Trên tay Cổ Trần Sa không có binh khí.
- Ta lấy quyền cước cũng có thể phá chiêu này của ngươi.
- Đã như vậy, Thập Cửu gia, đắc tội.
Thạch Trung Thiết cầm đao mà đứng, thân thể chấn động, ông... không khí xung quanh theo thân thể chấn động lại xuất hiện gió lốc, uy thế mạnh mẽ, để cho năm người Lưu Vũ sắc mặt đại biến, biết mình thua không oan.
Ầm!
Đao thế lên, ánh đao sinh diệt, lên lên xuống xuống, mọi người phảng phất như vừa thấy ở tinh không xa xôi, đột nhiên quần tinh ngã xuống, đại địa nhất thời trăm ngàn lỗ hổng, thế gian đã hóa thành phế tích.
Đao tấn công về phía Cổ Trần Sa.
Cổ Trần Sa động, nhảy vào trong ánh đao, tay nhẹ vẫy, tất cả ánh đao bị đánh rớt, sau đó trường đao của Thạch Trung Thiết rơi vào tay hắn.
- Đây là có chuyện gì.
Thạch Trung Thiết ngơ ngác nhìn hai tay trống trơn, làm sao cũng không hiểu Cổ Trần Sa cướp đao như thế nào. Hắn mặt ngoài cung kính, thực ra làm người cực kỳ tự phụ, cao ngạo cường ngạnh, giết địch vô số, thiên tư cũng là ngàn dặm mới tìm được một, bằng không cũng sẽ không được Cự Thạch Hầu ưu ái, không nghĩ tới lại có người còn mạnh hơn hắn.
Nếu Cổ Trần Sa là Đạo cảnh, vậy hắn còn có thể hiểu được.
Nhưng hết lần này tới lần khác Cổ Trần Sa và hắn cảnh giới giống nhau, cũng là Tông Sư cảnh.
Trong lòng đám người Lưu Vũ hết sức hả giận, cảm thấy hình tượng của Cổ Trần Sa càng thêm cao lớn, không thể xóa nhòa.
- Thập Cửu gia thần công cái thế, mạt tướng bội phục.
Trong nháy mắt tỉnh táo lại, Thạch Trung Thiết vội vàng quỳ xuống, này lại phát ra từ nội tâm.
- Vốn cho rằng hắn giết chết bốn ma đầu khẳng định không phải mình làm, nhưng hiện tại xem ra, thật là có khả năng, mới vừa rồi... Bất quá hắn cũng rất biết lung lạc nhân tâm, ta đánh bại năm cao thủ dưới tay hắn, hắn một chiêu đánh bại ta, cứ như vậy, năm người kia tuyệt đối kính hắn như thiên nhân.
Chiêu này của Cổ Trần Sa là vận dụng kỹ xảo của Nhật Nguyệt Biến, không biết cao minh hơn Thạch Trung Thiết bao nhiêu lần, tự nhiên có thể ở trong nháy mắt cướp đi trường đao, đây là lập uy.
Sau khi đoạt được trường đao, trong lòng hắn cũng mừng thầm, so với lúc ở kinh thành, tu vi võ đạo tiến bộ thật quá rõ ràng, nhất là tìm hiểu Nhật Nguyệt Biến, đột phá bình chướng võ học, cảm giác mình tùy thời có thể bước vào Đạo cảnh.
Vào đêm, ánh sao rực rỡ, gió đêm thổi tới, lại có mùi thơm cỏ cây mùa xuân.
Cổ Trần Sa bảo Thạch Trung Thiết dẫn dắt đội ngũ ở trong trấn nghỉ ngơi, cùng đám người Lưu Vũ tỷ thí võ nghệ, lẫn nhau trao đổi, mình thì ra ngoài, đi tới trong núi, hắn đầu tiên là muốn tìm kiếm hổ lang, đạt được càng nhiều Hổ Lang Đan, hai là đã đáp ứng Cự Thạch Hầu, liên lạc dư nghiệt Hiến triều, đối phương khẳng định sẽ đến tìm mình.
Hắn ra trấn, đi trên trăm dặm, chạy lên ngọn núi cao, quan sát bốn bề. Lấy cước lực hiện tại của hắn, trăm dặm lộ trình chỉ không tới nửa canh giờ, đây vẫn là bước chậm, nếu như hết toàn lực, vậy thì nhanh hơn gấp đôi.
- Ngươi suy nghĩ nhiều ngày như vậy, đã nghĩ kỹ chưa?
Hắn ngồi chỉ chốc lát, nơi xa liền truyền đến thanh âm, quay đầu nhìn sang, quả nhiên là Trần Kiếm Phong.
Lúc này Trần Kiếm Phong một thân một mình, không mang tùy tùng.
Cổ Trần Sa không ngoài ý muốn, hắn đã sớm biết, thời điểm mình trú trên trấn luyện binh, như có như không có người ngó chừng, nếu như hắn muốn thoát khỏi cũng không khó, chỉ là muốn nhìn những người này rốt cuộc muốn làm gì.
- Suy nghĩ cái gì? Tạo phản?
Giọng điệu của Cổ Trần Sa rất lạnh nhạt.
- Nếu như ta không đáp ứng thì sao?
- Ơ a? Cánh cứng cáp rồi? Có phải gần đây cảm thấy luyện binh thành công, thuộc hạ có mấy người, cộng thêm võ công cũng có chút tiến bộ, đã cảm thấy vô địch thiên hạ rồi hay không?
Trần Kiếm Phong tựa hồ đã sớm ngờ tới Cổ Trần Sa sẽ nói như vậy:
- Xem ra, cần phải để cho ngươi biết lợi hại, hôm nay ta bắt ngươi về, chờ nhìn thấy Thiên Hoang thái tử, ngươi sẽ cúi đầu nghe theo, cam tâm dâng lên huyết mạch.
- Nguyên lai ngươi là muốn huyết mạch Cự Linh Thần của ta.
Cổ Trần Sa cảm thấy buồn cười:
- Lá gan thật không nhỏ, Hiến Quốc bị Vĩnh Triều tiêu diệt, các ngươi muốn báo thù không gì đáng trách, nhưng muốn phá hư Vạn Lý Trường Thành, để cho Man tộc xâm lấn, này chính là hành vi của tà ma rồi.
- Các triều đại đổi thay, được làm vua thua làm giặc, nhất tướng công thành vạn cốt khô, ngươi còn non nớt lắm.
Trần Kiếm Phong chắp hai tay sau lưng:
- Những ngày qua ngươi biểu hiện cũng để cho ta ngạc nhiên, ngay cả tứ đại lão ma cũng chết ở trong tay ngươi, nhưng kia hẳn là công lao của Long Vũ Vân a? Tựa hồ nàng muốn lợi dụng ngươi? Ta đã dò la được, nàng trở lại kinh thành, không ở chỗ này, hiện tại ngươi còn có lá bài tẩy gì?
- Ngươi dám bắt ta?
Cổ Trần Sa đứng lên.
- Ngươi dầu gì cũng có huyết mạch Cự Linh Thần, ta cho ngươi cơ hội, hiện tại ngươi có thể chạy, ta ở trong một nén hương thời gian không đuổi theo ngươi, xem ngươi có thể chạy ra lòng bàn tay của ta hay không?
Trần Kiếm Phong cũng lười trả lời, tự nhiên nói.
Cổ Trần Sa đạp một bước, đi tới ngoài ba trượng, đã đến trước mặt Trần Kiếm Phong, liên tục đánh ra ba chưởng.
Chưởng pháp trong Cự Linh Thần Công, Di Sơn, Lật Giang, Đảo Hải.
Ba chưởng liên hoàn, gợn khí quay cuồng, ngưng tụ thành đoàn, tụ mà không tán, khí lưu và khí lưu ma sát lẫn nhau, phát ra thanh âm bùm bùm, tro bụi dưới đất tung bay, đây là vì hắn xuất thủ quá nhanh, kình lực đinh ốc, cao tốc ma sát, sinh ra tĩnh điện khổng lồ.
Này đã vượt qua uy lực vốn có của Cự Linh Thần Chưởng, bởi vì hắn dùng kỹ xảo của Nhật Nguyệt Biến thúc dục.
Vốn trên mặt Trần Kiếm Phong hiện đầy nụ cười, nhưng sau đó sắc mặt thay đổi, bởi vì hắn cảm thấy chưởng kình che phủ trời đất, lực đạo to lớn bình sinh hiếm thấy, chưởng phong ngưng mà không phát, tụ mà không tán.
Hắn quen thuộc Cự Linh Thần Chưởng, từ nhỏ đã khổ luyện, cơ hồ nhắm mắt lại cũng có thể hóa giải chiêu thức, nhưng đối mặt chưởng pháp quen thuộc đến không thể quen hơn nữa kia, lại vô cùng xa lạ, cảm giác quỷ dị này thiếu chút nữa để hắn hộc máu.
Thân thể hắn giật lùi, căn bản không dám đón đở, dù hắn đã là Đạo cảnh nhất biến Phục Khí Ích Cốc, cũng cực kỳ sợ hãi.
Trong lòng vô cùng biệt khuất, lại không thể làm gì.