Trong cơ thể hắn, khí huyết nghịch chuyển, không bị mình khống chế, điên cuồng tán loạn, ngón tay cũng không thể động đậy, chớ nói chi là tiến vào Nhật Nguyệt Tế Đàn.
Nhưng hắn không kinh hoảng, tâm linh miễn cưỡng vận chuyển:
- Lợi hại, lợi hại, trong chớp mắt, tâm niệm biến ảo, thần niệm tương bác, còn hiểm ác hơn tiên thiên cương khí, hơi không cẩn thận, tinh thần sẽ sụp đổ, trở thành ngu ngốc, sau đó tiên thiên cương khí toàn thân nổ tung, tạc thành bụi phấn.
Hắn ráng nhịn thống khổ, nhìn kỹ pháp, có thể học được không ít đồ vật, từ trong tinh thần nhìn xem, chính thức chứng kiến đạo của Pháp Vô Tiên và Lâu Bái Nguyệt.
Nhất cử nhất động của Pháp Vô Tiên tràn đầy ý cảnh chiến đấu, đấu với thiên, đấu với địa, đấu với người, đấu với triều đình, đấu với vạn vật.
Đạo của hắn, là Đấu Thánh chi đạo.
Trong các Thánh Nhân viễn cổ, còn chưa xuất hiện qua Đấu Thánh.
Hắn muốn mở ra đạo này, trở thành Đấu Thánh.
Cổ Trần Sa hiểu rõ ý cảnh, nhìn ra chân lý, trong chớp mắt tìm hiểu được, để tu vi của hắn được ích lợi không nhỏ.
- Lâu Bái Nguyệt, ngươi không phải đối thủ của ta!
Trong thế giới tinh thần, Pháp Vô Tiên huyễn hóa ra binh khí vô cùng vô tận:
- Đao kiếm phủ càn khôn!
Tất cả binh khí biến thành chữ Đấu, đại biểu chân lý của hết thảy chiến đấu, tranh đấu từ xưa đến nay.
Đây mới là bản lĩnh thật sự của Pháp Vô Tiên.
Nhưng Lâu Bái Nguyệt mặt không biểu tình, cương nghị chất phác.
Trên đỉnh đầu, trong hoa sen, chữ Sơn bên cạnh chữ Tiên sụp đổ, nhưng lăng không sinh ra hai bút.
Là chữ Nhị.
Bên cạnh chữ Nhân, xuất hiện chữ Nhị.
- Nhân Nhị!
Chữ này vừa ra, giữa thiên địa hạo hạo đãng đãng, nghiêm nghiêm mật mật, xuất hiện bạch hồng quán nhật, một trường hà vĩnh hằng bất biến hiện ra, đầy lòng nhân ái của tu sĩ truy cầu Nhân đạo, như nước chảy, phá vỡ tất cả.
Tất cả khí tức chiến đấu, ở trước mặt nhân đạo, không chịu nổi một kích.
Đùng đùng!
Những đao kiếm kia biến mất không thấy gì nữa, chữ Đấu cũng tiêu tan.
Thiên địa lại khôi phục thanh minh.
Vẫn là Bất Chu Cung.
Tựa hồ Pháp Vô Tiên chưa hề giao thủ với Lâu Bái Nguyệt, quần áo vốn tung bay cũng khôi phục bình tĩnh.
- Đại Đồ Thần Pháp quả nhiên lợi hại, Thiên Phù Đại Đế đúng là Thiên Phù Đại Đế, lực áp Chư Thần Quần Tiên, hàng phục Quần Ma, áp chế Thiên Đạo, bất quá ta đã nhìn thấy áo nghĩa hạch tâm của Đại Đồ Thần Pháp, ngày sau nhất định sẽ giết ngươi!
Pháp Vô Tiên hất tay áo lên:
- Bất Chu Cung này cũng không có gì đặc biệt hơn người, bất quá có nhân vật lợi hại nhìn xem, ngươi muốn lấy được là không có khả năng.
Trong lúc nói chuyện, hắn đã biến mất.
Sắc mặt của Lâu Bái Nguyệt trở nên tái nhợt, tiên thiên cương khí tán đi, trận chiến này không biết ai thua ai thắng, cũng có thể là hòa.
- Pháp Vô Tiên thật lợi hại.
Lâu Bái Nguyệt khôi phục trở lại.
- Tu vi của hắn đã đến cảnh giới tùy tâm sở dục, nhất niệm vạn pháp, hơn nữa đi lên Đấu Thánh chi lộ. Nếu không phải cố kỵ ở đây có quá nhiều cao thủ, sợ cùng ta đánh lưỡng bại câu thương, bị người khác chiếm tiện nghi, trận chiến này còn khó mà nói.
- Ngươi không sao chứ.
Cổ Trần Sa ân cần hỏi.
- Không có việc gì.
Lâu Bái Nguyệt khôi phục bình thường.
- Nếu hắn có thể dễ dàng phá được Đại Đồ Thần Pháp, như vậy hoàng thượng há có thể thống soái Chư Thiên?
- Dù hắn tu thành Đấu Thánh, cũng không phá được Đại Đồ Thần Pháp của phụ hoàng.
Lão Tứ không nói gì, nhưng trận chiến này hắn nhìn ở trong mắt.
- Bất quá tương lai của Pháp Vô Tiên là bất khả hạn lượng, sẽ thành đối thủ lớn nhất của chúng ta, không tôn triều đình hiệu lệnh, không bái phụ hoàng, coi trời bằng vung, lẽ nào lại như vậy.
- Hắn còn chưa ngốc, biết khó mà lui.
Cổ Trần Sa đã xem thấu:
- Ngươi nhìn hắn tập kích hai lần, đều một kích không thành liền rời khỏi, có thể thấy được hắn rất kiêng kị triều đình, phụ hoàng sẽ dễ dàng tha thứ hắn hơn.
- Ở trong mắt hoàng thượng, hắn bất quá chỉ là hài tử không nghe lời mà thôi.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Kỳ thật hoàng thượng rất ái tài.
- Không nói hắn nữa.
Cổ Trần Sa nói:
- Người ở nơi này bề ngoài giống như không chịu ly khai Bất Chu Cung, chúng ta đại khai sát giới thật sao?
- Giết!
Lâu Bái Nguyệt không chút thương cảm:
- Bất quá người trong Tiên đạo chỉ cần khu trục là được, giết những Man tộc và Yêu Ma kia.
Man tộc và Yêu Ma vốn là địch nhân, mỗi giết nhiều một cái, dân chúng sẽ thêm một phần an toàn, cho dù là Cổ Trần Sa cũng sẽ không nhân từ nương tay.