toái.

- Còn gì nữa không?

Cổ Trần Sa nhíu mày.

- Thứ hai là thủ đoạn ma đạo.

Thạch Trung Thiện chỉ bốn phía, ở trong núi rừng đào cái ao lớn, dùng dược vật trận pháp tụ tập, độc trùng sẽ không ngừng tụ tập vào trong hồ, ở dưới chú ngữ và Ma công, lẫn nhau thôn phệ, qua thời gian dài sẽ thành độc trùng cực kỳ lợi hại, là Vạn Trùng Chi Vương, nó ở đâu, bầy trùng sẽ nhượng bộ lui binh. Hơn nữa Trùng Vương kia uy lực cực lớn, thông linh biến hóa.

- Nhưng ta không biết ma công kia.

Cổ Trần Sa nói:

- Hơn nữa tu luyện ma công kia chỉ sợ không phải một sớm một chiều.

- Vâng, tu luyện công này, tối thiểu nhất cũng phải sáu mươi năm.

Thạch Trung Thiện nói:

- Bất quá gần đây ta mời chào được một tông môn ở Man Hoang, tên Cổ Độc Tông, bọn hắn đời đời kiếp kiếp ở trong Man Hoang luyện trùng, nếu Vương gia cho phép, ta sẽ...

- Cổ Độc Tông? Đây là tà ma ngoại đạo?

Cổ Trần Sa nhíu mày:

- Loại cùng hung cực ác, pháp luật triều đình sẽ không cho phép.

- Mặc dù Cổ Độc Tông là tà ma ngoại đạo, nhưng chi này lại không làm sự tình hại người, ngược lại bọn hắn lợi dụng cổ thuật trị bệnh cứu người, nhưng vẫn bị người cho là tà ma ngoại đạo, trước đó vài ngày đệ tử của bọn hắn đi biên quan mở y quán, lại bị mấy đệ tử tiên đạo coi là tà ma, một đường đuổi giết, ta thấy không đành lòng nên giải cứu, bây giờ bọn hắn đã đến bước đường cùng, đệ tử tiên đạo đuổi giết khắp nơi, nếu Vương gia có thể che chở bọn hắn, bọn hắn nhất định sẽ làm việc.

Thạch Trung Thiện nói.

- Thật sự?

Cổ Trần Sa có ba phần không tin, từ xưa đến nay, Vu Cổ Chi Thuật đều cực kỳ ác độc, cho dù là triều đình gặp được, bất luận có làm ác hay không, toàn bộ đều giết, hiện tại Thạch Trung Thiện bảo hắn mời chào người Cổ Độc Tông, tự nhiên sẽ có chút lo lắng.

- Chẳng lẽ Vương gia còn chưa rõ được chính tà? Cho dù là Cổ Độc chi thuật, dùng tốt, cũng là lương y từ mẫu, ở trong Thiên Công Viện, hoàng thượng còn mở Độc Viện, chính là nghiên cứu các loại độc dược, lại đến trị bệnh cứu người.

Thạch Trung Thiện nở nụ cười.

- Nếu thật chưa từng hại người, trừng ác dương thiện, thì sẽ không sao.

Cổ Trần Sa nói:

- Không biết người của tông môn này ở đâu?

- Ở trong núi rừng cách đó không xa, biên giới thái ấp, Vương gia không cho phép, bọn hắn không dám tiến vào.

Thạch Trung Thiện nói:

- Nếu Vương gia chịu gặp, ta sẽ gọi bọn hắn đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.