Long Phù

Chương 190: Chương 190: Đại Lực Quỷ Thần (2)




Ngọc Phách phát ra tiếng cười bén nhọn:

- Thiên Phù Đại Đế thì thế nào? Nếu như phá Bảo Ngọc Quốc ta, ta liền dẫn người quy thuận Tâm Hồ Vương.

- Hoàng thúc, ngươi cho rằng đắc tội Thiên Phù Đại Đế, Tâm Hồ Vương dám thu ngươi? Cho dù ngươi trốn vào Thánh Địa Yêu Tộc Vạn Long Sào trong truyền thuyết cũng không có tác dụng, ta nghe nói chủ nhân Vạn Long Sào Vương Lệ Vạn cũng thiếu chút nữa chết ở trong tay Thiên Phù Đại Đế.

Ngọc Hàn Lộ nói:

- Trong thiên hạ đều là vương thổ, nếu lần này Thiên Phù Đại Đế có thể phong ấn Tà Thần Man tộc, sẽ chính thức quét ngang thiên địa, không còn người có thể chống lại.

- Thiên Phù Đại Đế là Thiên Phù Đại Đế, tiểu tử này là tiểu tử này, nhiều hoàng tử mạnh mẽ như vậy không quy thuận, đi quy thuận tên yếu nhất, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng.

Thanh âm của Ngọc Phách càng lúc càng lớn:

- Chỉ một câu, lần này ngươi đưa cho hắn ngọc thạch, ta kiên quyết phản đối, hơn nữa trừ khi hắn xin lỗi bổn vương, lại cho hạ lễ phong phú, ta mới có thể không so đo, bằng không một ngày nào đó, ta nhất định sẽ để cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong! Một nghìn bộ Giác Giao Khải, không, bồi thường ba nghìn bộ, ta miễn cưỡng có thể tiếp nhận.

Hắn vừa dứt lời.

Bùm bùm!

Đột nhiên bên ngoài nổ mạnh, đất rung núi chuyển.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tất cả mọi người từ trong phòng nhảy ra.

Lập tức bọn hắn thấy một màn khó tin.

Có vô số bóng dáng cao lớn xuất hiện ở trong núi rừng, những cái bóng này hữu hình vô chất, giống như quỷ thần hư vô, nhưng khi bọn hắn thúc giục, núi rừng cây cối xung quanh nhao nhao bay lên, bùn đất bị gọt mở, vô số tảng đá lớn từ phía trên đáp xuống, nhập vào lòng đất, chỉ trong nháy mắt, rất nhiều đỉnh núi đều được cải tạo.

Sau đó ở trong thành, thành lũy kết cấu gỗ đá cũ bị chuyển không, có quỷ ảnh lay động, mang phế thải đến núi rừng xa xa, lấp đầy một vài khe rãnh.

Con đường thông ra ngoài núi cũng bị ban trống rỗng, đại địa run rẩy,

- Cái này là...

Rất nhiều người thất kinh, nhất là nô lệ Man tộc, phát ra tiếng kêu kì quái.

- Mọi người không cần sợ.

Đúng lúc này, Cổ Trần Sa bay lên không trung, phát ra thanh âm to lớn:

- Đây là ta thuê Thiên Công Viện mang Đại Lực Thiên Công Quỷ Thần đến cải tạo lãnh địa, tất cả mọi người đi ra, đứng ở trên đất trống.

Lúc này, một thanh âm khác còn lớn hơn:

- Chư vị, Thiên Công Viện xuất động Đại Lực Thiên Công Quỷ Thần kiến tạo, không nên kinh hoảng, cũng không nên tùy ý đi lại, đứng ở trên đất trống là được.

Đây là Tượng Sơn Chính Hùng, trong tay hắn cầm một lệnh kỳ, trên lệnh kỳ có phù văn giống như phi long, trên tay cầm chiếu thư, trên chiếu thư phát ra khí tức thống ngự quỷ thần.

Cổ Trần Sa không ngờ Thiên Công Viện làm nhanh như thế, vừa vào đêm đã hành động.

Hắn lập tức triệu tập thuộc hạ, tất cả mọi người tập trung ở trên quảng trường bên cạnh hồ nước, tính cả nô lệ Man tộc. Vốn những nô lệ Man tộc kia muốn thừa cơ bạo động, xuất hiện đào tẩu, giết chết binh lính trông coi, nhưng bóng đen trùng trùng điệp điệp, vô số quỷ thần vận chuyển Man tộc giống như vận chuyển hàng hóa, đều phóng tới khu vực an toàn.

Những Man tộc này căn bản không dám động.

Thậm chí có binh sĩ ở trong thành cũng bị quỷ thần vận chuyển qua.

Tình cảnh như thế, coi như là cao thủ của Bảo Ngọc Quốc cũng nhìn ngây người.

Nghĩa Minh sớm được Cổ Trần Sa phân phó, trốn ở xa xa quan sát, cũng bội phục thủ đoạn của Thiên Công Viện sát đất.

Nô dịch quỷ thần như thế, hẳn là thủ đoạn của Đạo cảnh Nhị Thập Biến trở lên.

- Những cái kia là người Bảo Ngọc Quốc?

Tượng Sơn Chính Hùng hơi xem thường nói:

- Vương gia được ý chỉ của hoàng thượng chiêu an bọn hắn, nhưng phải cẩn thận những người này thay đổi thất thường, không thể tin bất luận cái gì, Bảo Ngọc Quốc dân phong thuần phác, nhưng thành viên vương thất chỉ nói lợi ích, mấy lần đều ra điều kiện với triều đình, nếu không phải hoàng thượng cảm thương lê dân bách tính của Bảo Ngọc Quốc, cảm thấy bọn hắn vô tội, thì đã sớm phái đại binh vây quét.

- Đa tạ nhắc nhở, tuy bọn hắn thay đổi thất thường, nhưng dù sao cũng không phải thế hệ tà ác, thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, đây là nhân chi thường tình.

Trong lòng Cổ Trần Sa sáng như tuyết, nhưng cũng có chủ ý.

- Trong lòng Vương gia hiểu rõ là tốt rồi.

Tượng Sơn Chính Hùng gật đầu:

- Ta không thể can thiệp sự tình triều chính, vừa rồi đã vượt quyền. Bất quá năm đó ta là tông chủ của Tượng Sơn Tông ở hải ngoại, cùng Bảo Ngọc Quốc có rất nhiều sinh ý vãng lai, bọn hắn ở trên việc nhỏ rất thủ tín, nhưng trên đại sự lại lắc lư bất định, nếu năm đó cùng Tượng Sơn Tông chúng ta quy thuận hoàng thượng, thì hôm nay hà tất phải luồn cúi bốn phương?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.