Cổ Trần Sa đương nhiên sẽ không nói cho Lâu Bái Nguyệt bí mật của Nhật Nguyệt Long Lân.
Hắn tu luyện Nhật Nguyệt Luyện, Nhật Nguyệt Biến khá lâu, dần dần suy tính ra rất nhiều đạo lý, Nhật Nguyệt Long Lân kia là năng lượng cực kỳ cao cấp, chẳng những có thể để mình không ăn đồ vật, còn có thể phóng ra, để mình bộc phát công kích siêu việt cực hạn. Sau khi mình trúng độc, có thể tan rã trung hoà độc tố, trừ bệnh tăng thọ...
Bất quá ở trong một kích vừa rồi kia, không sai biệt lắm đã hòa tan một phần ba Nhật Nguyệt Long Lân. Cũng may về sau dùng Thiên Lộ có thể tích góp, không phải việc khó gì.
- Xem ra Nhật Nguyệt Long Lân là càng nhiều càng tốt, hơn nữa nếu ta luyện Nhật Nguyệt Biến đến cảnh giới cao thâm, có thể để cho Nhật Nguyệt Long Lân giấu ở dưới làn da, bề ngoài nhìn không ra manh mối, như vậy càng thêm tốt. Nhưng cái này tối thiểu cũng phải khổ tu năm ba năm.
Cổ Trần Sa thầm nghĩ.
Hắn tu luyện Thiên Tử Phong Thần Thuật, không có sư thừa, phải tự mình lục lọi, đi có chút khó khăn. Cũng may trong sách sử có ghi chép vụn vặt, hắn dựa vào những ghi chép này cộng thêm suy tư, tu dưỡng võ học đã dần dần thành thục.
- Ngươi không muốn nói thì thôi.
Thấy hắn trầm mặc, Lâu Bái Nguyệt cũng không có hứng thú hỏi lại:
- Hôm nay đối với ngươi thật là lau mắt mà nhìn, ta xem ở trong các hoàng tử, tương lai ngươi sẽ trổ hết tài năng.
- May mắn mà thôi.
Cổ Trần Sa nhíu mày:
- Vừa rồi theo Hắc Sát Biên Bức nói, rất nhiều Tà Thần của Man tộc ban bố Thần dụ, như vậy thế cục ở Hiến châu sẽ rất thối nát, nếu không thể chỉnh đốn, làm hỏng đại kế đầu xuân chinh chiến, ta và ngươi khó từ tội trạng, bị người công kích, phụ hoàng cũng phải khiển trách chúng ta.
- Ngươi nói không sai, lần ban sai này tuyệt đối không thể lạc quan.
Lâu Bái Nguyệt suy nghĩ:
- Nhưng nhất cử nhất động của Tà Thần, hoàng thượng tuyệt đối biết rõ, nếu hoàng thượng định ra kế hoạch càn quét đầu xuân, vậy thì có nắm chắc tuyệt đối, nếu nhiệm vụ không trọng yếu, sẽ yên tâm giao cho ta? Đây là hoàng thượng cho hai người chúng ta rèn luyện.
- Điều này cũng có đạo lý.
Đột nhiên Cổ Trần Sa nghĩ đến một vấn đề:
- Trước mắt trấn thủ ở Hiến châu chính là lão Tam Cổ Phạm Sa, quản gia trong phủ chính là người của hắn, lão Tam có thể hạ độc thủ với ta hay không?
- Bây giờ ngươi mới sợ?
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Lão Tam nổi tiếng có thù tất báo, tu vi vượt xa ta, ta xem chỉ cần ngươi đến Hiến châu, sẽ cho ngươi hạ mã uy, để ngươi ngã đầy bụi đất, không còn mặt mũi hoàn thành nhiệm vụ của hoàng thượng.
- Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, ta cũng không phải loại người sợ phiền phức.
Cổ Trần Sa đương nhiên biết Cổ Phạm Sa không dễ chọc.
Trong các hoàng tử, võ công cao nhất hẳn là Thất hoàng tử, không người có thể rung chuyển. Tiếp theo là Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử đặt song song, đều sàn sàn nhau.
Tứ hoàng tử tương đối thần bí, mặc dù tu thành Đạo cảnh, nhưng không hiển lộ thực lực, không tranh quyền thế, tính cách không màng danh lợi, giao tình các nơi không sâu, cũng không đắc tội bất luận kẻ nào.
- Phát diều hâu truyền thư, báo cáo cho kinh thành, nói Hắc Sát Biên Bức xuất hiện, để cho Tịch Tà Hầu xuất động cung phụng trong Thiết Huyết Vệ, truy nã tà ma này!
Lâu Bái Nguyệt hạ lệnh.
- Vâng!
- Còn nữa, liên lạc thương hội của Lâu gia chúng ta ở Hiến châu, ta muốn bố trí nhiệm vụ.
- Vâng!
...
Lâu Bái Nguyệt hạ rất nhiều mệnh lệnh, cẩn thận chặt chẽ, Lâu gia kinh doanh nhiều năm, thế lực to lớn vận chuyển, Cổ Trần Sa chỉ có thể hâm mộ.
- Ta đi nghỉ ngơi một lát, vừa rồi giao thủ với Hắc Sát Biên Bức, bị hắn đánh đến khí huyết bất ổn.
Cổ Trần Sa trầm mặc một hồi, sau đó cáo từ. Lâu Bái Nguyệt gật đầu, cũng không nói gì nhiều.
Đến phòng nhỏ, Cổ Trần Sa nằm xuống, dùng chăn che kín toàn thân, ngủ thật say.
Trên thực tế, trong chăn hắn đã biến mất không thấy gì nữa, người tiến vào trong không gian tế đàn, tay cầm Càn Thi Thảo, sau khi đốt, cùng tinh hoa huyết dịch của Man tộc hỗn hợp, dùng máu làm dầu, bắt đầu tế tự.
- Thương thiên ở trên, thần Cổ Trần Sa chém giết ác Man, bảo vệ thiên địa thanh minh, trật tự chính nghĩa, nay dùng huyết hồn của ác Man tế tự trời xanh, mong Thiên Đạo rủ xuống lòng thương, ban thưởng Thiên Lộ, đi trừ hung uế.
Theo ý niệm của hắn quanh quẩn, đột nhiên máu và hồn của Man tộc biến mất, thay vào đó chính là nửa giọt sương sớm óng ánh, sáng chói nhẹ nhàng, lơ lửng ở giữa không trung.
- Mới nửa giọt Thiên Lộ? Xem ra những Man tộc này không đủ mạnh, còn không bằng ở Nam Sơn săn bắn những Đại Tướng kia.
Cổ Trần Sa dứt khoát nuốt nửa giọt Thiên Lộ kia, chỉ cảm thấy còn tinh thuần hơn của Lâu Bái Nguyệt.
Lâu Bái Nguyệt đoạt được Thiên Lộ, đó là Cổ Thiên Tử tế tự đoạt được, trải qua trên vạn năm, dược hiệu đã suy giảm.
Ước chừng qua mấy chục tức, Cổ Trần Sa trở lại trong chăn, tựa như trải qua một giấc mộng, nhưng dược lực của Thiên Lộ vẫn còn lưu chuyển ở trong cơ thể.
- Ăn toàn bộ Thiên Lộ vào, dùng Nhật Nguyệt Luyện và Nhật Nguyệt Biến luyện hóa, chuyển hóa những dược lực này thành Nhật Nguyệt Long Lân, bảo vệ bộ vị yếu hại.
Sau đó hắn dùng luôn hai giọt Thiên Lộ của Lâu Bái Nguyệt, ngay ở trong chăn minh tưởng vận chuyển khí huyết.
Khí huyết trong cơ thể bành trướng, thúc giục dược lực dần dần dung nhập vào máu, huyết dịch lại hóa thành Nhật Nguyệt Long Lân, bảo vệ bụng dưới, ngực, hạ bộ, sau lưng, huyệt Thái Dương.
Huyệt Thái Dương bị tóc che lại, che giấu Nhật Nguyệt Long Lân ở trong đó, sẽ không dễ dàng bị phát hiện.