Long Phù

Chương 176: Chương 176: Đại đạo tặc (2)




Quả nhiên, qua một ngày thời gian, cửa mở ra, xuất hiện hai Giáo Chủ, dọc theo cầu thang đi xuống đi.

Tận dụng thời cơ, khi thấy hai Giáo Chủ tiến vào cung điện dưới đất, nhìn không tới hắn, liền thúc dục Đại Long Khải nhảy ra, đi đến bên ngoài, lại tiến vào tế đàn.

Một vào một ra, nháy mắt biến hóa, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.

Ầm ầm!

Hắn vừa mới tiến vào, trong cung điện dưới đất bộc phát ra tiếng gào thét trời long đất nở, hai Giáo Chủ từ bên trong xông ra, bọn hắn phát hiện Hóa Long Dịch và bảo tháp đã biến mất.

Vấn đề này lớn rồi.

Hai Giáo Chủ thét dài, cả thần điện bị kinh động, ngay sau đó vô số cao thủ điên cuồng chạy đến.

Đến trước nhất là một thanh niên mặc áo bào bảy sắc, hắn không có chút khí tức Man tộc, mà là nhân loại.

- Người này là Đại Giáo Chủ Viên Sát Sinh? Ta nhìn không thấu thực lực của hắn như thế nào.

Mặc dù Cổ Trần Sa biết ở trong không gian tế đàn, không ai có thể tìm được mình, nhưng trái tim vẫn thắt chặt, khí tức của người này cho hắn cảm giác hít thở không thông, thậm chí không động thủ, liếc mắt nhìn cũng có thể giết chết mình.

Đại Giáo Chủ Viên Sát Sinh dùng man ngữ không ngừng hỏi thăm, các đại nhân vật trong Thần Miếu càng ngày càng nhiều.

Cổ Trần Sa nhìn mà nội tâm phát lạnh, Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu quá mạnh mẽ, đừng nói mình, coi như là Thất hoàng tử đến đây cũng phải chết không thể nghi ngờ, may mắn mình không có tâm tư thừa cơ đánh lén, chỉ là trộm lấy bảo bối, tăng cường thực lực.

Những người kia không ngừng xem xét, nghị luận nhao nhao, vô số cao thủ tụ tập, mở ra xem xét từng bảo khố, sưu tầm từng tấc đất, lại không có phát hiện động tĩnh gì.

- Tìm tòi toàn bộ Thần Miếu, khuếch tán ra ngoài!

Viên Sát Sinh nhiều lần thẩm tra, ánh mắt âm trầm, cuối cùng ra lệnh, lúc này mới theo mọi người rời đi.

Nhân thủ phòng hộ bảo khố gia tăng lên rất nhiều.

Trong trong ngoài ngoài đều có người trông coi.

- Hừ!

Cổ Trần Sa cười lạnh:

- Cho rằng như vậy có thể ngăn cản ta? Những đại nhân vật này đều đi rồi, ta trộm cắp càng thêm dễ dàng, đi kho đan dược trước.

Dựa theo đạo lý bình thường, nhà kho quý giá nhất chính là kho đan dược.

Thần Miếu này tích súc mấy ngàn năm, trong kho đan dược không biết chứa đựng bao nhiêu thứ tốt, quyết không thể buông tha.

Thừa dịp đám thủ vệ xem xét kho đan dược, hắn lại lẻn vào, hiện tại Đại Long Khải tiến hóa, có năng lực tàng hình, thu liễm khí tức, nên càng thêm thuận tiện, những cao thủ kia nhao nhao đi địa phương khác tuần tra, lại cho hắn cơ hội tốt nhất.

Hắn tiến vào bảo khố đan dược, trốn vào Nhật Nguyệt Tế Đàn, bắt đầu quan sát.

Bảo khố đan dược cực kỳ to lớn, có mấy vạn rương, các loại giá đỡ dày đặc, trong bảo khố linh khí dồi dào, lại có một Tụ Linh Trận to lớn.

Ở khu vực trọng yếu nhất của Tụ Linh Trận đặt một tảng đá.

Tảng đá kia hình dạng bất quy tắc, rất cổ quái, màu xám trắng, tựa hồ một loại trứng hoá thạch nào đó, lớn cỡ đầu người. Đúng là có tảng đá này áp trận, toàn bộ kho đan dược linh khí nồng đậm, bốn phía phiêu dật, làm dược tính của đan dược sẽ không phát tán, đồng thời còn có thể tinh thuần hơn.

Bất luận Tụ Linh Trận nào, đều phải có bảo bối trấn áp mắt trận, bảo bối càng mạnh, trận pháp càng ổn định, hiệu quả tụ linh cũng càng mạnh.

Nhưng Cổ Trần Sa không đi lấy tảng đá kia, mà dựa vào linh cảm, đi tìm đan dược tốt nhất.

Hắn liếc nhìn, ở vị trí dễ thấy nhất trong bảo khố, có chín viên đan dược phong ấn ở trong Linh Tinh.

Linh Tinh lớn cỡ nắm tay, bên trong bao vây chín viên đan dược màu trắng lớn chừng hạt gạo, không biết là đan gì, hắn ở trong khoảng thời gian ngắn nhận không ra. Nhưng bao phủ cẩn thận như vậy, nhất định là kỳ vật, nhớ ngày đó Thiên Phù Đại Đế ban thưởng Bách Kiếp Kim Đan cho Lâu Bái Nguyệt, cũng không có dùng Linh Tinh bao phủ.

Ném chín viên thuốc vào Nhật Nguyệt Tế Đàn, hắn bắt đầu chuyển rương.

Trên rương có đánh dấu, chia làm màu vàng, màu tím, màu xanh, màu đỏ, màu đen.

Hiển nhiên đan dược màu đen phẩm chất thấp nhất, màu vàng phẩm chất cao nhất.

Cổ Trần Sa cũng không mở rương ra xem, trước ném rương màu vàng vào Nhật Nguyệt Tế Đàn, trọn vẹn mấy chục rương, sau đó bắt đầu chuyển rương màu tím.

Trong kho, tối thiểu có hơn mười vạn rương đan dược, màu vàng hơn mười rương, màu tím mấy trăm rương, màu xanh mấy ngàn...

Nhiều đan dược như vậy, Cổ Trần Sa biết không có khả năng chuyển xong, hắn tranh thủ lấy rương màu vàng, màu tím hết, còn thời gian thì lấy rương màu xanh.

Phía đông không gian tế đàn, là tài phú lần trước cướp ở Đào Huyện, có hơn ngàn rương, còn chưa kịp kiểm kê, vì phòng ngừa lẫn lộn, lần này cướp tài phú Cổ Trần Sa để ở phía tây.

Hắn mặc Đại Long Khải, tốc độ lực lượng đều nhanh chóng, chỉ chốc lát, đã thu sạch rương màu tím, sau đó ngựa không dừng vó chuyển rương màu xanh.

Mới thu rương màu xanh hơn một nửa, tầm 2000 rương, bên ngoài truyền đến thanh âm, hắn biết cơ hội phát tài đã qua, cuối cùng bắt lấy tảng đá ở trung tâm Tụ Linh Trận ném vào tế đàn, sau đó mới ẩn núp.

Tụ Linh Trận thiếu đi tảng đá kia trấn áp, linh khí lập tức suy yếu mấy chục lần.

Lúc này cửa mở.

Có cao thủ Man tộc tiến đến tuần tra.

Đây là điều tra thông lệ, cũng không có nhân vật mạnh mẽ gì.

Trong nháy mắt cửa mở, Cổ Trần Sa đi ra ngoài, một đường tiềm hành, đi được một nửa, chỉ nghe sau lưng lại có thanh âm gào thét. Hiển nhiên người tuần tra phát hiện Tụ Linh Trận bị phá hư, đan dược trân quý mất sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.